Tái Chiến
-
Chương 20: Qua đi
Cuối năm là thời gian bận rộn nhất, thư ký dọn dẹp bưu phẩm, sổ ghi chép, lịch để bàn của các công ty và những người khác đem để lên bàn Tần Vũ Tùng. Chu Kiều lấy danh nghĩa cá nhân gửi nên thư ký để lên trên cùng, vừa nhìn là thấy ngay.
Nó là quyển sổ tay loại phổ biến, nhưng giấy tốt, bìa da tinh tế, có bút kèm theo. Tần Vũ Tùng đem đặt vào ngăn kéo bên tay phải, ngẫm nghĩ rồi gửi tin nhắn cảm ơn. Tin nhắn trả lời lại rất nhanh “Anh thích là được”. Tần Vũ Tùng đột nhiên rất muốn gặp cô “Tối nay gặp nhau được không?”. Nửa giờ sau mới có tin nhắn trả lời “Ngày mai được không?”. Tần Vũ Tùng thấy hơi thất vọng “Thôi vậy”. Chu Kiều dường như có ý giải thích “Tôi ở Nam Thông, hôm nay về không kịp”
Tần Vũ Tùng thấy nhẹ nhõm khó hiểu, cũng không biết vì sao.
Vừa định nói thêm vài câu quan tâm, thư ký đã gõ cửa giục đi họp, anh vội vàng hẹn “Ngày mai gặp”. Thật ra tối nay anh có việc, công ty mỗi năm đều có buổi tiệc buffet cảm ơn dành cho nhân viên và gia đình, có tiết mục rút thăm trúng thưởng, thường thì tầm 9h sẽ kết thúc. Tần Vũ Tùng rất sợ những ngày như vầy, trước hết là vì độc thân, có cảm giác hơi lạc lõng, không khỏi có những hồi ức gợn lên. Thứ hai là làm quản lý cấp cao, chẳng những phải tham dự, mà còn phải làm ra vẻ thật cao hứng, nên càng thấy mệt mỏi.
Mấy năm qua Tần Vũ Tùng đã được các đồng nghiệp yêu cầu hát, năm nay cũng không ngoại lệ. Âm nhạc vang lên, mọi người bên dưới hơi ngạc nhiên, không như mọi năm anh hát tiếng Anh, năm nay anh hát bài hát về Giáng Sinh đã phiên lời Trung, tuy bài hát rất hay nhưng không phù hợp với vẻ bình thản hàng ngày của anh, nó quá đơn giản.
Thôi Chỉ Phương đã nghe nói về Tần Vũ Tùng, vì quá ham mê công việc mà lơ là vợ, dẫn đến ly hôn. Mặc dù Ngô Nhiễm Nhiễm là người mới nhưng cô ấy biết rất nhiều tin đồn, kể cả chuyện Tần Vũ Tùng đi công tác trở về sớm, bắt gian tại trận. Nhưng không hiểu sao anh vẫn để lại tiền, nhà ở cho người phụ nữ không thành thật đó. Có người ác ý nói do anh không thỏa mãn được ở phương diện kia nên bị đuối lý, phải dùng cách đó để bồi thường, nếu không vì sao anh vẫn không tái hôn, mà vợ trước thì đã sớm kết hôn, sinh con.
Ngô Nhiễm Nhiễm không chú ý đến người khác, đến bên Thôi Chỉ Phương nói vào tai cô “Cơ hội tới rồi, hôm nay không phải cô đơn nữa”. Thôi Chỉ Phương đỏ mặt, trừng mắt liếc cô nàng. Tần Vũ Tùng hát xong, nói đùa “Hát tệ quá, hát lệch hết mấy đoạn nhưng có lẽ đây là điều mà mọi người mong chờ, hôm nay là ngày có thù báo thù”. Mọi người cười ầm ĩ, Ngô Nhiễm Nhiễm vừa vỗ tay vừa nói với Thôi Chỉ Phương “Còn biết tự cười mình, không tệ. Tiếc là không biết anh ta có được không, hay tôi đi thử cho cô nhé?”. Mặt Thôi Chỉ Phương còn đỏ hơn, nhìn một vòng xung quanh, thấp giọng mắng “đừng nói bậy”.
Vào lúc cuối, những người quản lý cấp cao không có gia đình thay đổi chỗ để uống rượu. Tần Vũ Tùng xung phong làm tài xế, gọi một ly soda. Cố Đông Hải thích nói đùa, hỏi anh với nụ cười “Có phải hẹn với ai không, sao lại hát bài Giáng sinh kết đôi đó?”. Tần Vũ Tùng cũng nhất thời nảy ý nghĩ, lúc tìm nhạc để hát mới thấy bài này, anh còn nhớ Chu Kiều có lúc thích nghe anh hát, vì vậy liền chọn bài đó. Ở đây mọi người đều đã uống khá nhiều, không để ý đến việc Tần Vũ Tùng phủ nhận, anh hơi không vui, lấy cơ vào toilet tránh đi, không muốn làm trung tâm đề tài.
Lúc anh quay lại, họ vẫn đang bàn luận, có tiếng nói hơi lớn, Tần Vũ Tùng nghe rất rõ “Vợ anh ta cũng thuộc loại cực phẩm, xảy ra chuyện rồi còn dám đuổi theo bắt anh ta tha thứ, nếu không sẽ nhảy lầu”
“Anh nói như tận mắt chứng kiến vậy, thật không?”
“Lúc đó anh ta với tôi đang làm việc ở một nơi tới mèo cũng không thèm ị, anh ta nói về nhà thăm người thân, hôm sau đột ngột quay lại, nửa ngày sau lại có người phụ nữ khóc lóc tìm tới, chúng tôi muốn không biết cũng khó. Nhưng mà tình trường thất ý chức trường đắc ý, sau khi ly hôn anh ta từng bước thăng chức, hơn nữa bên công ty thực hiện chính sách sử dụng người tài tại chỗ nên anh ta mới ngồi ở vị trí hiện nay. Người đàn ông có sự nghiệp, còn ngại việc gì nữa. Ở công ty ánh mắt mấy cô gái trẻ nhìn anh ta như nhìn thấy cừu non. Bởi mới nói quyền lực tốt nhất của đàn ông là xuân dược…”
Trong tiếng cười to hiểu ý nhau, có người nhìn thấy Tần Vũ Tùng, thay đổi nét mặt trong khoảnh khắc “Bob, uống một ly không?”
Tần Vũ Tùng nhìn người đàn ông vừa nói, nhìn đến lúc anh ta cúi đầu bỏ đi không nói một lời. Anh không buồn, đây cũng không phải là lần đầu tiên gặp chuyện thế này, thậm chí anh thiếu chút nữa động nắm tay. Tuy vũ lực không kiềm chế được miệng người ta, nhưng có lúc rất muốn giáng cú đấm vào cuộc sống bất đắc dĩ này.
Anh ở siêu thị mua một thùng bia, mở tivi, nằm ở sofa vừa uống vừa xem đá bóng.
Điện thoại reo 2 lần, đều là Cố Đông Hải gọi, anh không nghe, đồng nghiệp chỉ là đồng nghiệp, không thể là bạn bè, nhất là ở công ty lớn, biết rõ một số người là rác rưởi lại không có cách nào làm sạch đi. Anh tắt chuông điện thoại, tiếp tục uống bia xem đá bóng.
Độc thân rất tốt, anh không bao giờ muốn trói buộc mình vào hôn nhân, không biết “cô ấy” sẽ biến thành cái gì.
Lúc 11 giờ tối, Chu Kiều nhận được cuộc điện thoại từ Tần Vũ Tùng, sau khi nghe máy lại không thấy nói gì, cúp máy gọi lại nhưng không ai trả lời.
Cô do dự rất lâu mới quyết tâm bò dậy. Thời điểm này kêu taxi rất khó khăn, cuối cùng kêu được một chiếc xe màu đen, người tài xế nói rất nhiều “Sương mù nhiều quá, chúng tôi lái xe rất vất vả, kiếm tiền thật không dễ dàng”. Cát Tiểu Vĩnh không kiên nhẫn “Đừng dài dòng, tăng thêm cho anh 50 tệ, anh lái xe cẩn thận đi, nói nữa thì sẽ không cho anh”. Anh không biết sao Chu Kiều một hai phải quay về Thượng Hải, nhưng mà cô muốn thì anh cùng đi về với cô.
Kỳ lạ là cô không về nhà, Cát Tiểu Vĩnh có chút không yên tâm, nhưng chỉ có thể tôn trọng cô, mỗi người đều có sự riêng tư của mình.
Cửa khóa bên trong, Chu Kiều gõ nửa ngày, hận không thể dùng chân đá nó, bên trong mới có tiếng động.
Tần Vũ Tùng ngơ ngác nhìn Chu Kiều “Sao em tới đây?”. Không phải nói hôm nay không về được sao, phụ nữ đúng là nói dối trời sinh. Mùi rượu phả vào mặt, mặt mũi đầy vẻ ngái ngủ, chắc là lúc ngủ ấn nhầm điện thoại. Chu Kiều muốn tự chửi mình xen vào chuyện người khác, một người đàn ông to lớn thì có thể có chuyện gì? Cô nói “Anh gọi cho tôi mà không nói chuyện. tôi sợ có việc gì nên gấp gáp quay về”. Nhìn vẻ mặt ngây ngô của Tần Vũ Tùng, cô tức giận quay đi.
Lúc cô đi, anh mới phản ứng kịp “Đã trễ vậy rồi, em đừng đi”
Chu Kiều muốn hất tay anh ra, không hứng thú với người say rượu, nhưng anh dùng sức rất lớn, như muốn túm chặt cô đem qua cửa
“Ngủ đi” anh ôm cô thật chặt lẩm bẩm
Chu Kiều dở khóc dở cười nghiêng mặt đi, không muốn bị mùi rượu phun lên mặt, không biết lúc cô uống say anh làm sao chịu đựng được cô.
Anh cũng là một người tốt.
Nó là quyển sổ tay loại phổ biến, nhưng giấy tốt, bìa da tinh tế, có bút kèm theo. Tần Vũ Tùng đem đặt vào ngăn kéo bên tay phải, ngẫm nghĩ rồi gửi tin nhắn cảm ơn. Tin nhắn trả lời lại rất nhanh “Anh thích là được”. Tần Vũ Tùng đột nhiên rất muốn gặp cô “Tối nay gặp nhau được không?”. Nửa giờ sau mới có tin nhắn trả lời “Ngày mai được không?”. Tần Vũ Tùng thấy hơi thất vọng “Thôi vậy”. Chu Kiều dường như có ý giải thích “Tôi ở Nam Thông, hôm nay về không kịp”
Tần Vũ Tùng thấy nhẹ nhõm khó hiểu, cũng không biết vì sao.
Vừa định nói thêm vài câu quan tâm, thư ký đã gõ cửa giục đi họp, anh vội vàng hẹn “Ngày mai gặp”. Thật ra tối nay anh có việc, công ty mỗi năm đều có buổi tiệc buffet cảm ơn dành cho nhân viên và gia đình, có tiết mục rút thăm trúng thưởng, thường thì tầm 9h sẽ kết thúc. Tần Vũ Tùng rất sợ những ngày như vầy, trước hết là vì độc thân, có cảm giác hơi lạc lõng, không khỏi có những hồi ức gợn lên. Thứ hai là làm quản lý cấp cao, chẳng những phải tham dự, mà còn phải làm ra vẻ thật cao hứng, nên càng thấy mệt mỏi.
Mấy năm qua Tần Vũ Tùng đã được các đồng nghiệp yêu cầu hát, năm nay cũng không ngoại lệ. Âm nhạc vang lên, mọi người bên dưới hơi ngạc nhiên, không như mọi năm anh hát tiếng Anh, năm nay anh hát bài hát về Giáng Sinh đã phiên lời Trung, tuy bài hát rất hay nhưng không phù hợp với vẻ bình thản hàng ngày của anh, nó quá đơn giản.
Thôi Chỉ Phương đã nghe nói về Tần Vũ Tùng, vì quá ham mê công việc mà lơ là vợ, dẫn đến ly hôn. Mặc dù Ngô Nhiễm Nhiễm là người mới nhưng cô ấy biết rất nhiều tin đồn, kể cả chuyện Tần Vũ Tùng đi công tác trở về sớm, bắt gian tại trận. Nhưng không hiểu sao anh vẫn để lại tiền, nhà ở cho người phụ nữ không thành thật đó. Có người ác ý nói do anh không thỏa mãn được ở phương diện kia nên bị đuối lý, phải dùng cách đó để bồi thường, nếu không vì sao anh vẫn không tái hôn, mà vợ trước thì đã sớm kết hôn, sinh con.
Ngô Nhiễm Nhiễm không chú ý đến người khác, đến bên Thôi Chỉ Phương nói vào tai cô “Cơ hội tới rồi, hôm nay không phải cô đơn nữa”. Thôi Chỉ Phương đỏ mặt, trừng mắt liếc cô nàng. Tần Vũ Tùng hát xong, nói đùa “Hát tệ quá, hát lệch hết mấy đoạn nhưng có lẽ đây là điều mà mọi người mong chờ, hôm nay là ngày có thù báo thù”. Mọi người cười ầm ĩ, Ngô Nhiễm Nhiễm vừa vỗ tay vừa nói với Thôi Chỉ Phương “Còn biết tự cười mình, không tệ. Tiếc là không biết anh ta có được không, hay tôi đi thử cho cô nhé?”. Mặt Thôi Chỉ Phương còn đỏ hơn, nhìn một vòng xung quanh, thấp giọng mắng “đừng nói bậy”.
Vào lúc cuối, những người quản lý cấp cao không có gia đình thay đổi chỗ để uống rượu. Tần Vũ Tùng xung phong làm tài xế, gọi một ly soda. Cố Đông Hải thích nói đùa, hỏi anh với nụ cười “Có phải hẹn với ai không, sao lại hát bài Giáng sinh kết đôi đó?”. Tần Vũ Tùng cũng nhất thời nảy ý nghĩ, lúc tìm nhạc để hát mới thấy bài này, anh còn nhớ Chu Kiều có lúc thích nghe anh hát, vì vậy liền chọn bài đó. Ở đây mọi người đều đã uống khá nhiều, không để ý đến việc Tần Vũ Tùng phủ nhận, anh hơi không vui, lấy cơ vào toilet tránh đi, không muốn làm trung tâm đề tài.
Lúc anh quay lại, họ vẫn đang bàn luận, có tiếng nói hơi lớn, Tần Vũ Tùng nghe rất rõ “Vợ anh ta cũng thuộc loại cực phẩm, xảy ra chuyện rồi còn dám đuổi theo bắt anh ta tha thứ, nếu không sẽ nhảy lầu”
“Anh nói như tận mắt chứng kiến vậy, thật không?”
“Lúc đó anh ta với tôi đang làm việc ở một nơi tới mèo cũng không thèm ị, anh ta nói về nhà thăm người thân, hôm sau đột ngột quay lại, nửa ngày sau lại có người phụ nữ khóc lóc tìm tới, chúng tôi muốn không biết cũng khó. Nhưng mà tình trường thất ý chức trường đắc ý, sau khi ly hôn anh ta từng bước thăng chức, hơn nữa bên công ty thực hiện chính sách sử dụng người tài tại chỗ nên anh ta mới ngồi ở vị trí hiện nay. Người đàn ông có sự nghiệp, còn ngại việc gì nữa. Ở công ty ánh mắt mấy cô gái trẻ nhìn anh ta như nhìn thấy cừu non. Bởi mới nói quyền lực tốt nhất của đàn ông là xuân dược…”
Trong tiếng cười to hiểu ý nhau, có người nhìn thấy Tần Vũ Tùng, thay đổi nét mặt trong khoảnh khắc “Bob, uống một ly không?”
Tần Vũ Tùng nhìn người đàn ông vừa nói, nhìn đến lúc anh ta cúi đầu bỏ đi không nói một lời. Anh không buồn, đây cũng không phải là lần đầu tiên gặp chuyện thế này, thậm chí anh thiếu chút nữa động nắm tay. Tuy vũ lực không kiềm chế được miệng người ta, nhưng có lúc rất muốn giáng cú đấm vào cuộc sống bất đắc dĩ này.
Anh ở siêu thị mua một thùng bia, mở tivi, nằm ở sofa vừa uống vừa xem đá bóng.
Điện thoại reo 2 lần, đều là Cố Đông Hải gọi, anh không nghe, đồng nghiệp chỉ là đồng nghiệp, không thể là bạn bè, nhất là ở công ty lớn, biết rõ một số người là rác rưởi lại không có cách nào làm sạch đi. Anh tắt chuông điện thoại, tiếp tục uống bia xem đá bóng.
Độc thân rất tốt, anh không bao giờ muốn trói buộc mình vào hôn nhân, không biết “cô ấy” sẽ biến thành cái gì.
Lúc 11 giờ tối, Chu Kiều nhận được cuộc điện thoại từ Tần Vũ Tùng, sau khi nghe máy lại không thấy nói gì, cúp máy gọi lại nhưng không ai trả lời.
Cô do dự rất lâu mới quyết tâm bò dậy. Thời điểm này kêu taxi rất khó khăn, cuối cùng kêu được một chiếc xe màu đen, người tài xế nói rất nhiều “Sương mù nhiều quá, chúng tôi lái xe rất vất vả, kiếm tiền thật không dễ dàng”. Cát Tiểu Vĩnh không kiên nhẫn “Đừng dài dòng, tăng thêm cho anh 50 tệ, anh lái xe cẩn thận đi, nói nữa thì sẽ không cho anh”. Anh không biết sao Chu Kiều một hai phải quay về Thượng Hải, nhưng mà cô muốn thì anh cùng đi về với cô.
Kỳ lạ là cô không về nhà, Cát Tiểu Vĩnh có chút không yên tâm, nhưng chỉ có thể tôn trọng cô, mỗi người đều có sự riêng tư của mình.
Cửa khóa bên trong, Chu Kiều gõ nửa ngày, hận không thể dùng chân đá nó, bên trong mới có tiếng động.
Tần Vũ Tùng ngơ ngác nhìn Chu Kiều “Sao em tới đây?”. Không phải nói hôm nay không về được sao, phụ nữ đúng là nói dối trời sinh. Mùi rượu phả vào mặt, mặt mũi đầy vẻ ngái ngủ, chắc là lúc ngủ ấn nhầm điện thoại. Chu Kiều muốn tự chửi mình xen vào chuyện người khác, một người đàn ông to lớn thì có thể có chuyện gì? Cô nói “Anh gọi cho tôi mà không nói chuyện. tôi sợ có việc gì nên gấp gáp quay về”. Nhìn vẻ mặt ngây ngô của Tần Vũ Tùng, cô tức giận quay đi.
Lúc cô đi, anh mới phản ứng kịp “Đã trễ vậy rồi, em đừng đi”
Chu Kiều muốn hất tay anh ra, không hứng thú với người say rượu, nhưng anh dùng sức rất lớn, như muốn túm chặt cô đem qua cửa
“Ngủ đi” anh ôm cô thật chặt lẩm bẩm
Chu Kiều dở khóc dở cười nghiêng mặt đi, không muốn bị mùi rượu phun lên mặt, không biết lúc cô uống say anh làm sao chịu đựng được cô.
Anh cũng là một người tốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook