Tái Chiến
-
Chương 6: Hợp tan
“Nếu một ngày chúng ta phát hiện, có hợp có tan chỉ là loại che giấu…” Chu Kiều lúc làm việc thích nghe radio. Nam nữ MC trêu ghẹo nhau làm cho cô trong công việc cũng có không khí hơn, nghe được bài hát thích thú, cô còn ư hử hát theo vài câu.
Ánh nắng mặt trời quá tốt, Chu Kiều đem bàn máy tính lên phòng trên lầu. Quần áo mùa đông phơi ngoài cửa sổ ở trong gió nhẹ nhàng đong đưa, tháng giêng không cần mở điều hòa cả ngày. Đến hơn 3 giờ chiều, cuối cùng cô cũng vất vả làm xong phần việc nửa tháng, hoàn tất việc giao hàng trên hệ thống.
Một cửa sổ chat nhảy ra “Tiểu Kiều, mày online?”
Bạn thân Kỷ Giai Như, Chu Kiều hiểu ý cười cười, tay lại gõ “Vậy cũng hỏi”
“Tết mày về lâu vậy, tao có con theo nên bận bịu không gặp mày được. Nghe Du Đan nói mày có niềm vui mới ở Bắc Kinh, cả đêm không về?”
“Đâu có, tao uống say nên không đi theo bọn họ chơi được”
“Tao biết. Tao nghe nói nhưng tao hiểu hết. Cô ta nói như vậy nhưng tao thừa biết cô ta mượn mày đi chiêu đãi khách, may là mày không bị lừa. Có nghĩ tới chuyện tìm đàn ông khác không?”
“Có, ngày nào cũng nghĩ”
“Phụ nữ trong thời kỳ cho con bú không thể hiểu nổi”
“Từ từ sẽ có, sớm muộn gì cũng có người như rồng như hổ”
“Từ Thao cũng tái hôn hai năm rồi, mày cũng tìm người kết hôn đi”
“Ừ, bây giờ tao có việc, gặp mày sau”
Chu Kiều offline, đi thu quần áo đem vào, drap giường mới giặt ấm áp, làm người ta muốn lăn lộn trên đó. Nghĩ là làm, cô duỗi dài eo lười biếng, buông màn, chui vào ổ chăn. Mới hai năm sao? Kỷ Giai Như nhớ không chính xác, mới có 19 tháng hai ngày.
Chu Kiều dùng tay ôm lấy bả vai mình, nhắm mắt tưởng tượng được ai đó ôm vào ngực, nghe nhịp tim đập của người đó, da thịt cọ qua vải, mỗi phân tấc đều kêu lên khát vọng. Cô duỗi thẳng hai chân, không chỉ có ngực rung động, cả nơi khác cũng muốn được lấp đầy.
Chu Kiều bọc chăn lăn một vòng, úp mặt lên gối, ước gì gối nằm có thể biến thành lồng ngực của ai đó, cô yên lặng thở dài, cầm di động nhắn đi một tin “Tôi nhớ anh”
Người tới còn nhanh hơn tưởng tượng, lần trước Chu Kiều đã đưa cho Tần Vũ Tùng một chìa khóa phòng. Có tiếng bước chân đi vào nhà, ngừng ở dưới lầu một chút rồi đi tiếp lên, từng tiếng vang đến bên tai cô. Chu Kiều tim đập thình thịch, cô dúi mặt dưới chăn. Cửa sổ chưa đóng nên gió thổi vào phòng có chút lạnh, như nhắc nhở cô đang giả bộ ngủ.
Giường lún xuống một chút, cô cảm giác được anh ngồi xuống. Cô nghĩ anh sẽ đánh thức mình dậy, nhưng không, anh chỉ giúp cô kéo lại chăn ngay ngắn. Giường trở về trạng thái cũ, anh đóng cửa sổ, mở điều hòa, đi tắm rửa. Sau đó, anh nằm xuống bên cạnh cô, ôm lấy cô từ phía sau lưng. Lưng cô áp vào ngực anh, hơi ấm từ cơ thể anh bao phủ lấy cô.
Chu Kiều không đợi được anh có làm gì nữa hay không, cô thật sự chìm vào giấc ngủ.
Có tiếng mèo kêu từ ngoài cửa sổ đánh thức cô, cô cảm giác được hình như có gì khác lúc nãy, có gì đó cứng rắn chạm vào chân cô. Anh cũng đã tỉnh, vẫn duy trì nguyên tư thế như cũ nhưng lại bắt đầu giở trò, từ ngực cô lướt qua bụng, xuống nữa rồi dừng lại ở đó.
Chu Kiều cắn răng nhịn nhưng rung động cơ thể bán đứng cô, Tần Vũ Tùng dùng tay vuốt ve. Bàn tay to lớn ngang tàng khiến Chu Kiều không nhịn được rên một tiếng, ngả đầu dựa lên vai anh. Anh cũng thuận thế tiến vào, cô run rẩy trong ngực anh. Cảm giác thân thể đến mãnh liệt khiến cô muốn bắt lấy cái gì đó làm điểm tựa. Cô tìm được tay anh, mười ngón nắm lại, gắt gao bện chặt lấy nhau.
“Sao phải bọc kín mít vậy, có phải tôi chưa từng thấy đâu?” Tần Vũ Tùng nhìn Chu Kiều vừa từ phòng tắm bước ra. Cô mới tắm xong, hiếm khi thấy môi cô hồng hào vậy, Tần Vũ Tùng nhận xét “Khí sắc của cô gần đây có vẻ tốt hơn nhiều”. Chu Kiều ném khăn đang lau tóc xuống, bực bội nói “Anh đi tắm đi”. Cô phát hiện mình béo lên, có thể do đã thật sự buông bỏ nên tinh thần thoải mái hơn mà bắt đầu béo lên.
Tần Vũ Tùng không biết cô khó chịu cái gì, “Có gì ăn được không?”, nhìn vẻ mặt Chu Kiều không tốt, anh bổ sung “Mấy hôm nay tôi đi công tác, vừa xuống máy bay thì nhận được tin nhắn, liền chạy ngay đến đây. Tôi cũng hy sinh thân mình cho cô ăn no rồi, giờ có phải cũng nên được ăn chút gì chứ?”. Chu Kiều phân vân nhìn anh, do dự giữa việc giảm cân với việc tiếp tục kêu đồ ăn về.
Tần Vũ Tùng tự mình động tay động chân, mở tủ lạnh chỉ có mỗi thùng sữa chua. Nhà bếp chén bát phủ đầy bụi. Anh uống hai hộp sữa chua, thấy còn đói hơn, bụng cũng muốn kêu rột rẹt. Anh tìm khắp nhà cũng không có gì có thể ăn, Chu Kiều đứng giữa cầu thang “Không cần tìm, tôi tìm cũng không có đâu”
Tần Vũ Tùng cảm thấy bi ai, vận khí anh chưa tốt lên được sao, anh gặp toàn phụ nữ cực phẩm.
Chu Kiều đứng trên cao nhìn xuống hỏi “KFC, MacDonald hay Pizza Hut?”
Tần Vũ Tùng nói “Tôi muốn ăn cơm”
Chu Kiều “Tôi gọi cho anh một phần có cơm”
Tần Vũ Tùng buồn bực “Tôi muốn ăn cơm bình thường, đồ ăn Trung Quốc, không phải thức ăn nhanh”
Nửa tiếng sau, họ ngồi trên xe Tần Vũ Tùng, Chu Kiều bực bội nhìn ngoài cửa sổ, anh ngang ngạnh túm cô lôi ra ngoài, tình trạng quần áo thảm thương bị anh nhìn thấy hết. Đa số quần áo cô mặc không vừa nữa, bó sát, mặc vào bung cả ngực. Mở quần áo mùa đông ra thì bao nhiêu mỡ của cô cũng theo ra ngoài.
Tần Vũ Tùng hơi buồn cười “Dáng người cô tốt mà, tôi rất thích dáng vẻ của cô hiện giờ”
Chu Kiều không hé môi, đều là cô sai nên giờ anh mới có cơ hội chế giễu.
Tần Vũ Tùng trấn an nói tiếp “Ngực lớn eo thon chân dài, da lại trắng, cô còn muốn gì nữa”. Anh cảm giác được cô béo hơn so với trước, nhưng sờ lên càng trơn mịn. Nhất là vòng eo cô, vừa vặn vòng tay ôm, tốt đến mức không thể tốt hơn. “Cô năm nay cũng 31 tuổi rồi, phụ nữ đến tuổi này thì hơi tròn lên là bình thường”
Chu Kiều cắt ngang “Anh còn nói tiếp thì giao hẹn của chúng ta coi như xong”
Tần Vũ Tùng thức thời ngậm miệng, không cần đôi co với phụ nữ lúc họ nghiêm túc, dễ chọc đến bùng nổ vũ trụ lắm.
Hai người đi đến mấy chỗ, đều phải chờ mới có chỗ ngồi, cuối cùng đành gia nhập đội quân xếp hàng ở chỗ quán ăn có người ít nhất.
Chu Kiều đi mua quần áo, Tần Vũ Tùng đứng xếp hàng chờ. Anh đang chăm chú chơi game trên điện thoại thì có người đi đến trước mặt “Vũ Tùng”. Tần Vũ Tùng hối hận rồi, anh nên nghe lời Chu Kiều mà ở nhà kêu cơm hộp, biết đâu chừng lúc này còn có thể chiến đấu trận thứ hai. Đúng là không nên coi thường giác quan thứ sáu của phụ nữ mà, anh thở dài trong lòng, ngẩng đầu lên “Đã lâu không gặp. Chu Dật”
Chu Dật không mời cũng tự kéo ghế lại gần anh “Gần đây anh thế nào?”
“Cũng bình thường. Còn cô?”
“Rất hạnh phúc, anh biết không, tôi…”
Tần Vũ Tùng không muốn biết một chút nào, may mà Chu Kiều đã quay lại “Nhanh lên, bắp mới ra lò nóng quá”
“Đây là?”
Tần Vũ Tùng buột miệng “Bạn gái tôi”
Chu Kiều cảm nhận được ánh mắt dò xét của đối phương, cô im lặng, muốn nhìn thì nhìn.
Chu Dật đi rồi, Tần Vũ Tùng chờ Chu Kiều sẽ có hỏi han gì đó. Nhưng chờ hơn nửa ngày cũng không nghe gì, có lẽ cảm giác được ánh mắt anh, cô rời mắt khỏi trò chơi, cũng không ngẩng đầu lên nói “Tôi hiểu”
Cũng không phải mười tám hai mươi tuổi, ai mà không có chuyện cũ, nhìn xem bộ dạng anh còn ngẩn ngơ, cô cũng không muốn sát muối lên vết thương lòng của anh, tương lai còn dài.
Ánh nắng mặt trời quá tốt, Chu Kiều đem bàn máy tính lên phòng trên lầu. Quần áo mùa đông phơi ngoài cửa sổ ở trong gió nhẹ nhàng đong đưa, tháng giêng không cần mở điều hòa cả ngày. Đến hơn 3 giờ chiều, cuối cùng cô cũng vất vả làm xong phần việc nửa tháng, hoàn tất việc giao hàng trên hệ thống.
Một cửa sổ chat nhảy ra “Tiểu Kiều, mày online?”
Bạn thân Kỷ Giai Như, Chu Kiều hiểu ý cười cười, tay lại gõ “Vậy cũng hỏi”
“Tết mày về lâu vậy, tao có con theo nên bận bịu không gặp mày được. Nghe Du Đan nói mày có niềm vui mới ở Bắc Kinh, cả đêm không về?”
“Đâu có, tao uống say nên không đi theo bọn họ chơi được”
“Tao biết. Tao nghe nói nhưng tao hiểu hết. Cô ta nói như vậy nhưng tao thừa biết cô ta mượn mày đi chiêu đãi khách, may là mày không bị lừa. Có nghĩ tới chuyện tìm đàn ông khác không?”
“Có, ngày nào cũng nghĩ”
“Phụ nữ trong thời kỳ cho con bú không thể hiểu nổi”
“Từ từ sẽ có, sớm muộn gì cũng có người như rồng như hổ”
“Từ Thao cũng tái hôn hai năm rồi, mày cũng tìm người kết hôn đi”
“Ừ, bây giờ tao có việc, gặp mày sau”
Chu Kiều offline, đi thu quần áo đem vào, drap giường mới giặt ấm áp, làm người ta muốn lăn lộn trên đó. Nghĩ là làm, cô duỗi dài eo lười biếng, buông màn, chui vào ổ chăn. Mới hai năm sao? Kỷ Giai Như nhớ không chính xác, mới có 19 tháng hai ngày.
Chu Kiều dùng tay ôm lấy bả vai mình, nhắm mắt tưởng tượng được ai đó ôm vào ngực, nghe nhịp tim đập của người đó, da thịt cọ qua vải, mỗi phân tấc đều kêu lên khát vọng. Cô duỗi thẳng hai chân, không chỉ có ngực rung động, cả nơi khác cũng muốn được lấp đầy.
Chu Kiều bọc chăn lăn một vòng, úp mặt lên gối, ước gì gối nằm có thể biến thành lồng ngực của ai đó, cô yên lặng thở dài, cầm di động nhắn đi một tin “Tôi nhớ anh”
Người tới còn nhanh hơn tưởng tượng, lần trước Chu Kiều đã đưa cho Tần Vũ Tùng một chìa khóa phòng. Có tiếng bước chân đi vào nhà, ngừng ở dưới lầu một chút rồi đi tiếp lên, từng tiếng vang đến bên tai cô. Chu Kiều tim đập thình thịch, cô dúi mặt dưới chăn. Cửa sổ chưa đóng nên gió thổi vào phòng có chút lạnh, như nhắc nhở cô đang giả bộ ngủ.
Giường lún xuống một chút, cô cảm giác được anh ngồi xuống. Cô nghĩ anh sẽ đánh thức mình dậy, nhưng không, anh chỉ giúp cô kéo lại chăn ngay ngắn. Giường trở về trạng thái cũ, anh đóng cửa sổ, mở điều hòa, đi tắm rửa. Sau đó, anh nằm xuống bên cạnh cô, ôm lấy cô từ phía sau lưng. Lưng cô áp vào ngực anh, hơi ấm từ cơ thể anh bao phủ lấy cô.
Chu Kiều không đợi được anh có làm gì nữa hay không, cô thật sự chìm vào giấc ngủ.
Có tiếng mèo kêu từ ngoài cửa sổ đánh thức cô, cô cảm giác được hình như có gì khác lúc nãy, có gì đó cứng rắn chạm vào chân cô. Anh cũng đã tỉnh, vẫn duy trì nguyên tư thế như cũ nhưng lại bắt đầu giở trò, từ ngực cô lướt qua bụng, xuống nữa rồi dừng lại ở đó.
Chu Kiều cắn răng nhịn nhưng rung động cơ thể bán đứng cô, Tần Vũ Tùng dùng tay vuốt ve. Bàn tay to lớn ngang tàng khiến Chu Kiều không nhịn được rên một tiếng, ngả đầu dựa lên vai anh. Anh cũng thuận thế tiến vào, cô run rẩy trong ngực anh. Cảm giác thân thể đến mãnh liệt khiến cô muốn bắt lấy cái gì đó làm điểm tựa. Cô tìm được tay anh, mười ngón nắm lại, gắt gao bện chặt lấy nhau.
“Sao phải bọc kín mít vậy, có phải tôi chưa từng thấy đâu?” Tần Vũ Tùng nhìn Chu Kiều vừa từ phòng tắm bước ra. Cô mới tắm xong, hiếm khi thấy môi cô hồng hào vậy, Tần Vũ Tùng nhận xét “Khí sắc của cô gần đây có vẻ tốt hơn nhiều”. Chu Kiều ném khăn đang lau tóc xuống, bực bội nói “Anh đi tắm đi”. Cô phát hiện mình béo lên, có thể do đã thật sự buông bỏ nên tinh thần thoải mái hơn mà bắt đầu béo lên.
Tần Vũ Tùng không biết cô khó chịu cái gì, “Có gì ăn được không?”, nhìn vẻ mặt Chu Kiều không tốt, anh bổ sung “Mấy hôm nay tôi đi công tác, vừa xuống máy bay thì nhận được tin nhắn, liền chạy ngay đến đây. Tôi cũng hy sinh thân mình cho cô ăn no rồi, giờ có phải cũng nên được ăn chút gì chứ?”. Chu Kiều phân vân nhìn anh, do dự giữa việc giảm cân với việc tiếp tục kêu đồ ăn về.
Tần Vũ Tùng tự mình động tay động chân, mở tủ lạnh chỉ có mỗi thùng sữa chua. Nhà bếp chén bát phủ đầy bụi. Anh uống hai hộp sữa chua, thấy còn đói hơn, bụng cũng muốn kêu rột rẹt. Anh tìm khắp nhà cũng không có gì có thể ăn, Chu Kiều đứng giữa cầu thang “Không cần tìm, tôi tìm cũng không có đâu”
Tần Vũ Tùng cảm thấy bi ai, vận khí anh chưa tốt lên được sao, anh gặp toàn phụ nữ cực phẩm.
Chu Kiều đứng trên cao nhìn xuống hỏi “KFC, MacDonald hay Pizza Hut?”
Tần Vũ Tùng nói “Tôi muốn ăn cơm”
Chu Kiều “Tôi gọi cho anh một phần có cơm”
Tần Vũ Tùng buồn bực “Tôi muốn ăn cơm bình thường, đồ ăn Trung Quốc, không phải thức ăn nhanh”
Nửa tiếng sau, họ ngồi trên xe Tần Vũ Tùng, Chu Kiều bực bội nhìn ngoài cửa sổ, anh ngang ngạnh túm cô lôi ra ngoài, tình trạng quần áo thảm thương bị anh nhìn thấy hết. Đa số quần áo cô mặc không vừa nữa, bó sát, mặc vào bung cả ngực. Mở quần áo mùa đông ra thì bao nhiêu mỡ của cô cũng theo ra ngoài.
Tần Vũ Tùng hơi buồn cười “Dáng người cô tốt mà, tôi rất thích dáng vẻ của cô hiện giờ”
Chu Kiều không hé môi, đều là cô sai nên giờ anh mới có cơ hội chế giễu.
Tần Vũ Tùng trấn an nói tiếp “Ngực lớn eo thon chân dài, da lại trắng, cô còn muốn gì nữa”. Anh cảm giác được cô béo hơn so với trước, nhưng sờ lên càng trơn mịn. Nhất là vòng eo cô, vừa vặn vòng tay ôm, tốt đến mức không thể tốt hơn. “Cô năm nay cũng 31 tuổi rồi, phụ nữ đến tuổi này thì hơi tròn lên là bình thường”
Chu Kiều cắt ngang “Anh còn nói tiếp thì giao hẹn của chúng ta coi như xong”
Tần Vũ Tùng thức thời ngậm miệng, không cần đôi co với phụ nữ lúc họ nghiêm túc, dễ chọc đến bùng nổ vũ trụ lắm.
Hai người đi đến mấy chỗ, đều phải chờ mới có chỗ ngồi, cuối cùng đành gia nhập đội quân xếp hàng ở chỗ quán ăn có người ít nhất.
Chu Kiều đi mua quần áo, Tần Vũ Tùng đứng xếp hàng chờ. Anh đang chăm chú chơi game trên điện thoại thì có người đi đến trước mặt “Vũ Tùng”. Tần Vũ Tùng hối hận rồi, anh nên nghe lời Chu Kiều mà ở nhà kêu cơm hộp, biết đâu chừng lúc này còn có thể chiến đấu trận thứ hai. Đúng là không nên coi thường giác quan thứ sáu của phụ nữ mà, anh thở dài trong lòng, ngẩng đầu lên “Đã lâu không gặp. Chu Dật”
Chu Dật không mời cũng tự kéo ghế lại gần anh “Gần đây anh thế nào?”
“Cũng bình thường. Còn cô?”
“Rất hạnh phúc, anh biết không, tôi…”
Tần Vũ Tùng không muốn biết một chút nào, may mà Chu Kiều đã quay lại “Nhanh lên, bắp mới ra lò nóng quá”
“Đây là?”
Tần Vũ Tùng buột miệng “Bạn gái tôi”
Chu Kiều cảm nhận được ánh mắt dò xét của đối phương, cô im lặng, muốn nhìn thì nhìn.
Chu Dật đi rồi, Tần Vũ Tùng chờ Chu Kiều sẽ có hỏi han gì đó. Nhưng chờ hơn nửa ngày cũng không nghe gì, có lẽ cảm giác được ánh mắt anh, cô rời mắt khỏi trò chơi, cũng không ngẩng đầu lên nói “Tôi hiểu”
Cũng không phải mười tám hai mươi tuổi, ai mà không có chuyện cũ, nhìn xem bộ dạng anh còn ngẩn ngơ, cô cũng không muốn sát muối lên vết thương lòng của anh, tương lai còn dài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook