Tại Hạ Không Phải Là Nữ
-
Chương 1008: Vì nàng làm người may áo cưới
Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Long lão tại chỗ thăng cấp huyền khí, cư nhiên gặp được tự thân tâm mạch bị thương, khó có thể chịu đựng tình huống huyền khí dâng trào.
Nhưng là tấn cấp chuyện như vậy, người khác là không vội vàng được. Tam thánh ở đây có thể làm, cũng chỉ là hộ pháp, không thể đưa tay đi dùng nguyên khí hỗ trợ. Bởi vì rất khả năng càng giúp càng bận bịu, càng thêm làm kinh lạc đối phương bị hao tổn hỗn loạn.
Dám ở thời gian người khác thăng cấp lung tung tùy tiện đưa tay hỗ trợ, khắp thiên hạ liền chỉ có Ngô Minh một cái. Trước ở bên dưới mặt nước trợ giúp loli thăng cấp, tựa là nàng kiệt tác. Chuyện này nếu như nói cho tông chủ hoặc là cung chủ Thiên Yêu Cung, tuyệt đối sẽ làm cho bọn họ sợ đến sắc mặt trắng bệch.
Ngô Minh cân nhắc một chút được mất, nhẹ nhàng dịch bước đến phụ cận Huyền Vũ Hoàng.
Huyền Vũ Hoàng gật gật đầu, làm cho nàng lại đây.
Ngô Minh cũng không cần đi tới, liền đem đan dược trong eo túi mình lấy ra lung lay loáng một cái.
Không cần nói lời giải thích, Huyền Vũ Hoàng nhất thời sáng mắt lên, đã rõ ràng ý định của nàng.
Lay động trong tay Ngô Minh chính là Hộ Tâm Phù Dung đan trước mới vừa ban thưởng xuống đến, hai viên thuốc nho nhỏ ở trong bình phỉ thúy nhẹ nhàng lay động.
Huyền Vũ Hoàng suy đoán nàng đã nhìn ra chỗ thân thể Long lão bạc nhược. Trước là tại trong chiến đấu cùng Tiêu Nhược Dao bị thương vùng tâm mạch, mãi về sau vẫn còn có mầm họa, vì lẽ đó Long lão mới cân nhắc giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang.
Chỉ là Long lão không nghĩ tới hiện tại gặp gỡ cơ duyên ngộ đạo thăng cấp, huyền cơ không thể mất, chỉ có thể nhắm mắt lên. Nhưng là thương tích tại vùng tâm mạch đã thành nhược điểm của hắn, liên lụy toàn bộ tính an toàn của việc tấn cấp.
Huyền Vũ Hoàng do dự một chút, nhẹ nhàng đưa bàn tay thả xuống đè ép một thoáng. Ý tứ là hơi chờ đợi một thoáng, nếu như Long lão có năng lực tự bản thân gánh vác được, liền không muốn đi qua quấy rầy.
“…” Ngô Minh ở bề ngoài gật đầu tỏ ra hiểu rõ, nhưng trong lòng thầm kêu lên: Không cho đi qua mớm thuốc là tốt nhất, ta tựa là khách khí mà thôi.
Mặc dù là Long lão có dự định tốt truyền thụ lại huyền khí cho mình, nhưng cũng không mang ý nghĩa bản thân có thể làm ra sự tình giúp đỡ kẻ địch. Chỉ là bị vướng bởi tình thế, Ngô Minh nếu là không lấy ra đan dược, trái lại có vẻ tâm tư không thuần. Hiện tại Huyền Vũ Hoàng để cho chờ một chút, chính là nàng cầu cũng không được.
Chờ thêm một chốc lát, đám người Hạt lão đã đến.
Mọi người không dám quá mức tới gần Long lão để tránh khỏi quấy nhiễu. Đều ở trong hành lang uốn khúc cách hắn mười mấy bước chờ đợi.
Bản thân Long lão tọa ở tảng đá trên đại đạo từ trong điện đi ra, ngũ tâm hướng thiên dáng vẻ hơi run run.
Ngô Minh mới vừa rón rén tiến vào bên trong điện bên cạnh, mang tới một bộ giấy và bút mực. Lập tức có tiểu thái giám tiến lên hầu hạ, ngã quỵ ở mặt đất phía sau đưa lưng làm mặt bàn.
Hạt lão đi tới, hướng về Ngô Minh làm một cái ngón tay ra hiệu khích lệ, tùy tiện cọ xát nghiên mực mấy lần, đề bút ở trên tờ giấy trắng đang mở ra viết lên: “Long lão đây là ngộ đạo thăng cấp? Chuyện tốt a. Nhưng là tâm mạch của hắn bị thương không lâu chưa khôi phục, chỉ sợ sẽ có nguy hiểm.”
Thể chữ của nàng rất lớn, hầu như chiếm chọn trang giấy. Kiểu chữ này không có cái dáng vẻ đại gia khuê tú gì, mà là một bộ phong cách ngang không bằng dọc không thẳng* hơi chút quái dị. (*横不平竖不直 – ý nói nét chữ xiên vẹo)
Ngô Minh thầm nghĩ chữ như người câu nói này rất thích hợp với Hạt lão, còn muốn thật sự có điểm nhân tố thần kinh hề hề* ở bên trong. (*điên khùng)
Tê lão cũng nắm qua một cây bút viết: “Đâu chỉ là nguy hiểm. Hơi động một tí là có nguy hiểm đến tính mạng. Nhanh nghĩ biện pháp!”
Nét chữ của hắn so với Hạt lão còn lớn hơn, bút họa sắc bén cương mãnh. Viết đến không đủ chỗ trống. Trực tiếp bao trùm ở trên chữ Hạt lão viết.
Đương nhiên bọn họ viết chữ tự nhiên không có cái dấu chấm câu gì, nhưng tất cả mọi người đều có thể nhìn ra ý vị kinh ngạc thốt lên.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn hướng về phía Cầm điện chủ đang cau mày.
Cầm điện chủ do dự một thoáng, đề bút nói: “Tâm mạch huyền khí tuôn trào dồi dào, nguyên khí đưa vào sẽ bị bức ra.”
Nàng viết rất giản lược, nhưng mọi người tại đây đều có thể rõ ràng.
Mọi người cũng là khẽ gật đầu, cảm thấy xác thực rất khiến người ta bị làm khó dễ.
“Uống thuốc? Hộ Tâm Phù Dung đan.” Ngô Minh lấy ra bình thuốc lắc một cái, cũng nhìn hướng về phía Huyền Vũ Hoàng bên cạnh.
Mọi người thấy cái tên dược này. Tất cả giật mình, dồn dập nhìn hướng về trong tay Ngô Minh.
Huyền Vũ Hoàng lại đây đề bút, viết hai chữ: “Được chứ?”
Cầm điện chủ châm chước một lát, lại nhìn hướng về phía Hạt lão.
Hạt lão cũng do dự không quyết định, cùng Cầm điện chủ trao đổi sắc mặt.
Lẫn nhau đều nhìn ra đối phương không dám chắc.
Dù sao loại chuyện này không có tiền lệ, ai biết ở trạng thái này của Long lão uống thuốc có hiệu quả hay không a?
Cuối cùng, vẫn là nhìn về phía Huyền Vũ Hoàng.
Huyền Vũ Hoàng đã sớm nhìn tình huống Long lão được một lát, đề bút hỏi: “Hạt lão cho rằng hắn có mấy phần nắm chắc bản thân sẽ vượt qua?”
Hạt lão viết một chữ. Tựa là xoay ngang.
Huyền Vũ Hoàng lại nhìn về phía Cầm điện chủ.
Cầm điện chủ lại nhìn trạng thái Long lão một chút, hướng về Hạt lão gật gật đầu.
Không cần viết cũng có thể để người ta biết phán đoán của nàng.
Huyền Vũ Hoàng đã có thể làm ra quyết định, kỳ thực trong lòng mọi người cũng đã nắm chắc.
Quả nhiên, Huyền Vũ Hoàng trầm ổn chỉ tay Ngô Minh, ý tứ rất rõ ràng: Nhường Chu Chỉ Nhược đi mớm thuốc.
Ngô Minh làm một cái phúc lễ, chậm rãi hướng Long lão đi.
Mãng lão không rõ, đề bút nói: “Vì sao nhường Chu cô nương đi đưa?”
Huyền Vũ Hoàng đề bút viết hai chữ: “Huyền cơ.”
Tuy rằng mọi người không xác định Long lão vì sao đột nhiên ngộ đạo. Nhưng đều là cao thủ, mơ hồ cũng có thể nghĩ ra được là Long lão bởi vì duyên cớ muốn truyền công lực huyền khí cho Chu Chỉ Nhược mà lệnh tâm tình tăng trưởng dẫn đến giác ngộ.
Hơn nữa Huyền Vũ Hoàng biết vừa nãy thời điểm Chu Chỉ Nhược cùng Long lão cùng nhau, mới đột phát huyền cơ, đây chính là một loại duyên may mắn.
Người cái thời đại này là thờ phụng loại hình khái niệm huyền cơ cùng phúc duyên cỡ nào? Vì lẽ đó thời điểm như thế này không thể quá lý trí lựa chọn Cầm điện chủ hoặc là người có thực lực càng cao hơn đi tới. Mà hẳn là nhường nữ tử gợi ra huyền cơ phúc duyên tiến lên.
Thời điểm khi Ngô Minh đi lên, Cầm điện chủ hướng về nàng vẫy vẫy tay, ra hiệu cẩn thận một chút đừng bị thương.
Ngô Minh biết đây là người hảo tâm như Cầm điện chủ đang ở quan tâm bản thân, ân tình của vị sư phụ này đối với mình tuyệt đối vượt quá tông chủ. Hoặc là nói Ngô Minh đối với mỹ nữ ân tình dễ dàng tiếp thu hơn.
Ngô Minh đi lên phía trước, ở bề ngoài phi thường kiên định một bộ dáng vẻ vì tiền bối đồng ý bất chấp nguy hiểm. Trên thực tế trong lòng cũng là không sợ sệt, mà là đau lòng viên thuốc.
Chỉ nhìn dáng vẻ những người này nhìn thấy viên thuốc vừa nãy, liền tuyệt đối là thứ tốt a. Trước đó thì không nên trang mặt mũi lấy ra. Ngô Minh trong lòng đau đớn chỉ còn kém chưa chảy nước mắt.
Khi nàng đến gần, Long lão đột nhiên mở mắt ra, một tay chụp vào Ngô Minh.
Mọi người cả kinh, Ngô Minh cũng là sợ hết hồn.
Nhưng nàng cũng còn tốt phản ứng cực nhanh, không có lộ ra nội tình công pháp nguyên bản. Bởi vì sức quan sát trong nháy mắt của nàng phát hiện, trong đôi mắt của Long lão không có sát khí, hơn nữa nơi bàn tay cũng không có giống như vung quyền vận dụng tính chất công kích huyền khí cực cường.
Kết quả mọi người mắt thấy Ngô Minh bị Long lão lập tức dùng tay phải nắm lấy vai, tiện đà di chuyển thân thể của nàng, đem ngón trỏ trái chỉa vào ở trên huyệt Đại Chùy sau đầu Ngô Minh.
Đây chính là một điểm yếu huyệt! Nếu là Huyền khí đột nhiên công kích một cái, chỉ sợ thiếu nữ liền muốn hương tiêu ngọc vẫn!
“Long lão lưu ý!” Cầm điện chủ kinh ngạc thốt lên một tiếng, là cái thứ nhất nhào tới.
Nhưng đang ở giữa không trung nàng cũng đã phát hiện mình hiểu lầm.
Huyền khí Long lão đang đi qua ở cái đầu ngón tay này, chậm rãi chuyển cho nữ hài nhi. (chưa xong còn tiếp…)
Edit: Bồng Bồng
Long lão tại chỗ thăng cấp huyền khí, cư nhiên gặp được tự thân tâm mạch bị thương, khó có thể chịu đựng tình huống huyền khí dâng trào.
Nhưng là tấn cấp chuyện như vậy, người khác là không vội vàng được. Tam thánh ở đây có thể làm, cũng chỉ là hộ pháp, không thể đưa tay đi dùng nguyên khí hỗ trợ. Bởi vì rất khả năng càng giúp càng bận bịu, càng thêm làm kinh lạc đối phương bị hao tổn hỗn loạn.
Dám ở thời gian người khác thăng cấp lung tung tùy tiện đưa tay hỗ trợ, khắp thiên hạ liền chỉ có Ngô Minh một cái. Trước ở bên dưới mặt nước trợ giúp loli thăng cấp, tựa là nàng kiệt tác. Chuyện này nếu như nói cho tông chủ hoặc là cung chủ Thiên Yêu Cung, tuyệt đối sẽ làm cho bọn họ sợ đến sắc mặt trắng bệch.
Ngô Minh cân nhắc một chút được mất, nhẹ nhàng dịch bước đến phụ cận Huyền Vũ Hoàng.
Huyền Vũ Hoàng gật gật đầu, làm cho nàng lại đây.
Ngô Minh cũng không cần đi tới, liền đem đan dược trong eo túi mình lấy ra lung lay loáng một cái.
Không cần nói lời giải thích, Huyền Vũ Hoàng nhất thời sáng mắt lên, đã rõ ràng ý định của nàng.
Lay động trong tay Ngô Minh chính là Hộ Tâm Phù Dung đan trước mới vừa ban thưởng xuống đến, hai viên thuốc nho nhỏ ở trong bình phỉ thúy nhẹ nhàng lay động.
Huyền Vũ Hoàng suy đoán nàng đã nhìn ra chỗ thân thể Long lão bạc nhược. Trước là tại trong chiến đấu cùng Tiêu Nhược Dao bị thương vùng tâm mạch, mãi về sau vẫn còn có mầm họa, vì lẽ đó Long lão mới cân nhắc giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang.
Chỉ là Long lão không nghĩ tới hiện tại gặp gỡ cơ duyên ngộ đạo thăng cấp, huyền cơ không thể mất, chỉ có thể nhắm mắt lên. Nhưng là thương tích tại vùng tâm mạch đã thành nhược điểm của hắn, liên lụy toàn bộ tính an toàn của việc tấn cấp.
Huyền Vũ Hoàng do dự một chút, nhẹ nhàng đưa bàn tay thả xuống đè ép một thoáng. Ý tứ là hơi chờ đợi một thoáng, nếu như Long lão có năng lực tự bản thân gánh vác được, liền không muốn đi qua quấy rầy.
“…” Ngô Minh ở bề ngoài gật đầu tỏ ra hiểu rõ, nhưng trong lòng thầm kêu lên: Không cho đi qua mớm thuốc là tốt nhất, ta tựa là khách khí mà thôi.
Mặc dù là Long lão có dự định tốt truyền thụ lại huyền khí cho mình, nhưng cũng không mang ý nghĩa bản thân có thể làm ra sự tình giúp đỡ kẻ địch. Chỉ là bị vướng bởi tình thế, Ngô Minh nếu là không lấy ra đan dược, trái lại có vẻ tâm tư không thuần. Hiện tại Huyền Vũ Hoàng để cho chờ một chút, chính là nàng cầu cũng không được.
Chờ thêm một chốc lát, đám người Hạt lão đã đến.
Mọi người không dám quá mức tới gần Long lão để tránh khỏi quấy nhiễu. Đều ở trong hành lang uốn khúc cách hắn mười mấy bước chờ đợi.
Bản thân Long lão tọa ở tảng đá trên đại đạo từ trong điện đi ra, ngũ tâm hướng thiên dáng vẻ hơi run run.
Ngô Minh mới vừa rón rén tiến vào bên trong điện bên cạnh, mang tới một bộ giấy và bút mực. Lập tức có tiểu thái giám tiến lên hầu hạ, ngã quỵ ở mặt đất phía sau đưa lưng làm mặt bàn.
Hạt lão đi tới, hướng về Ngô Minh làm một cái ngón tay ra hiệu khích lệ, tùy tiện cọ xát nghiên mực mấy lần, đề bút ở trên tờ giấy trắng đang mở ra viết lên: “Long lão đây là ngộ đạo thăng cấp? Chuyện tốt a. Nhưng là tâm mạch của hắn bị thương không lâu chưa khôi phục, chỉ sợ sẽ có nguy hiểm.”
Thể chữ của nàng rất lớn, hầu như chiếm chọn trang giấy. Kiểu chữ này không có cái dáng vẻ đại gia khuê tú gì, mà là một bộ phong cách ngang không bằng dọc không thẳng* hơi chút quái dị. (*横不平竖不直 – ý nói nét chữ xiên vẹo)
Ngô Minh thầm nghĩ chữ như người câu nói này rất thích hợp với Hạt lão, còn muốn thật sự có điểm nhân tố thần kinh hề hề* ở bên trong. (*điên khùng)
Tê lão cũng nắm qua một cây bút viết: “Đâu chỉ là nguy hiểm. Hơi động một tí là có nguy hiểm đến tính mạng. Nhanh nghĩ biện pháp!”
Nét chữ của hắn so với Hạt lão còn lớn hơn, bút họa sắc bén cương mãnh. Viết đến không đủ chỗ trống. Trực tiếp bao trùm ở trên chữ Hạt lão viết.
Đương nhiên bọn họ viết chữ tự nhiên không có cái dấu chấm câu gì, nhưng tất cả mọi người đều có thể nhìn ra ý vị kinh ngạc thốt lên.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn hướng về phía Cầm điện chủ đang cau mày.
Cầm điện chủ do dự một thoáng, đề bút nói: “Tâm mạch huyền khí tuôn trào dồi dào, nguyên khí đưa vào sẽ bị bức ra.”
Nàng viết rất giản lược, nhưng mọi người tại đây đều có thể rõ ràng.
Mọi người cũng là khẽ gật đầu, cảm thấy xác thực rất khiến người ta bị làm khó dễ.
“Uống thuốc? Hộ Tâm Phù Dung đan.” Ngô Minh lấy ra bình thuốc lắc một cái, cũng nhìn hướng về phía Huyền Vũ Hoàng bên cạnh.
Mọi người thấy cái tên dược này. Tất cả giật mình, dồn dập nhìn hướng về trong tay Ngô Minh.
Huyền Vũ Hoàng lại đây đề bút, viết hai chữ: “Được chứ?”
Cầm điện chủ châm chước một lát, lại nhìn hướng về phía Hạt lão.
Hạt lão cũng do dự không quyết định, cùng Cầm điện chủ trao đổi sắc mặt.
Lẫn nhau đều nhìn ra đối phương không dám chắc.
Dù sao loại chuyện này không có tiền lệ, ai biết ở trạng thái này của Long lão uống thuốc có hiệu quả hay không a?
Cuối cùng, vẫn là nhìn về phía Huyền Vũ Hoàng.
Huyền Vũ Hoàng đã sớm nhìn tình huống Long lão được một lát, đề bút hỏi: “Hạt lão cho rằng hắn có mấy phần nắm chắc bản thân sẽ vượt qua?”
Hạt lão viết một chữ. Tựa là xoay ngang.
Huyền Vũ Hoàng lại nhìn về phía Cầm điện chủ.
Cầm điện chủ lại nhìn trạng thái Long lão một chút, hướng về Hạt lão gật gật đầu.
Không cần viết cũng có thể để người ta biết phán đoán của nàng.
Huyền Vũ Hoàng đã có thể làm ra quyết định, kỳ thực trong lòng mọi người cũng đã nắm chắc.
Quả nhiên, Huyền Vũ Hoàng trầm ổn chỉ tay Ngô Minh, ý tứ rất rõ ràng: Nhường Chu Chỉ Nhược đi mớm thuốc.
Ngô Minh làm một cái phúc lễ, chậm rãi hướng Long lão đi.
Mãng lão không rõ, đề bút nói: “Vì sao nhường Chu cô nương đi đưa?”
Huyền Vũ Hoàng đề bút viết hai chữ: “Huyền cơ.”
Tuy rằng mọi người không xác định Long lão vì sao đột nhiên ngộ đạo. Nhưng đều là cao thủ, mơ hồ cũng có thể nghĩ ra được là Long lão bởi vì duyên cớ muốn truyền công lực huyền khí cho Chu Chỉ Nhược mà lệnh tâm tình tăng trưởng dẫn đến giác ngộ.
Hơn nữa Huyền Vũ Hoàng biết vừa nãy thời điểm Chu Chỉ Nhược cùng Long lão cùng nhau, mới đột phát huyền cơ, đây chính là một loại duyên may mắn.
Người cái thời đại này là thờ phụng loại hình khái niệm huyền cơ cùng phúc duyên cỡ nào? Vì lẽ đó thời điểm như thế này không thể quá lý trí lựa chọn Cầm điện chủ hoặc là người có thực lực càng cao hơn đi tới. Mà hẳn là nhường nữ tử gợi ra huyền cơ phúc duyên tiến lên.
Thời điểm khi Ngô Minh đi lên, Cầm điện chủ hướng về nàng vẫy vẫy tay, ra hiệu cẩn thận một chút đừng bị thương.
Ngô Minh biết đây là người hảo tâm như Cầm điện chủ đang ở quan tâm bản thân, ân tình của vị sư phụ này đối với mình tuyệt đối vượt quá tông chủ. Hoặc là nói Ngô Minh đối với mỹ nữ ân tình dễ dàng tiếp thu hơn.
Ngô Minh đi lên phía trước, ở bề ngoài phi thường kiên định một bộ dáng vẻ vì tiền bối đồng ý bất chấp nguy hiểm. Trên thực tế trong lòng cũng là không sợ sệt, mà là đau lòng viên thuốc.
Chỉ nhìn dáng vẻ những người này nhìn thấy viên thuốc vừa nãy, liền tuyệt đối là thứ tốt a. Trước đó thì không nên trang mặt mũi lấy ra. Ngô Minh trong lòng đau đớn chỉ còn kém chưa chảy nước mắt.
Khi nàng đến gần, Long lão đột nhiên mở mắt ra, một tay chụp vào Ngô Minh.
Mọi người cả kinh, Ngô Minh cũng là sợ hết hồn.
Nhưng nàng cũng còn tốt phản ứng cực nhanh, không có lộ ra nội tình công pháp nguyên bản. Bởi vì sức quan sát trong nháy mắt của nàng phát hiện, trong đôi mắt của Long lão không có sát khí, hơn nữa nơi bàn tay cũng không có giống như vung quyền vận dụng tính chất công kích huyền khí cực cường.
Kết quả mọi người mắt thấy Ngô Minh bị Long lão lập tức dùng tay phải nắm lấy vai, tiện đà di chuyển thân thể của nàng, đem ngón trỏ trái chỉa vào ở trên huyệt Đại Chùy sau đầu Ngô Minh.
Đây chính là một điểm yếu huyệt! Nếu là Huyền khí đột nhiên công kích một cái, chỉ sợ thiếu nữ liền muốn hương tiêu ngọc vẫn!
“Long lão lưu ý!” Cầm điện chủ kinh ngạc thốt lên một tiếng, là cái thứ nhất nhào tới.
Nhưng đang ở giữa không trung nàng cũng đã phát hiện mình hiểu lầm.
Huyền khí Long lão đang đi qua ở cái đầu ngón tay này, chậm rãi chuyển cho nữ hài nhi. (chưa xong còn tiếp…)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook