Tấc Tấc Nhung Nhớ
-
Chương 4
Sau sự đe dọa ngày hôm qua, A Na Gia ngoan ngoãn hơn nhiều, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Đồng thời nàng cũng nhớ được Tam hoàng tử là một trong hai quý nhân từng gặp nàng và Long Sơn, hóa ra chàng đã biết nàng từ trước.
A Na Gia thở dài, Tiểu Đào nghe thấy liền hỏi: "Sao vậy, cô nương lại nhớ điện hạ?"
"Cái gì...!Ta không có."
"Cô nương đừng ngại.
Nhưng gần đây quả thực điện hạ rất bận, thường xuyên được bệ hạ triệu kiến."
"Vậy sao...", A Na Gia nghĩ gì đó, hỏi Tiểu Đào: "Tiểu Đào, điện hạ và bệ hạ có phải...!Ngươi biết mà."
A Na Gia cũng không biết nàng đang hỏi cái gì, không ngờ Tiểu Đào nghiêm túc trả lời nàng: "Đúng vậy, những người xung quanh điện hạ đều biết, bệ hạ luôn không hài lòng với điện hạ.
Tuy rằng là vô cùng bất kính, nhưng nô tỳ cũng cảm thấy bệ hạ cố ý khiến điện hạ tức giận."
Thì ra là thế.
A Na Gia đã chứng kiến hai lần rồi, một lần là trở về từ đại yến, lần thứ hai là từ cuộc thi.
Sau khi gặp hoàng đế Tam hoàng tử luôn khó chịu, xem ra Tam hoàng tử không được hoàng đế yêu quý.
A Na Gia vừa nói chuyện với Tiểu Đào xong thì nghe được tiếng báo "Tam hoàng tử đã trở lại" bên ngoài.
A Na Gia lập tức ra cửa chờ.
Vừa vào cửa đã thấy vẻ mặt Tam hoàng tử vẫn khó chịu như trước, chàng lạnh giọng nói với Tiểu Đào: "Ra ngoài."
Tiểu Đào lập tức lui ra ngoài, còn đóng cửa lại.
A Na Gia nhẹ giọng gọi: "Điện hạ..."
Tam hoàng tử chạm nhẹ lên mặt nàng, khẽ nói: "Ta có một tin tức cho nàng, nàng muốn nghe không?"
A Na Gia chưa kịp nói gì, Tam hoàng tử đã tự tiếp lời: "Nghe nói ngày đại yến, thị vệ trong cung đã bắt được một kẻ lén lút, hình như là người Hồ..."
"Điện hạ..." A Na Gia vừa cử động đã bị Tam hoàng tử kìm lại.
"Nàng muốn ta giúp giúp hắn sao?"
"Đúng vậy, điện hạ, xin người giúp huynh ấy." A Na Gia nắm tay áo Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử không vội, vuốt môi A Na Gia, nói: "Nhưng nàng lấy gì để đổi với ta? Nàng vẫn chưa cho ta gì cả đâu."
A Na Gia vừa nghe đã vòng tay qua cổ Tam hoàng tử, hôn lên môi chàng, sau đó nhìn chàng.
Tam hoàng tử cười: "Vậy vẫn chưa đủ."
A Na Gia lại ôm lấy Tam hoàng tử, khẽ gọi: "Điện hạ..."
Tam hoàng tử nghe thế thì bế A Na Gia lên, đi về phía giường.
Chàng ném A Na Gia lên chăm gấm, nhìn đôi mắt xanh như ngọc bích của nàng, dường như bị mê hoặc, nhẹ nói: "Gọi tên ta."
A Na Gia gọi: "Lý Cánh...".
Đúng vậy, A Na Gia biết Tam hoàng tử tên Lý Cánh.
Lý Cánh mang cái họ khắp thiên hạ đều sợ hãi, thế mà nàng lại dính đến người như vậy.
Sau khi Lý Cánh nghe thấy A Na Gia gọi chàng thì nhẹ giọng nói: "Phải, ta đây, thật ngoan."
Nói thật, Lý Cánh rất dịu dàng.
Chàng nhẹ nhàng hôn lên trán A Na Gia, dỗ nàng cởi đai lưng chàng, sau đó kéo tay nàng chạm vào tiểu Lý Cánh.
Khi A Na Gia đang đỏ mặt Lý Cánh đã cởi quần áo nàng, bàn tay nhẹ vuốt ve trên nhũ hoa của nàng.
A Na Gia khẽ kêu lên, sau đó lại ngậm miệng vì ngại.
Lý Cánh chỉ cười, sau đó lại dùng miệng ngậm lấy nhũ hoa của nàng.
Trơn trượt, ấm áp, A Na Gia chưa từng có cảm giác như vậy, bắt đầu không kiềm chế được rên rỉ.
Một bàn tay của Lý Cánh vỗ bên nhũ hoa bị bỏ rơi kia, một bàn tay lại dần dần đưa xuống dưới sờ vào cái miệng nhỏ, nhẹ nhàng xoa.
A Na Gia sợ hãi bắt đầu vặn vẹo người.
Lý Cánh dùng một chút lực kiềm A Na Gia lại, sau đó nói với A Na Gia: "Suỵt, bảo bối đừng nhúc nhích, không thể nhanh được, nàng sẽ đau.
Nàng cũng không muốn bị đau phải không?"
A Na Gia sợ hãi trước dục vọng trong mắt Lý Cánh, ngoan ngoãn gật đầu.
Cho dù cái tay kia của chàng có làm gì nàng nàng cũng không cử động.
Dần dần A Na Gia cảm nhận được một cảm giác khác lạ.
Nàng thấy thoải mái, thấy như có thứ gì chảy ra từ cơ thể nàng.
Khi nàng muốn được thoải mái hơn nữa thì có một vật rất nóng chống lên người nàng, ngay sau đó nàng cảm thấy thân thể như bị xé toạc.
A Na Gia đau đến mức mở to hai mắt, nức nở: "Điện hạ..."
Lý Cánh thở phào nhẹ nhõm, hôn A Na Gia rồi bắt đầu di chuyển.
A Na Gia thấy nóng, thấy đau.
Nàng muốn trốn lại không có sức, chỉ có thể bị đè xuống, nhìn tấm mành trên đầu không ngừng chuyển động, sau đó nhắm mắt lại.
Thể lực của Lý Cánh thật đáng sợ, đây là lần thứ ba chàng tiến vào người A Na Gia.
Giọng A Na Gia đã khàn đặc chỉ có thể ậm ừ, đặt tay giữa hai người tỏ vẻ phản kháng.
Lý Cánh chỉ hôn lên trán nàng, lật người nàng, tiến vào từ phía sau.
A Na Gia nghe tiếng thở dốc nặng nề của chàng ngay bên tai, cảm thấy bất lực.
Cũng may dường như Lý Cánh thương hại nàng, lần này kết thúc rất nhanh.
Chàng không để bên trong mà ra ngoài, khi chàng rút ra A Na Gia đau đến run rẩy.
Lý Cánh bế nàng lên, hỏi: "Đau lắm à? Lần sau sẽ không đau nữa." A Na Gia chỉ khẽ gật đầu, nói: "Buồn ngủ quá, điện hạ."
Lý Cánh hôn A Na Gia, cười nói: "Được, chúng ta đi tắm rồi ngủ.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook