Tái Chiến
Chương 11: Bị đánh

Xe lao nhanh trên đường cao tốc, Tần Vũ Tùng mở kênh giao thông, nói rất nhiều mà cũng rất ồn ào, huyệt thái dương Chu Kiều giật giật. Đi xa khỏi Thượng Hải, tín hiệu rất kém, cô hỏi “Có thể mở CD không?”

Tần Vũ Tùng lục ra không ít đĩa “Cô tự chọn đi”

Có rất nhiều ca sĩ nổi tiếng Lady gaga, Beyonce, thậm chí còn có Justin Bieber, Tần Vũ Tùng tuổi tác phải gấp đôi bọn họ vậy mà có thể nghe được sao? Nhìn khóe miệng cô mang chút ý cười, Tần Vũ Tùng hơi chột dạ “Chính là…đôi lúc để tìm đề tài, phải hiểu biết người ta thích cái gì, tại sao thích, mới có thể nói chút việc liên quan”. Hơn nữa, nguyên tắc để làm một người thành công như anh/như cô bắt buộc phải hiểu biết nhiều lĩnh vực khác nhau, điều đó nhắc anh không được ngủ quên trên chiến thắng.

Chu Kiều chọn album của Michael Jackson “You are not alone”. Có thể do ca từ xúc động, hai người không hẹn mà cùng trầm mặc. Đến lúc ca khúc kết thúc, Tần Vũ Tùng như thoát khỏi điều gì đó, nói “Đến đó cho cô xuống là được?”

Chu Kiều dường như còn đắm chìm trong bầu không khí của bài hát, Tần Vũ Tùng hỏi lại, cô mới nghe rõ “Đúng rồi, cho tôi xuống anh lập tức đi ngay”

Thần bí như vậy, Tần Vũ Tùng đột nhiên ý thức được có lẽ cô không muốn người khác biết đến anh, một loại cảm giác hụt hẫng tự nhiên xuất hiện. Trả thù anh đối với cô lãnh đạm lúc ở công ty sao? Chắc là không, Tần Vũ Tùng không tự luyến đến mức Chu Kiều đối với anh nặng tình đến tính toán chi li như vậy, lần đó chỉ là do cô tự đến rồi đi. Trong tình yêu, cô vẫn luôn bình tĩnh, có thì tốt, không có cũng không sao.

Tần Vũ Tùng cảm thấy nếu Chu Kiều nhiệt tình một chút, giống như những người phụ nữ khác đòi hỏi, yêu cầu này nọ, nói không chừng anh thật sự sẽ không ngại ngần, thử bắt đầu lại một lần.

Nhưng cô không có.

Chu Kiều dựa vào ghế, nhìn ra cửa sổ, lấy hộp đựng CD quẹt quẹt cằm mình.

Tần Vũ Tùng nhịn không được lại nhìn cô lần nữa. Cô ăn mặc rộng thùng thình, áo thun, giày thể thao, đồ đạc cá nhân cũng không mang, kiểu như chỉ cần muốn là có thể bỏ chạy. Nhưng cô lại rất đẹp, mũi thanh tú, miệng vừa nhỏ vừa mọng, còn có đôi mắt cô, anh rất thích vẻ đẹp như vậy.

Chỉ là anh cũng sợ tính tình của cô, thường không có lý do mà tự nhiên nổi giận.

Sau khi cô nói điểm đến, Chu Kiều đột nhiên ngẩng đầu, nghiêm túc dặn dò “Anh nhớ kỹ, sau khi tôi xuống xe, anh lập tức đi ngay”

Tần Vũ Tùng đồng ý.

Cô xuống xe, lập tức đi rất nhanh.

Tần Vũ Tùng nhìn hướng cô đi, ngừng xe ở ven đường, lén lút đi theo sau. Anh không quen thuộc khu vực này, ở một ngã tư đã bị mất dấu cô. Đứng nhìn lên nhìn xuống một lát, thấy có hai người vội vã đi về một hướng, anh theo bản năng đi theo họ.

Hơn mười phút sau anh nghe tiếng Chu Kiều, cô đang bọ ngăn cản. cô hơi cúi đầu như nghe họ nói, nhưng đôi tay nắm chặt lại thành quyền, lại buông ra. Lần thứ hai nắm chặt lại, cô bỏ chạy. Tần Vũ Tùng vội vàng đuổi theo, Chu Kiều chạy rất hanh, hoảng loạn cướp đường mà chạy.

Đến khi Chu Kiều bị bọn người đó giữ chặt lại, Tần Vũ Tùng cũng đuổi kịp tới nơi. Anh đẩy 2 người trong đám đó ra “Làm gì vậy, tôi gọi cảnh sát 110 rồi đó”. Anh bị người ta đẩy ngược ra “Bớt lo chuyện bao đồng đi”

Tần Vũ Tùng không nhớ rõ lần cuối mình đánh nhau lúc nào, hình như 30 năm trước. Anh không biết vì sao mà lâm vào cảnh 1 đánh 3, rồi cuối cùng chỉ còn biết điên cuồng ngăn cản những người này lại, không cho đuổi theo Chu Kiều. Anh đờ đẫn lau đi máu trên mắt, nếu không chẳng còn nhìn thấy gì xung quanh; bảo vệ ngực bụng, nếu không thì sẽ bị trọng thương; nhưng cuối cùng bọn họ có bao nhiêu người, làm sao mà mà bao nhiêu nắm đấm cú đá cứ dội lên trên người anh, đến khi anh ngã sấp xuống vẫn không ngừng lại.

Tần Vũ Tùng mơ hồ nghe thấy tiếng còi hụ xe cảnh sát, có người nâng mặt anh lên, hỏi tên anh. Trong nháy mắt, anh chìm vào hôn mê, tiếp đó là xóc nảy trên xe, xương cốt cả người đều dau, lại có cảm giác muốn nôn. Có người thuần thục đem mặt anh nghiêng qua một bên, sau đó anh thật sự nôn ra.

Vất vả cuối cùng cũng tới nơi, anh được đưa lên xe chuyển vào phòng cấp cứu, lúc này có một phụ nữ túm lấy anh mà hỏi “Anh là ai” “Anh quen biết thế nào với Tiểu Kiều?” “Anh có sao không?”

Tần Vũ Tùng rất muốn hét lớn “Tôi có sao”, nhưng mở miệng ra là lại nôn, giống như muốn nôn đến tận mật xanh mật vàng.

Có người vạch mi mắt anh ra, dùng đèn pin chiếu vào đồng tử, kêu tên anh “Tần Vũ Tùng”

Anh theo phản xạ mà đáp lại

Sau đó là nghe tiếng bác sĩ không chút cảm tình dặn “Đem đi chụp CT trước”

Tần Vũ Tùng cảm thấy chân rất lạnh. Bọn họ cởi hết giày vớ anh ra, cho dù là mùa hè nhưng điều hòa lại rất lạnh, chỉ phủ cho anh tấm khăn mỏng lên hơn nửa người, chân trần của anh duỗi thẳng bên ngoài. Trên đường đi tới thang máy, ai nhìn thấy đầu anh đều sợ hãi mà tò mò hỏi “Anh ta bị sao vậy?”, người hộ lý đẩy xe thuận miệng trả lời “Đánh nhau”. Lại nghe tiếng chép miệng “Người trẻ tuổi bây giờ thật dễ xúc động quá”

Tần Vũ Tùng không khống chế được mà run lên từng chặp, Chu Kiều đâu? Cô đâu rồi?

Anh nhớ lại, lúc anh đẩy mấy người lôi kéo cô ra, cô liền chạy.

Thậm chí không quay đầu lại nhìn anh một cái.

Không biết trong lòng cô, anh rốt cuộc là người như thế nào? Những nụ hôn, cái ôm ngọt ngào, thì ra chỉ là do nhu cầu cơ thể, không có chút tình cảm nào từ trong lòng sao?

Lạnh, anh nghĩ không ra, muốn giữ chặt cô lại hỏi cho rõ ràng “Chu ~ Kiều ~”

Có người chồm đến “Cô ấy còn bận chút việc, một lát sẽ đến ngay. Anh không sao chứ?”

Tần Vũ Tùng lại rơi vào hôn mê.

Bóng tối trước mắt dần dần tan đi, Tần Vũ Tùng nhìn thấy hoàng hôn ngoài cửa sổ, những đám mây ửng hồng bên cạnh mặt trời. Anh cố gắng quay đầu, nhìn người phụ nữ trẻ, người vẫn cứ theo hỏi anh là ai “Cô là ai?”

Người nọ cười tủm tỉm, hỏi một đằng trả lời một nẻo “Yên tâm, bác sĩ nói chủ yếu anh bị thương ngoài da, phần đầu có chấn động nhưng kết quả chụp CT không có vấn đề gì. Đêm nay anh sẽ còn buồn nôn, tỉnh rồi thì không có việc gì lo ngại nữa”. Nhìn người trên giường mặt sưng như cái đầu heo, vì nhíu mày mà cả khuôn mặt nhăn thành 1 đống, cô ấy tiếp tục nói “Tôi là Kỷ Giai Như, bạn thân của Chu Kiều, cô ấy không đến được, kêu tôi tới bệnh viện trông chừng anh”

Tần Vũ Tùng mở miệng liền cảm thấy giọng mình đau như dao cắt “Cô ấy có chuyện gì?”

Kỷ Giai Như lấy bông thấm nước, bôi lên môi anh “Miệng anh đều nứt ra hết rồi, nhưng bác sĩ không cho uống nước”. Nhìn anh giận dữ trợn mắt nhìn, cô mới nhẹ nhàng trả lời “Cảm ơn trời phù hộ, nhờ có anh đến giúp mà cô ấy đã kịp đến phiên tòa. Xét xử xong thì về sau sẽ tốt thôi. Hai người sẽ kết hôn hả?”

Tần Vũ Tùng lại đau đầu, người này nói không có trật tự gì, nói nửa ngày anh vẫn không biết tại sao lại thế này. Đãvậy, cô ta còn hỏi ngược lại anh “Anh đang làm ở đâu vậy?” “Hai người làm sao mà quen nhau?”

Anh nhắm mắt lại giả bộ ngủ, không lâu sau thì thật sự ngủ mất. Lúc tỉnh lại trời đã tối đen, trong phòng không bật đèn, anh rất khát nước, một bàn tay duỗi đến sờ lên trán anh. Cô hỏi “Anh cảm thấy sao rồi?”

Anh quay đầu qua một bên, mũi nóng lên, lần thứ hai trong ngày, không hiểu sao nước mắt lại ứa ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương