Tạc Niên
-
Chương 73: Tô thần, ngươi quá nóng lòng
Mấy người ở trước cửa phủ xuống ngựa, một hình bóng quen thuộc liền từ bên trong cánh cửa bước ra.
Tô Nhan tập trung nhìn vào, đúng là Hoa Lân.
Y không tự chủ được nhìn về phía Âu Dương Lam, rất khó để coi trạng huống trước mắt là trùng hợp.
Làm như minh bạch nghi hoặc của Tô Nhan, Âu Dương Lam liền cười giải thích nói: “Ta nói rồi, Tiếu Dụ chắc chắn bình an không có việc gì.”
Giờ phút này, Tô Nhan mới rốt cuộc minh bạch vì sao này nửa năm qua Âu Dương Lam đều tránh không gặp, bất quá là trong lòng đã có tính toán, như vậy: “Chúng ta chia lìa nửa năm này chính là vì sau này có thể ở bên nhau?”
Âu Dương Lam nhẹ gật đầu, tiếp theo hôn xuống trán Tô Nhan một cái: “Nếu dùng này nửa năm có thể đổi lấy bên nhau lâu dài, ta phi thường nguyện ý.”
“Ai nha, các ngươi đừng có buồn nôn nữa,” Vệ Tử Thu không biết từ nơi nào xông ra, hô to: “Tiêu Tuyệt, nhanh đi lấy cái chổi tới quét a, ta nổi da gà hết rồi nè.” Nói xong còn chà xát cánh tay mấy cái tượng trưng.
Âu Dương Lam nhìn hắn, đối Tiêu Tuyệt nói: “Tiêu Tuyệt, quản người của ngưoi cho kĩ.”
Tiêu Tuyệt liền một bộ bị quản nghiêm, buồn rầu thật sự: “Ta sợ vợ.”
………………
Đợi đến lúc mấy người đi vào phủ hoàng tử, Tô Nhan liền thấy Nam Cẩm cùng Tả Kỳ sớm đã chờ ở một bên, thấy Âu Dương Lam cùng y đi vào, đều cung kính vô cùng.
Hiện giờ chuyện của Tiếu Dụ quấy đến Tô Nhan tâm thần không yên, nơi nào còn nhớ rõ việc báo thù.
“Tiếu Dụ mất tích lúc nào?” Âu Dương Lam đem Tô Nhan an trí ở vị trí chủ vị, chính mình ngồi ở một bên.
“Bốn ngày trước.” Tây Minh ôm kiếm, thấp giọng trả lời.
“Có tra được chỗ nào không?”
Nam Cẩm một tay vịn cằm, thanh âm trầm trọng trả lời: “Thế lực đối phương so trong tưởng tượng còn to lớn hơn, hiện giờ chưa có tung tích Tiếu công tử, bất quá đã xác định ở kinh thành.”
Âu Dương Lam hơi hơi trầm ngâm, sau đó hỏi: “Chuyện này là các ngươi nói cho Tiểu Cửu biết?”
Đông Hồ lắc đầu, cau mày: “Cửu công chúa tựa hồ phi thường lo lắng chuyện Hoàng Thượng khó giữ đế vị, vẫn luôn âm thầm lưu ý các cung nhân.”
Âu Dương Lam không khỏi cười: “Nha đầu này rốt cuộc hiểu chuyện một chút rồi.”
“Thân thể phụ hoàng thế nào?”
“Không tốt lắm.”
Vì thế Âu Dương Lam mang Tô Nhan đứng dậy, nói với đám thuộc hạ: “Tiếp tục tăng số người đi tìm, nội trong hôm nay phải có kết quả.”
Tô Nhan từ đầu đến cuối đều an tĩnh vô cùng, ngay cả lúc Âu Dương Lam nói câu kia cũng không có phản ứng gì. Chờ tới khi hai người tới hậu viện rồi, Tô Nhan mới dừng lại chăm chú nhìn Âu Dương Lam: “Ngươi biết rõ Tiếu Dụ mất tích là do ai làm.” Khẩu khí phi thường chắc chắn.
Âu Dương Lam vốn không định giấu giếm, chỉ cúi xuống bên tai y nhẹ nhàng phun ra một cái tên.
Tô Nhan liền khiếp sợ mở to hai mắt, phi thường khó có thể tiêu hóa sự thật này.
“Sao có thể!” Y không thể tin tưởng kêu lên: “Sao có thể là hắn!”
Âu Dương Lam tựa sớm đã tiếp nhận sự thật này, chỉ nhàn nhạt nói: “Thích khách ở Lạc Tùng Nhai cũng là hắn phái tới.”
“Cái kia phụ thân…… Tô Nguyên Tu……” Cho tới bây giờ, Tô Nhan vẫn có thói quen kêu người kia là phụ thân.
Âu Dương Lam biết tâm tư của y: “Tô Nguyên Tu với hắn mà nói bất quá chỉ là một tiểu nhân vật, có cũng được mà không có cũng không sao. Tô Nhan, ngươi từ lúc bắt đầu đã xem thường hắn.”
Tô Nhan mím môi không nói, trong mắt thần sắc quay cuồng không thôi.
Qua một chốc, Âu Dương Lam tiến cung diện thánh, Tô Nhan tự tay mặc triều phục cho hắn, cho dù trên trán nhiều thêm một vết thương dữ tợn, Âu Dương Lam vẫn như cũ không tổn hao chút phấn chấn oai hùng nào, Tô Nhan bình tĩnh nhìn hắn, lại có chút thất thần.
Rốt cuộc là vận khí thế nào, mới có thể cho mình hai đời đều gặp cùng một người.
Nếu gặp được người này mà tiêu hết may mắn mình đang có, cũng không hẳn là chuyện gì xấu.
Âu Dương Lam bị y nhìn, câu môi, lộ ra một mạt tà mị: “Ngươi nếu còn nhìn ta như vậy, ta không dám bảo đảm kế tiếp sẽ phát sinh cái gì.”
Tô Nhan lúc này mới thu hồi tầm mắt, duỗi tay vuốt phẳng nếp nhăn trước ngực hắn: “Hoàng Thượng vẫn luôn cho rằng ngươi đã chết.”
“Ta biết, ta sẽ xử lý.” Âu Dương Lam bắt lấy tay Tô Nhan, ở trong lòng bàn tay rơi xuống một nụ hôn: “Ta chưa trở về thì ngươi cứ ở trong phủ, đừng đi ra ngoài.”
Tô Nhan thuận theo gật đầu, tiễn Âu Dương Lam ra khỏi cửa.
Thẳng đến khi xe ngựa chở Âu Dương Lam đi xa, Tô Nhan mới thu tầm mắt về, không biết vì sao kinh thành này đột nhiên trở nên không náo nhiệt nữa, mấy ngày nay đều tối tăm mờ mịt, không thấy nổi một tia sáng.
Tiếu Dụ.
Tô Nhan gọi mãi cái tên này, trong lòng càng thêm nôn nóng.
Vừa nãy Âu Dương Lam nói cái tên kia, trong đầu y cứ bồi hồi không thôi, có đôi khi địch nhân càng nguy hiểm càng là người bị xem nhẹ, là do y sơ sót, mà ngay cả Tiếu Dụ đang ở hiểm cảnh cũng không hay biết.
Khí tức mùa đông dần dần rời xa, cái loại rách nát hiu quạnh này cũng chậm rãi giải tán.
Tô Nhan ngồi ở hậu viện, bình tĩnh nhìn một thân ảnh thon dài từ trên tường rơi xuống, hệt như một ngày của nửa năm trước, trường kiếm trong tay người nọ lạnh băng đến cực điểm, gương mặt anh tuấn một mảnh nôn nóng, giờ phút này cũng vẫn như vậy, bất đồng chính là đáy mắt người nọ đã không còn ôn nhuận thâm tình.
“Ngũ ca.” Đợi cho người đến gần, Tô Nhan mới nhẹ gọi một tiếng.
Tô Thần nhìn nhìn bốn phía, xác định sẽ không có người tới vướng bận, mới nhìn Tô Nhan: “Tiếu Dụ mất tích ngươi có biết hay không?”
“Biết.”
“Ta mang ngươi đi tìm hắn, ta biết hắn ở nơi nào.” Tô Thần vội vàng nói, một phen cầm tay Tô Nhan.
Tô Nhan mặc hắn lôi kéo cũng không giãy giụa, vô cùng phối hợp đi theo Tô Thần từ cửa sau ra khỏi phủ đi về một con đường khác. Tô Thần vẻ mặt vui sướng, mà Tô Nhan thì đã định thần lại, ước chừng qua nửa nén hương, bọn họ rốt cuộc ngừng lại.
Trước mắt là một tòa đại trạch cũ xưa, hình như hoang phế đã lâu.
Đại môn có một đống mạng nhện, thật náo nhiệt.
Đẩy cửa vào, bên trong lại sạch sẽ ngoài dự đoán, cứ cách mười mét thì có một hắc y nhân đứng ở chỗ đó, phảng phất bên trong có đồ vật rất quan trọng, nhất định phải bảo hộ kĩ càng, bằng không sẽ bị người khác đoạt ngay lập tức.
Tô Nhan xem điệu bộ này, không mặn không nhạt nói: “Ngũ ca, Tiếu Dụ ở chỗ này sao?”
Tô Thần không nhìn y, chỉ là đôi tay nắm đi vào bên trong. Tô Thần đẩy ra một cánh cửa dẫn Tô Nhan đi vào, cửa phòng vừa mới mở đã khép lại, Tô Thần liền nhào qua người Tô Nhan. Tô Nhan sớm có chuẩn bị, khóe mắt chợt lóe liền tránh né thành công, vô cùng bình tĩnh hỏi: “Ngũ ca, đây là mục địc ngươi dẫn ta tới?”
Tô Thần tựa không dự đoán được y sẽ bình tĩnh như vậy, không tránh khỏi hơi sửng sốt, về sau cười ha hả: “Âu Dương Lam đã trở lại đúng hay không?”
“Đúng.”
“Rất tốt, hắn hiện giờ khẳng định đang tiến cung diện thánh, không có thời gian chiếu cố ngươi, mà mấy người Hoa Lân kia cũng đang bận chuyện khác. Hiện giờ chính là thời cơ tốt nhất để ta mang ngươi đi.” Tô Thần bên cạnh vừa cười vừa nói, thanh âm điên cuồng mà có chút vặn vẹo.
Tô Nhan không khỏi nhíu mày: “Tại sao phải làm như vậy?”
“Tại sao? Đương nhiên là vì mang ngươi đi, đương nhiên là vì từ nay về sau cùng ngươi song túc song tê*.” Tô Thần chậm rãi đi tới, đáy mắt điên cuồng nhìn một cái không sót thứ gì: “Tiểu Nhan, ta nghĩ đến ngươi mười mấy năm, thậm chí nằm mơ cũng thấy ngươi, ta không tin ngươi chưa bao giờ nhận thức được.”
*Song túc song tê: túc: ở cùng một chỗ, tê: cùng nhau bay lượn, chỉ cặp tình nhân yêu nhau gắn bó không rời
“Cho nên, đây là phương thức ngươi yêu ta?” Tô Nhan ngẩng đầu lên nhìn hắn, thanh âm tràn đầy lạnh băng.
Tô Thần ngẩn ra, sau đó không thèm để ý cười: “Ngươi không yêu ta, không phải sao? Ngươi tình nguyện trông coi một tòa nhà trống trơn, trông coi đến già, cũng muốn chấp nhất với một người đã chết, ta đây nên làm cái gì bây giờ? Tô Nhan, ngươi nói cho ta biết, ta nên làm cái gì bây giờ!”
“Ngươi yêu ta đó là chuyện của ngươi, không quan hệ đến ta.” Tô Nhan lạnh lùng trả lời làm tiếng cười Tô Thần càng thêm càn quấy: “Nói rất đúng, thật sự là quá tốt! Ta đây hiện giờ vì sao còn bận tâm cảm thụ của ngươi! Chỉ cần ta chiếm hữu ngươi, lấy tính tình của ngươi nhất định sẽ không trở lại với Âu Dương Lam, nếu ta không có được, người khác cũng đừng mơ tưởng!”
Chữ cuối vừa dứt, Tô Thần như đã quyết tâm nhào qua đây, đem Tô Nhan chặt chẽ ôm vào trong ngực, môi lưỡi lửa nóng nháy mắt áp xuống, Tô Nhan ngạnh khớp hàm liều mạng giãy giụa, sức lực lại quá nhỏ, căn bản đánh không lại Tô Thần cậy mạnh.
Y chỉ cảm thấy đầu lưỡi Tô Thần từ ngoài miệng một đường đảo qua, sau đó kéo xuống cổ, cuối cùng dừng trên xương quai xanh của y.
Cảm giác kia, tựa như một con sâu trùng ghê tởm chậm rì rì bò qua, làm toàn thân y trở nên cứng đờ.
“Ngũ ca, ngươi muốn cho ta hận ngươi cả đời sao?” Tô Nhan bình tĩnh hỏi, trong mắt một mảnh gợn sóng bất kinh, Tô Thần đang phát nhiệt trên đầu nghe xong không khỏi sửng sốt, sau đó thân thể hơi cứng còng, bởi vì bên hông hắn chính là một chủy thủ nhỏ bé, lưỡi dao mặc dù ngắn nhưng về sắc bén khỏi cần bàn. Tô Nhan nhìn khuôn mặt trắng bệch của hắn, không khỏi cười: “Ngươi biết không? Thanh chủy thủ này đã từng lấy mạng Tô Nguyên Tu, nếu ngươi còn dám tiến thêm một bước, nó liền có thể làm ngươi biến mất khỏi thế gian này, giống như phụ thân ngươi.”
Tô Thần trong mắt hiện lên một tia sáng tỏ, ngay sau đó không để ý cười: “Tự làm bậy không thể sống.”
Hắn bình tĩnh trả lời làm Tô Nhan có vài phần kinh ngạc, ngay sau đó hô: “Thì ra là thế.”
Tô Thần nhìn hắn, xả môi cười: “Nhanh như vậy đã nghĩ thông suốt?”
Vừa lúc này, ngoài cửa vang lên một trận ầm ĩ, tiếp theo cửa phòng bị đẩy ra, một thân ảnh mảnh khảnh đứng ở cạnh cửa, gương mặt kia tái nhợt nhưng trong mắt lại như chưa một đoản đao sắc bén vô cùng. Hắn nhìn cảnh hai người giằng co trong phòng, đột nhiên cười, thanh âm tinh tế nhu nhu, khi nói chuyện tất nhiên là mang theo một cổ khí chất nghe mà thấy yêu tiếc: “Tô Thần, ngươi quá nóng vội.”
Hắn khí định thần nhàn như đang nói chuyện thời tiết hôm nay có tốt không, ngay cả Tô Nhan cũng bất giác run lên.
Người này thế nhưng thâm trầm như thế, chính mình trước kia vì sao một chút cũng không nhận ra, nghĩ đến đây Tô Nhan lập tức hỏi: “Tiếu Dụ đâu?”
Người nọ hơi mỉm cười: “Hắn đương nhiên ở chỗ hắn nên ở.”
Tô Nhan lên tiếng: “Ngươi biết Tiếu Dụ thích ngươi nhiều ra sao không?”
Nghe vậy, ý cười trên mặt người nọ càng tăng lên, giống như vụn thủy ngân, sáng ngời long lanh rồi như cách một trang giấy thật mỏng. Tô Nhan bị tươi cười làm kinh ngạc, y đích xác chưa bao giờ gặp qua người này cười qua như thế, hiện giờ tươi cười làm càn khiến lòng Tô Nhan thắt chặt, chỉ vì y đột nhiên nhớ tới Tiếu Dụ lúc nhắc đến người này, trong mắt một đại mạc thâm tình.
“Thì tính sao? Hắn bất quá là một quân cờ mà thôi, quân cờ thì có cũng được mà không có cũng chẳng sao.”
Tô Nhan tập trung nhìn vào, đúng là Hoa Lân.
Y không tự chủ được nhìn về phía Âu Dương Lam, rất khó để coi trạng huống trước mắt là trùng hợp.
Làm như minh bạch nghi hoặc của Tô Nhan, Âu Dương Lam liền cười giải thích nói: “Ta nói rồi, Tiếu Dụ chắc chắn bình an không có việc gì.”
Giờ phút này, Tô Nhan mới rốt cuộc minh bạch vì sao này nửa năm qua Âu Dương Lam đều tránh không gặp, bất quá là trong lòng đã có tính toán, như vậy: “Chúng ta chia lìa nửa năm này chính là vì sau này có thể ở bên nhau?”
Âu Dương Lam nhẹ gật đầu, tiếp theo hôn xuống trán Tô Nhan một cái: “Nếu dùng này nửa năm có thể đổi lấy bên nhau lâu dài, ta phi thường nguyện ý.”
“Ai nha, các ngươi đừng có buồn nôn nữa,” Vệ Tử Thu không biết từ nơi nào xông ra, hô to: “Tiêu Tuyệt, nhanh đi lấy cái chổi tới quét a, ta nổi da gà hết rồi nè.” Nói xong còn chà xát cánh tay mấy cái tượng trưng.
Âu Dương Lam nhìn hắn, đối Tiêu Tuyệt nói: “Tiêu Tuyệt, quản người của ngưoi cho kĩ.”
Tiêu Tuyệt liền một bộ bị quản nghiêm, buồn rầu thật sự: “Ta sợ vợ.”
………………
Đợi đến lúc mấy người đi vào phủ hoàng tử, Tô Nhan liền thấy Nam Cẩm cùng Tả Kỳ sớm đã chờ ở một bên, thấy Âu Dương Lam cùng y đi vào, đều cung kính vô cùng.
Hiện giờ chuyện của Tiếu Dụ quấy đến Tô Nhan tâm thần không yên, nơi nào còn nhớ rõ việc báo thù.
“Tiếu Dụ mất tích lúc nào?” Âu Dương Lam đem Tô Nhan an trí ở vị trí chủ vị, chính mình ngồi ở một bên.
“Bốn ngày trước.” Tây Minh ôm kiếm, thấp giọng trả lời.
“Có tra được chỗ nào không?”
Nam Cẩm một tay vịn cằm, thanh âm trầm trọng trả lời: “Thế lực đối phương so trong tưởng tượng còn to lớn hơn, hiện giờ chưa có tung tích Tiếu công tử, bất quá đã xác định ở kinh thành.”
Âu Dương Lam hơi hơi trầm ngâm, sau đó hỏi: “Chuyện này là các ngươi nói cho Tiểu Cửu biết?”
Đông Hồ lắc đầu, cau mày: “Cửu công chúa tựa hồ phi thường lo lắng chuyện Hoàng Thượng khó giữ đế vị, vẫn luôn âm thầm lưu ý các cung nhân.”
Âu Dương Lam không khỏi cười: “Nha đầu này rốt cuộc hiểu chuyện một chút rồi.”
“Thân thể phụ hoàng thế nào?”
“Không tốt lắm.”
Vì thế Âu Dương Lam mang Tô Nhan đứng dậy, nói với đám thuộc hạ: “Tiếp tục tăng số người đi tìm, nội trong hôm nay phải có kết quả.”
Tô Nhan từ đầu đến cuối đều an tĩnh vô cùng, ngay cả lúc Âu Dương Lam nói câu kia cũng không có phản ứng gì. Chờ tới khi hai người tới hậu viện rồi, Tô Nhan mới dừng lại chăm chú nhìn Âu Dương Lam: “Ngươi biết rõ Tiếu Dụ mất tích là do ai làm.” Khẩu khí phi thường chắc chắn.
Âu Dương Lam vốn không định giấu giếm, chỉ cúi xuống bên tai y nhẹ nhàng phun ra một cái tên.
Tô Nhan liền khiếp sợ mở to hai mắt, phi thường khó có thể tiêu hóa sự thật này.
“Sao có thể!” Y không thể tin tưởng kêu lên: “Sao có thể là hắn!”
Âu Dương Lam tựa sớm đã tiếp nhận sự thật này, chỉ nhàn nhạt nói: “Thích khách ở Lạc Tùng Nhai cũng là hắn phái tới.”
“Cái kia phụ thân…… Tô Nguyên Tu……” Cho tới bây giờ, Tô Nhan vẫn có thói quen kêu người kia là phụ thân.
Âu Dương Lam biết tâm tư của y: “Tô Nguyên Tu với hắn mà nói bất quá chỉ là một tiểu nhân vật, có cũng được mà không có cũng không sao. Tô Nhan, ngươi từ lúc bắt đầu đã xem thường hắn.”
Tô Nhan mím môi không nói, trong mắt thần sắc quay cuồng không thôi.
Qua một chốc, Âu Dương Lam tiến cung diện thánh, Tô Nhan tự tay mặc triều phục cho hắn, cho dù trên trán nhiều thêm một vết thương dữ tợn, Âu Dương Lam vẫn như cũ không tổn hao chút phấn chấn oai hùng nào, Tô Nhan bình tĩnh nhìn hắn, lại có chút thất thần.
Rốt cuộc là vận khí thế nào, mới có thể cho mình hai đời đều gặp cùng một người.
Nếu gặp được người này mà tiêu hết may mắn mình đang có, cũng không hẳn là chuyện gì xấu.
Âu Dương Lam bị y nhìn, câu môi, lộ ra một mạt tà mị: “Ngươi nếu còn nhìn ta như vậy, ta không dám bảo đảm kế tiếp sẽ phát sinh cái gì.”
Tô Nhan lúc này mới thu hồi tầm mắt, duỗi tay vuốt phẳng nếp nhăn trước ngực hắn: “Hoàng Thượng vẫn luôn cho rằng ngươi đã chết.”
“Ta biết, ta sẽ xử lý.” Âu Dương Lam bắt lấy tay Tô Nhan, ở trong lòng bàn tay rơi xuống một nụ hôn: “Ta chưa trở về thì ngươi cứ ở trong phủ, đừng đi ra ngoài.”
Tô Nhan thuận theo gật đầu, tiễn Âu Dương Lam ra khỏi cửa.
Thẳng đến khi xe ngựa chở Âu Dương Lam đi xa, Tô Nhan mới thu tầm mắt về, không biết vì sao kinh thành này đột nhiên trở nên không náo nhiệt nữa, mấy ngày nay đều tối tăm mờ mịt, không thấy nổi một tia sáng.
Tiếu Dụ.
Tô Nhan gọi mãi cái tên này, trong lòng càng thêm nôn nóng.
Vừa nãy Âu Dương Lam nói cái tên kia, trong đầu y cứ bồi hồi không thôi, có đôi khi địch nhân càng nguy hiểm càng là người bị xem nhẹ, là do y sơ sót, mà ngay cả Tiếu Dụ đang ở hiểm cảnh cũng không hay biết.
Khí tức mùa đông dần dần rời xa, cái loại rách nát hiu quạnh này cũng chậm rãi giải tán.
Tô Nhan ngồi ở hậu viện, bình tĩnh nhìn một thân ảnh thon dài từ trên tường rơi xuống, hệt như một ngày của nửa năm trước, trường kiếm trong tay người nọ lạnh băng đến cực điểm, gương mặt anh tuấn một mảnh nôn nóng, giờ phút này cũng vẫn như vậy, bất đồng chính là đáy mắt người nọ đã không còn ôn nhuận thâm tình.
“Ngũ ca.” Đợi cho người đến gần, Tô Nhan mới nhẹ gọi một tiếng.
Tô Thần nhìn nhìn bốn phía, xác định sẽ không có người tới vướng bận, mới nhìn Tô Nhan: “Tiếu Dụ mất tích ngươi có biết hay không?”
“Biết.”
“Ta mang ngươi đi tìm hắn, ta biết hắn ở nơi nào.” Tô Thần vội vàng nói, một phen cầm tay Tô Nhan.
Tô Nhan mặc hắn lôi kéo cũng không giãy giụa, vô cùng phối hợp đi theo Tô Thần từ cửa sau ra khỏi phủ đi về một con đường khác. Tô Thần vẻ mặt vui sướng, mà Tô Nhan thì đã định thần lại, ước chừng qua nửa nén hương, bọn họ rốt cuộc ngừng lại.
Trước mắt là một tòa đại trạch cũ xưa, hình như hoang phế đã lâu.
Đại môn có một đống mạng nhện, thật náo nhiệt.
Đẩy cửa vào, bên trong lại sạch sẽ ngoài dự đoán, cứ cách mười mét thì có một hắc y nhân đứng ở chỗ đó, phảng phất bên trong có đồ vật rất quan trọng, nhất định phải bảo hộ kĩ càng, bằng không sẽ bị người khác đoạt ngay lập tức.
Tô Nhan xem điệu bộ này, không mặn không nhạt nói: “Ngũ ca, Tiếu Dụ ở chỗ này sao?”
Tô Thần không nhìn y, chỉ là đôi tay nắm đi vào bên trong. Tô Thần đẩy ra một cánh cửa dẫn Tô Nhan đi vào, cửa phòng vừa mới mở đã khép lại, Tô Thần liền nhào qua người Tô Nhan. Tô Nhan sớm có chuẩn bị, khóe mắt chợt lóe liền tránh né thành công, vô cùng bình tĩnh hỏi: “Ngũ ca, đây là mục địc ngươi dẫn ta tới?”
Tô Thần tựa không dự đoán được y sẽ bình tĩnh như vậy, không tránh khỏi hơi sửng sốt, về sau cười ha hả: “Âu Dương Lam đã trở lại đúng hay không?”
“Đúng.”
“Rất tốt, hắn hiện giờ khẳng định đang tiến cung diện thánh, không có thời gian chiếu cố ngươi, mà mấy người Hoa Lân kia cũng đang bận chuyện khác. Hiện giờ chính là thời cơ tốt nhất để ta mang ngươi đi.” Tô Thần bên cạnh vừa cười vừa nói, thanh âm điên cuồng mà có chút vặn vẹo.
Tô Nhan không khỏi nhíu mày: “Tại sao phải làm như vậy?”
“Tại sao? Đương nhiên là vì mang ngươi đi, đương nhiên là vì từ nay về sau cùng ngươi song túc song tê*.” Tô Thần chậm rãi đi tới, đáy mắt điên cuồng nhìn một cái không sót thứ gì: “Tiểu Nhan, ta nghĩ đến ngươi mười mấy năm, thậm chí nằm mơ cũng thấy ngươi, ta không tin ngươi chưa bao giờ nhận thức được.”
*Song túc song tê: túc: ở cùng một chỗ, tê: cùng nhau bay lượn, chỉ cặp tình nhân yêu nhau gắn bó không rời
“Cho nên, đây là phương thức ngươi yêu ta?” Tô Nhan ngẩng đầu lên nhìn hắn, thanh âm tràn đầy lạnh băng.
Tô Thần ngẩn ra, sau đó không thèm để ý cười: “Ngươi không yêu ta, không phải sao? Ngươi tình nguyện trông coi một tòa nhà trống trơn, trông coi đến già, cũng muốn chấp nhất với một người đã chết, ta đây nên làm cái gì bây giờ? Tô Nhan, ngươi nói cho ta biết, ta nên làm cái gì bây giờ!”
“Ngươi yêu ta đó là chuyện của ngươi, không quan hệ đến ta.” Tô Nhan lạnh lùng trả lời làm tiếng cười Tô Thần càng thêm càn quấy: “Nói rất đúng, thật sự là quá tốt! Ta đây hiện giờ vì sao còn bận tâm cảm thụ của ngươi! Chỉ cần ta chiếm hữu ngươi, lấy tính tình của ngươi nhất định sẽ không trở lại với Âu Dương Lam, nếu ta không có được, người khác cũng đừng mơ tưởng!”
Chữ cuối vừa dứt, Tô Thần như đã quyết tâm nhào qua đây, đem Tô Nhan chặt chẽ ôm vào trong ngực, môi lưỡi lửa nóng nháy mắt áp xuống, Tô Nhan ngạnh khớp hàm liều mạng giãy giụa, sức lực lại quá nhỏ, căn bản đánh không lại Tô Thần cậy mạnh.
Y chỉ cảm thấy đầu lưỡi Tô Thần từ ngoài miệng một đường đảo qua, sau đó kéo xuống cổ, cuối cùng dừng trên xương quai xanh của y.
Cảm giác kia, tựa như một con sâu trùng ghê tởm chậm rì rì bò qua, làm toàn thân y trở nên cứng đờ.
“Ngũ ca, ngươi muốn cho ta hận ngươi cả đời sao?” Tô Nhan bình tĩnh hỏi, trong mắt một mảnh gợn sóng bất kinh, Tô Thần đang phát nhiệt trên đầu nghe xong không khỏi sửng sốt, sau đó thân thể hơi cứng còng, bởi vì bên hông hắn chính là một chủy thủ nhỏ bé, lưỡi dao mặc dù ngắn nhưng về sắc bén khỏi cần bàn. Tô Nhan nhìn khuôn mặt trắng bệch của hắn, không khỏi cười: “Ngươi biết không? Thanh chủy thủ này đã từng lấy mạng Tô Nguyên Tu, nếu ngươi còn dám tiến thêm một bước, nó liền có thể làm ngươi biến mất khỏi thế gian này, giống như phụ thân ngươi.”
Tô Thần trong mắt hiện lên một tia sáng tỏ, ngay sau đó không để ý cười: “Tự làm bậy không thể sống.”
Hắn bình tĩnh trả lời làm Tô Nhan có vài phần kinh ngạc, ngay sau đó hô: “Thì ra là thế.”
Tô Thần nhìn hắn, xả môi cười: “Nhanh như vậy đã nghĩ thông suốt?”
Vừa lúc này, ngoài cửa vang lên một trận ầm ĩ, tiếp theo cửa phòng bị đẩy ra, một thân ảnh mảnh khảnh đứng ở cạnh cửa, gương mặt kia tái nhợt nhưng trong mắt lại như chưa một đoản đao sắc bén vô cùng. Hắn nhìn cảnh hai người giằng co trong phòng, đột nhiên cười, thanh âm tinh tế nhu nhu, khi nói chuyện tất nhiên là mang theo một cổ khí chất nghe mà thấy yêu tiếc: “Tô Thần, ngươi quá nóng vội.”
Hắn khí định thần nhàn như đang nói chuyện thời tiết hôm nay có tốt không, ngay cả Tô Nhan cũng bất giác run lên.
Người này thế nhưng thâm trầm như thế, chính mình trước kia vì sao một chút cũng không nhận ra, nghĩ đến đây Tô Nhan lập tức hỏi: “Tiếu Dụ đâu?”
Người nọ hơi mỉm cười: “Hắn đương nhiên ở chỗ hắn nên ở.”
Tô Nhan lên tiếng: “Ngươi biết Tiếu Dụ thích ngươi nhiều ra sao không?”
Nghe vậy, ý cười trên mặt người nọ càng tăng lên, giống như vụn thủy ngân, sáng ngời long lanh rồi như cách một trang giấy thật mỏng. Tô Nhan bị tươi cười làm kinh ngạc, y đích xác chưa bao giờ gặp qua người này cười qua như thế, hiện giờ tươi cười làm càn khiến lòng Tô Nhan thắt chặt, chỉ vì y đột nhiên nhớ tới Tiếu Dụ lúc nhắc đến người này, trong mắt một đại mạc thâm tình.
“Thì tính sao? Hắn bất quá là một quân cờ mà thôi, quân cờ thì có cũng được mà không có cũng chẳng sao.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook