Tái Chiến
-
Chương 25: Nở rộ
Tần Vũ Tùng đi theo Chu Kiều về khách sạn, cô gái sau quầy tiến đến “Chu tổng, tôi đã chuyển phòng cô đến lầu ba, chìa khóa đây ạ”. Cô ta nói chuyện với Chu Kiều, mắt lại nhìn chằm chằm vào Tần Vũ Tùng. Anh tuy da mặt không mỏng, cũng không muốn bị nhìn như thế nên lui ra phía sau nửa bước, né ánh nhìn cô ta. “Cát Tiểu Vĩnh nói phòng anh có cửa sổ lớn, cho nên trong kỳ nghỉ chúng ta đổi lại phòng khác”
Một người đàn ông đâu cần thiết phải cẩn thận vậy sao? Tần Vũ Tùng nói thầm, nam nữ đi công tác dễ xảy ra chuyện nhất. Trong công ty anh từng có tình huống như vậy, cho nên anh quy định chi phí tiền phòng nếu muốn có thêm người vô ở phải có đơn, tránh việc có người lén gặp gỡ, khi đi công tác về còn lấy thêm tiền phòng. Tuy rằng như vậy dẫn đến việc bị vô số người ghét, nhưng anh không bận tâm, ở một số việc anh tự làm chủ.
Chu Kiều cũng có chút ngoài ý muốn, lần trước cô với nhân viên lễ tân nói chuyện Cát Tiểu Vĩnh cũng ở cạnh đó, nhưng lúc đó không có phòng trống, không nghĩ qua một thời gian mà anh ấy còn nhớ rõ vậy. cô nhận chìa khóa “Cảm ơn cô, tôi chuyển hành lý xong sẽ gửi lại chìa khóa”. Cô tiếp tân nói không có chi không có chi, mắt vẫn ở trên người Tần Vũ Tùng như muốn đào mấy cái lỗ trên người anh. “Em ở đây thấy quen sao?”, lúc lên lầu Tần Vũ Tùng hỏi. cô hiểu ý anh “Cũng được. Phòng ở Thượng Hải không thuê tiếp, trước tết còn phải đi dọn đồ”. Anh nói không cần nghĩ ngợi “Em có thể ở nhà anh”. Cô cười cười “Cảm ơn anh, có quấy rầy anh lắm không?”. Anh nói “Dù sao anh bị em quấy rầy rồi, thêm vài lần nữa cũng không sao”. Cô vẫn lắc đầu “Không giống nhau, lần đó do có việc”. Lần đó Kỷ Giai Như bí mật báo tin Từ Thao đang tìm cô, muốn ngăn cô không ra tòa, nên cô mới tìm chỗ trốn. Anh vẫn nói “Với anh thì giống nhau”
Tần Vũ Tùng giúp đem hành lý dọn lên lầu, Chu Kiều đi xuống trả chìa khóa, vừa lúc nghe được người khác đang bàn chuyện về mình “Phụ nữ có tiền cái gì cũng không sợ, sao cũng chơi được, không sợ lớn tuổi vẫn tìm được đàn ông tốt”. “Nghe nói cô ta với chồng trước kiện cáo, chia tiền đến chi ly từng xu, rồi chạy đến chỗ chúng ta đầu tư, không biết rốt cuộc cô ta có bao nhiêu tiền?”, “Anh muốn cóc đòi ăn thịt thiên ngan hả? Cô ta có tiền anh quan tâm làm gì?”, “Thì không nhất định phải vậy, đừng tưởng tôi nhìn như tên mặt trắng yếu ớt, lên giường cũng là nhân vật đỉnh đấy. Tiền quan trọng nhất, bây giờ quan hệ nam nữ có ai không dùng tiền”. Một người lễ tân, một người bảo vệ, một người lao công, 3 người ghé sau quầy cô một lời anh một tiếng thật vui vẻ.
Chu Kiều gõ gõ mặt bàn, lễ tân hoảng loạn đứng lên, nhận chìa khóa, cười gượng “Chu tổng, cô không đi vào thành phố chơi?”
Chu Kiều không để ý đến cô ta, cũng không nói lời nào, nhìn anh chàng khoác lác là đàn ông tốt trên giường kia, nhìn đến khi anh ta hận không thể chui xuống quầy, mới xoay người về phòng.
Cửa vừa mở, tiếng tivi ồn ào ập vào mặt.
Chu Kiều nghi ngờ nhìn Tần Vũ Tùng, anh giảm âm thanh lại “Em nghe đi”. Bên vách bên cạnh có tiếng động truyền tới, đàn ông kêu rống, phụ nữ rầm rì rên như giết heo, cũng không biết cái gì đánh vào trên giường, ầm ầm thùng thùng. “Không muốn đến quán cơm?”, tường thật sự rất mỏng, hiệu quả cách âm kém không thể tưởng.
“Ở đây là do người quen trưởng trấn mở, tuy điều kiện không tốt nhưng cũng được cái an toàn”. Chu Kiều lấy điều khiển từ xa, tăng âm thanh lên cao lại “Hơn nữa không phải chúng ta cũng muốn làm việc kia?”. Cô đi đến trước mặt Tần Vũ Tùng, nhón chân hôn anh, đồng thời lôi áo sơ mi anh ra, đôi tay không chút khách sáo mà với vào trong.
Tay Chu Kiều rất lạnh, Tần Vũ Tùng không tự chủ rùng mình một cái, nhưng môi lưỡi dán vào nhau lại rất nóng. Cô hơi ngửa mặt ra sau, đầu lưỡi cùng anh quất quýt, dốc hết sức lực truy đuổi nhau. Hai người hơi thở ngày càng nặng, có thể cảm thấy nhiệt độ của nhau. Môi cô chuyển hướng đến cổ anh, anh cũng không chịu yếu thế, mút mỗi tấc da thịt cô. Tay anh cũng xâm nhập vào quần áo cô. Trái ngược với tay cô lạnh như băng, lòng bàn tay anh ấm nón, tựa như đốm lửa, muốn ở vùng sâu mà nhóm lửa lên càng lúc càng lớn. Đúng như anh muốn, cô nhanh chóng bốc hỏa, hừng hực như lửa lớn mà cắn nuốt anh như cây khô lớn.
Như thế nào cũng không thấy đủ, bởi vì tới muộn, nên càng sợ không kịp.
Đã từng cho rằng người kia chờ ở đó, sau lại phát hiện không có gì là vĩnh viễn, bất kể là ai, anh cô anh ta, luôn có người thay thế, không kể vật thay thế như thế nào cũng là sẽ có.
Vì thế không bao giờ muốn thiên trường địa cửu, chỉ có giờ phút này mới ở trong lòng bàn tay.
Tần Vũ Tùng dừng lại, nhìn phía dưới Chu Kiều “Làm đau em?”
Cô lắc đầu, không còn vẻ bình tĩnh thường ngày, đôi mắt như nước, gò má đỏ ứng bất thường “Anh đói bụng hả?”
“Em đói bụng?”, anh muốn xem thời gian, bị cô giữ chặt lại “Tôi nói, là anh không dùng đủ sức”
Đây rõ ràng là chê bai! Anh như thế nào mà có thể để cô khinh bỉ.
Thiêu đốt còn chưa đủ, muốn nổ tung mang theo tất cả sung sướng và thỏa mãn, như pháo hoa tan xương nát thịt.
Đêm khuya, mùi mì ăn liền bay trong phòng, Chu Kiều đem mình gói lại trong chăn, kín đáo nói “Năm mới bắt đầu ăn mì gói, năm nay có phải là 365 ngày ăn mì gói không?”. Tần Vũ Tùng khoác cái chăn đứng lên, anh đang đợi mì mềm. Trên tường, điều hòa cũ chạy hết tốc lực mà phòng vẫn lạnh như nước. Anh hơi giận “Anh nói đi ra ngoài ăn mà em không chịu”.
Cô cũng không trả lời, ôm đầu gối ngẩn người.
Tần Vũ Tùng đưa cho cô một chén mì “Ăn nhanh đi, kêu đói cũng là em, ăn nhanh rồi đi ngủ. Em xem em đi, mi mắt muốn sụp xuống đến nơi rồi”. Chu Kiều nhận chén mì “Tôi đang nghĩ, nếu mỗi ngày làm một lần, có thể chống được no, đời này về sau không bao giờ muốn làm nữa?”
Cô vừa dứt lời, vách bên kia lại vang lên bản sonata hài hòa vẫn là thanh âm buổi chiều. Xung quanh yên tĩnh, tiếng khung giường kẽo kẹt càng rõ ràng.
Tần Vũ Tùng hận sắt không thành thép nhìn cô “Em thật sự không thể đổi chỗ ở?”
Một người đàn ông đâu cần thiết phải cẩn thận vậy sao? Tần Vũ Tùng nói thầm, nam nữ đi công tác dễ xảy ra chuyện nhất. Trong công ty anh từng có tình huống như vậy, cho nên anh quy định chi phí tiền phòng nếu muốn có thêm người vô ở phải có đơn, tránh việc có người lén gặp gỡ, khi đi công tác về còn lấy thêm tiền phòng. Tuy rằng như vậy dẫn đến việc bị vô số người ghét, nhưng anh không bận tâm, ở một số việc anh tự làm chủ.
Chu Kiều cũng có chút ngoài ý muốn, lần trước cô với nhân viên lễ tân nói chuyện Cát Tiểu Vĩnh cũng ở cạnh đó, nhưng lúc đó không có phòng trống, không nghĩ qua một thời gian mà anh ấy còn nhớ rõ vậy. cô nhận chìa khóa “Cảm ơn cô, tôi chuyển hành lý xong sẽ gửi lại chìa khóa”. Cô tiếp tân nói không có chi không có chi, mắt vẫn ở trên người Tần Vũ Tùng như muốn đào mấy cái lỗ trên người anh. “Em ở đây thấy quen sao?”, lúc lên lầu Tần Vũ Tùng hỏi. cô hiểu ý anh “Cũng được. Phòng ở Thượng Hải không thuê tiếp, trước tết còn phải đi dọn đồ”. Anh nói không cần nghĩ ngợi “Em có thể ở nhà anh”. Cô cười cười “Cảm ơn anh, có quấy rầy anh lắm không?”. Anh nói “Dù sao anh bị em quấy rầy rồi, thêm vài lần nữa cũng không sao”. Cô vẫn lắc đầu “Không giống nhau, lần đó do có việc”. Lần đó Kỷ Giai Như bí mật báo tin Từ Thao đang tìm cô, muốn ngăn cô không ra tòa, nên cô mới tìm chỗ trốn. Anh vẫn nói “Với anh thì giống nhau”
Tần Vũ Tùng giúp đem hành lý dọn lên lầu, Chu Kiều đi xuống trả chìa khóa, vừa lúc nghe được người khác đang bàn chuyện về mình “Phụ nữ có tiền cái gì cũng không sợ, sao cũng chơi được, không sợ lớn tuổi vẫn tìm được đàn ông tốt”. “Nghe nói cô ta với chồng trước kiện cáo, chia tiền đến chi ly từng xu, rồi chạy đến chỗ chúng ta đầu tư, không biết rốt cuộc cô ta có bao nhiêu tiền?”, “Anh muốn cóc đòi ăn thịt thiên ngan hả? Cô ta có tiền anh quan tâm làm gì?”, “Thì không nhất định phải vậy, đừng tưởng tôi nhìn như tên mặt trắng yếu ớt, lên giường cũng là nhân vật đỉnh đấy. Tiền quan trọng nhất, bây giờ quan hệ nam nữ có ai không dùng tiền”. Một người lễ tân, một người bảo vệ, một người lao công, 3 người ghé sau quầy cô một lời anh một tiếng thật vui vẻ.
Chu Kiều gõ gõ mặt bàn, lễ tân hoảng loạn đứng lên, nhận chìa khóa, cười gượng “Chu tổng, cô không đi vào thành phố chơi?”
Chu Kiều không để ý đến cô ta, cũng không nói lời nào, nhìn anh chàng khoác lác là đàn ông tốt trên giường kia, nhìn đến khi anh ta hận không thể chui xuống quầy, mới xoay người về phòng.
Cửa vừa mở, tiếng tivi ồn ào ập vào mặt.
Chu Kiều nghi ngờ nhìn Tần Vũ Tùng, anh giảm âm thanh lại “Em nghe đi”. Bên vách bên cạnh có tiếng động truyền tới, đàn ông kêu rống, phụ nữ rầm rì rên như giết heo, cũng không biết cái gì đánh vào trên giường, ầm ầm thùng thùng. “Không muốn đến quán cơm?”, tường thật sự rất mỏng, hiệu quả cách âm kém không thể tưởng.
“Ở đây là do người quen trưởng trấn mở, tuy điều kiện không tốt nhưng cũng được cái an toàn”. Chu Kiều lấy điều khiển từ xa, tăng âm thanh lên cao lại “Hơn nữa không phải chúng ta cũng muốn làm việc kia?”. Cô đi đến trước mặt Tần Vũ Tùng, nhón chân hôn anh, đồng thời lôi áo sơ mi anh ra, đôi tay không chút khách sáo mà với vào trong.
Tay Chu Kiều rất lạnh, Tần Vũ Tùng không tự chủ rùng mình một cái, nhưng môi lưỡi dán vào nhau lại rất nóng. Cô hơi ngửa mặt ra sau, đầu lưỡi cùng anh quất quýt, dốc hết sức lực truy đuổi nhau. Hai người hơi thở ngày càng nặng, có thể cảm thấy nhiệt độ của nhau. Môi cô chuyển hướng đến cổ anh, anh cũng không chịu yếu thế, mút mỗi tấc da thịt cô. Tay anh cũng xâm nhập vào quần áo cô. Trái ngược với tay cô lạnh như băng, lòng bàn tay anh ấm nón, tựa như đốm lửa, muốn ở vùng sâu mà nhóm lửa lên càng lúc càng lớn. Đúng như anh muốn, cô nhanh chóng bốc hỏa, hừng hực như lửa lớn mà cắn nuốt anh như cây khô lớn.
Như thế nào cũng không thấy đủ, bởi vì tới muộn, nên càng sợ không kịp.
Đã từng cho rằng người kia chờ ở đó, sau lại phát hiện không có gì là vĩnh viễn, bất kể là ai, anh cô anh ta, luôn có người thay thế, không kể vật thay thế như thế nào cũng là sẽ có.
Vì thế không bao giờ muốn thiên trường địa cửu, chỉ có giờ phút này mới ở trong lòng bàn tay.
Tần Vũ Tùng dừng lại, nhìn phía dưới Chu Kiều “Làm đau em?”
Cô lắc đầu, không còn vẻ bình tĩnh thường ngày, đôi mắt như nước, gò má đỏ ứng bất thường “Anh đói bụng hả?”
“Em đói bụng?”, anh muốn xem thời gian, bị cô giữ chặt lại “Tôi nói, là anh không dùng đủ sức”
Đây rõ ràng là chê bai! Anh như thế nào mà có thể để cô khinh bỉ.
Thiêu đốt còn chưa đủ, muốn nổ tung mang theo tất cả sung sướng và thỏa mãn, như pháo hoa tan xương nát thịt.
Đêm khuya, mùi mì ăn liền bay trong phòng, Chu Kiều đem mình gói lại trong chăn, kín đáo nói “Năm mới bắt đầu ăn mì gói, năm nay có phải là 365 ngày ăn mì gói không?”. Tần Vũ Tùng khoác cái chăn đứng lên, anh đang đợi mì mềm. Trên tường, điều hòa cũ chạy hết tốc lực mà phòng vẫn lạnh như nước. Anh hơi giận “Anh nói đi ra ngoài ăn mà em không chịu”.
Cô cũng không trả lời, ôm đầu gối ngẩn người.
Tần Vũ Tùng đưa cho cô một chén mì “Ăn nhanh đi, kêu đói cũng là em, ăn nhanh rồi đi ngủ. Em xem em đi, mi mắt muốn sụp xuống đến nơi rồi”. Chu Kiều nhận chén mì “Tôi đang nghĩ, nếu mỗi ngày làm một lần, có thể chống được no, đời này về sau không bao giờ muốn làm nữa?”
Cô vừa dứt lời, vách bên kia lại vang lên bản sonata hài hòa vẫn là thanh âm buổi chiều. Xung quanh yên tĩnh, tiếng khung giường kẽo kẹt càng rõ ràng.
Tần Vũ Tùng hận sắt không thành thép nhìn cô “Em thật sự không thể đổi chỗ ở?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook