Tái Chiến
-
Chương 42: Dũng khí
Tần Vũ Tùng thật sự không thể xin nghỉ. Toàn bộ kỳ nghỉ Tết âm lịch bề ngoài toàn nghỉ ngơi,
Anh vội vàng chạy đến công ty, thư ký theo anh vào văn phòng “Làm sao bây giờ? Trụ sở tổng bộ kêu đưa phòng này cho ông Vương”
Cô vừa mới mở đầu, Tần Vũ Tùng ra hiệu đã biết “Tôi đã kêu bộ phận hành chính sửa phòng họp nhỏ kế bên lại, tôi sẽ chuyển sang đó”. Phòng họp nhỏ ở kế phòng làm việc của anh, bình thường dùng để anh tiếp khách. Anh nhìn vẻ mặt bất bình của thư ký, nhẹ nhàng nói “Có vấn đề gì sao?”, một đời vua một đời thần, có lên có xuống là chuyện bình thường. Thư ký không nhịn được nói “Qua cầu rút ván, bọn họ không sợ anh sẽ bỏ gánh nặng này xuống sao?”
Tần Vũ Tùng phớt lờ những lời phàn nàn của cô “Tôi muốn điều chỉnh công việc gần đây của mình, sắp xếp các chuyến công tác trong nửa tháng qua lại, gửi cho tôi lịch trình mới”.
Lịch làm việc mới đưa vào còn có thêm mùi hương của café, anh nghe thấy mùi thơm ngước lên nhìn, có lẽ phụ nữ càng nhiều lòng đồng cảm. Trước giờ thư ký là người luôn thực hiện công việc theo phép công, kể từ khi anh gặp sự cố video kia, cô đối xử càng ngày càng có tình người hơn. Nhưng đối với công việc cá nhân của cô, đây không phải một việc tốt, anh uống ngụm café, nhắc nhở bản thân tìm cơ hội để đề cập với cô.
Tầm mắt anh dừng trên mail mới đến, ông Vương có nhiều ý tưởng, dự định đưa ra quy chế mới về chức năng của bộ phận marketing và bộ phận bán hàng. Bước tiếp theo sẽ là gì?
Chu Kiều nhìn mặt trăng ngoài cửa sổ. Không còn ánh đèn neon của thành phố, bầu trời một màu xanh đen, ánh trăng cũng trở nên trong trẻo hơn nhiều. Cô quay lại nhìn báo cáo do Ngô Nhiễm Nhiễm viết. Đây là quy định của cô, mỗi nhân viên mới đều viết ý kiến và đề xuất của mình về công ty trong một tuần.
Mặc dù còn hơi sốt nhưng hôm nay Chu Kiều vẫn đi làm, bữa trưa và bữa chiều đều do dì nấu ăn nấu cháo cho ăn, bây giờ vẫn còn một nửa để trong bình giữ nhiệt.
Có thể thấy Ngô Nhiễm Nhiễm tốn không ít công sức, không chỉ về hợp đồng đất đai giữa công ty với chính phủ mà còn đưa ra những kiến nghị về các chính sách ưu đãi của nhà nước. Những dự tính này Chu Kiều đã nghĩ đến nhưng trước mắt, quan trọng bây giờ là có được sự đảm bảo nguồn nhiệt và nguồn điện. Đúng như những gì cô lo lắng trước đó, sau khi rót tiền vào, chương trình tiếp theo không thể theo kịp tiến độ, các nhân viên có liên quan đã dẫm chân lẫn nhau. Cô xoa xoa Thái dương, không gấp gáp, vừa qua năm mới, Cát Tiểu Vĩnh là chuyên gia về kỹ thuật nhưng quan hệ đối ngoại lại không được, thiếu kiên nhẫn khi bị người ta đóng cửa từ chối không tiếp. Cần tuyển dụng một người địa phương làm công tác đối ngoại, họ phải có một mạng lưới quan hệ địa phương sẵn có, nhưng cũng không thể quá ranh ma lão luyện.
Chu Kiều lại nhìn ra cửa sổ, anh nói hôm nay anh vẫn đến “Nếu mệt thì em cứ ngủ trước, đừng chờ anh”. Cô nói anh không cần đến, nhưng có thể là nói cũng như không, bây giờ đã là 8h tối, anh sẽ đến chứ?
Tần Vũ Tùng đến lúc 10 giờ, đẩy cửa phòng ra chỉ thấy ánh đèn ngủ ở cửa ra vào. Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, đến điều hòa xoa tay cho ấm rồi bước đến cạnh giường. Anh cúi đầu nhìn thấy đôi mắt tỉnh táo của cô “Sao em chưa ngủ?”. Anh lấy mu bàn tay chạm vào trán cô, tốt rồi, nhiệt độ bình thường.
“Anh muốn làm gì?” cô hỏi
Anh ngồi xuống mép giường, nắm tay cô “Theo đuổi em”
Cô nghẹn “Tại sao?”
“Có nhiều lý do, từ từ sẽ nói em nghe”.
Anh chuyển đề tài “Đó là đồ ăn hả? Anh tan làm thì ngồi xe buýt đi luôn, chỉ mới ăn một cái sandwich”. Lúc thân mật chuyện gì mà chưa từng làm qua, vậy mà cô vẫn hơi đỏ mặt “cái đó em ăn còn thừa, cẩn thận bị lây bệnh cảm”
Anh ăn ngon lành “Mùi vị không tệ, có bỏ thêm sò điệp hả?”
Cô không quên câu nói khi nãy “Tại sao lại muốn theo đuổi em?”
Tần Vũ Tùng ngừng lại, ngước nhìn cô. Sắc mặt cô sau khi bệnh không được tốt, môi trắng bệch. Anh nói “Có rất nhiều lý do, mà lý do quan trọng nhất là anh sợ mất em. Anh còn chưa kịp hiểu hết em, em thích ăn gì, em thích làm gì, em học ở đâu, làm sao để xây dựng sự nghiệp”. Anh nói chậm rãi, Chu Kiều nhìn chăm chú vào mắt anh, anh không hề né tránh. Anh vẫn tiếp tục nói “Hơn nữa em cũng không hiểu anh, đôi lúc anh nói chuyện rất khó nghe, có lúc chết vì sĩ diện, lại thường hay tính được mất, là một gã đàn ông trung niên đáng ghét. Nhưng anh sẽ cố gắng sửa đổi, hy vọng có thể đạt được sự mong đợi của em”
Chu Kiều không nghĩ anh lại nói những lời này “Nhưng bây giờ cũng rất tốt, không cần phải thay đổi?”
Anh nhìn cô “Không tốt. Anh không đủ can đảm, sợ khi đã nói hết hơi sức thuyết phục ba mẹ mà em vẫn không động lòng; lại càng sợ em biết tình cảm của anh thì sẽ dẫm lên đầu anh. Anh muốn được em đáp lại mà không phải là anh đơn phương”. Anh đặt bình giữ nhiệt xuống giường, giữ tay cô lên môi mình “Anh nghĩ đợi nắm chắc hơn thì mới nói, nhưng càng ngày tình hình có vẻ không ổn”, anh thì thầm “Anh sợ bỏ qua lần này, về sau sẽ không còn có cơ hội nữa”
Cô rũ mắt, trầm mặc rất lâu. Ánh sáng chiếu trên mặt cô, một nửa chìm trong bóng tối, “Anh cho em thấy tất cả mặt tốt của mình. Anh có ý định thử coi mị lực có được bao nhiêu. Nếu hai người ở bên nhau lâu dài, cái cần hiểu biết nhau nhất là khuyết điểm, không thể để lỗ nhỏ đắm thuyền”. “Hãy cho anh một cơ hội”, anh nói xong đem tay cô đặt lên môi mình.
Cô quay đầu “Em không dám”. Lại một lần nữa thất bại, cô sẽ nghi ngờ mọi thứ đều là sai lầm của cô, chim sợ cành cong. Tướng bên thua trận, phải có bao nhiêu can đảm mới có thể chiến đấu lần nữa (tái chiến).
Căn phòng chìm trong im lặng, không biết bao lâu, anh đặt tay cô trở lại chăn “Không sao, anh chờ em”. Cô biết tốt nhất nên nói gì, lại vẫn nói lời thật “Em sợ anh chờ không nổi”. Anh lặng lẽ nhìn cô “Chúng ta cứ chờ xem”
Chớp mắt anh như ngay lập tức quên cuộc trò chuyện vừa rồi, tắm rửa xong rất tự nhiên đi ngủ, còn đem cô ôm vào trong ngực “Xe buýt khứ hồi rất nhiều, mỗi sáng anh sẽ đi xe buýt về, tối lại đi xe buýt đến”. Chu Kiều áp mặt mình vào ngực anh, cảm nhận độ đàn hồi làn da nam giới, vươn ngón tay vạch tới vạch lui, bị anh túm lấy “Sức khỏe em không tốt, đừng có gây chuyện đốt lửa”. Cô nhướng mày “Có vẻ việc đó người cần ra sức lực là anh, sức khỏe em không tốt thì có quan hệ gì đâu”
Anh hừ một tiếng, dùng đầu gối tách chân cô ra “Sợ thì kêu dừng lại”, cô khoa trương vùi đầu kêu “Em sợ”. Nói thì nói vậy, lại lấy đầu lưỡi liếm trái khế của anh, anh co rúm lại một chút “Đừng quậy”. Cô càng nghịch ngợm hơn, cố ý khều những nơi nhạy cảm của anh. Anh không chịu đựng được, xoay người nhìn cô từ trên cao xuống “Lại quậy, anh xử em bây giờ”
Chu Kiều nhìn anh nghiêm túc, vẫn muốn chọc anh “Đến đây, đừng nói mà không làm”
Không thể chịu được.
Tần Vũ Tùng dùng nụ hôn che cái miệng khiêu khích của cô lại, thật lâu mới buông ra “Đừng quậy nữa, em không khỏe, ảnh hưởng không tốt cho cơ thể em". Cô lẩm bẩm một hai câu, anh nghe không rõ, hỏi lại sao cũng không chịu nói. Hai người lẳng lặng nghe hơi thở nhau, dần dần ngủ thiếp đi.
Mấy ngày liền Tần Vũ Tùng đi sớm về trễ, Cát Tiểu Vĩnh hỏi Ngô Nhiễm Nhiễm “Anh không nhìn lầm phải không?”
“Không”
“Có thật vậy không?”
Nếu đây là thật sự, kết quả sẽ như thế nào? Chu Kiều không biết.
Anh vội vàng chạy đến công ty, thư ký theo anh vào văn phòng “Làm sao bây giờ? Trụ sở tổng bộ kêu đưa phòng này cho ông Vương”
Cô vừa mới mở đầu, Tần Vũ Tùng ra hiệu đã biết “Tôi đã kêu bộ phận hành chính sửa phòng họp nhỏ kế bên lại, tôi sẽ chuyển sang đó”. Phòng họp nhỏ ở kế phòng làm việc của anh, bình thường dùng để anh tiếp khách. Anh nhìn vẻ mặt bất bình của thư ký, nhẹ nhàng nói “Có vấn đề gì sao?”, một đời vua một đời thần, có lên có xuống là chuyện bình thường. Thư ký không nhịn được nói “Qua cầu rút ván, bọn họ không sợ anh sẽ bỏ gánh nặng này xuống sao?”
Tần Vũ Tùng phớt lờ những lời phàn nàn của cô “Tôi muốn điều chỉnh công việc gần đây của mình, sắp xếp các chuyến công tác trong nửa tháng qua lại, gửi cho tôi lịch trình mới”.
Lịch làm việc mới đưa vào còn có thêm mùi hương của café, anh nghe thấy mùi thơm ngước lên nhìn, có lẽ phụ nữ càng nhiều lòng đồng cảm. Trước giờ thư ký là người luôn thực hiện công việc theo phép công, kể từ khi anh gặp sự cố video kia, cô đối xử càng ngày càng có tình người hơn. Nhưng đối với công việc cá nhân của cô, đây không phải một việc tốt, anh uống ngụm café, nhắc nhở bản thân tìm cơ hội để đề cập với cô.
Tầm mắt anh dừng trên mail mới đến, ông Vương có nhiều ý tưởng, dự định đưa ra quy chế mới về chức năng của bộ phận marketing và bộ phận bán hàng. Bước tiếp theo sẽ là gì?
Chu Kiều nhìn mặt trăng ngoài cửa sổ. Không còn ánh đèn neon của thành phố, bầu trời một màu xanh đen, ánh trăng cũng trở nên trong trẻo hơn nhiều. Cô quay lại nhìn báo cáo do Ngô Nhiễm Nhiễm viết. Đây là quy định của cô, mỗi nhân viên mới đều viết ý kiến và đề xuất của mình về công ty trong một tuần.
Mặc dù còn hơi sốt nhưng hôm nay Chu Kiều vẫn đi làm, bữa trưa và bữa chiều đều do dì nấu ăn nấu cháo cho ăn, bây giờ vẫn còn một nửa để trong bình giữ nhiệt.
Có thể thấy Ngô Nhiễm Nhiễm tốn không ít công sức, không chỉ về hợp đồng đất đai giữa công ty với chính phủ mà còn đưa ra những kiến nghị về các chính sách ưu đãi của nhà nước. Những dự tính này Chu Kiều đã nghĩ đến nhưng trước mắt, quan trọng bây giờ là có được sự đảm bảo nguồn nhiệt và nguồn điện. Đúng như những gì cô lo lắng trước đó, sau khi rót tiền vào, chương trình tiếp theo không thể theo kịp tiến độ, các nhân viên có liên quan đã dẫm chân lẫn nhau. Cô xoa xoa Thái dương, không gấp gáp, vừa qua năm mới, Cát Tiểu Vĩnh là chuyên gia về kỹ thuật nhưng quan hệ đối ngoại lại không được, thiếu kiên nhẫn khi bị người ta đóng cửa từ chối không tiếp. Cần tuyển dụng một người địa phương làm công tác đối ngoại, họ phải có một mạng lưới quan hệ địa phương sẵn có, nhưng cũng không thể quá ranh ma lão luyện.
Chu Kiều lại nhìn ra cửa sổ, anh nói hôm nay anh vẫn đến “Nếu mệt thì em cứ ngủ trước, đừng chờ anh”. Cô nói anh không cần đến, nhưng có thể là nói cũng như không, bây giờ đã là 8h tối, anh sẽ đến chứ?
Tần Vũ Tùng đến lúc 10 giờ, đẩy cửa phòng ra chỉ thấy ánh đèn ngủ ở cửa ra vào. Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, đến điều hòa xoa tay cho ấm rồi bước đến cạnh giường. Anh cúi đầu nhìn thấy đôi mắt tỉnh táo của cô “Sao em chưa ngủ?”. Anh lấy mu bàn tay chạm vào trán cô, tốt rồi, nhiệt độ bình thường.
“Anh muốn làm gì?” cô hỏi
Anh ngồi xuống mép giường, nắm tay cô “Theo đuổi em”
Cô nghẹn “Tại sao?”
“Có nhiều lý do, từ từ sẽ nói em nghe”.
Anh chuyển đề tài “Đó là đồ ăn hả? Anh tan làm thì ngồi xe buýt đi luôn, chỉ mới ăn một cái sandwich”. Lúc thân mật chuyện gì mà chưa từng làm qua, vậy mà cô vẫn hơi đỏ mặt “cái đó em ăn còn thừa, cẩn thận bị lây bệnh cảm”
Anh ăn ngon lành “Mùi vị không tệ, có bỏ thêm sò điệp hả?”
Cô không quên câu nói khi nãy “Tại sao lại muốn theo đuổi em?”
Tần Vũ Tùng ngừng lại, ngước nhìn cô. Sắc mặt cô sau khi bệnh không được tốt, môi trắng bệch. Anh nói “Có rất nhiều lý do, mà lý do quan trọng nhất là anh sợ mất em. Anh còn chưa kịp hiểu hết em, em thích ăn gì, em thích làm gì, em học ở đâu, làm sao để xây dựng sự nghiệp”. Anh nói chậm rãi, Chu Kiều nhìn chăm chú vào mắt anh, anh không hề né tránh. Anh vẫn tiếp tục nói “Hơn nữa em cũng không hiểu anh, đôi lúc anh nói chuyện rất khó nghe, có lúc chết vì sĩ diện, lại thường hay tính được mất, là một gã đàn ông trung niên đáng ghét. Nhưng anh sẽ cố gắng sửa đổi, hy vọng có thể đạt được sự mong đợi của em”
Chu Kiều không nghĩ anh lại nói những lời này “Nhưng bây giờ cũng rất tốt, không cần phải thay đổi?”
Anh nhìn cô “Không tốt. Anh không đủ can đảm, sợ khi đã nói hết hơi sức thuyết phục ba mẹ mà em vẫn không động lòng; lại càng sợ em biết tình cảm của anh thì sẽ dẫm lên đầu anh. Anh muốn được em đáp lại mà không phải là anh đơn phương”. Anh đặt bình giữ nhiệt xuống giường, giữ tay cô lên môi mình “Anh nghĩ đợi nắm chắc hơn thì mới nói, nhưng càng ngày tình hình có vẻ không ổn”, anh thì thầm “Anh sợ bỏ qua lần này, về sau sẽ không còn có cơ hội nữa”
Cô rũ mắt, trầm mặc rất lâu. Ánh sáng chiếu trên mặt cô, một nửa chìm trong bóng tối, “Anh cho em thấy tất cả mặt tốt của mình. Anh có ý định thử coi mị lực có được bao nhiêu. Nếu hai người ở bên nhau lâu dài, cái cần hiểu biết nhau nhất là khuyết điểm, không thể để lỗ nhỏ đắm thuyền”. “Hãy cho anh một cơ hội”, anh nói xong đem tay cô đặt lên môi mình.
Cô quay đầu “Em không dám”. Lại một lần nữa thất bại, cô sẽ nghi ngờ mọi thứ đều là sai lầm của cô, chim sợ cành cong. Tướng bên thua trận, phải có bao nhiêu can đảm mới có thể chiến đấu lần nữa (tái chiến).
Căn phòng chìm trong im lặng, không biết bao lâu, anh đặt tay cô trở lại chăn “Không sao, anh chờ em”. Cô biết tốt nhất nên nói gì, lại vẫn nói lời thật “Em sợ anh chờ không nổi”. Anh lặng lẽ nhìn cô “Chúng ta cứ chờ xem”
Chớp mắt anh như ngay lập tức quên cuộc trò chuyện vừa rồi, tắm rửa xong rất tự nhiên đi ngủ, còn đem cô ôm vào trong ngực “Xe buýt khứ hồi rất nhiều, mỗi sáng anh sẽ đi xe buýt về, tối lại đi xe buýt đến”. Chu Kiều áp mặt mình vào ngực anh, cảm nhận độ đàn hồi làn da nam giới, vươn ngón tay vạch tới vạch lui, bị anh túm lấy “Sức khỏe em không tốt, đừng có gây chuyện đốt lửa”. Cô nhướng mày “Có vẻ việc đó người cần ra sức lực là anh, sức khỏe em không tốt thì có quan hệ gì đâu”
Anh hừ một tiếng, dùng đầu gối tách chân cô ra “Sợ thì kêu dừng lại”, cô khoa trương vùi đầu kêu “Em sợ”. Nói thì nói vậy, lại lấy đầu lưỡi liếm trái khế của anh, anh co rúm lại một chút “Đừng quậy”. Cô càng nghịch ngợm hơn, cố ý khều những nơi nhạy cảm của anh. Anh không chịu đựng được, xoay người nhìn cô từ trên cao xuống “Lại quậy, anh xử em bây giờ”
Chu Kiều nhìn anh nghiêm túc, vẫn muốn chọc anh “Đến đây, đừng nói mà không làm”
Không thể chịu được.
Tần Vũ Tùng dùng nụ hôn che cái miệng khiêu khích của cô lại, thật lâu mới buông ra “Đừng quậy nữa, em không khỏe, ảnh hưởng không tốt cho cơ thể em". Cô lẩm bẩm một hai câu, anh nghe không rõ, hỏi lại sao cũng không chịu nói. Hai người lẳng lặng nghe hơi thở nhau, dần dần ngủ thiếp đi.
Mấy ngày liền Tần Vũ Tùng đi sớm về trễ, Cát Tiểu Vĩnh hỏi Ngô Nhiễm Nhiễm “Anh không nhìn lầm phải không?”
“Không”
“Có thật vậy không?”
Nếu đây là thật sự, kết quả sẽ như thế nào? Chu Kiều không biết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook