Tái Chiến
-
Chương 31: Gì?
Tần Vũ Tùng đợi rất lâu ở cổng ra vẫn không thấy cha mẹ mình ra ngoài. Anh vội vàng gọi điện thoại cho Tần Vũ Bách xác nhận chuyến bay. Điện thoại di động không có người nghe, anh điện thoại đến nhà Tần Vũ Bách, gọi đến lần thứ 3 mới có người bắt máy, là em dâu anh Phùng Như Tích. Tần Vũ Tùng vất vả chờ bên kia lên tiếng, không ngờ giọng cô em dâu đằng đằng sát khí “Hello”. Nghe thấy là anh, Phùng Như Tích nói “Đúng là chuyến bay hôm nay, khoảng 7h20 sẽ đến, có thể do xếp hàng nên chưa ra đến”. Mỗi lời như cú đập trong điện thoại, Tần Vũ Tùng muốn cúp máy, Phùng Như Tích vội vàng nói “Anh hai, anh mau cưới vợ đi, tránh tâm trí ba mẹ chỉ dành cho chúng em”
Tần Vũ Tùng không biết nên khóc hay cười, giá họa Giang Đông* sao? Anh đành khuyên nhủ qua loa “Yên tâm, họ sẽ ở lại đây một thời gian”. Phùng Như Tích thở dài “Hy vọng vậy, anh biết Tần Vũ Bách không bao giờ nói không với cha mẹ”, cô bắt đầu nói lộn xộn nức nở, Tần Vũ Tùng cố nhẫn nại khuyên một hai câu. Cô vừa nói vừa khóc không để ý đến lời anh, cho đến khi con kêu thì cô mới cúp máy.
Tần Vũ Tùng nhẹ nhõm thở ra, xa xa thấy cha mẹ bước ra, cảm giác kỳ lạ dâng lên, bọn họ đã già đến vậy? Hai người đầu bạc rối tung, bước đi khó khăn, túi lớn túi nhỏ chất trên xe đẩy.
Anh ngẩn người, vội chạy đến. Cha Tần Vũ Tùng, Tần Thụy Sinh, trước khi về hưu cũng là quan chức. Không gặp con trai lớn thời gian dài, gặp lại không phải vui mừng mà lại cằn nhằn một hồi, nào là tuổi nào rồi mà còn độc thân, nào là đậu xe xa quá không biết săn sóc cha mẹ, nào là trời đông lạnh cũng không mặc nhiều một chút, lạnh đến sinh bệnh thì không phải làm cha mẹ lo lắng thêm sao.
Mẹ Tần Vũ Tùng - Hà Nham, ngồi phía sau xem lại đống hành lý, một cái hai cái ba cái, đủ bao túi mới yên tâm. Tần Vũ Tùng từ kính nhìn thấy trong các túi có lon dầu cừu. Anh đã đặt phòng khách sạn cho hai người, muốn đưa họ đến đó.
Hai người già nhận xét sự thay đổi của thành phố, nhìn đường đi không đúng, nghi ngờ hỏi anh muốn đi đâu. Nghe anh nói đi đến khách sạn, nói thế nào cũng không chịu, nhà của hai người hai năm không ai ở, sao có thể vào ở ngay lập tức. Ba anh dứt khoát “Ở đó”, Tần Vũ Tùng vừa định phản đối, mẹ anh đã chuyển chủ đề sang Tần Vũ Bách và vợ đủ điều không hiếu thảo, vừa nói vừa lấy khăn giấy lau nước mắt. Cũng may họ chỉ ở lại một đêm, Chu Kiều lại không có nhà, Tần Vũ Tùng hôm nay cũng mệt muốn chết rồi, không muốn cố nói năng khuyên nhủ nữa.
Mẹ anh hỏi đến Chu Dật “Mẹ thấy hai đứa con trai đều khổ”. Đây là điều mà Tần Vũ Tùng không muốn nói tới nhất, nét mặt anh chùng xuống, không nói thêm lời nào. Tần Thụy Sinh nhìn vợ mình, bà hiểu ý ông, không nói tiếp.
Về đến nhà, Tần Vũ Tùng tranh thủ lúc ba mẹ tắm rửa, dùng tốc độ nhanh nhất dọn dẹp phòng ngủ. Chu Kiều không có nhiều đồ dùng phụ nữ trong sinh hoạt, có vẻ mọi thứ đều ổn. Anh nghĩ phải nói qua với cô một tiếng, nhìn điện thoại mới thấy cô nhắn tin “Em có việc gấp ra ngoài, 2 ngày sau sẽ về. Liên lạc không tiện, anh bảo trọng”.
Ngoài ra còn có tin nhắn của Thôi Chỉ Phương “Chúng ta đều hiểu ai thật sự đang làm việc cho công ty”. Anh lắc đầu xóa tin nhắn. cô cho rằng anh là chiến binh đang gặp rắc rối? Chỉ khi còn trẻ mới đặc biệt nhạy cảm với những thứ như công bằng. Sau ba mươi, không phải nói rằng thất vọng với thực tế mà là cố gắng kiểm soát mọi thứ trong tay mình. Anh cảm ơn sự nhiệt tình của cô, nhưng điều anh có thể làm tốt nhất cho cô là không đáp lại, anh không phải là người cô tưởng tượng.
Đêm đó Tần Vũ Tùng ngủ trên ghế sofa.
Rèm cửa không kéo, ánh đèn nơi xa tắt dần, anh nhớ lại cảnh ở sân bay. Sao lại làm ra chuyện vậy? Anh càng nghĩ càng buồn cười, chỉ là phản xạ có điều kiện, qua rồi cũng không thể nói rõ là anh nghĩ gì khi đó. Nếu gọi cô lại, anh sẽ biết cô đang làm gì ở đâu.
Ngày hôm sau Tần Vũ Tùng tan làm về đến nhà mới phát hiện mình đã coi thường ánh mắt cha mẹ mình.
Sau bữa tối, mẹ anh gọi anh vào phòng ngủ, kéo ngăn tủ đầu giường ra “Con đừng ở bên ngoài làm bậy”. Tầm mắt anh rơi xuống hai cái áo mưa chưa mở, có thể bị sót trong góc. Tối qua anh lấy cả hộp ra nhưng không dọn dẹp toàn bộ ngăn tủ.
Anh trầm mặt, lấy cái túi nhỏ “Con có chừng mực”
Mẹ anh lo lắng sốt ruột “Mẹ biết bây giờ người trẻ tuổi đều cởi mở, có cô gái không quan tâm có kết hôn hay không. Nhưng lỡ có bệnh gì thì sao? Con vốn rất tốt… Hay là mẹ giúp con sắp xếp đi xem mắt, người có quen biết giới thiệu đáng tin hơn”. Tần Vũ Tùng biết với năng lực của mẹ anh, có thể sắp xếp cho anh một tuần bảy lần gặp mặt, anh nhanh chóng phản đối “Mẹ đừng quan tâm đến con”
Tần Thụy Sinh bước vào, “Nói vớ vẩn, chúng ta là cha mẹ mặc kệ con thì ai quan tâm con. Rốt cuộc con muốn thế nào, con xem con tìm người vợ thế kia. Con đưa chúng ta đi hai năm, có phải lần này tính bức chết cha mẹ không?”. Tần Vũ Tùng buột miệng thốt “Con chịu trách nhiệm hành động của mình, cha mẹ không cần tự mang gánh nặng, con cũng không có cách nào khác”
Tần Thụy Sinh run môi “Tốt, một đứa hai đứa đều ngang ngạnh”
Tần Vũ Tùng than thầm “Hai người cứ yên tâm, con có bạn gái đáng tin cậy, an toàn”
Mẹ anh đuổi theo sau “Con bé đi làm ở đâu, bao nhiêu tuổi, gia đình ra sao? Tết này cùng nhau ăn bữa cơm có được không?”
Tần Vũ Tùng đã sớm biết sẽ có chuỗi vấn đề sau đó “Những việc đó cha mẹ đừng quản, đó là chuyện của con với cô ấy. Con còn có việc phải làm”. Hà Nham đi theo anh ra khỏi phòng ngủ “Nhưng gặp mặt qua cũng có thể chứ?”, Tần Vũ Tùng bất đắc dĩ “Cô ấy đi công tác rồi, đợi cô ấy quay về rồi tính sau”. Anh mở laptop, giả vờ không nghe mẹ lẩm bẩm “Cô ấy bận rộn vậy à, phụ nữ có gì quan trọng hơn kết hôn sinh con chứ?”
Tần Vũ Tùng nhìn qua thấy bà còn ngồi bên cạnh “Mẹ xem tivi đi”
Bà vội vàng xua tay “Không cần, ở đây nhỏ lắm, mở tivi làm sao con làm việc được. Đàn ông vẫn phải quan trọng sự nghiệp, con không lo cho chúng ta, bên nhà kia cũng dọn dẹp vệ sinh gần xong, ngày mai chúng ta sẽ về bên đó”
“Tối mai con đưa hai người sang”
Mẹ anh nói “Không cần đâu, mẹ với ba cũng không phải bảy tám chục tuổi, con bận rộn công việc mà”
Tần Vũ Tùng không nói lại bà, cũng đúng là có báo cáo cần viết.
Vào lúc 9h tối, góc màn hình hiển thị có mail mới.
Anh mở ra, thư đến từ trụ sở tổng bộ, người nhận thư chính là Vương tiên sinh, còn bản sao gửi các đồng nghiệp trong công ty tại Trung quốc: ngay trong ngày Cố Đông Hải rời khỏi công ty, công ty có quyền truy tố pháp luật.
Gì?
Tần Vũ Tùng không biết nên khóc hay cười, giá họa Giang Đông* sao? Anh đành khuyên nhủ qua loa “Yên tâm, họ sẽ ở lại đây một thời gian”. Phùng Như Tích thở dài “Hy vọng vậy, anh biết Tần Vũ Bách không bao giờ nói không với cha mẹ”, cô bắt đầu nói lộn xộn nức nở, Tần Vũ Tùng cố nhẫn nại khuyên một hai câu. Cô vừa nói vừa khóc không để ý đến lời anh, cho đến khi con kêu thì cô mới cúp máy.
Tần Vũ Tùng nhẹ nhõm thở ra, xa xa thấy cha mẹ bước ra, cảm giác kỳ lạ dâng lên, bọn họ đã già đến vậy? Hai người đầu bạc rối tung, bước đi khó khăn, túi lớn túi nhỏ chất trên xe đẩy.
Anh ngẩn người, vội chạy đến. Cha Tần Vũ Tùng, Tần Thụy Sinh, trước khi về hưu cũng là quan chức. Không gặp con trai lớn thời gian dài, gặp lại không phải vui mừng mà lại cằn nhằn một hồi, nào là tuổi nào rồi mà còn độc thân, nào là đậu xe xa quá không biết săn sóc cha mẹ, nào là trời đông lạnh cũng không mặc nhiều một chút, lạnh đến sinh bệnh thì không phải làm cha mẹ lo lắng thêm sao.
Mẹ Tần Vũ Tùng - Hà Nham, ngồi phía sau xem lại đống hành lý, một cái hai cái ba cái, đủ bao túi mới yên tâm. Tần Vũ Tùng từ kính nhìn thấy trong các túi có lon dầu cừu. Anh đã đặt phòng khách sạn cho hai người, muốn đưa họ đến đó.
Hai người già nhận xét sự thay đổi của thành phố, nhìn đường đi không đúng, nghi ngờ hỏi anh muốn đi đâu. Nghe anh nói đi đến khách sạn, nói thế nào cũng không chịu, nhà của hai người hai năm không ai ở, sao có thể vào ở ngay lập tức. Ba anh dứt khoát “Ở đó”, Tần Vũ Tùng vừa định phản đối, mẹ anh đã chuyển chủ đề sang Tần Vũ Bách và vợ đủ điều không hiếu thảo, vừa nói vừa lấy khăn giấy lau nước mắt. Cũng may họ chỉ ở lại một đêm, Chu Kiều lại không có nhà, Tần Vũ Tùng hôm nay cũng mệt muốn chết rồi, không muốn cố nói năng khuyên nhủ nữa.
Mẹ anh hỏi đến Chu Dật “Mẹ thấy hai đứa con trai đều khổ”. Đây là điều mà Tần Vũ Tùng không muốn nói tới nhất, nét mặt anh chùng xuống, không nói thêm lời nào. Tần Thụy Sinh nhìn vợ mình, bà hiểu ý ông, không nói tiếp.
Về đến nhà, Tần Vũ Tùng tranh thủ lúc ba mẹ tắm rửa, dùng tốc độ nhanh nhất dọn dẹp phòng ngủ. Chu Kiều không có nhiều đồ dùng phụ nữ trong sinh hoạt, có vẻ mọi thứ đều ổn. Anh nghĩ phải nói qua với cô một tiếng, nhìn điện thoại mới thấy cô nhắn tin “Em có việc gấp ra ngoài, 2 ngày sau sẽ về. Liên lạc không tiện, anh bảo trọng”.
Ngoài ra còn có tin nhắn của Thôi Chỉ Phương “Chúng ta đều hiểu ai thật sự đang làm việc cho công ty”. Anh lắc đầu xóa tin nhắn. cô cho rằng anh là chiến binh đang gặp rắc rối? Chỉ khi còn trẻ mới đặc biệt nhạy cảm với những thứ như công bằng. Sau ba mươi, không phải nói rằng thất vọng với thực tế mà là cố gắng kiểm soát mọi thứ trong tay mình. Anh cảm ơn sự nhiệt tình của cô, nhưng điều anh có thể làm tốt nhất cho cô là không đáp lại, anh không phải là người cô tưởng tượng.
Đêm đó Tần Vũ Tùng ngủ trên ghế sofa.
Rèm cửa không kéo, ánh đèn nơi xa tắt dần, anh nhớ lại cảnh ở sân bay. Sao lại làm ra chuyện vậy? Anh càng nghĩ càng buồn cười, chỉ là phản xạ có điều kiện, qua rồi cũng không thể nói rõ là anh nghĩ gì khi đó. Nếu gọi cô lại, anh sẽ biết cô đang làm gì ở đâu.
Ngày hôm sau Tần Vũ Tùng tan làm về đến nhà mới phát hiện mình đã coi thường ánh mắt cha mẹ mình.
Sau bữa tối, mẹ anh gọi anh vào phòng ngủ, kéo ngăn tủ đầu giường ra “Con đừng ở bên ngoài làm bậy”. Tầm mắt anh rơi xuống hai cái áo mưa chưa mở, có thể bị sót trong góc. Tối qua anh lấy cả hộp ra nhưng không dọn dẹp toàn bộ ngăn tủ.
Anh trầm mặt, lấy cái túi nhỏ “Con có chừng mực”
Mẹ anh lo lắng sốt ruột “Mẹ biết bây giờ người trẻ tuổi đều cởi mở, có cô gái không quan tâm có kết hôn hay không. Nhưng lỡ có bệnh gì thì sao? Con vốn rất tốt… Hay là mẹ giúp con sắp xếp đi xem mắt, người có quen biết giới thiệu đáng tin hơn”. Tần Vũ Tùng biết với năng lực của mẹ anh, có thể sắp xếp cho anh một tuần bảy lần gặp mặt, anh nhanh chóng phản đối “Mẹ đừng quan tâm đến con”
Tần Thụy Sinh bước vào, “Nói vớ vẩn, chúng ta là cha mẹ mặc kệ con thì ai quan tâm con. Rốt cuộc con muốn thế nào, con xem con tìm người vợ thế kia. Con đưa chúng ta đi hai năm, có phải lần này tính bức chết cha mẹ không?”. Tần Vũ Tùng buột miệng thốt “Con chịu trách nhiệm hành động của mình, cha mẹ không cần tự mang gánh nặng, con cũng không có cách nào khác”
Tần Thụy Sinh run môi “Tốt, một đứa hai đứa đều ngang ngạnh”
Tần Vũ Tùng than thầm “Hai người cứ yên tâm, con có bạn gái đáng tin cậy, an toàn”
Mẹ anh đuổi theo sau “Con bé đi làm ở đâu, bao nhiêu tuổi, gia đình ra sao? Tết này cùng nhau ăn bữa cơm có được không?”
Tần Vũ Tùng đã sớm biết sẽ có chuỗi vấn đề sau đó “Những việc đó cha mẹ đừng quản, đó là chuyện của con với cô ấy. Con còn có việc phải làm”. Hà Nham đi theo anh ra khỏi phòng ngủ “Nhưng gặp mặt qua cũng có thể chứ?”, Tần Vũ Tùng bất đắc dĩ “Cô ấy đi công tác rồi, đợi cô ấy quay về rồi tính sau”. Anh mở laptop, giả vờ không nghe mẹ lẩm bẩm “Cô ấy bận rộn vậy à, phụ nữ có gì quan trọng hơn kết hôn sinh con chứ?”
Tần Vũ Tùng nhìn qua thấy bà còn ngồi bên cạnh “Mẹ xem tivi đi”
Bà vội vàng xua tay “Không cần, ở đây nhỏ lắm, mở tivi làm sao con làm việc được. Đàn ông vẫn phải quan trọng sự nghiệp, con không lo cho chúng ta, bên nhà kia cũng dọn dẹp vệ sinh gần xong, ngày mai chúng ta sẽ về bên đó”
“Tối mai con đưa hai người sang”
Mẹ anh nói “Không cần đâu, mẹ với ba cũng không phải bảy tám chục tuổi, con bận rộn công việc mà”
Tần Vũ Tùng không nói lại bà, cũng đúng là có báo cáo cần viết.
Vào lúc 9h tối, góc màn hình hiển thị có mail mới.
Anh mở ra, thư đến từ trụ sở tổng bộ, người nhận thư chính là Vương tiên sinh, còn bản sao gửi các đồng nghiệp trong công ty tại Trung quốc: ngay trong ngày Cố Đông Hải rời khỏi công ty, công ty có quyền truy tố pháp luật.
Gì?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook