Taekook | Em Nhà
-
C50: 49
"Jungkookie, anh mang về một đáng yêu giống em này."
Jungkook nằm ở trên giường ngước mắt về phía cửa, trông thấy Taehyung vui vẻ bước vào, trên tay còn ôm một cục khăn tròn tròn trắng muốt.
Vài giây sau bạn nhỏ phải tròn mắt ngạc nhiên khi Taehyung khoe ra một em bé, nhóc con giương đôi mắt tròn chẳng kém cạnh nhìn chằm chằm vào em.
"Ô, em bé ở đâu vậy Taehyung?"
Jungkook há hốc miệng, ngay khi đứa nhỏ nhìn em khẽ e a những thanh âm không rõ ràng, Jungkook cảm thấy trái tim mình rung lên những cảm xúc thật khó tả.
"Anh tình cờ gặp được đấy."
"Làm phiền nhà mình rồi ạ."
Jungkook lần nữa ngước ra cửa, nữ y tá tay cầm túi đựng hộp cháo và sữa nhẹ nhàng đi vào chào hỏi, tiện để đồ lên bàn nhỏ ở cuối chân giường.
"Đây là y tá chăm sóc cho bé con này, ban nãy anh tình cờ gặp ở hành lang nên giúp người ta dỗ bé con đang quấy khóc."
Jungkook à lên một tiếng, nữ y tá cũng đồng dạng mỉm cười nhìn em cúi đầu làm quen, em cũng vui vẻ đáp trả.
Y tá tên Hara, lớn hơn Jungkook một tuổi. Có vẻ như cô và em nói chuyện khá hợp cạ với nhau.
Hara kể một số chuyện về đứa bé này cho cả hai người nghe, lúc sau liền xin phép rời đi, vui vẻ khi Taehyung và Jungkook ngỏ lời muốn trông giữ đứa nhỏ cho cô.
Đứa nhỏ là bé gái mới sinh được hơn một tháng, trong hoàn cảnh vô cùng đáng thương và chật vật. Giữa tháng trước, phòng cấp cứu tiếp nhận một ca tai nạn cần cứu gấp, là một cặp vợ chồng trong khi người vợ đang mang thai tháng thứ tám. Tình trạng nguy cấp, người chồng bị thương nặng, vừa đưa đến bệnh viện chưa đầy mười phút liền không qua khỏi, để lại người vợ thoi thóp đầy máu ôm bụng bầu lớn. Các y bác sĩ nhanh chóng cấp cứu, khó khăn lắm mới cứu được đứa bé ra ngoài, người mẹ vì kiệt sức và mất máu, qua đời ngay trên bàn mổ. Đứa nhỏ mới sinh ra đã thiếu vắng cả hơi cha lẫn mẹ, nhỏ bé yếu ớt vì sinh non phải nằm lồng kính.
Jungkook ngồi tựa lưng lên thành giường, phía sau được Taehyung cẩn thận kê gối, ôm ấp đứa nhỏ trong lòng dịu dàng nhìn bé. Hoàn cảnh của bé khiến em mủi lòng.
"Bụng em còn đau không?" Kim Taehyung khẽ luồn tay xoa xoa thắt eo của em hỏi.
"Em đỡ rồi, ông xã đừng lo."
Jungkook chun mũi cười trả lời, vuốt ve bầu má mềm mỏng của đứa nhỏ trong tay. Da dẻ bé hồng hào, người nhỏ xíu có chút gầy. Jungkook cưng nựng vừa đùa vừa hỏi han, đứa nhỏ có vẻ chăm chú nhìn đến không chớp mắt.
"Ui, em bé cắn mũi em này Taehyung."
Jungkook vừa cúi xuống mặt bé, đứa nhỏ đã quờ quạng hai cánh tay bé tí lên mặt em, miệng nhỏ thơm mùi sữa còn há to, ngậm lấy đầu mũi tròn của bạn nhỏ.
Jungkook vui vẻ cười, Taehyung cũng không giấu nổi cảm xúc hạnh phúc xoa xoa lưng em, cúi xuống hôn lên má Jungkook, một cái lên má bé con.
Hara quay lại với bình sữa bột vừa pha, từ ô kính nhỏ nhìn vào bên trong, cảm giác ba người họ ở chung một chỗ trông hạnh phúc như một gia đình.
Bé con ấy, xứng đáng có một mái ấm trọn vẹn.
Cô đột nhiên quay trở lại chỗ làm việc của mình, sau đó quay lại rất nhanh.
Sau tiếng gõ cửa, Hara đẩy cửa bước vào đã trông thấy Taehyung vừa ru đứa nhỏ ngủ ngoan trong vòng tay mình.
Cảm giác như Taehyung có thể mang đến cho bé con những cảm xúc tin tưởng, yêu thương, thậm chí là thân thuộc đến vĩ đại như có sợi dây gắn kết khi anh có thể dỗ dành đứa nhỏ dễ dàng như đã quen thuộc từ lâu.
"Cô quay lại rồi à? Đứa bé ngủ rồi, để tôi giúp cô đưa bé trở lại phòng."
"Hai người có vẻ rất yêu quý bé, anh có muốn cho bé ngủ lại đây cùng hai người không?"
Jungkook có chút vui vẻ, nhìn Taehyung với ánh mắt mong chờ.
"Thật sự có thể để bé con ở lại đây sao?"
"Ừ, chị có mang nôi của bé tới, nếu trong đêm có gì thì hai người cứ gọi báo chị, chị sẽ đến."
"Cảm ơn chị Hara!"
"Cảm ơn cô."
Hara đưa cho Jungkook bình giữ nhiệt đựng sữa ấm, dặn dò nửa đêm nếu bé con có thức giấc thì cho bé uống. Nôi ngủ cùng chăn gối cho bé được sắp xếp đầy đủ bên cạnh giường bệnh của Jungkook, Taehyung cẩn thận đặt bé con xuống, đứa nhỏ cựa quậy một chút vì cảm giác lạ liền được anh vỗ nhẹ lên bụng, không giật mình quấy khóc như những đêm trước mà tiếp tục say sưa.
Hara cảm thấy, những gì cô đang cảm nhận được là đúng.
Người rời đi, Taehyung tắt điện sáng trong phòng chỉ còn lại đèn ngủ, lên giường nằm cùng Jungkook đang vươn tay khẽ đu đưa nôi cho bé con ngủ ngon.
Taehyung nằm xuống, nghiêng người một tay chống đầu, một tay vắt qua eo em ôm lấy, yên bình ngắm nhìn Jungkook đang mỉm cười xinh đẹp nhìn bé con.
"Ông xã.." Giọng em nhẹ nhàng.
"Ông xã nghe."
"Anh có đang nghĩ giống em không?"
Jungkook quay người, ôm lấy lưng Taehyung thủ thỉ nói tiếp.
"Chúng ta nhận nuôi bé con được không?"
"Anh cũng đang định nói với em."
"Em không biết sao nhưng mà em cảm thấy rất hạnh phúc khi ở cùng đứa nhỏ này. Chúng ta không thể sinh con, lại tình cờ gặp được đứa trẻ có hoàn cảnh như thế thì là duyên phận rồi. Mình nhận nuôi con, cùng nhau chăm sóc cho con thật tốt, bù đắp cho con một cuộc đời vẹn toàn hơn."
"Anh nghe em, anh cũng có ý định như vậy. Anh sẽ sắp xếp thủ tục, rồi chúng ta nhận nuôi bé con về nhà, được không?"
"Dạ!"
Jungkook vui vẻ cao giọng, vùi đầu vào ngực anh dụi dụi hít hà.
"Được rồi em bé lớn, muộn rồi mình ngủ thôi."
Kim Taehyung phì cười nựng lấy đầu mũi tròn xinh, vươn người nhìn bé con một cái rồi cho đèn ngủ xuống một nấc tối hơn, vén chăn ôm bạn nhỏ vào lòng.
"Ông xã, chúc anh ngủ ngon~"
"Bảo bối của anh cũng ngủ ngon."
Một nụ hôn phớt nhẹ nhàng giữa hai đôi môi đang hạnh phúc mỉm cười.
Tiệc cưới kết thúc, đêm tân hôn ấm áp trọn vẹn.
*
Chớp mắt một cái, đã sáu tháng kể từ ngày cưới của Taehyung và Jungkook.
Đứa nhỏ hôm ấy đã được cả hai người chuẩn bị thủ tục, đủ điều kiện nhận nuôi. Con gái nhỏ mang họ Kim, tên Jeonha, nay đã được hơn bảy tháng tuổi.
Khoảng thời gian vừa qua vô cùng khó khăn cùng bỡ ngỡ của đôi chồng trẻ mới cưới, kiến thức lẫn kinh nghiệm chăm em bé đều mơ hồ. Mẹ Kim ở Seoul gần nhà nên tiện qua ở chung giúp cả hai chăm sóc bé con, có phụ nữ từng trải bao giờ cũng suôn sẻ hơn.
Từ ngày có bé con, cuộc sống của hai người như sang một trang sắc màu hạnh phúc mới. Đứa nhỏ không cùng huyết thống, nhưng lại là máu thịt, là niềm vui và bảo bối nhỏ của bọn họ yêu thương nhất. Jeonha rất ngoan ngoãn, trộm vía ăn ngon ngủ khoẻ, hồi mấy tháng trước hay ốm vặt nhưng giờ đã ít hơn rồi.
Cả nhà có cô công chúa nhỏ, mỗi tối lại rộn ràng những âm thanh nhỏ đáng yêu của trẻ con.
Jungkook trở về nhà sau giờ làm ở công ty, ông xã của em đi công tác đã hơn nửa tháng bên Mỹ, ở nhà lẫn trên tập đoàn đều cảm thấy trống vắng vô cùng.
"Mẹ ơi con về rồi."
Mẹ Kim đang cho Jeonha uống sữa ở phòng khách, bé con nghe tiếng ba nhỏ liền theo phản xạ bò dậy tìm kiếm, khoé môi nhanh chóng nhoẻn cười nhìn Jungkook. Bé dùng đôi chân ngắn cũn trắng hồng bụ bẫm đập đập lên sàn tỏ vẻ thích thú, Jungkook vui vẻ bước đến, nguồn năng lượng nhỏ bé của em đây rồi.
Em tiến lại, ngồi xổm xuống cách bé con một khoảng nhỏ, hai tay vỗ vỗ vào nhau gọi.
"Đáng yêu của ba, ngoan ngoan nào."
Bé con tròn mắt cười nhìn ba nhỏ, trông thấy em vỗ vỗ liền chống tay xuống đất, cong mông lấy thế để đứng dậy. Jeonha được bà và ba nhỏ dạy đứng được hai tuần rồi, bé còn tự đi được vài ba bước chập chững rồi lảo đảo ngã xuống, vừa yêu vừa thương.
Jeonha đứng dậy, được bà và ba Jungkook vỗ tay khen ngợi liền tỏ vẻ thích thú, cười khanh khách cả lên.
"Bé con, mau lại đây với ba nào!"
Bé con chập chững bước từng bước nhỏ, miệng cười đáng yêu, nhìn mặt bé như vừa muốn chạy nhanh đến chỗ ba nhưng lại vừa sợ, đi được mấy bước liền nhoài mình mình chạy, Jungkook nhanh chóng chạy lại ôm bé con sắp ngã nhào vào lòng mình, bế lên tay cưng nựng.
"Đáng yêu của ba giỏi quá, đợi ba Taehyung về sẽ khen em nhiều lắm đây."
"Jeonha, gọi baba đi con, ba Taehyung, ba Jungkook, ba ba!"
Jungkook mỗi tối sau bữa cơm, lại ngồi chơi cùng con, dạy bé nói những từ dễ dàng cho tiếng nói đầu tiên trong đời.
Jeonha sau một tuần, đã có thể đi được tầm hơn mười bước mà không bị ngã giữa chừng. Hôm nay mẹ Kim có việc ở bên nhà, nên sau bữa cơm chỉ có ba nhỏ cùng bé con chơi cùng nhau ở phòng khách. Jungkook rải những đồ chơi mềm bằng thú bông đầy đủ sắc màu cho Jeonha tự do chơi đùa, em ở bên cạnh bày trò để bé cười, còn dạy bé gọi baba rất rõ ràng.
"Ba..baba..baba.."
Jeon Jungkook hạnh phúc ôm Jeonha vào lòng, cảm giác được đứa con mình yêu thương, săn sóc, ngọng nghịu thốt ra những từ đầu tiên trong đời để gọi mình, em cảm thấy xúc động vô cùng.
Chuông cửa reo lên, tiếp theo đó là tiếng mở khoá.
Jungkook tưởng mẹ Kim trở về, liền hơi nghiêng đầu ngó ra nhìn cánh cửa vừa bật mở.
Khoé môi không kiềm được nở nụ cười thật tươi, chiếc vali đen được đẩy vào trước, theo sau là Kim Taehyung trong áo sơ mi và quần âu, trên tay vắt áo khoác vest. Anh vừa hoàn thành chuyến công tác cũng chẳng muốn nghỉ ngơi, lên máy bay đã được đặt ghế trước đó một đường bay về Hàn Quốc xa xôi. Không thông báo, không nhắn gửi, bất ngờ trở về với gia đình nhỏ có em và có con.
Taehyung đứng ở sảnh cửa cởi giày, nhìn em và bé con mỉm cười rồi dang rộng hai cánh tay. Jungkook không kiềm nổi xúc động, em thì thầm gì vào tai bé con còn chỉ cho con về phía của anh. Jeonha nhìn Taehyung, rất nhanh đã thành thạo đứng dậy lao về phía ấy bằng những bước chân non nớt. Bé con vốn dĩ luôn bám riết lấy ba lớn từ nhỏ tới giờ, những ngày vắng Taehyung cả Jungkook và Jeonha đều cảm thấy thiếu, bé con còn nhiều đêm quấy khóc không ngủ ngon giấc.
Kim Taehyung nhìn Jeonha bụ bẫm lao về phía mình, đây là khoảng thời gian đầu tiên gia đình bọn họ xa nhau lâu như thế, gần một tháng trời. Anh yêu thương nhìn hai ba con nhỏ, Jungkook một tháng qua đã vất vả lắm.
"Ba..ba."
Hạnh phúc đón bé con vào lòng, Kim Taehyung không kiềm nổi xao xuyến khi trông thấy những bước con chạy về phía mình, nghe được tiếng con trong trẻo gọi ba. Thơm lên đôi má đầy thịt, Taehyung dịu dàng hỏi han.
"Công chúa của ba giỏi quá, ba nhớ em lắm, ba nhớ em và ba nhỏ nhiều."
Jeonha được thả xuống, quay lại với đống đồ chơi. Lúc này Jungkook mới vỡ oà, vừa ấm ức khóc vừa chậm chạp chạy về phía anh, hai tay còn giơ ra như đòi bế.
Và Taehyung chẳng ngại ngần đón bạn nhỏ vào lòng bế lên, chiều chuộng em như cái cách anh thường làm trong bao nhiêu năm qua, không một chút thay đổi.
"Bảo bối, em không ngoan như con gái chúng ta rồi."
"Không thèm ngoan huhu..em nhớ anh, anh đi lâu em nhớ...hức, làm gì cũng không vui..hư hư.."
"Anh về rồi, không đi nữa, không xa em lâu nữa."
Kim Taehyung dùng tay lau nước mắt, phủ lên môi hồng một luồng ấm áp mãnh liệt. Jungkook được anh bế lên nên hơi cúi đầu, câu chặt lấy gáy người lớn nhiệt tình đáp trả, say sưa vờn nhau qua lại.
Một tháng không được ôm hôn, cả Jungkook lẫn Taehyung đều khao khát đến bức người.
Jungkook được hôn đến mụ mị, quay cuồng đầu óc, Taehyung khi dứt ra liền luyến tiếc vùi đầu vào cổ em, áo khoác vest trên tay cũng mặc kệ để rơi xuống sàn.
Hôn lên mảnh xương quai xanh trắng ngần, để lại dấu hôn ngân hồng đậm. Mùi hương cơ thể của Jungkook chính là hương thơm dễ chịu và ngọt ngào nhất Kim Taehyung từng ngửi qua, ngửi một lần là mê cả một đời.
"A..hôm nay mẹ không ở đây, không ai trông Jeonha đâu nên anh bình tĩnh lại đi ông xã."
"Mình dỗ Jeonha ngủ đi em.."
"Ngủ rồi cũng không được đâu mà, con ngủ một mình nhỡ quấy khóc thì sao ưm.."
Taehyung cắn nhẹ lên vai em, nhẫn nhịn cho đêm nay anh nghĩ mình không thể chịu đựng được dù chỉ một chút.
"Jeonha rất ngoan, sẽ không quấy, ba nhỏ của Jeonha rất ngon, anh không thể nhịn được."
.
hellooo, gud 9 🫶
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook