Tái Chiến
Chương 56: Ngoài ý muốn

Không phải lần đầu tiên đường ai nấy đi nhưng hình như có chút khác biệt với trước đây. Sau khi làm xong thủ tục, Tần Vũ Tùng nhìn đồng hồ thấy vẫn còn nhiều thời gian, anh đề nghị đi uống café. Anh nói “Anh quá cảnh ở Tokyo, ở lại đó khoảng 4 giờ. Nhưng sẽ không điện thoại cho em, chờ đến nơi anh sẽ gọi, nếu mọi việc suôn sẻ thì khoảng hơn 18 giờ”

Chu Kiều hơi buồn cười, hai người ở hai nhà ga sân bay, quấy rầy lẫn nhau, có việc gì chờ gặp mặt rồi nói không được sao? Cần gì phải vừa đi vừa nói chuyện điện thoại. Nhưng không biết sao cô cũng không cúp máy, mà còn theo anh “Không cần, em có vài đoạn đường phải đi xe buýt, có thể không tiện trả lời điện thoại”. Ai cũng biết ở nơi trị an không tốt hoặc nơi xa lạ, an toàn là trên hết. Tần Vũ Tùng không thể không phàn nàn “Lần trước em nói chắc chắn lắm, nói làm chủ khác biệt hơn người làm công, em còn không thoải mái bằng anh làm công, cái gì cũng tự mình đi, đi công tác mà chế độ kém như vậy, còn không phải tự làm tự chịu”

Chu Kiều hơi chột dạ “Lần trước tại em uống nhiều quá, lại thấy anh ầm ĩ quá, cho nên… lời nói có quá đáng. Thật ra em không có ý khinh thường người khác, ai có chí người nấy, sao có thể nói ai mạnh hơn ai”.

Tần Vũ Tùng hừ hừ vài tiếng, Chu Kiều nghĩ tới nghĩ lui, lời nói quá đáng anh nói còn nhiều hơn cô, chẳng qua là bây giờ đã thay đổi thôi, anh còn nói cô đừng nghĩ tới việc kết hôn với anh. Cô hợp tình hợp lý mà hừ lại, sao, cho rằng cô cái gì cũng quên hả?

Nhưng anh không dây dưa mãi, nhảy sang ý khác “Anh mang gì về cho em? Mỹ phẩm dưỡng da, nước hoa, túi xách, hay là dầu cá?”. Thư ký viết một ghi chú cho anh, nhờ anh mang về dầu cá biển sâu, nghe nói dùng để biếu người già rất tốt.

Đồ ngốc, cô muốn mấy thứ đó làm gì. Chu Kiều nhẹ nhàng nói “Anh bận rộn công việc của anh đi, em không cần gì hết”

“Ba mẹ em không sử dụng thực phẩm chức năng sao?”

Cô đã xuất hiện trước tầm mắt anh, cách mấy chục mét, giọng cô rõ ràng trong điện thoại “Không cần”

Anh không cúp máy, nhìn cô nói “Anh hơi lo họ không thích anh”. Anh còn nhớ chồng cũ của cô, cao gầy, mặt trẻ con, lúm đồng tiền bên má, quần jean áo khoác ngắn, hơn ba mươi tuổi mà như sinh viên đại học. Anh ta hoàn toàn khác anh, anh biết phụ nữ thích kiểu như anh ta.

Mọi người xung quanh người đến người đi, thỉnh thoảng có người nhìn thoáng qua họ nhưng không ai dừng lại. Chu Kiều đứng trước mặt nhìn anh, lần trước bị thương Tần Vũ Tùng để tóc dài hơn để che vết sẹo, đường nét nam tính giảm một chút nhưng anh vẫn sạch sẽ gọn gàng. Cô không trả lời câu hỏi, cúp điện thoại bước tới nắm lấy tay anh “Chúng ta đi sân bay uống café quý tộc, anh trả tiền”

Chuyến bay của Chu Kiều sớm hơn chuyến bay của anh. Máy bay lao đến cuối đường băng cất cánh lên trời xanh, mang theo hành khách của mình. Chu Kiều nhắm mắt chịu đựng sự khó chịu lúc cất cánh, không thể không nghĩ đến anh. Anh đang làm gì? Vẫn còn chờ ở cổng lên máy bay, chắc đang đọc mail, hoặc lên mạng.

Tần Vũ Tùng đi rồi không gọi điện thoại cho cô như anh đã nói. Đến tối ngày thứ ba, Chu Kiều nhận điện thoại của anh. Cô nhìn số điện thoại xa lạ nước ngoài mới nhớ ra may mà mình không chờ điện thoại, nếu không chắc đã giận dỗi “Alo?”

“Xin lỗi” câu đầu tiên của anh là xin lỗi, đến nơi rồi bận việc này việc kia, không có cách nào liên lạc được với cô.

“Được rồi, em hiểu mà”, cô nghĩ sẽ gọi cho anh mà bận nên quên, vì vậy như nhau cả.

Bên kia anh đang là buổi sáng, nói vài câu thì cúp máy đi họp. Cúp điện thoại Chu Kiều nghĩ đến cha mẹ Tần phản đối họ cũng là có lý do, ai cũng bận thì ai quản gia đình. Những việc này trước giờ không nghiêm túc suy nghĩ, bây giờ cũng không có đáp án, có thể chờ hai ba năm nữa, đi một bước thích ứng một bước, tự nhiên sẽ có cách giải quyết.

Khi mọi thứ đi đúng hướng sẽ luôn có cách giải quyết, Chu Kiều tự an ủi mình.

Đáng tiếc không như mong muốn, những sự kiện không mong muốn đã bắt đầu.

Chuyến công tác của Chu Kiều bị gián đoạn. Cô phải quay về công ty xem xét tình huống. Ngay khi ký hợp đồng đất đai, chính quyền địa phương đã giúp đỡ cô ký hợp đồng với một nhà máy liền kề để sử dụng điện, nước, cung cấp nguồn nhiệt và năng lượng cho sản xuất. Bây giờ nhà máy kia mở rộng xây dựng thêm 3 nhà xưởng, điện chỉ đủ để đáp ứng kế hoạch sản xuất của bên họ, không thể bán lại cho bên nhà máy của cô. Nước thì coi như có đủ đi, nhu cầu nước lúc mùa đông không nhiều, mà điện thì lại không thể thiếu.

Chu Kiều vội vã trở lại trong đêm, cùng Cát Tiểu Vĩnh tính toán kế hoạch thay thế cả đêm để làm sao không quá tốn kém chi phí hay chỉ có khả năng thực hiện trên lý thuyết. Bên kia cũng thừa nhận lỗi của họ nhưng nhất quyết không thực hiện thỏa thuận ban đầu, ỷ vào mình cũng là đơn vị nộp thuế cao, không sợ bị ảnh hưởng sức ép từ bên trên xuống, hơn nữa tiền bồi thường hợp đồng cũng không lớn nên càng không sao.

“Ai mà biết họ sẽ lật lọng vậy?”

Mấy nhân viên xúc tiến đầu tư kia xin lỗi Chu Kiều, họ tự trách mình rồi mắng bên đối phương, Chu Kiều biết đó chỉ là vẻ ngoài, quan trọng là chính mình phải tìm ra cách giải quyết. Không thể xây dựng nhà máy nhiệt điện nhỏ, thứ nhất là không được cấp phép phê duyệt, thứ hai là chi phí không ít. Nếu dùng dầu diesel, với mức giá hiện tại có thể nói không phải đốt dầu mà là đốt nhân dân tệ. Tâm trí cô loạn cào cào, ngủ không được, trong ánh mắt như tro tàn.

Nhân viên xúc tiến nghĩ ra cách kéo điện trực tiếp từ các nhà máy điện lớn về, nhà máy điện bên kia cũng có vẻ hứng thú. Chu Kiều và Cát Tiểu Vĩnh đến thương lượng nhân viên kỹ thuật bên kia, đối phương đưa ra giá hoàn toàn nằm ngoài dự toán, chưa tính đến tiền điện về sau khi sử dụng, chỉ riêng tiền thiết bị đầu tư ban đầu đã là mấy trăm vạn.

Tiền tiền tiền, Chu Kiều chưa bao giờ khổ vì tiền như vầy.

Cô ở chỗ người khác vẫn duy trì bình tĩnh, ra đến cửa thì không chịu đựng nổi. Các ngân hàng thu hẹp hoạt động tín dụng, tiền có thể vay được từ đất và thiết bị nhà máy đã hết. Vẫn còn một ít tiền nhưng để dành trả cho các thiết bị, tiến độ lắp đặt, còn phải chuẩn bị mua nguyên vật liệu sản xuất, sử dụng hết rồi thì không còn nữa. Làm sao bây giờ? Đầu tư kéo điện từ nhà máy hay là…

“Xây dựng lò đốt rác” Cát Tiểu Vĩnh cái khó ló cái khôn

Chu Kiều lắc đầu, không được, cô biết làm như vậy thiệt hại môi trường xung quanh.

Cát Tiểu Vĩnh nói “Hiện nay có rất nhiều lò nung giữ than do nhà nước tài trợ, sau đó chi tiền kéo rác đến nơi xa hơn”

Chu Kiều mệt mỏi xua tay bảo anh không cần nói nữa, để cô suy nghĩ, nhất định sẽ có cách.

Một chiếc xe chạy vào xưởng, mấy nhà thầu đi lên “Chu tổng, gần đây công nhân tôi đòi lấy tiền, không trả tiền thì bỏ việc, cô hãy đưa một khoản tiền trước đi”. Cát Tiểu Vĩnh ngăn lại “Làm thủ tục trước đi, hợp đồng đã đến bước nào rồi? Trước tiên tìm kế toán và giám sát ký xác nhận, xong đưa đến tài vụ, làm xong thì sẽ có tiền thôi”. Một nhà thầu lanh mồm lanh miệng nói “Cô Chu, chúng tôi nghe nói bên cô còn khoản nợ vay ngân hàng, ngân hàng đang đòi đến tận cửa”

Nhân viên tài vụ bên cạnh vội vã giải thích “Không phải vậy, là một khoản tín dụng đã hết hạn mà chưa mua được ngoại tệ kịp thời chi trả”.

Lại có nhà thầu nói “Còn việc không có điện? chúng tôi nghe nói. Cô Chu, phụ nữ không cần vất vả quá sức, dù sao có đất bán đi cũng xài cả đời không hết. Xây dựng nhà máy nếu có vấn đề gì lại lỗ sạch vốn”

Tai Chu Kiều ong ong lên, không thể tức giận.

Cô cảnh cáo mình, huy động sức lực toàn thân buộc mình giữ miệng, vẻ mặt ôn hòa nói “Chúng ta đi vào trong nói, quản lý Cát, đưa mọi người vào phòng họp”

Cát Tiểu Vĩnh mời mọi người nhưng họ không đi. Chu Kiều đi trước, vừa nói vừa cười “Ngồi xuống nói chuyện, Tiểu Vương chuẩn bị trà”. Cô nhìn về phía tiếp tân, cô gái khéo léo kéo nhà thầu địa phương đi theo Chu Kiều “Các vị, xin mời vào”

Cuộc đàm phán dài dòng đến hơn 8 giờ tối. Khi họ rời đi còn để lại lời, trong vòng một tuần phải nhận được tiền, nếu không sẽ bỏ việc không làm tiếp.

“Chúng ta tính toán lại”. Chu Kiều với Cát Tiểu Vĩnh ngồi trước máy tính, bảng biểu ngân sách, quy trình công nghệ xem xét.

Cát Tiểu Vĩnh cầm lấy bút, thấy hơi dính dính, xem trên tay thấy dính màu đỏ? Là máu. Máu ở đâu ra? Anh nhìn khắp nơi, thấy trên giấy cũng có, mà cổ tay Chu Kiều cũng có. Anh nắm tay cô, đúng là máu từ lòng bàn tay cô. Chu Kiều lúc này mới phát hiện lòng bàn tay bị rách, lúc nào vậy? Dường như cô nắm chặt tay trước khi vào phòng họp, khi đó bàn tay cảm giác hơi đau. Lúc đó còn thấy may mắn vì cơn đau làm thanh tỉnh đầu óc, không nghĩ đến việc mở tay ra xem, có thể vết thương lại vỡ ra khi cô viết. Cô lấy tờ khăn giấy, ấn nó lên lòng bàn tay “Không sao, chúng ta tiếp tục”.

Cát Tiểu Vĩnh từ chối “Em tính toán, chị đi nghỉ ngơi đi. Đừng lo, sẽ có cách thôi”

Chu Kiều mỉm cười với anh “Thật sự chị không sao, tiếp tục đi”

Đúng lúc điện thoại reo, cô cầm lấy đi ra ngoài “Chị nghe điện thoại”

Trên bầu trời đầy sao, cô nghe giọng Tần Vũ Tùng, không hiểu sao mũi cay sè.

“Có chuyện gì vậy em?” anh lo lắng hỏi

“Em bị cảm” cô che giấu, dụi mắt nuốt nước mắt xuống. Đừng lo lắng, đừng sợ, Chu Kiều mình nhất định có cách, đừng để người khác lo lắng. “Anh khỏe không, Gia Cát Lượng chiến đấu với người nước ngoài ra sao?”. Anh bị cô trêu bật cười “Đang ở trên đường tiếp tục công việc hôm qua chưa làm xong”

Anh ngừng lại “Chúng ta kết hôn sớm đi”

Cô nói “Để em suy nghĩ lại”

Hai người đều yên tĩnh. Gió thổi từ xa đến mang theo ấm áp phả lên mặt Chu Kiều. Cô nói “Em nhớ anh”

“Anh cũng vậy”

Chu Kiều đột nhiên có ý nghĩ, nếu, chỉ là nếu, cô đem đất đai cùng nhà xưởng bán đi, chắc là có thể thu hồi được phần lớn chi phí, rốt cuộc giá đất đã tăng lên. Như vậy, cô không cần vất vả vì những việc này, có thể sinh một hai đứa con, mỗi ngày trông con, làm việc nhà, ăn xong cơm tối để anh chơi với con, cô thoải mái đi tắm.

Cô lắc đầu “Em muốn nghỉ ngơi, anh cũng chú ý giữ sức khỏe”

Cô dĩ nhiên không thể nghỉ ngơi, cô còn phải tìm biện pháp.

Chu Kiều quay trở lại văn phòng, cô sẽ có thể đưa ra giải pháp tốt nhất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương