Tái Chiến
-
Chương 49: Đùa giỡn
Cuối cùng đợi đến ngày cắt chỉ, Tần Vũ Tùng nghiêng đầu nhìn vết thương trong gương, không biết sau này tóc có mọc ra ở đó không, dù sao nhìn cũng kỳ kỳ. Anh kéo kéo tóc, sau này để dài che chỗ đó lại, trước mắt bây giờ việc gội đầu là vấn đề. Chu Kiều không nói gì, ấn đầu anh xuống, lấy tay kia thử nhiệt độ nước “Đừng động đậy”
Cô cẩn thận làm ướt tóc anh, đổ dầu gội vào lòng bàn tay, xoa bọt rồi bôi lên đầu anh, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa. Tần Vũ Tùng cao nên phải khom người hạ thấp độ cao cho vừa tầm vòi nước, được một lát thì mỏi nên anh nhúc nhích. Thiếu chút nữa đầu anh đụng vào vòi nước, Chu Kiều nhanh tay chắn lại, cô chọt vào ót anh “đã nói anh đừng di chuyển rồi”. Anh đành ngoan ngoãn đứng yên như cũ.
Bộ dạng thành thật này không giống anh, Chu Kiều nhéo mông anh, ra bộ lưu manh “Tới đây, cười một cái coi”. Tần Vũ Tùng thong thả trả lời “Em làm mùng một, cẩn thận anh làm mười lăm”. Chu Kiều bật cười không trêu chọc anh tiếp, tránh việc gội đầu không xong mà biến nhà tắm thành bãi chiến trường, cẩn thận chuyển chủ đề an toàn “Anh có nốt ruồi son”. Tần Vũ Tùng nói “Anh biết từ lâu rồi, hồi nhỏ mẹ anh hay nói có đánh dấu nên bị bắt cóc cũng dễ tìm”. Anh ngừng lại “Hôm nay cảm ơn em”
Chu Kiều hiểu anh cảm ơn thái độ của cô đối với mẹ anh. Cô có thể hiểu tâm lý của những người làm cha mẹ, cũng không quá khó để ứng phó. Nếu cô chưa từng kết hôn, nếu cô trẻ hơn vài tuổi, họ có lo lắng đề phòng cô như bây giờ không? Năm tháng lưu lại dấu ấn trên cơ thể, cô chưa bao giờ ngại cho người khác thấy, nhưng bị người khác xem như món hàng kém chất lượng, trong lòng chắc chắn sẽ không thoải mái.
Tần Vũ Tùng nhận thấy sự im lặng của cô nhưng có một số lời không thể không nói “Em còn không bỏ người cũ xuống được sao?”. “Anh có ý gì?” Chu Kiều hạ mắt, làm sạch bọt trên tóc anh “Vậy còn anh, mỗi lần gặp vợ cũ anh đều mất bình tĩnh, tình cũ khó quên?”. Anh cũng im lặng, trong nhà tắm chỉ còn tiếng nước chảy. Cô giúp anh lau khô tóc, đưa khăn cho anh lau mặt rồi quay người ra ngoài. Chân cô vừa bước ra thì tay bị Tần Vũ Tùng kéo lại “Không phải giận em, mà là anh giận chính mình, bực bội thì không muốn nói chuyện, chỉ muốn ở một mình. Không phải là tình cũ khó quên mà là mỗi lần nhìn thấy cô ấy, anh sẽ nghĩ đến thất bại của chính mình”
Vòi nước đã tắt, tiếng nước chảy xuống cống róc rách, anh nói “Em còn nhớ lúc chúng ta gặp nhau ở Hoàng Sơn? Anh quyết tâm bắt đầu lại lần nữa, dùng ký ức mới xóa đi những ký ức cũ. Tuy nhiên, có nhiều thứ còn sót lại trong quá khứ, bao gồm những quán thường ăn, những nơi thường lui tới. Có lúc anh rất thích đi công tác, ở những nơi xa lạ có cảm giác mới mẻ”
Anh ngừng lại “Nói về em đi”
“Em?”, cô cố rút tay lại nhưng anh giữ rất chặt, đành thôi “Em không nghĩ nhiều”
Anh cố chấp nhìn cô, cô bất đắc dĩ hỏi “Anh muốn em nói gì? Mẹ anh hỏi em, nếu chia tay lần nữa em có chịu được không? Thành thật mà nói, em không chịu được. Mỗi tình yêu đều bắt đầu rất đẹp đẽ, thời gian trôi qua, những ưu điểm dần biến mất, đến cuối cùng không còn gì, chỉ còn oán hận và bất mãn”
Nước mắt đọng trên mi, cô cố gắng chớp mắt vài cái, có xua tan nỗi chua xót, khóe môi run rẩy cố nở nụ cười không thành hình “Anh muốn em nói, nhưng em làm sao dám”. Tần Vũ Tùng ôm cô vào lòng “Xin lỗi em”. Cô lẩm bẩm “Có rất nhiều người cho dù không còn tình cảm, họ cũng vì áp lực cuộc sống mà ở bên nhau cả đời, vì hai người so với một người vẫn dễ ứng phó hơn. Nhưng chúng ta cần phải như vậy sao? Em thà là lúc ở bên nhau làm những điều yêu thích, sau này có chia xa, nhớ tới đối phương vẫn là vui vẻ, nhớ những thời tuổi trẻ tốt đẹp, không so đo, trong sáng”
Anh hôn lên tóc cô, chậm rãi chuyển đến lỗ tai, cổ, xương quai xanh. Cô đứng yên tại chỗ, nụ hôn rơi xuống môi cô, mang theo rất nhiều sự dịu dàng, an ủi. Môi lưỡi triền miên làm cô thở dồn dập, anh cúi xuống bế cô lên, đi hai bước lại cúi xuống hôn.
Chu Kiều bật cười “Bỏ em xuống, em cũng nặng đó”
Tần Vũ Tùng lắc đầu “Không bỏ”, anh cố tình ôm cô đi tới đi lui trong phòng mặc cô luôn miệng phản đối, sau mới đặt cô lên giường.
Tần Vũ Tùng dùng khuỷu tay đỡ mình, nhìn cô từ trên xuống. Cô vẫn đang cười, ngực phập phồng vì cười đùa, sắc mặt hồng hào. Anh đưa tay chạm vào khóe mắt cô “Hôm trước anh nghe một bài hát” anh hát vài câu “Anh rất thích em như bây giờ, không cần dễ dàng thay đổi bất cứ điều gì, thay đổi những gì em có bây giờ…”. Chu Kiều không chịu đựng nổi “Đừng hát những bài hát lạ nữa, đi ra”. Cô cướp lời hát “Anh thật sự thích những gì em đang có”
Câu hát chưa hết anh đã cúi đầu hôn cô. Nụ hôn dẫn tới trận chiến giữa Adam và Eva. Trong phòng khách sạn cách âm không tốt, ngoài cửa có tiếng nói chuyện ồn ào, trong phòng tiếng điều hòa ầm ì, nhưng trong mắt họ chỉ có nhau, tai cũng chỉ nghe tiếng nhau. Tóc anh vẫn ướt đẫm, mỗi lần lướt qua cằm cô mùi dầu gội nhàn nhạt thoảng qua. Váy ngủ cô bị vén sang một bên, bả vai cùng nửa ngực lộ ra nhưng cô không bận tâm.
Điện thoại không biết điều reo lên, Chu Kiều ra dấu im lặng “Alo?”
Nghe cô đâu ra đó phân công công việc, Tần Vũ Tùng giở trò đùa dai trêu chọc những điểm nhạy cảm của cô, nhìn chân cô không tự chủ được co lại, duỗi ra. Khi điện thoại kết thúc, cô lập tức ném điện thoại ra, hung hăng cảnh cáo anh, giơ tay tát nhẹ anh 2 cái.
Có tiếng chuông reo, là điện thoại của Tần Vũ Tùng
Chu Kiều liếc anh “Nhận điện thoại đi”, cô không hư như anh.
Nội dung cuộc gọi hình như rất quan trọng, ý cười của anh dần biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm túc “Được, tôi lập tức xem mail, đêm nay quay về”. Cúp điện thoại,anh dự định xuống giường mở máy tính “Công ty có việc”. Chu Kiều dựa vào đầu giường, cũng không ngẩng đầu nhìn tài liệu. Tần Vũ Tùng giải thích “Hôm nay có đồng nghiệp bị bắt, nghi ngờ liên quan đến hối lộ thương mại. Anh ta đang giữ vị trí của anh, bây giờ trong công ty khá rối loạn”.
Chu Kiều nhìn anh không chớp mắt. Anh hỏi “Sao lại nhìn anh vậy?”
Chu Kiều lắc đầu “Em gọi xe đưa anh về Thượng Hải”
Tần Vũ Tùng vội vã đi, trong phòng không còn tiếng động, như thể nửa giờ trước đây không có ai cười đùa.
Cô cẩn thận làm ướt tóc anh, đổ dầu gội vào lòng bàn tay, xoa bọt rồi bôi lên đầu anh, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa. Tần Vũ Tùng cao nên phải khom người hạ thấp độ cao cho vừa tầm vòi nước, được một lát thì mỏi nên anh nhúc nhích. Thiếu chút nữa đầu anh đụng vào vòi nước, Chu Kiều nhanh tay chắn lại, cô chọt vào ót anh “đã nói anh đừng di chuyển rồi”. Anh đành ngoan ngoãn đứng yên như cũ.
Bộ dạng thành thật này không giống anh, Chu Kiều nhéo mông anh, ra bộ lưu manh “Tới đây, cười một cái coi”. Tần Vũ Tùng thong thả trả lời “Em làm mùng một, cẩn thận anh làm mười lăm”. Chu Kiều bật cười không trêu chọc anh tiếp, tránh việc gội đầu không xong mà biến nhà tắm thành bãi chiến trường, cẩn thận chuyển chủ đề an toàn “Anh có nốt ruồi son”. Tần Vũ Tùng nói “Anh biết từ lâu rồi, hồi nhỏ mẹ anh hay nói có đánh dấu nên bị bắt cóc cũng dễ tìm”. Anh ngừng lại “Hôm nay cảm ơn em”
Chu Kiều hiểu anh cảm ơn thái độ của cô đối với mẹ anh. Cô có thể hiểu tâm lý của những người làm cha mẹ, cũng không quá khó để ứng phó. Nếu cô chưa từng kết hôn, nếu cô trẻ hơn vài tuổi, họ có lo lắng đề phòng cô như bây giờ không? Năm tháng lưu lại dấu ấn trên cơ thể, cô chưa bao giờ ngại cho người khác thấy, nhưng bị người khác xem như món hàng kém chất lượng, trong lòng chắc chắn sẽ không thoải mái.
Tần Vũ Tùng nhận thấy sự im lặng của cô nhưng có một số lời không thể không nói “Em còn không bỏ người cũ xuống được sao?”. “Anh có ý gì?” Chu Kiều hạ mắt, làm sạch bọt trên tóc anh “Vậy còn anh, mỗi lần gặp vợ cũ anh đều mất bình tĩnh, tình cũ khó quên?”. Anh cũng im lặng, trong nhà tắm chỉ còn tiếng nước chảy. Cô giúp anh lau khô tóc, đưa khăn cho anh lau mặt rồi quay người ra ngoài. Chân cô vừa bước ra thì tay bị Tần Vũ Tùng kéo lại “Không phải giận em, mà là anh giận chính mình, bực bội thì không muốn nói chuyện, chỉ muốn ở một mình. Không phải là tình cũ khó quên mà là mỗi lần nhìn thấy cô ấy, anh sẽ nghĩ đến thất bại của chính mình”
Vòi nước đã tắt, tiếng nước chảy xuống cống róc rách, anh nói “Em còn nhớ lúc chúng ta gặp nhau ở Hoàng Sơn? Anh quyết tâm bắt đầu lại lần nữa, dùng ký ức mới xóa đi những ký ức cũ. Tuy nhiên, có nhiều thứ còn sót lại trong quá khứ, bao gồm những quán thường ăn, những nơi thường lui tới. Có lúc anh rất thích đi công tác, ở những nơi xa lạ có cảm giác mới mẻ”
Anh ngừng lại “Nói về em đi”
“Em?”, cô cố rút tay lại nhưng anh giữ rất chặt, đành thôi “Em không nghĩ nhiều”
Anh cố chấp nhìn cô, cô bất đắc dĩ hỏi “Anh muốn em nói gì? Mẹ anh hỏi em, nếu chia tay lần nữa em có chịu được không? Thành thật mà nói, em không chịu được. Mỗi tình yêu đều bắt đầu rất đẹp đẽ, thời gian trôi qua, những ưu điểm dần biến mất, đến cuối cùng không còn gì, chỉ còn oán hận và bất mãn”
Nước mắt đọng trên mi, cô cố gắng chớp mắt vài cái, có xua tan nỗi chua xót, khóe môi run rẩy cố nở nụ cười không thành hình “Anh muốn em nói, nhưng em làm sao dám”. Tần Vũ Tùng ôm cô vào lòng “Xin lỗi em”. Cô lẩm bẩm “Có rất nhiều người cho dù không còn tình cảm, họ cũng vì áp lực cuộc sống mà ở bên nhau cả đời, vì hai người so với một người vẫn dễ ứng phó hơn. Nhưng chúng ta cần phải như vậy sao? Em thà là lúc ở bên nhau làm những điều yêu thích, sau này có chia xa, nhớ tới đối phương vẫn là vui vẻ, nhớ những thời tuổi trẻ tốt đẹp, không so đo, trong sáng”
Anh hôn lên tóc cô, chậm rãi chuyển đến lỗ tai, cổ, xương quai xanh. Cô đứng yên tại chỗ, nụ hôn rơi xuống môi cô, mang theo rất nhiều sự dịu dàng, an ủi. Môi lưỡi triền miên làm cô thở dồn dập, anh cúi xuống bế cô lên, đi hai bước lại cúi xuống hôn.
Chu Kiều bật cười “Bỏ em xuống, em cũng nặng đó”
Tần Vũ Tùng lắc đầu “Không bỏ”, anh cố tình ôm cô đi tới đi lui trong phòng mặc cô luôn miệng phản đối, sau mới đặt cô lên giường.
Tần Vũ Tùng dùng khuỷu tay đỡ mình, nhìn cô từ trên xuống. Cô vẫn đang cười, ngực phập phồng vì cười đùa, sắc mặt hồng hào. Anh đưa tay chạm vào khóe mắt cô “Hôm trước anh nghe một bài hát” anh hát vài câu “Anh rất thích em như bây giờ, không cần dễ dàng thay đổi bất cứ điều gì, thay đổi những gì em có bây giờ…”. Chu Kiều không chịu đựng nổi “Đừng hát những bài hát lạ nữa, đi ra”. Cô cướp lời hát “Anh thật sự thích những gì em đang có”
Câu hát chưa hết anh đã cúi đầu hôn cô. Nụ hôn dẫn tới trận chiến giữa Adam và Eva. Trong phòng khách sạn cách âm không tốt, ngoài cửa có tiếng nói chuyện ồn ào, trong phòng tiếng điều hòa ầm ì, nhưng trong mắt họ chỉ có nhau, tai cũng chỉ nghe tiếng nhau. Tóc anh vẫn ướt đẫm, mỗi lần lướt qua cằm cô mùi dầu gội nhàn nhạt thoảng qua. Váy ngủ cô bị vén sang một bên, bả vai cùng nửa ngực lộ ra nhưng cô không bận tâm.
Điện thoại không biết điều reo lên, Chu Kiều ra dấu im lặng “Alo?”
Nghe cô đâu ra đó phân công công việc, Tần Vũ Tùng giở trò đùa dai trêu chọc những điểm nhạy cảm của cô, nhìn chân cô không tự chủ được co lại, duỗi ra. Khi điện thoại kết thúc, cô lập tức ném điện thoại ra, hung hăng cảnh cáo anh, giơ tay tát nhẹ anh 2 cái.
Có tiếng chuông reo, là điện thoại của Tần Vũ Tùng
Chu Kiều liếc anh “Nhận điện thoại đi”, cô không hư như anh.
Nội dung cuộc gọi hình như rất quan trọng, ý cười của anh dần biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm túc “Được, tôi lập tức xem mail, đêm nay quay về”. Cúp điện thoại,anh dự định xuống giường mở máy tính “Công ty có việc”. Chu Kiều dựa vào đầu giường, cũng không ngẩng đầu nhìn tài liệu. Tần Vũ Tùng giải thích “Hôm nay có đồng nghiệp bị bắt, nghi ngờ liên quan đến hối lộ thương mại. Anh ta đang giữ vị trí của anh, bây giờ trong công ty khá rối loạn”.
Chu Kiều nhìn anh không chớp mắt. Anh hỏi “Sao lại nhìn anh vậy?”
Chu Kiều lắc đầu “Em gọi xe đưa anh về Thượng Hải”
Tần Vũ Tùng vội vã đi, trong phòng không còn tiếng động, như thể nửa giờ trước đây không có ai cười đùa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook