Jungkook nghĩ rằng bản thân sẽ ổn, nhưng cuộc sống thiếu vắng Taehyung em phải mất ba tháng dài mới có thể thích nghi nổi. Ba tháng ôm gối khóc mỗi đêm sau khi cùng anh trò chuyện qua video call, ba tháng mè nheo đòi ôm bế mỗi sáng mặc dù người không ở bên cạnh, ba tháng mỗi chiều đều đến trước sảnh công ty chờ người rồi tự trở về một mình.


Em vừa mới trải qua kì thi cuối kỳ cho sinh viên năm ba, kết quả thuận lợi theo mong muốn liền hí hửng được nghỉ đông, rủ Ha Kyung và một vài người bạn thân quen đến nhà ăn liên hoan một bữa.

Một nhóm thanh niên năm ba cùng nhau đi siêu thị, đến chợp tối mới trở về căn hộ rộng rãi vắng bóng người của Jungkook, đã sáu tháng căn nhà này vắng anh. Jungkook tra khoá mở cổng, cả lũ rối rít chạy vào nhà tránh cái giá lạnh của buổi tối đầu đông.

"Cứ tự nhiên như ở nhà. Các cậu ngồi nghỉ lát đi, tôi vào phòng thay đồ đã."

Đám thanh niên gật gật vùi mình vào sofa trải tấm mền bông nhỏ nhỏ Jungkook đem ra ngồi ủ để xem phim từ đêm qua chưa cất đi, xuýt xoa vì thời tiết lạnh, vui vẻ ăn bánh uống nước đợi em chuẩn bị.

Jeon Jungkook vào phòng khoá cửa, chưa thay đồ liền nằm sấp lên giường mở laptop muốn call video với người yêu. Ở bên New York hiện tại mới là hơn 6 giờ sáng, trong khi Seoul đã là 7 giờ tối rồi.

Người bên kia nhận cuộc gọi rất nhanh, như thể đã chờ đợi sẵn theo thói quen. Cứ đúng giờ này, bọn họ lại bỏ thời gian cho nhau.

Kim Taehyung nằm trên giường vùi trong chăn nệm màu xám nhạt, dường như đã thức dậy từ lâu nhưng không có ý định rời ổ ấm áp hiện tại. Người đàn ông mỉm cười dịu dàng, hôn lên màn hình điện thoại mới cất lời.

"Xin chào bạn nhỏ."

Jungkook vui vẻ tủm tỉm, đồng dạng chu môi vào camera trên laptop, đáng yêu hôn một tiếng kêu to.

"Xin chào chồng của bé."

Kim Taehyung chống cằm trên giường, thật muốn trở về lao đến ôm hôn cái mặt dễ cưng của bạn nhỏ đến thoả mãn mới thôi. Nhưng địa lý cách trở, thời gian không có, Taehyung có muốn cũng chỉ biết ngậm ngùi than thở trong lòng.

"Muốn hôn anh quá Taehyungie."


Jungkook bên này cũng ảo não không thôi, việc ôm ấp hôn hít dường như đã trở thành thói quen khó bỏ của bọn họ, không được gần gũi liền thực sự cảm thấy bức bối trong lòng. Kim Taehyung khẽ cười ngọt giọng.

"Ngoan, về sẽ bù đủ cho em."

"Bạn nhỏ đã ăn tối chưa?"

"Dạ chưa ạ. Em được nghỉ đông rồi, tối nay sẽ cùng bạn ăn lẩu ở nhà mình đó."

"Buồn quá vì không có anh."

Jungkook não nề thở dài, hai tay ôm mặt khiến thịt mềm ở má phúng phính phình ra, môi hồng chu lên, bạn nhỏ đặc biệt dễ thương, muốn được cưng chiều.

"Anh nhớ em, chỗ trống ở giường này cần em, lạnh lẽo lắm rồi."

Kim Taehyung nhấc điện thoại rọi camera xuống phần giường phủ ga xám, anh luôn chỉ nằm ở một phần, bên còn lại đặt thêm một chiếc gối. Anh đã quen với việc cùng em nhỏ ngủ chung.

"Taehyung mau về sớm với em nhé, em cũng nhớ anh lắm."

.

Kim Taehyung và Jeon Jungkook trải qua hai mùa Giáng sinh thiếu nhau, giáng sinh ở New York hay ở Seoul đều lạnh lẽo vô cùng.

Kim Taehyung qua Mỹ vừa học kiến thức, vừa thực tập kinh nghiệm tại tập đoàn có tiếng bên đấy, chủ sở hữu là giáo sư Jones, người quen cũng như bậc tiền bối, người bạn thân thiết với ông Kim, ba anh. Giáo sư Jones coi Taehyung như con trai của mình mà đối đãi, tận tình đem kinh nghiệm ông tích góp suốt thời gian qua giúp đỡ, chỉ dạy anh. Taehyung vốn thông minh, nhanh nhẹn, học một biết mười làm ông quá đỗi hài lòng, hứa hẹn cho anh một tương lai vô cùng xán lạn.

Thời gian nhanh như một cái chớp mắt, thoáng chốc Jungkook đã hoàn thành bốn năm đại học, kết thúc thời gian sinh viên học tập tại trường Đại học Quốc gia Seoul với thành tích nổi bật.

Jungkook và Ha Kyung đứng cạnh nhau dưới sân trường, chờ đợi nhóm bạn của họ ra sau. Jungkook mặc sweater xám và quần jeans suông xanh nhạt, mái tóc mềm óng những lọn xoăn nhẹ bay phấp phới trong gió, hệt như chàng thơ bước ra từ truyện ngôn tình.


Và chuyện ngôn tình thực sự đã diễn ra, khi một bạn học nữ lấy hết can đảm bước ra tỏ tình Jungkook dưới sự có mặt có khá đông sinh viên xung quanh.

Jungkook đang nhắn tin cho người yêu cách em nửa vòng trái đất, lại được một nữ sinh ngỏ lời tỏ tình.

Bạn nữ với mái tóc vàng hoe, làn da trắng bóc mịn màng, mắt to, môi trái tim, dáng người nhỏ nhắn, là hình mẫu và người tình trong mộng của bao chàng trai cô gái trong trường. Cô cầm trong túi một hộp quà nhỏ, chìa ra trước mặt Jungkook nở một nụ cười xinh xắn, động lòng người.

Choi Ha Kyung tự động tránh xa để lại khoảng riêng tư cho bạn thân, hí hửng mở điện thoại chụp một tấm ảnh gửi cho bạn trai của bạn thân. Nhìn gương mặt ngơ ngác như thỏ con của Jungkook, cậu không nhịn được buồn cười xem xem em giải quyết thế nào.

"Bạn học Jungkook, mình tên Hana học bên thiết kế. Năm cuối rồi, mình muốn thổ lộ, mình thích cậu. Làm bạn trai mình nhé?"

Chuyện tình yêu của Taehyung và Jungkook không giấu diếm, nhưng cũng chẳng phô trương quá mức khiến ai ai cũng phải biết đến. Nên việc em thường nhận được thư tình của những bạn học khác, hay được người này người kia đem lòng cảm mến không bao giờ tránh khỏi. Jungkook luôn lịch sự từ chối, hôm nay là lần đầu tiên có người tỏ tình em ở chốn công khai như thế này khiến em có chút bối rối tìm cách đáp lại ổn thoả.

Kim Taehyung bên đất Mỹ nhận được hình ảnh lẫn lời nhắn của Ha Kyung: "Người nhỏ nhà anh đang bị người khác lăm le đem đi kìa." liền nhảy đành đạch cả lên. Anh biết Jungkook chắc chắn sẽ từ chối, nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu.

Bạn nhỏ nhà anh xinh đẹp, đáng yêu, giỏi giang, thân thiện, dễ gần, ngon nghẻ đến thế, hỏi xem không ai mà không thích cho được.

Tức quá!

Taehyung ấn gọi điện cho Jungkook, ấy thế mà em nỡ cúp máy.

Em nhà anh nỡ cúp máy cuộc gọi của anh! AAAAA!!!

Jungkook để chế độ rung, điện thoại trong túi quần ù ù mấy tiếng trong khi em đang suy nghĩ câu trả lời ngon nghẻ khiến người kia từ bỏ ngay, không để ý nhiều đưa tay ấn nút nguồn tắt máy. Em còn chẳng biết người gọi là ai trong khi bạn trai lớn bên này đang suy nghĩ 7749 cái lý do Jungkook tắt máy của mình.

"Jungkook à, ý cậu sao? Hana thích cậu nhiều lắm."


Ánh mắt cô gái long lanh mong chờ câu trả lời của em. Trong mắt người khác sẽ là bộ dạng xinh xắn đến không nỡ làm tổn thương, nhưng Jungkook chỉ yêu thích đôi mắt chan chứa ôn nhu và bờ môi mỏng với kỹ thuật hôn cực kỳ điêu luyện của bạn trai nhà em thôi.

Jungkook nở một nụ cười tươi, Hana cảm thấy cô đang đứng trước ánh nắng mặt trời sáng bừng ấm áp của bình mình đầu hạ.

"Hana, cảm ơn cậu vì đã có lòng với mình. Nhưng mà tiếc quá, mình thích lái máy bay cơ."

Jungkook thành công làm người kia ngậm ngùi rời đi. Tối đó em phải dỗ người đàn ông bên đất khách quê người kia ghen tuông với những lý do vớ vẩn. Cái gì mà Jungkook vì chú ý đến bạn gái kia mà tàn nhẫn cúp máy của anh? Jungkook một phát tắt luôn video call đang nói chuyện, doạ cho Kim Taehyung chừa không dám dỗi nữa, lật đật gọi lại dẻo miệng lấy lòng.

Cả hai xa nhau một năm rưỡi, chưa một lần gặp lại. Bởi Taehyung phải bận bịu với khoá kinh doanh bên này, Jungkook thì tất bật cho khoá học năm cuối để tốt nghiệp.

Trải qua kì nghỉ đông, sinh viên cuối cấp chuẩn bị dự lễ tốt nghiệp đại học vào tháng hai.

Jungkook khoác trên mình bộ áo cử nhân màu xanh dương thẫm, nổi bật những đường viền đỏ. Hôm nay cả gia đình của em cùng ông bà Kim, bố mẹ Taehyung cùng đến trường chúc mừng lễ tốt nghiệp đại học của em. Jungkook quả đứa nhỏ đáng tự hào của cả gia đình.

Em nhận được bằng tốt nghiệp loại xuất sắc, ôm trong lòng những bó hoa, lời chúc tốt đẹp từ gia đình, thầy cô và bạn bè. Niềm vui dâng trào khắp tâm trí khiến Jungkook cảm động muốn khóc.

Nếu có anh ở đây thì tốt quá!

Jungkook ngóng ra bên ngoài, như tình tiết trong mấy bộ phim nam chính sẽ đột ngột xuất hiện. Nhưng Taehyung không phải nam chính trong phim, anh là tình yêu trong cuộc đời của Jungkook.

Trong suốt quá trình Jungkook đứng lên khán đài nhận bằng, Ha Kyung theo yêu cầu của Taehyung mở video call, cho anh được chứng kiến cảnh trọng đại trong đời em. Ngày lễ quan trọng nhưng bản thân anh lại không thể sắp xếp trở về.

Jungkook nhận được cuộc gọi video từ Taehyung, xin phép ra ngoài hội trường nhận máy.

"Chúc mừng bạn nhỏ của anh tốt nghiệp. Anh có mua hoa và quà cho em đây."

Kim Taehyung đang ngồi ở phòng làm việc, trên bàn có một bó hoa hồng tươi màu hồng nhạt và một hộp quà được buộc nơ xinh xắn, nụ cười trên môi kéo lên căng hết cỡ thành hình hộp dịu dàng.

Jungkook tủm tỉm, vừa hạnh phúc vừa nhung nhớ anh, không nhịn được long lanh đáy mắt.

"Cảm ơn Taehyung của em. Em đã tốt nghiệp xuất sắc đó, anh thấy em có giỏi không?"


"Giỏi lắm, Jungkookie giỏi nhất trên đời!"

"Anh xin lỗi vì không thể cùng em dự lễ tốt nghiệp, bạn nhỏ đừng buồn nhé?"

Jungkook mỉm cười lắc đầu, lau đi những giọt nước mắt vừa rơi.

"Taehyung là tốt nhất, em không giận, em chỉ nhớ anh. Em nhớ anh..hức..nhớ anh lắm.."

Jungkook cuối cùng lại không nhịn được, trước camera oà khóc nghẹn ngào.

Taehyung cũng đau lòng chẳng kém, nhớ mong từng ngày cứ một lớn dần. Không thể ôm em, chỉ có thể bình tĩnh ôn nhu dỗ dành mấy lời đối với anh thật vô dụng qua màn hình điện thoại nhỏ bé.

"Jungkookie ngoan, ngày vui không được khóc nhè. Chờ anh một chút nữa thôi, anh về với em."

"Anh cũng nhớ em, bảo bối ngoan."

"Anh yêu em, thương em lắm."

Jungkook được dỗ dành liền bình tĩnh ngoan ngoãn nín khóc, lát sau cũng phải tạm biệt nhau để em trở lại hội trường cùng mọi người.

Kết thúc buổi lễ, cả nhà hai bên cùng nhau chụp những bức ảnh kỷ niệm cùng bạn nhỏ đáng yêu. Sau đó đi ăn mỳ tương đen và dạo phố cả buổi sáng. Buổi chiều Jungkook có tiệc liên hoan cùng giáo sư và bạn học, đến tối mới trở về nhà. Bố mẹ Jeon được bố mẹ Kim mời đến Kim gia ngủ nghỉ, gọi cả Jungkook qua nhưng em đi chơi về muộn nên không ghé sợ phiền, dặn họ sáng mai sẽ tới.

Jungkook có dùng rượu, nhưng chỉ dám uống đủ không dám say, gương mặt trắng nõn chỉ trở nên hồng hào xinh đẹp. Đứng trước căn hộ móc chìa khoá trong túi áo tra vào ổ.

Ổ khoá bật mở, Jungkook còn chưa kịp đẩy cánh cổng để bước vào đột ngột có một lực tác động từ phía. Bả vai bị ghì chặt lấy bởi hai cánh tay khoẻ khoắn của tên nào đó giữa đường phố vắng lặng.

Jungkook sợ đến run rẩy hét lên.

.

muộn quá rồi hihi

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương