Tại Hạ Là Hệ Thống
-
Chương 339: Linh Đan Cảnh cửu trọng, đột phá
Bình yên vô sự đi ra từ đống lửa tro tàn, Cao Lãng ánh mắt để lộ ra sự buồn bã.
Dù cho có giết những kẻ này, cũng chẳng thể nào thay đổi được những chuyện đã xảy ra.
" Đại nhân, tha mạng..."
Đám người vây xem sợ hãi, lập tức quỳ xuống xin tha.
Ngay cả người chủ đạo của ngày hôm nay là Chúc gia lão tổ cũng chết, vị cường giả này nếu còn giết chưa sướng tay, đám bọn hắn còn không mau tỏ thái độ coi như ngu xuẩn.
Tí tách...
Từng hạt mưa bất chợt rơi xuống, sau đó là cơn mưa rào xối xả đổ vào.
Nhưng không một ai dám di chuyển, Cao Lãng chưa động, bọn hắn không dám động.
" Ta không giống đám các ngươi..." Lạnh lùng liếc sang chỗ đám người, Cao Lãng lẩm bẩm:
" Con đường của ta chính là trở nên mạnh hơn. Bất kể kẻ nào, dù là ai, chỉ cần dám cản đường, cũng chỉ có một kết cục thôi."
" Sinh... Tử... Sinh... Tử... Một âm, một dương..."
" Quy luật vận hành cân bằng thế giới này luôn là hai mặt âm và dương. Dù chỉ một bên nhiều hơn hay ít hơn một chút, sự cân bằng cũng có thể bị phá vỡ."
" Đất... Trời... Đất lạnh nên thuộc âm nhưng càng đi sâu xuống lòng đất thì càng nóng. Nắng nóng thuộc dương, nhưng nắng nhiều sẽ có mưa nhiều làm nên mưa lạnh thuộc âm."
" Trong âm có dương, trong dương có âm. Xem sinh không phải sinh, xem tử không phải tử..."
" Ha ha ha, ta hiểu... Ha ha ha..."
Cao Lãng vốn đang ngẩn người đột nhiên bật cười lớn, tiếng cười điên cuồng của hắn trong cơn mưa càng khiến đám người lạnh gáy.
" Hắn là sao vậy chứ? Không phải bị điên rồi đi."
" Câm miệng, ngươi muốn chúng ta cùng chết sao?"
Vù... Vù...
Khí thế xung quanh người Cao Lãng dần dần thay đổi, mười mét xung quanh người hắn trở thành một vùng chân không.
Những giọt mưa nặng hạt sau khi rơi xuống khu vực đó liền bị bốc hơi nhanh chóng, ngay cả không khí xung quanh cũng dần biến dạng bởi hơi nước.
Linh Đan Cảnh cửu trọng, đột phá.
Hưởng thụ chút thoải mái mình vừa đột phá xong, Cao Lãng nhẹ nhàng mở mắt ra.
Cơn mưa vốn đang rơi xuống lại tiếp tục chạm vào người hắn, thấm ướt đẫm lấy y phục.
Một lão già đứng đối diện với Cao Lãng, vẻ mặt cung kính.
" Ngươi là ai?" Cao Lãng hỏi.
" Bái kiến công tử, tại hạ Liễu Sinh, lão tổ Liễu Gia gia tộc. Vì thấy linh khí ba động bất thường trong thành nên mới tới đây xem, nếu khiến công tử phật lòng, xin công tử bỏ qua cho." Liễu gia lão tổ cúi đầu nói.
Cao Lãng im lặng liếc nhìn, khiến Liễu gia lão tổ trong lòng thấp thỏm không dám ngẩng đầu lên.
" Liễu gia, là một trong hai gia tộc Liệt Dương Thành giống Chúc gia sao?" Cao Lãng chậm rãi hỏi.
" Phải. Công tử."
Khí thế trên người Cao Lãng toát ra, Liễu gia lão tổ sợ hãi lùi lại một bước.
Nhưng Cao Lãng không hề ra tay, hắn chỉ sử dụng linh khí ngăn chặn cơn mưa xâm nhập vào cơ thể, làm khô lại trang phục trên người hắn.
" Ta không cần biết ngươi có âm mưu gì, nhưng Chúc gia lão tổ đã bị ta giết. Ta không muốn từ nay về sau tiếp tục nhìn thấy người Chúc gia nữa, ngươi hiểu sao?"
" Ta hiểu, đại nhân. Chỉ cần là người mang họ Chúc ở Liệt Dương Thành, ta đều sẽ xử lý hết." Liễu gia lão tổ chắp tay.
Chúc gia và Liễu gia vốn cộng đồng quản lý Liệt Dương Thành, bây giờ có cơ hội chỉ mình Liễu gia quản lý. Liễu gia lão tổ đời nào bỏ qua.
Hắn chỉ đang chờ đợi Cao Lãng cho phép mà thôi.
" Không. Ta nói người Chúc gia, bao gồm cả hạ nhân và tỳ nữ...Người bình thường... Ngươi nghe hiểu sao?"
Liễu gia lão tổ cánh tay run rẩy:" Phải... Đại nhân."
Nếu tính thêm cả số người đó, vậy ít nhất nhân mạng mà Liễu gia phải giết. Cũng trên mười ngàn người.
Với hai gia tộc đứng đầu Liệt Dương Thành như bọn hắn, số lượng hạ nhân, căn bản là đếm không hết.
" Người này, không thể chọc vào." Liễu gia lão tổ suy nghĩ.
Cao Lãng rời khỏi nơi này trong đêm mưa lớn.
Để lại Liễu gia lão tổ trong lòng cảm xúc hỗn loạn. Người Liễu gia hưng phấn khát máu như con sói đói, người Chúc gia mặt mày trắng xám như tro tàn...
Đêm nay, sẽ có rất nhiều kẻ phải ngã xuống.
...
Diệu Nham Vực.
Đổng Gia.
" Đổng Kì huynh, đã lâu không gặp." Nhìn thấy người đón tiếp mình, Cao Lãng vui vẻ nói.
" Cao Lãng đệ, đã lâu không gặp. Năm đó ta thấy ngươi bất phàm, biết rằng tương lai ngươi sẽ trên ta. Thật không ngờ, ngày đó lại nhanh đến vậy." Đổng Kì cảm khái nói.
Cao Lãng năm xưa gặp bọn hắn, là Linh Đan Cảnh nhất trọng. Đổng Kì năm đó là Linh Đan Cảnh bát trọng.
Còn bây giờ, cả hai người đều là Linh Đan Cảnh cửu trọng.
Đổng Kì trong lòng hiện tại, cảm thấy bản thân tốc độ tu luyện thật phế.
Hai người lời nói khách sáo một phen, Đổng Kì liền dẫn Cao Lãng đi vào một toà lầu các trang nhã.
Tiến vào ba tầng, đứng trước một căn phòng, Đổng Kì dừng lại bước chân.
" Được ngươi thông báo trước, người ngươi cần tìm đang ở bên trong."
" Đa tạ Đổng Kì huynh, bao giờ rảnh rỗi hai ta cùng ngồi đàm đạo." Cao Lãng chắp tay.
" Ai... Vẫn là thôi đi, ngươi vẫn là mau giải quyết vấn đề của mình đi. Thật không ngờ Tam tiểu thư của Triệu Gia, lại sinh hoạt ngay bên cạnh khu vực Đổng gia mà chúng ta lại không hề hay biết." Đổng Kì lắc đầu, xong lại nhếch miệng.
" Tuy tin tức hai đại lục không quá linh thông, nhưng Triệu gia bên kia ắt hắt rất loạn rồi đi."
" Ha ha... Đúng vậy." Cao Lãng cười khổ.
" Ta có thể nhắc nhở ngươi trước, sau khi tìm được nàng đưa nàng về đây, kẻ đối nghịch với ta cũng biết tin tức này. Chuyện tam tiểu thư Triệu gia ở đây chẳng mấy chốc sẽ lan truyền ra thôi." Đổng Kì cảnh giác căn dặn, sau đó xoay người rời đi.
"..."
Cạch...
Cao Lãng lấy lại bình tĩnh, cẩn thận tiến vào bên trong phòng.
Khi một lần nữa nhìn thấy nàng, Cao Lãng liền lộ ra vẻ kinh ngạc.
Triệu Cơ không che giấu đi vẻ dung nhan của mình như lúc trước, nàng bây giờ tựa như một bông hoa xinh đẹp toả ra ánh sáng hồng rực rỡ, cảnh vật xung quanh bên ngoài cửa sổ đang tôn lên vẻ đẹp của nàng.
Vẻ đẹp chỉ trong một khoảnh khắc.
Tiếng đàn từ bên góc phòng truyền đến, bấy giờ Cao Lãng mới chú ý đến người thứ hai trong phòng. Là một nữ tử đang gảy đàn.
" Đã lâu không gặp rồi, ngươi không có ý định vào đây ngồi thưởng trà cùng ta sao?" Triệu Cơ hỏi.
" Ha ha, ta chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi. Thật không nghĩ tới nữ tử ta gặp năm đó, lại có dáng vẻ như vậy." Cao Lãng mỉm cười, tiến vào phòng ngồi xuống đối diện với Triệu Cơ.
" Vậy ta của hiện tại với ta của khi đó, ngươi thích người nào hơn?" Triệu Cơ thoải mái pha trà, tiếp tục trò chuyện.
" Ngươi có thể lại không hỏi tại sao người Đổng gia tìm được ngươi? Cũng không hỏi lý do sao ta lại ở đây?" Cao Lãng kinh ngạc.
" Ta cần phải hỏi lý do sao? Dù sao thì ngươi cũng sẽ nói cho ta."
" Ngươi chắc chắn rằng ta sẽ nói sao?"
" Phải."
Cao Lãng khẽ im lặng...
Hắn vốn nghĩ Triệu Cơ sẽ có thái độ cứng rắn và quả quyết như trước kia, cũng đã luôn nghĩ đến những lời nói chuẩn bị trước.
Nhưng lần này nàng lại không theo lẽ thường. Phải nói, Triệu Cơ bây giờ giống như buông thả rồi vậy, áp lực trên người nàng đã biến mất.
" Ngươi bây giờ có lẽ mới sống cho chính bản thân mình." Cao Lãng mỉm cười, nhẹ uống chén trà trên tay.
Triệu Cơ khẽ mỉm cười:" Không còn gánh nặng là gia tộc, cũng không có những kẻ mặt ngoài dấu gươm nói chuyện với ta. Cuộc sống của ta hiện tại, vô cùng thoải mái."
Cao Lãng quay sang nhìn nữ tử đang đánh đàn:" Nàng là ai?"
" Là một thị nữ trung thành của ta, tên là La Lợi."
" La Lợi, tên hay lắm." Cao Lãng gật đầu.
" La Lợi, vậy bây giờ ngươi có thể đi hỏi chủ nhân của mình ra nói chuyện với ta được hay sao?"
"..."
Tiếng đàn bỗng dưng im lặng lại. Tiếng nói của người đánh đàn khẽ vọng ra:
" Ngươi phát hiện ra bằng cách nào?"
" Tuy dung mạo rất giống, nhưng ta vẫn chưa tin chỉ mới vài năm, có thể thay đổi khí chất của một người nhiều đến vậy. Đặc biệt là người tu luyện, muốn thay đổi thì càng khó, vì nó còn liên quan tới công pháp tu luyện." Cao Lãng tự tin đáp lại.
" Chỉ với vài lý do đó, mà ngươi đã nghĩ người nói chuyện với mình không phải là ta?"
" Xem ra là ngươi muốn một câu trả lời khác." Cao Lãng lắc đầu:
" Nếu người đối diện ta không sử dụng tinh thần lực đối phó với ta, vậy ta cũng không nhận ra nhanh đến vậy."
Cao Lãng được hệ thống trao cho thiên phú Bảo hộ linh hồn, đối với tinh thần lực tấn công hắn vô cùng mẫn cảm, dù cho nó rất nhỏ bé khó phát hiện ra.
" Chủ nhân, ta không có. Là do chiếc mặt nạ người đưa tự phát động." Người ngồi đối diện Cao Lãng vội kêu lên, đồng thời tháo chiếc mặt nạ trên mặt.
Dung mạo biến đổi, hoá thành một nữ tử khác vẻ mặt non nớt hơn.
Cao Lãng liếc mắt, chiếc mặt nạ trên tay nàng chính là chiếc Mặt Nạ Phượng Hoàng hắn đưa cho Triệu Cơ.
Thiên giai vật phẩm, có thể hoán đổi dung mạo.
Người đánh đàn đứng dậy, để lộ ra gương mặt xinh đẹp của nàng. Giống với Triệu Cơ ban nãy, chỉ là khí chất, trở nên kiêu ngạo bao hàm vẻ trí tuệ.
Tinh...
Tìm thấy Triệu Cơ, hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến 1.
Nhận 5000 điểm năng lượng. Địa giai vật phẩm, Vô Tự Quan Ấn.
"..."
Cao Lãng khẽ mỉm cười, bây giờ có thông báo, hắn mới xác nhận được ai là người thật.
" Như lần trước ta đã nói, bây giờ, ta đã có thể tự tin cho ngươi xem dung mạo của ta." Triệu Cơ bình tĩnh mỉm cười.
La Lợi đứng dậy cung kính trả chiếc mặt nạ cho Triệu Cơ, đồng thời lùi bước về sau nhường chỗ, phục vụ một bên pha trà.
" Có Mặt Nạ Phượng Hoàng trong tay, dù là Hoá Thần Cảnh cũng khó phát hiện ra thật giả. Xem ra lần này tìm được ngươi, là do ngươi cố ý để lộ ra." Cao Lãng cảm khái.
" Phải. Vì ta biết, ngươi đi tìm ta."
Triệu Cơ gật đầu:" Lần này gặp mặt, là có ý định dẫn ta trở về Phía Đông đại lục sao?"
" Ngươi ở đây sống rất tốt, tại sao phải trở về?" Cao Lãng cười nhạt:
" Với tính cách của ngươi, nếu muốn về, ngươi đã sớm về, cần gì phải chờ đến lúc ta tìm thấy ngươi?"
" Xem ra ngươi rất hiểu rõ ta. Cao Lãng... Vậy ngươi có biết, nếu ngươi bảo ta về, ta cũng sẽ về?"
Dù cho có giết những kẻ này, cũng chẳng thể nào thay đổi được những chuyện đã xảy ra.
" Đại nhân, tha mạng..."
Đám người vây xem sợ hãi, lập tức quỳ xuống xin tha.
Ngay cả người chủ đạo của ngày hôm nay là Chúc gia lão tổ cũng chết, vị cường giả này nếu còn giết chưa sướng tay, đám bọn hắn còn không mau tỏ thái độ coi như ngu xuẩn.
Tí tách...
Từng hạt mưa bất chợt rơi xuống, sau đó là cơn mưa rào xối xả đổ vào.
Nhưng không một ai dám di chuyển, Cao Lãng chưa động, bọn hắn không dám động.
" Ta không giống đám các ngươi..." Lạnh lùng liếc sang chỗ đám người, Cao Lãng lẩm bẩm:
" Con đường của ta chính là trở nên mạnh hơn. Bất kể kẻ nào, dù là ai, chỉ cần dám cản đường, cũng chỉ có một kết cục thôi."
" Sinh... Tử... Sinh... Tử... Một âm, một dương..."
" Quy luật vận hành cân bằng thế giới này luôn là hai mặt âm và dương. Dù chỉ một bên nhiều hơn hay ít hơn một chút, sự cân bằng cũng có thể bị phá vỡ."
" Đất... Trời... Đất lạnh nên thuộc âm nhưng càng đi sâu xuống lòng đất thì càng nóng. Nắng nóng thuộc dương, nhưng nắng nhiều sẽ có mưa nhiều làm nên mưa lạnh thuộc âm."
" Trong âm có dương, trong dương có âm. Xem sinh không phải sinh, xem tử không phải tử..."
" Ha ha ha, ta hiểu... Ha ha ha..."
Cao Lãng vốn đang ngẩn người đột nhiên bật cười lớn, tiếng cười điên cuồng của hắn trong cơn mưa càng khiến đám người lạnh gáy.
" Hắn là sao vậy chứ? Không phải bị điên rồi đi."
" Câm miệng, ngươi muốn chúng ta cùng chết sao?"
Vù... Vù...
Khí thế xung quanh người Cao Lãng dần dần thay đổi, mười mét xung quanh người hắn trở thành một vùng chân không.
Những giọt mưa nặng hạt sau khi rơi xuống khu vực đó liền bị bốc hơi nhanh chóng, ngay cả không khí xung quanh cũng dần biến dạng bởi hơi nước.
Linh Đan Cảnh cửu trọng, đột phá.
Hưởng thụ chút thoải mái mình vừa đột phá xong, Cao Lãng nhẹ nhàng mở mắt ra.
Cơn mưa vốn đang rơi xuống lại tiếp tục chạm vào người hắn, thấm ướt đẫm lấy y phục.
Một lão già đứng đối diện với Cao Lãng, vẻ mặt cung kính.
" Ngươi là ai?" Cao Lãng hỏi.
" Bái kiến công tử, tại hạ Liễu Sinh, lão tổ Liễu Gia gia tộc. Vì thấy linh khí ba động bất thường trong thành nên mới tới đây xem, nếu khiến công tử phật lòng, xin công tử bỏ qua cho." Liễu gia lão tổ cúi đầu nói.
Cao Lãng im lặng liếc nhìn, khiến Liễu gia lão tổ trong lòng thấp thỏm không dám ngẩng đầu lên.
" Liễu gia, là một trong hai gia tộc Liệt Dương Thành giống Chúc gia sao?" Cao Lãng chậm rãi hỏi.
" Phải. Công tử."
Khí thế trên người Cao Lãng toát ra, Liễu gia lão tổ sợ hãi lùi lại một bước.
Nhưng Cao Lãng không hề ra tay, hắn chỉ sử dụng linh khí ngăn chặn cơn mưa xâm nhập vào cơ thể, làm khô lại trang phục trên người hắn.
" Ta không cần biết ngươi có âm mưu gì, nhưng Chúc gia lão tổ đã bị ta giết. Ta không muốn từ nay về sau tiếp tục nhìn thấy người Chúc gia nữa, ngươi hiểu sao?"
" Ta hiểu, đại nhân. Chỉ cần là người mang họ Chúc ở Liệt Dương Thành, ta đều sẽ xử lý hết." Liễu gia lão tổ chắp tay.
Chúc gia và Liễu gia vốn cộng đồng quản lý Liệt Dương Thành, bây giờ có cơ hội chỉ mình Liễu gia quản lý. Liễu gia lão tổ đời nào bỏ qua.
Hắn chỉ đang chờ đợi Cao Lãng cho phép mà thôi.
" Không. Ta nói người Chúc gia, bao gồm cả hạ nhân và tỳ nữ...Người bình thường... Ngươi nghe hiểu sao?"
Liễu gia lão tổ cánh tay run rẩy:" Phải... Đại nhân."
Nếu tính thêm cả số người đó, vậy ít nhất nhân mạng mà Liễu gia phải giết. Cũng trên mười ngàn người.
Với hai gia tộc đứng đầu Liệt Dương Thành như bọn hắn, số lượng hạ nhân, căn bản là đếm không hết.
" Người này, không thể chọc vào." Liễu gia lão tổ suy nghĩ.
Cao Lãng rời khỏi nơi này trong đêm mưa lớn.
Để lại Liễu gia lão tổ trong lòng cảm xúc hỗn loạn. Người Liễu gia hưng phấn khát máu như con sói đói, người Chúc gia mặt mày trắng xám như tro tàn...
Đêm nay, sẽ có rất nhiều kẻ phải ngã xuống.
...
Diệu Nham Vực.
Đổng Gia.
" Đổng Kì huynh, đã lâu không gặp." Nhìn thấy người đón tiếp mình, Cao Lãng vui vẻ nói.
" Cao Lãng đệ, đã lâu không gặp. Năm đó ta thấy ngươi bất phàm, biết rằng tương lai ngươi sẽ trên ta. Thật không ngờ, ngày đó lại nhanh đến vậy." Đổng Kì cảm khái nói.
Cao Lãng năm xưa gặp bọn hắn, là Linh Đan Cảnh nhất trọng. Đổng Kì năm đó là Linh Đan Cảnh bát trọng.
Còn bây giờ, cả hai người đều là Linh Đan Cảnh cửu trọng.
Đổng Kì trong lòng hiện tại, cảm thấy bản thân tốc độ tu luyện thật phế.
Hai người lời nói khách sáo một phen, Đổng Kì liền dẫn Cao Lãng đi vào một toà lầu các trang nhã.
Tiến vào ba tầng, đứng trước một căn phòng, Đổng Kì dừng lại bước chân.
" Được ngươi thông báo trước, người ngươi cần tìm đang ở bên trong."
" Đa tạ Đổng Kì huynh, bao giờ rảnh rỗi hai ta cùng ngồi đàm đạo." Cao Lãng chắp tay.
" Ai... Vẫn là thôi đi, ngươi vẫn là mau giải quyết vấn đề của mình đi. Thật không ngờ Tam tiểu thư của Triệu Gia, lại sinh hoạt ngay bên cạnh khu vực Đổng gia mà chúng ta lại không hề hay biết." Đổng Kì lắc đầu, xong lại nhếch miệng.
" Tuy tin tức hai đại lục không quá linh thông, nhưng Triệu gia bên kia ắt hắt rất loạn rồi đi."
" Ha ha... Đúng vậy." Cao Lãng cười khổ.
" Ta có thể nhắc nhở ngươi trước, sau khi tìm được nàng đưa nàng về đây, kẻ đối nghịch với ta cũng biết tin tức này. Chuyện tam tiểu thư Triệu gia ở đây chẳng mấy chốc sẽ lan truyền ra thôi." Đổng Kì cảnh giác căn dặn, sau đó xoay người rời đi.
"..."
Cạch...
Cao Lãng lấy lại bình tĩnh, cẩn thận tiến vào bên trong phòng.
Khi một lần nữa nhìn thấy nàng, Cao Lãng liền lộ ra vẻ kinh ngạc.
Triệu Cơ không che giấu đi vẻ dung nhan của mình như lúc trước, nàng bây giờ tựa như một bông hoa xinh đẹp toả ra ánh sáng hồng rực rỡ, cảnh vật xung quanh bên ngoài cửa sổ đang tôn lên vẻ đẹp của nàng.
Vẻ đẹp chỉ trong một khoảnh khắc.
Tiếng đàn từ bên góc phòng truyền đến, bấy giờ Cao Lãng mới chú ý đến người thứ hai trong phòng. Là một nữ tử đang gảy đàn.
" Đã lâu không gặp rồi, ngươi không có ý định vào đây ngồi thưởng trà cùng ta sao?" Triệu Cơ hỏi.
" Ha ha, ta chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi. Thật không nghĩ tới nữ tử ta gặp năm đó, lại có dáng vẻ như vậy." Cao Lãng mỉm cười, tiến vào phòng ngồi xuống đối diện với Triệu Cơ.
" Vậy ta của hiện tại với ta của khi đó, ngươi thích người nào hơn?" Triệu Cơ thoải mái pha trà, tiếp tục trò chuyện.
" Ngươi có thể lại không hỏi tại sao người Đổng gia tìm được ngươi? Cũng không hỏi lý do sao ta lại ở đây?" Cao Lãng kinh ngạc.
" Ta cần phải hỏi lý do sao? Dù sao thì ngươi cũng sẽ nói cho ta."
" Ngươi chắc chắn rằng ta sẽ nói sao?"
" Phải."
Cao Lãng khẽ im lặng...
Hắn vốn nghĩ Triệu Cơ sẽ có thái độ cứng rắn và quả quyết như trước kia, cũng đã luôn nghĩ đến những lời nói chuẩn bị trước.
Nhưng lần này nàng lại không theo lẽ thường. Phải nói, Triệu Cơ bây giờ giống như buông thả rồi vậy, áp lực trên người nàng đã biến mất.
" Ngươi bây giờ có lẽ mới sống cho chính bản thân mình." Cao Lãng mỉm cười, nhẹ uống chén trà trên tay.
Triệu Cơ khẽ mỉm cười:" Không còn gánh nặng là gia tộc, cũng không có những kẻ mặt ngoài dấu gươm nói chuyện với ta. Cuộc sống của ta hiện tại, vô cùng thoải mái."
Cao Lãng quay sang nhìn nữ tử đang đánh đàn:" Nàng là ai?"
" Là một thị nữ trung thành của ta, tên là La Lợi."
" La Lợi, tên hay lắm." Cao Lãng gật đầu.
" La Lợi, vậy bây giờ ngươi có thể đi hỏi chủ nhân của mình ra nói chuyện với ta được hay sao?"
"..."
Tiếng đàn bỗng dưng im lặng lại. Tiếng nói của người đánh đàn khẽ vọng ra:
" Ngươi phát hiện ra bằng cách nào?"
" Tuy dung mạo rất giống, nhưng ta vẫn chưa tin chỉ mới vài năm, có thể thay đổi khí chất của một người nhiều đến vậy. Đặc biệt là người tu luyện, muốn thay đổi thì càng khó, vì nó còn liên quan tới công pháp tu luyện." Cao Lãng tự tin đáp lại.
" Chỉ với vài lý do đó, mà ngươi đã nghĩ người nói chuyện với mình không phải là ta?"
" Xem ra là ngươi muốn một câu trả lời khác." Cao Lãng lắc đầu:
" Nếu người đối diện ta không sử dụng tinh thần lực đối phó với ta, vậy ta cũng không nhận ra nhanh đến vậy."
Cao Lãng được hệ thống trao cho thiên phú Bảo hộ linh hồn, đối với tinh thần lực tấn công hắn vô cùng mẫn cảm, dù cho nó rất nhỏ bé khó phát hiện ra.
" Chủ nhân, ta không có. Là do chiếc mặt nạ người đưa tự phát động." Người ngồi đối diện Cao Lãng vội kêu lên, đồng thời tháo chiếc mặt nạ trên mặt.
Dung mạo biến đổi, hoá thành một nữ tử khác vẻ mặt non nớt hơn.
Cao Lãng liếc mắt, chiếc mặt nạ trên tay nàng chính là chiếc Mặt Nạ Phượng Hoàng hắn đưa cho Triệu Cơ.
Thiên giai vật phẩm, có thể hoán đổi dung mạo.
Người đánh đàn đứng dậy, để lộ ra gương mặt xinh đẹp của nàng. Giống với Triệu Cơ ban nãy, chỉ là khí chất, trở nên kiêu ngạo bao hàm vẻ trí tuệ.
Tinh...
Tìm thấy Triệu Cơ, hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến 1.
Nhận 5000 điểm năng lượng. Địa giai vật phẩm, Vô Tự Quan Ấn.
"..."
Cao Lãng khẽ mỉm cười, bây giờ có thông báo, hắn mới xác nhận được ai là người thật.
" Như lần trước ta đã nói, bây giờ, ta đã có thể tự tin cho ngươi xem dung mạo của ta." Triệu Cơ bình tĩnh mỉm cười.
La Lợi đứng dậy cung kính trả chiếc mặt nạ cho Triệu Cơ, đồng thời lùi bước về sau nhường chỗ, phục vụ một bên pha trà.
" Có Mặt Nạ Phượng Hoàng trong tay, dù là Hoá Thần Cảnh cũng khó phát hiện ra thật giả. Xem ra lần này tìm được ngươi, là do ngươi cố ý để lộ ra." Cao Lãng cảm khái.
" Phải. Vì ta biết, ngươi đi tìm ta."
Triệu Cơ gật đầu:" Lần này gặp mặt, là có ý định dẫn ta trở về Phía Đông đại lục sao?"
" Ngươi ở đây sống rất tốt, tại sao phải trở về?" Cao Lãng cười nhạt:
" Với tính cách của ngươi, nếu muốn về, ngươi đã sớm về, cần gì phải chờ đến lúc ta tìm thấy ngươi?"
" Xem ra ngươi rất hiểu rõ ta. Cao Lãng... Vậy ngươi có biết, nếu ngươi bảo ta về, ta cũng sẽ về?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook