Tác Loạn Ở Hogwarts
-
C20: Chương 20
Ông Zeller nghe thấy vậy, chen vào: “Như thế cũng không tệ, các con là lần đầu diễn kịch. Nhưng ta nghĩ chỉ là mấy lời thoại ngắn, hẳn là không có vấn đề gì lớn đâu. Bắt chước một tí là các con diễn được tốt ngay ấy mà.”
George lần đầu nghe được diễn kịch, phấn khích, cười ngoác miệng “Ah. Thật là cảm ơn hai bác.”
Cô Anne che miệng cười thục nữ: “ Không sao đâu. Jade ở trường nhất định phiền đến các con không ít, còn có hôm Giáng Sinh nữa, cũng khiến các con vất vả giúp con bé có ngày lễ vui vẻ. Nếu thế thì, ngày mai các con định đi đâu....”
Bữa tối trôi qua, Jade vẫn còn mơ màng, ba má cô nàng và cặp song sinh vẫn chưa hết câu chuyện. Jade cảm thán lần thứ một ngàn: Trước giờ chưa từng nghĩ là Muggle và phù thủy có nhiều đề tài chung để nói như thế.
Ngày hôm sau, ba đứa trẻ nghe theo sự sắp xếp của ba má Zeller, dưới hộ tống của quản gia đi chơi thành phố Los Angeles.
Sau đó cô Anne mang theo bọn họ đến trường quay tham quan kỹ càng, may mắn đều biết đối phương lâu năm, không có băn khoăn gì, chỉ có mỗi khi cặp song sinh đưa ra vấn đề liên quan đến phù thủy là Jade lại xuất hiện để giải thích.
Buổi tối, cô Anne sẽ giúp cặp song sinh luyện tập diễn. Về mặt này, theo cách nói của bà Anne là....”Bọn họ đúng là trời sinh làm diễn viên!” Nghe được đánh giá này, Jade đầu óc toàn nghi vấn.
Ngay cả ông Zeller ngồi kia xem cặp song sinh độc thoại, tán đồng với ý kiến của vợ mình.
Cặp song sinh kia, mũi phổng to tận trời, đắc ý với danh hiệu thiên tài mới nhận, cảm thấy nó rất kỳ diệu với hai phù thủy bọn họ.
Hết một ngày, Fred nằm nhoài trên giường, thắc mắc hỏi em trai, hỏi nhỏ: “ Anh không nghĩ hóa ra diễn kịch giống mấy trò đùa dai của chúng ta....”
“Đúng vậy. Biến mình thành một người khác, tính ra thật sự rất thú vị, lừa người ta mà còn được khen ngợi...”
“ Thực sự rất thích hợp với chúng ta a! Ha ha!” Anh em song sinh hưng phân vỗ tay nhau, khai sáng được hướng đi mới cho những trò đùa dai.
Một tuần trôi qua nhanh chóng, đoàn nhỏ đi chơi thành phố Los Angeles một thời gian, anh em song sinh tập thoại xem như thành công. Vừa lúc ông Zeller thông báo cảnh quay của họ có thể bắt đầu, hai phù thủy nhỏ thu dọn đồ, đi theo ngài Zeller đến trường quay. Jade vui vẻ cười trên nỗi khổ người khác đi theo.
Vai chính của bộ điện ảnh này là một cậu thanh niên tuổi trẻ khí thịnh, dù diễn viên đã hơn 20 tuổi, nhưng nhờ hóa trang, có thể khiến người ta thấy anh ta là thiếu niên... nói chung, nhiều cảnh quay là ở trường học.
Mà cặp song sinh xuất hiện duy nhất một lần, còn lại là điện ảnh kỹ xảo, trong cảnh còn chưa biết khái niệm gì về tai nạn, lúc mọi chuyện xảy ra, hai anh em đang từ Anh đến nước Mỹ thăm ông. Tuy cảnh quay ngắn, nhưng khá quan trọng nên bầu không khí căng thẳng lên.
Các diễn viên khác trong đoàn, dùng ánh mắt đặc biệt nhìn anh em song sinh, đây là diễn viên nhí do đạo diễn bọn họ đặc biệt tìm từ nước Anh tới.... không rõ biểu cảm của họ sẽ ra sao khi biết cặp song sinh này đến được vì đạo diễn lấy việc công làm việc riêng....
May mắn cặp song sinh phát huy tài nghệ trời sinh của mình, nhanh chóng hòa vào các diễn viên nhí nước Mỹ.
Cảnh quay chính thức bắt đầu. Bầu không khí trở nên nghiêm túc. Trước máy quay, kể cả người lớn hay trẻ con đều rất nghiêm túc, dù họ đang đóng là một cảnh vui vẻ náo nhiệt, nhưng cứ nghiêm nghị như ông, bà cụ non.
Học sinh đang cười đùa, dùng giọng cười cợt đọc báo, nói cái gì mà tai nạn, chọc đám bạn cười nhạo lời nói nhảm của đám nhà báo. Mà bên cạnh là cặp song sinh mới chuyển đến, cùng lớp với em của nhân vật chính. Biểu cảm của họ rất tức giận với những người đang cười trên nỗi đau người khác kia.
_ Đủ rồi! Những cái đó là sự thật!_ Fred đóng vai người anh nói.
_ Các cậu không thể phủ định việc tai nạn đó xảy ra được, bởi vì tụi này..._ George sắm vai người em.
_ Tụi này là từ nước Anh đến đây, chạy tị nạn._ Anh em đồng thanh.
Theo sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hai người dùng ngữ điệu trầm trọng, thuật lại mọi chuyện xảy ra, tả lại cảnh chết chóc thương vong đau lòng.
Không khí của bộ phim căng như dây dàn, mọi người hết dần tiếng cười....
Nhìn cặp song sinh suốt ngày gây sự, bày trò nay lại có mặt này, suýt chút nữa làm Jade phì cười. Còn đoàn phim bị ảnh hưởng biểu cảm đau thương cùng sự phối hợp với cốt truyện London đang gặp nạn, không nhận ra. Một màn kịch này cứ thế mà thông qua.
Quay phim xong xuôi, Anne dắt ba đứa trẻ đi tham quan nước Mỹ. Tuy lần này phải đi máy bay làm anh em kia lo lắng, song chỉ bay đoạn ngắn, hoặc là ngồi xe buýt đi loanh quanh nên có thể chấp nhận.
Khởi hành từ phía tây Los Angeles. Vì họ từng đi dạo ở thành phố đang ở tạm, Kinh đô ánh sáng, xem qua Hollywood, trải nghiệm hang động Ấn Độ và địa ngục ma quỷ ở Disney, xem biểu diễn xiếc mạo hiểm cướp biển vùng Caribe. Nến bốn người quyết định lên ô tô, đi Las Vegas trước. Bởi đây là sòng bạc lớn nhất nước Mỹ, cũng là Thủ đô giải trí của thế giới, lại ở Tây Nam cách Los Angeles 466km, không quá xa. Tuy ông Zeller nói nơi đó không thích hợp cho bọn nhỏ đi, nhưng Anne cho rằng nên dẫn cặp song sinh đến nơi này để biết Thành phố không đêm là gì.
Vốn dĩ, phố đỏ đen không cho trẻ con vào, đặc biệt là trẻ con 12, 13 tuổi. May mắn kỳ lạ là Anne có một người bạn giữ chức không nhỏ trong thành phố đỏ đen này. Vì thế ngoại lệ cho ba đứa trẻ, vào văn phòng của anh ta, xem cảnh sòng bạc qua camera.
Đánh bạc – đối với cặp song sinh thì đó chỉ là từ mới được nghe qua, ví như đánh cược trong đội bóng gì đó. Nhưng khi đối mặt với đa dạng các thể loại phương pháp chơi ở sòng bạc, cả hai sợ ngây người. Bị hạn chế không thể đi vào, họ đành nhìn mấy ông bài bạc lão luyện, lắc lư mấy con chip trong tay qua cửa kính. Đối với những người từ giới phù thủy đi ra như bọn họ mà nói, mấy cái trò gian lận kia cỏn con như con muỗi. Luôn có khát khao mãnh liệt với việc kiếm tiền, anh em song sinh âm thầm tính toán: Chờ đến khi trưởng thành, phải đến đây chơi mới được....
Rời khỏi Las Vegas, bốn người bọn họ bắt đầu đi du lịch khắp nước Mỹ. Từ trên máy bay, anh em song sinh hào hứng nhìn xuống phía dưới – đồng bằng bằng phẳng rộng lớn, có thể là khu sản xuất lương thực chủ yếu của nước Mỹ. Qua các cửa kính tròn, họ thấy ruộng lúa mạch bao la, tuy rằng không biết loại chính là cái gì. Nhưng cuối cùng cũng cảm nhận được cái hay của đi máy bay.
Tới Washington, Anne đưa ba đứa trẻ đi tham quan cơ quan tình báo, cơ quan hành chính của quốc gia, mở ra vài ngày cho du khách. Đương nhiên đặc biệt nhất có Lầu Năm Góc. Cặp song sinh tò mò nhìn tòa nhà năm cạnh này, sau đó cẩn thận dò hỏi cái gì gọi là bộ quốc phòng..... Ngoài ra họ còn đi các nơi như công viên Lincoln, công viên Roth Foy, công viên người khổng lồ các thứ. Có điều đối với các công viên duyên dáng của Muggle, anh em song sinh không quá hứng thú.
Sau đó, bọn họ còn thưởng thức New York đầy những tòa nhà cao tận mây xanh, rồi qua San Francisco – nơi có Golden Gate, đảo Alcatraz, và kim tự tháp của Mỹ Transamerica. Jade nhất định muốn anh em song sinh nhìn thấy Thung lũng Silicon ở phía nam vùng vịnh San Francisco. Thung lũng Silicon của đầu thập niên 90 đã có vô số xí nghiệp kỹ thuật cao cấp xây dựng ở đây. Tuy bọn họ không thể đi tham quan vì lý do bảo mật, nhưng ở nơi đặc biệt thế này, thêm hiểu biết cho phù thủy về khoa học kỹ thuật thì dư sức.
_ Jade! Kia có phải là máy tính mà bồ từng nói qua?_ Fred nhìn ở góc quán cà phê, thấy trên bàn dài là màn hình máy móc, mà trên màn hình xuất hiện mấy ký tự đơn giản.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Ấy Đến Xem Concert Của Tôi
2. Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
3. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
4. Hạnh Phúc Của Kẻ Ngốc
=====================================
Jade hớp ngụm nước trái cây lạnh, đáp: “Không sai”.
George cũng ngó qua “ Như vậy, nó có thể dùng làm gì?”
_ Ừm, có thể làm rất nhiều việc. Có điều tớ không có rành về mấy cái này lắm....
_ Sao, hứng thú với máy tính hả? _ Từ bàn bên cạnh một người trẻ tuổi nói với họ.
Fred nhìn sang Jade, sau đó gật đầu “ Đúng vậy. Vào quán này thấy không ít, nhưng mà....”
_ Do chúng ta hoàn toàn không hiểu biết cách sử dụng những máy móc đó...._ George tiếc nuối lắc đầu.
Người thiếu niên cười nhìn bọn họ “ Các em tuổi còn nhỏ sao, chờ lớn thêm một chút, hiểu thêm một ít kiến thức toán học, thì bắt đầu học tập những người đó cũng không muộn. Ah, nghe khẩu âm của các em, có vẻ không phải là người Mỹ? “
George gật đầu “Chúng ta đến từ nước Anh.”
Thiếu niên huýt sáo “Từ nước Anh. Ông nội anh cũng từ nước Anh đấy! Ah. Nếu mấy đứa thấy hứng thú, anh có thể làm mẫu cho xem.” Nói xong, anh ta chỉ máy tính trong góc.
Anh em song sinh nghe thấy thế, đương nhiên muốn còn không hết, mà Jade cũng thấy hứng thú, đồng thời lo lắng anh em kia lại lỡ lời. Thế là ba đứa trẻ đi theo thiếu niên, qua máy tính bên kia. Nhìn anh ta thành thạo nhập mật mã vào, sau đó trên màn hình xuất hiện mấy hình ảnh.
_ Đối với các em mà nói, có lẽ hiện tại niềm vui sử dụng máy tính lớn nhất là chơi trò chơi. Đương nhiên, nó cũng có thể làm nhiều việc hữu dụng, ví như tính toán._ Thiếu niên giới thiệu vài món đồ. Hiển nhiên, đối với hai phù thủy chẳng có tí kiến thức gì về Muggle thì hơi khó lý giải tí. May mà thiếu niên chẳng để ý gì, chỉnh cho trò chơi hoàn hảo chút, rồi quay về phía ông chủ chào hỏi “ Các em có thể xem xem chơi một lúc. Giờ anh có việc phải làm, anh có quen ông chủ, ông ấy sẽ không làm khó các em đâu. Có vấn đề gì thì cứ hỏi những người đó nhé.” Đoạn, chỉ tay vào mấy anh chàng cùng tuổi, có vẻ họ là bạn bè thân thuộc. Sắp xếp mọi thứ xong, người tốt bụng ấy liền vội vã rời tiệm cà phê.
Jade cùng cặp song sinh nhìn màn hình cũng không quá phức tạp. Bọn họ bắt đầu thử trò chơi không phức tạp mấy này. Đây là lần đầu tiên tiếp thu mấy thứ này, các phù thủy nhỏ hứng thú vô cùng. Anh em song sinh mê muội nhìn hình ảnh không ngừng biến hóa trên màn hình, cùng với cơ hội đạt được những thứ đó, điều kiện để thắng lợi, hoàn toàn khác với thế giới mà họ từng mơ tưởng đến.
Ba người ở trước máy tính điên cuồng chơi, mãi đến khi Anne trở lại tìm bọn họ, vẫn chưa dời khỏi ghế nửa bước.
Ông chủ quán cà phê cười nhìn bọn họ “Xem ra mấy đứa trẻ này bị Jone kéo vào hàng ngũ mê game rồi.”
Những người khác bên cạnh lục tục rời đi, đều có chút bất đắc dĩ với Jone – anh chàng trẻ tuổi đầy “lòng nhiệt tình”. Cái cậu ấy, là lập trình viên game, thích nhất là lôi kéo người khác chơi game của cậu ta.
Chốt lại là hành trình đến thung lũng Silicon vô cùng mỹ mãn. Mọi người đều thấy thõa mãn. Một nhóm bốn người quay trở lại Los Angeles.
Chuyến thăm nước Mỹ cùng hành trình đóng phim điện ảnh gần kết thúc. Anh em song sinh cảm kích ba má Jade chịu giúp họ sắp xếp hành trình, còn đi du lịch cùng nữa. Tuy Jade đã giải thích nhiều lần là cô nàng cũng thích sinh hoạt như thế, còn có thể tăng cơ hội tìm hiểu về phù thủy.
Jade vui vẻ rằng có thể cùng ba má nghỉ ngơi cuối tuần vì họ luôn bận rộn công việc, ngày thường khó chơi cùng cô nàng được. Tuy chuyến đi này, má đã làm lỡ một nhân vật nữ chính vô cùng có triển vọng, làm nhiều năm sau nhớ lại, cô nàng vẫn tiếc nuối.
~~Thung lũng Slicon ( Silicon Valley) được biết đến là trung tâm toàn cầu về công nghệ cao và đổi mới.
George lần đầu nghe được diễn kịch, phấn khích, cười ngoác miệng “Ah. Thật là cảm ơn hai bác.”
Cô Anne che miệng cười thục nữ: “ Không sao đâu. Jade ở trường nhất định phiền đến các con không ít, còn có hôm Giáng Sinh nữa, cũng khiến các con vất vả giúp con bé có ngày lễ vui vẻ. Nếu thế thì, ngày mai các con định đi đâu....”
Bữa tối trôi qua, Jade vẫn còn mơ màng, ba má cô nàng và cặp song sinh vẫn chưa hết câu chuyện. Jade cảm thán lần thứ một ngàn: Trước giờ chưa từng nghĩ là Muggle và phù thủy có nhiều đề tài chung để nói như thế.
Ngày hôm sau, ba đứa trẻ nghe theo sự sắp xếp của ba má Zeller, dưới hộ tống của quản gia đi chơi thành phố Los Angeles.
Sau đó cô Anne mang theo bọn họ đến trường quay tham quan kỹ càng, may mắn đều biết đối phương lâu năm, không có băn khoăn gì, chỉ có mỗi khi cặp song sinh đưa ra vấn đề liên quan đến phù thủy là Jade lại xuất hiện để giải thích.
Buổi tối, cô Anne sẽ giúp cặp song sinh luyện tập diễn. Về mặt này, theo cách nói của bà Anne là....”Bọn họ đúng là trời sinh làm diễn viên!” Nghe được đánh giá này, Jade đầu óc toàn nghi vấn.
Ngay cả ông Zeller ngồi kia xem cặp song sinh độc thoại, tán đồng với ý kiến của vợ mình.
Cặp song sinh kia, mũi phổng to tận trời, đắc ý với danh hiệu thiên tài mới nhận, cảm thấy nó rất kỳ diệu với hai phù thủy bọn họ.
Hết một ngày, Fred nằm nhoài trên giường, thắc mắc hỏi em trai, hỏi nhỏ: “ Anh không nghĩ hóa ra diễn kịch giống mấy trò đùa dai của chúng ta....”
“Đúng vậy. Biến mình thành một người khác, tính ra thật sự rất thú vị, lừa người ta mà còn được khen ngợi...”
“ Thực sự rất thích hợp với chúng ta a! Ha ha!” Anh em song sinh hưng phân vỗ tay nhau, khai sáng được hướng đi mới cho những trò đùa dai.
Một tuần trôi qua nhanh chóng, đoàn nhỏ đi chơi thành phố Los Angeles một thời gian, anh em song sinh tập thoại xem như thành công. Vừa lúc ông Zeller thông báo cảnh quay của họ có thể bắt đầu, hai phù thủy nhỏ thu dọn đồ, đi theo ngài Zeller đến trường quay. Jade vui vẻ cười trên nỗi khổ người khác đi theo.
Vai chính của bộ điện ảnh này là một cậu thanh niên tuổi trẻ khí thịnh, dù diễn viên đã hơn 20 tuổi, nhưng nhờ hóa trang, có thể khiến người ta thấy anh ta là thiếu niên... nói chung, nhiều cảnh quay là ở trường học.
Mà cặp song sinh xuất hiện duy nhất một lần, còn lại là điện ảnh kỹ xảo, trong cảnh còn chưa biết khái niệm gì về tai nạn, lúc mọi chuyện xảy ra, hai anh em đang từ Anh đến nước Mỹ thăm ông. Tuy cảnh quay ngắn, nhưng khá quan trọng nên bầu không khí căng thẳng lên.
Các diễn viên khác trong đoàn, dùng ánh mắt đặc biệt nhìn anh em song sinh, đây là diễn viên nhí do đạo diễn bọn họ đặc biệt tìm từ nước Anh tới.... không rõ biểu cảm của họ sẽ ra sao khi biết cặp song sinh này đến được vì đạo diễn lấy việc công làm việc riêng....
May mắn cặp song sinh phát huy tài nghệ trời sinh của mình, nhanh chóng hòa vào các diễn viên nhí nước Mỹ.
Cảnh quay chính thức bắt đầu. Bầu không khí trở nên nghiêm túc. Trước máy quay, kể cả người lớn hay trẻ con đều rất nghiêm túc, dù họ đang đóng là một cảnh vui vẻ náo nhiệt, nhưng cứ nghiêm nghị như ông, bà cụ non.
Học sinh đang cười đùa, dùng giọng cười cợt đọc báo, nói cái gì mà tai nạn, chọc đám bạn cười nhạo lời nói nhảm của đám nhà báo. Mà bên cạnh là cặp song sinh mới chuyển đến, cùng lớp với em của nhân vật chính. Biểu cảm của họ rất tức giận với những người đang cười trên nỗi đau người khác kia.
_ Đủ rồi! Những cái đó là sự thật!_ Fred đóng vai người anh nói.
_ Các cậu không thể phủ định việc tai nạn đó xảy ra được, bởi vì tụi này..._ George sắm vai người em.
_ Tụi này là từ nước Anh đến đây, chạy tị nạn._ Anh em đồng thanh.
Theo sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hai người dùng ngữ điệu trầm trọng, thuật lại mọi chuyện xảy ra, tả lại cảnh chết chóc thương vong đau lòng.
Không khí của bộ phim căng như dây dàn, mọi người hết dần tiếng cười....
Nhìn cặp song sinh suốt ngày gây sự, bày trò nay lại có mặt này, suýt chút nữa làm Jade phì cười. Còn đoàn phim bị ảnh hưởng biểu cảm đau thương cùng sự phối hợp với cốt truyện London đang gặp nạn, không nhận ra. Một màn kịch này cứ thế mà thông qua.
Quay phim xong xuôi, Anne dắt ba đứa trẻ đi tham quan nước Mỹ. Tuy lần này phải đi máy bay làm anh em kia lo lắng, song chỉ bay đoạn ngắn, hoặc là ngồi xe buýt đi loanh quanh nên có thể chấp nhận.
Khởi hành từ phía tây Los Angeles. Vì họ từng đi dạo ở thành phố đang ở tạm, Kinh đô ánh sáng, xem qua Hollywood, trải nghiệm hang động Ấn Độ và địa ngục ma quỷ ở Disney, xem biểu diễn xiếc mạo hiểm cướp biển vùng Caribe. Nến bốn người quyết định lên ô tô, đi Las Vegas trước. Bởi đây là sòng bạc lớn nhất nước Mỹ, cũng là Thủ đô giải trí của thế giới, lại ở Tây Nam cách Los Angeles 466km, không quá xa. Tuy ông Zeller nói nơi đó không thích hợp cho bọn nhỏ đi, nhưng Anne cho rằng nên dẫn cặp song sinh đến nơi này để biết Thành phố không đêm là gì.
Vốn dĩ, phố đỏ đen không cho trẻ con vào, đặc biệt là trẻ con 12, 13 tuổi. May mắn kỳ lạ là Anne có một người bạn giữ chức không nhỏ trong thành phố đỏ đen này. Vì thế ngoại lệ cho ba đứa trẻ, vào văn phòng của anh ta, xem cảnh sòng bạc qua camera.
Đánh bạc – đối với cặp song sinh thì đó chỉ là từ mới được nghe qua, ví như đánh cược trong đội bóng gì đó. Nhưng khi đối mặt với đa dạng các thể loại phương pháp chơi ở sòng bạc, cả hai sợ ngây người. Bị hạn chế không thể đi vào, họ đành nhìn mấy ông bài bạc lão luyện, lắc lư mấy con chip trong tay qua cửa kính. Đối với những người từ giới phù thủy đi ra như bọn họ mà nói, mấy cái trò gian lận kia cỏn con như con muỗi. Luôn có khát khao mãnh liệt với việc kiếm tiền, anh em song sinh âm thầm tính toán: Chờ đến khi trưởng thành, phải đến đây chơi mới được....
Rời khỏi Las Vegas, bốn người bọn họ bắt đầu đi du lịch khắp nước Mỹ. Từ trên máy bay, anh em song sinh hào hứng nhìn xuống phía dưới – đồng bằng bằng phẳng rộng lớn, có thể là khu sản xuất lương thực chủ yếu của nước Mỹ. Qua các cửa kính tròn, họ thấy ruộng lúa mạch bao la, tuy rằng không biết loại chính là cái gì. Nhưng cuối cùng cũng cảm nhận được cái hay của đi máy bay.
Tới Washington, Anne đưa ba đứa trẻ đi tham quan cơ quan tình báo, cơ quan hành chính của quốc gia, mở ra vài ngày cho du khách. Đương nhiên đặc biệt nhất có Lầu Năm Góc. Cặp song sinh tò mò nhìn tòa nhà năm cạnh này, sau đó cẩn thận dò hỏi cái gì gọi là bộ quốc phòng..... Ngoài ra họ còn đi các nơi như công viên Lincoln, công viên Roth Foy, công viên người khổng lồ các thứ. Có điều đối với các công viên duyên dáng của Muggle, anh em song sinh không quá hứng thú.
Sau đó, bọn họ còn thưởng thức New York đầy những tòa nhà cao tận mây xanh, rồi qua San Francisco – nơi có Golden Gate, đảo Alcatraz, và kim tự tháp của Mỹ Transamerica. Jade nhất định muốn anh em song sinh nhìn thấy Thung lũng Silicon ở phía nam vùng vịnh San Francisco. Thung lũng Silicon của đầu thập niên 90 đã có vô số xí nghiệp kỹ thuật cao cấp xây dựng ở đây. Tuy bọn họ không thể đi tham quan vì lý do bảo mật, nhưng ở nơi đặc biệt thế này, thêm hiểu biết cho phù thủy về khoa học kỹ thuật thì dư sức.
_ Jade! Kia có phải là máy tính mà bồ từng nói qua?_ Fred nhìn ở góc quán cà phê, thấy trên bàn dài là màn hình máy móc, mà trên màn hình xuất hiện mấy ký tự đơn giản.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Ấy Đến Xem Concert Của Tôi
2. Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
3. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
4. Hạnh Phúc Của Kẻ Ngốc
=====================================
Jade hớp ngụm nước trái cây lạnh, đáp: “Không sai”.
George cũng ngó qua “ Như vậy, nó có thể dùng làm gì?”
_ Ừm, có thể làm rất nhiều việc. Có điều tớ không có rành về mấy cái này lắm....
_ Sao, hứng thú với máy tính hả? _ Từ bàn bên cạnh một người trẻ tuổi nói với họ.
Fred nhìn sang Jade, sau đó gật đầu “ Đúng vậy. Vào quán này thấy không ít, nhưng mà....”
_ Do chúng ta hoàn toàn không hiểu biết cách sử dụng những máy móc đó...._ George tiếc nuối lắc đầu.
Người thiếu niên cười nhìn bọn họ “ Các em tuổi còn nhỏ sao, chờ lớn thêm một chút, hiểu thêm một ít kiến thức toán học, thì bắt đầu học tập những người đó cũng không muộn. Ah, nghe khẩu âm của các em, có vẻ không phải là người Mỹ? “
George gật đầu “Chúng ta đến từ nước Anh.”
Thiếu niên huýt sáo “Từ nước Anh. Ông nội anh cũng từ nước Anh đấy! Ah. Nếu mấy đứa thấy hứng thú, anh có thể làm mẫu cho xem.” Nói xong, anh ta chỉ máy tính trong góc.
Anh em song sinh nghe thấy thế, đương nhiên muốn còn không hết, mà Jade cũng thấy hứng thú, đồng thời lo lắng anh em kia lại lỡ lời. Thế là ba đứa trẻ đi theo thiếu niên, qua máy tính bên kia. Nhìn anh ta thành thạo nhập mật mã vào, sau đó trên màn hình xuất hiện mấy hình ảnh.
_ Đối với các em mà nói, có lẽ hiện tại niềm vui sử dụng máy tính lớn nhất là chơi trò chơi. Đương nhiên, nó cũng có thể làm nhiều việc hữu dụng, ví như tính toán._ Thiếu niên giới thiệu vài món đồ. Hiển nhiên, đối với hai phù thủy chẳng có tí kiến thức gì về Muggle thì hơi khó lý giải tí. May mà thiếu niên chẳng để ý gì, chỉnh cho trò chơi hoàn hảo chút, rồi quay về phía ông chủ chào hỏi “ Các em có thể xem xem chơi một lúc. Giờ anh có việc phải làm, anh có quen ông chủ, ông ấy sẽ không làm khó các em đâu. Có vấn đề gì thì cứ hỏi những người đó nhé.” Đoạn, chỉ tay vào mấy anh chàng cùng tuổi, có vẻ họ là bạn bè thân thuộc. Sắp xếp mọi thứ xong, người tốt bụng ấy liền vội vã rời tiệm cà phê.
Jade cùng cặp song sinh nhìn màn hình cũng không quá phức tạp. Bọn họ bắt đầu thử trò chơi không phức tạp mấy này. Đây là lần đầu tiên tiếp thu mấy thứ này, các phù thủy nhỏ hứng thú vô cùng. Anh em song sinh mê muội nhìn hình ảnh không ngừng biến hóa trên màn hình, cùng với cơ hội đạt được những thứ đó, điều kiện để thắng lợi, hoàn toàn khác với thế giới mà họ từng mơ tưởng đến.
Ba người ở trước máy tính điên cuồng chơi, mãi đến khi Anne trở lại tìm bọn họ, vẫn chưa dời khỏi ghế nửa bước.
Ông chủ quán cà phê cười nhìn bọn họ “Xem ra mấy đứa trẻ này bị Jone kéo vào hàng ngũ mê game rồi.”
Những người khác bên cạnh lục tục rời đi, đều có chút bất đắc dĩ với Jone – anh chàng trẻ tuổi đầy “lòng nhiệt tình”. Cái cậu ấy, là lập trình viên game, thích nhất là lôi kéo người khác chơi game của cậu ta.
Chốt lại là hành trình đến thung lũng Silicon vô cùng mỹ mãn. Mọi người đều thấy thõa mãn. Một nhóm bốn người quay trở lại Los Angeles.
Chuyến thăm nước Mỹ cùng hành trình đóng phim điện ảnh gần kết thúc. Anh em song sinh cảm kích ba má Jade chịu giúp họ sắp xếp hành trình, còn đi du lịch cùng nữa. Tuy Jade đã giải thích nhiều lần là cô nàng cũng thích sinh hoạt như thế, còn có thể tăng cơ hội tìm hiểu về phù thủy.
Jade vui vẻ rằng có thể cùng ba má nghỉ ngơi cuối tuần vì họ luôn bận rộn công việc, ngày thường khó chơi cùng cô nàng được. Tuy chuyến đi này, má đã làm lỡ một nhân vật nữ chính vô cùng có triển vọng, làm nhiều năm sau nhớ lại, cô nàng vẫn tiếc nuối.
~~Thung lũng Slicon ( Silicon Valley) được biết đến là trung tâm toàn cầu về công nghệ cao và đổi mới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook