Tắc Kè Và Chủ Nhân Của Nó
-
Chương 34
34.
Chủ nhân vừa mới chôn cất cho tắc kè hoa ngày hôm nay, ngày hôm sau, bệnh viện đã gọi điện thoại tới.
Người anh em đã tỉnh rồi.
Chủ nhân vội vã chạy tới bệnh viện, suốt dọc đường đi vừa phấn khích lại vừa sợ hãi.
Sau một cuộc phẫu thuật mổ sọ, có rất nhiều di chứng.
Nhẹ thì mất trí nhớ, nặng thì tổn thương thần kinh, dẫn đến việc không thể tự mình lo liệu cho cuộc sống.
Người ấy của anh tỏa nắng rạng ngời và tràn ngập lòng kiêu hãnh, lỡ như thật sự có chuyện gì ngoài ý muốn, thì đúng là có khả năng sẽ gục ngã không gượng dậy nổi.
Bên ngoài cửa sổ mặt trời chiếu sáng rực rỡ, chủ nhân nơm nớp lo sợ.
Anh chạy thẳng một đường tới trước cửa phòng bệnh, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Trong phòng ngập tràn ánh nắng, một bóng người đang ngồi ở trên giường đưa lưng về phía anh.
Vài tháng ngủ say khiến người ở trên giường gầy đi không ít, bộ quần áo bệnh nhân cũng trở nên rộng thùng thình.
Chủ nhân tiến lên phía trước vài bước, thì trông thấy người anh em của mình chậm rãi quay đầu lại.
Trong đáy mắt có niềm vui sướng bất ngờ, có sự mờ mịt hoang mang, cũng có một chút gì đó kỳ quái.
Anh nghe thấy người kia mở miệng nói: "Tôi bảo rằng tôi không nhớ được gì hết, chỉ nhớ được mỗi cậu, cậu tin ư?"
Chủ nhân vừa mới chôn cất cho tắc kè hoa ngày hôm nay, ngày hôm sau, bệnh viện đã gọi điện thoại tới.
Người anh em đã tỉnh rồi.
Chủ nhân vội vã chạy tới bệnh viện, suốt dọc đường đi vừa phấn khích lại vừa sợ hãi.
Sau một cuộc phẫu thuật mổ sọ, có rất nhiều di chứng.
Nhẹ thì mất trí nhớ, nặng thì tổn thương thần kinh, dẫn đến việc không thể tự mình lo liệu cho cuộc sống.
Người ấy của anh tỏa nắng rạng ngời và tràn ngập lòng kiêu hãnh, lỡ như thật sự có chuyện gì ngoài ý muốn, thì đúng là có khả năng sẽ gục ngã không gượng dậy nổi.
Bên ngoài cửa sổ mặt trời chiếu sáng rực rỡ, chủ nhân nơm nớp lo sợ.
Anh chạy thẳng một đường tới trước cửa phòng bệnh, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Trong phòng ngập tràn ánh nắng, một bóng người đang ngồi ở trên giường đưa lưng về phía anh.
Vài tháng ngủ say khiến người ở trên giường gầy đi không ít, bộ quần áo bệnh nhân cũng trở nên rộng thùng thình.
Chủ nhân tiến lên phía trước vài bước, thì trông thấy người anh em của mình chậm rãi quay đầu lại.
Trong đáy mắt có niềm vui sướng bất ngờ, có sự mờ mịt hoang mang, cũng có một chút gì đó kỳ quái.
Anh nghe thấy người kia mở miệng nói: "Tôi bảo rằng tôi không nhớ được gì hết, chỉ nhớ được mỗi cậu, cậu tin ư?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook