Sau khi Tam hoàng tử đi A Na Gia cũng không biết bản thân nên làm gì, chỉ có thể ngồi đờ đẫn trước bàn, sờ búi tóc Tam hoàng tử vừa làm cho nàng.

Nghĩ đến câu "Nói thiếp" ban nãy của chàng, lòng A Na Gia như dậy sóng.

Điện hạ thật sự đối xử với nàng rất đặc biệt.
Mà ở nơi khác, khi Lý Cánh vừa bước vào Ngự Thư Phòng đã bị một quyển tấu chương đập vào người.
Tất cả mọi người trong Ngự Thư Phòng vờ như không thấy, lặng lẽ lui ra ngoài.
"Đây là việc con làm sao? Một án tử nho nhỏ của Ngự Sử Đài cũng không thể làm cho tốt?"
Lý Cánh quỳ trên đất, mặt không cảm xúc.
Hoàng đế tức giận cực độ, ném một cây bút lên người chàng, "Nói chuyện!"
"Nhi thần bất tài."
"Con bất tài hay không muốn làm?" Hoàng đế đứng dậy, đến bên cạnh Lý Cánh, nói: "Con nghĩ gì trong lòng trẫm đều hiểu, bỏ tất thảy những suy nghĩ ấy đi."
Lý Cánh vẫn không nói lời nào, hoàng đế lại ném mấy quyển tấu chương xuống, nói: "Đi làm tốt những việc này đi."
Lý Cánh nhắm mắt lại, nói: "Thứ cho nhi thần..."
"Câm mồm, trẫm không muốn nghe, đừng khiến trẫm tức giận."
"...!Vâng, nhi thần tuân mệnh."

Hoàng đế nhìn chàng chằm chằm: "Cánh Nhi, đừng làm ta và mẫu phi con thất vọng."
"Vâng." Lý Cánh cảm thấy áp lực.
Lý Cánh cầm tấu chương ra khỏi Ngự Thư Phòng, những tiểu thái giám ngoài cửa cung kính hàng lễ với chàng, quỳ xuống gọi chàng "Tam hoàng tử điện hạ."
Lý Cánh cười khổ trong lòng, đúng vậy, chàng là Tam hoàng tử, là nhi tử thứ ba của hoàng đế.

Vốn dĩ chàng không có cơ hội lọt vào mắt hoàng đế, nhưng từ khi Thái Tử của hoàng đế qua đời, Nhị hoàng tử không đủ năng lực, chàng đã trở thành Thái Tử.
Lý Cánh dẫu có yêu chuyện triều chính, quan tâm bá tánh song chưa từng nghĩ chàng sẽ trở thành hoàng đế.

Chàng chỉ muốn sau này cùng mẫu phi dọn khỏi hoàng cung, sống cuộc đời của chính mình.
Nhưng giờ đây chàng bị giam cầm, chàng trốn không nổi, chàng bị quyền lực và di nguyện của mẫu phi đè chặt.

Chàng cũng phải kéo một người xuống, người ấy có đôi mắt xanh biếc tuyệt đẹp, trong đôi mắt ấy là khát vọng bay ra khỏi hoàng cung.

Không được, không thể, ta không thể đi, nàng cũng không được đi!
Lý Cánh nghĩ vậy liền gọi bộ liễn, chàng muốn gặp A Na Gia, muốn gặp ngay bây giờ!
Mà A Na Gia ở thư phòng đang dùng ngôn ngữ của người Hồ viết thư cho Long Sơn, nàng định nói với chàng ta rằng đừng lo lắng, nàng sẽ cứu chàng ta.
Nàng còn chưa kịp viết xong đã nghe ngoài cửa có tiếng thông báo "Tam hoàng tử đã trở lại".
A Na Gia buông bút, chưa kịp ra mở cửa đã bị một người lao vào ôm chầm lấy.
Lý Cánh ôm nàng, hôn lên tóc nàng, gọi tên nàng: "A Na Gia, A Na Gia".
Không biết có phải ảo giác của A Na Gia không nhưng nàng cảm thấy giọng nói của Tam hoàng tử ẩn chứa sự đáng thương tựa như đứa trẻ con muốn được ăn kẹo.

A Na Gia ôm chàng, khẽ vuốt ve chàng.
Lý Cánh bình tĩnh lại, dần dần thấy không thể tin được, sao chàng lại trở thành thế này?
A Na Gia ôm chàng, hỏi chàng: "Điện hạ, làm sao vậy?"
Lý Cánh muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ đáp: "Không có gì, ta mệt."
"Điện hạ muốn đi nghỉ không?"
"Ừ."
A Na Gia nằm trên giường với Lý Cánh.

Nàng vừa chạm vào thắt lưng Lý Cánh thì chàng đã giữ tay nàng lại, nói: "Cứ như vậy thôi."

A Na Gia không cử động nữa, ngoan ngoãn dựa vào ngực Lý Cánh.

Chàng chậm rãi nhắm mắt lại.
Lý Cánh cảm thấy ấm áp tựa như nằm trong lòng mẫu phi.

Chàng phát hiện chàng biến thành một đứa trẻ, mẫu phi khẽ xoa đầu chàng, dịu dàng nói với chàng: "Cánh Nhi sẽ trở thành một nam tử hán, sẽ đầu đội trời chân đạp đất, sẽ sống một đời tự do tự tại."
Chàng thấy mẫu phi dạy chàng thả diều, dạy chàng đọc sách viết chữ, khi chàng tranh giành với huynh trưởng dạy chàng "Vạn sự không thể cưỡng cầu."
Chàng còn cảm nhận được khi Thái Tử qua đời, phụ hoàng nói gì đó với mẫu phi, mẫu phi nắm tay chàng phát đau, sau đó chàng lại nghe mẫu phi khóc lóc nói với chàng: "Con thân là nhi tử của hoàng đế, đây là việc con cần gánh vác, con phải làm tốt nhất có thể."
Sau đó là những ngày học rồi kiểm tra dài như vô tận, tình thân nhạt nhòa, ẩn sâu là sự chế giễu của nhị cả, sự xu nịnh của các đệ đệ muội muội, sự bức bách của phụ hoàng và mẫu thân...!Lý Cánh cảm thấy đầu chàng đau như muốn nổ tung.
"Điện hạ, điện hạ..."
Lý Cánh mở bừng mắt.

A Na Gia trấn an chàng: "Điện hạ gặp ác mộng à?"
Lý Cánh chỉ nắm tay nàng, nói: "Nàng sẽ ở bên ta phải không?"
A Na Gia lau mồ hôi trên trán Lý Cánh, nghe chàng hỏi vậy thì gật đầu.

Nàng đang định nói gì đó thì bị chàng chặn lại, chàng nói: "Đừng rời khỏi ta, nàng muốn gì ta cũng cho nàng."
A Na Gia không nói, chỉ ôm Lý Cánh.
Ban ngày Lý Cánh về nằm cạnh nàng một chút, sau đó lại biến mất không thấy dấu vết mấy ngày.
A Na Gia cũng nhận được tin tức rằng Long Sơn đã được cứu khỏi tư giáo phương, được chăm sóc ở trạm dịch trong thành.
Thấy vậy A Na Gia cũng hiểu rõ ý của Tam hoàng tử.


Chàng sẽ để Long Sơn về đại mạc cùng đội ngựa vào đầu tháng sau.

Nàng nhận được tin này trong lòng cũng thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.

Nàng và Long Sơn, ít ra cũng có một người có thể trở về đại mạc.
Vài ngày sau Lý Cánh cuối cùng cũng quay lại.

A Na Gia đứng ở cửa chờ chàng, thấy chàng thì cười nói: "Điện hạ, người đã về."
Lý Cánh mệt mỏi vô cùng, ôm A Na Gia hỏi: "Sao lại ngoan thế này, hửm?"
A Na Gia bưng trà cho chàng, hầu hạ chàng dùng cơm.

Vừa ăn xong Lý Cánh đã không nhịn nổi nữa mà đè A Na Gia xuống.
A Na Gia đẩy chàng, nói: "Điện hạ, vừa ăn xong."
"Vừa hay tiêu cơm" Lý Cánh nói xong đã cởi thắt lưng của A Na Gia..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương