Thời điểm Từ Tinh Tinh cùng Phàn Phàm chạy tới, đã là ba giờ sau, Từ Tinh Tinh xuống xe liền gọi điện thoại cho Hạ Cẩm Tây, hỏi cô: "Bây giờ hai người đang ở đâu vậy, nơi này thật sự quá xa, tụi mình còn kẹt ở trong thành phố."
Hạ Cẩm Tây nói: "Ở trong quán."
Từ Tinh Tinh: "????"
Hạ Cẩm Tây: "Không phải mình đã gửi địa chỉ cho cậu sao? Tiến vào là được."
Từ Tinh Tinh treo điện thoại, hỏi Phàn Phàm: "Cậu đói không?"
Phàn Phàm sờ sờ bụng mình, gần đây có vẻ như cô ấy hơi mập lên: "Mình không có lúc nào không đói bụng."
Từ Tinh Tinh: "Mình rất đói bụng, cơm sáng không ăn được mấy miếng, cơm trưa cũng không ăn."
Phàn Phàm: "Vậy chúng ta thoải mái ăn, bữa ăn này hẳn là Tiêu Tiêu mời."
Trên đường hai người đã thảo luận một trận về sự khó tin của hai người kia, thái độ tự nhiên trở thành như bạn bè thân thích đi dự tiệc cưới.
Từ Tinh Tinh nói: "Khẳng định Lão Hạ mời."
Phàn Phàm: "Khẳng định Tiêu Tiêu mời."
Từ Tinh Tinh: "Đối với phương diện này Lão Hạ sẽ không để mất mặt."
Phàn Phàm: "Tiêu Tiêu cũng không."
Từ Tinh Tinh dừng bước, cau mày, như suy tư gì: "Vậy nếu dựa theo tập tục này mà nói......"
Phàn Phàm rất trực tiếp: "Tiêu Tiêu là 1* nha."
Từ Tinh Tinh: "????"
Phàn Phàm: "????"
Từ Tinh Tinh: "Cậu cảm thấy Hạ Cẩm Tây là 0*?"
Phàn Phàm: "Mình không cảm thấy, nhưng mình cảm thấy Tiêu Tiêu là 1."
Từ Tinh Tinh: "Nhìn cánh tay nhỏ bé của cô ấy, có thể chiến thắng Lão Hạ luyện mấy năm quyền anh?"
Phàn Phàm: "Việc này không thể lấy giá trị vũ lực để so được, có thể giống nhau sao?"
Từ Tinh Tinh: "Vậy lấy gì so?"
Phàn Phàm: "Tính cách Tiêu Tiêu lạnh nhạt, giống 1 mới lạnh nhạt."
(* 1: công, 0: thụ.)

Từ Tinh Tinh: "Năm đó chính là giám đốc Hạ tìm bạn giường, tổng tài bá đạo nha."
Phàn Phàm: "Tiêu Tiêu có tiền, công tương đối có tiền."
Từ Tinh Tinh: "Cô ấy đã phá sản thành như vậy, cậu xác định cô ấy tương đối có tiền?"
Phàn Phàm: "Dù sao thì cậu cứ ngẫm lại hình ảnh này......"
Từ Tinh Tinh nâng nâng tay: "Được rồi, không cần suy nghĩ, có hình ảnh, quá khủng bố."
Hai người tới trước quán ăn, Từ Tinh Tinh dời đi đề tài: "Hai người ấy chắc đã ăn mấy món rồi, lát nữa chính là chiến trường của hai ta."
Phàn Phàm vỗ vỗ cái bụng: "Yên tâm đi, không thua được."
Hai người vào quán ăn, lên lầu, Hạ Cẩm Tây cùng Trịnh Tiêu đều đưa lưng về phía hai người, đang nói chuyện.
Có thể nhìn ra hai người nói chuyện thật sự vui vẻ chỉ từ bóng dáng, Trịnh Tiêu kéo cánh tay của Hạ Cẩm Tây, cả người đều hận không thể chui vào trong lòng ngực Hạ Cẩm Tây.
"Ah." Từ Tinh Tinh giơ lên khóe miệng cười cười, "Mình thắng."
Phàn Phàm cau mày: "Không phải như thế......"
"Chấp nhận đi thôi." Từ Tinh Tinh bước nhanh qua, ngồi xuống đối diện, liền không khách sáo, "Còn có thể ngồi như vậy à, người phục vụ không đuổi hai người ra ngoài?"
Hạ Cẩm Tây ngẩng đầu nhìn về phía cô ấy: "Khách hàng là thượng đế."
Phàn Phàm cũng ngồi xuống, nhìn chằm chằm Trịnh Tiêu: "Tiêu Tiêu cậu có khỏe không?"
Trịnh Tiêu vẫn giữ bộ dáng mềm oặt kia, chỉ tươi cười xán lạn, nhìn đều không giống cô ấy chút nào: "Cậu hỏi cái gì vậy, khỏe vô cùng."
Phàn Phàm liều mạng nhìn cô ấy chớp mắt vài cái, Trịnh Tiêu chớp chớp đôi mắt, không nói chuyện.
Hạ Cẩm Tây đã phản ứng ra, đứng dậy thoải mái hào phóng đổ nước cho hai người: "Ôi, mọi cô gái, khi yêu đương có bộ mặt khác là chuyện bình thường.

Khi nào Phàn Phàm có người yêu thì sẽ biết."
Từ Tinh Tinh: "Mình thắng."
Phàn Phàm: "......"
Hạ Cẩm Tây: "Phàn Phàm đã yêu đương chưa?"
Phàn Phàm: "......"
Phàn Phàm: "Yêu qua mạng lúc học tiểu học có tính không?"
Hạ Cẩm Tây cười rộ lên, chỉ chỉ Từ Tinh Tinh: "Vậy để Lão Từ giới thiệu cho cậu, Lão Từ thật tinh mắt."

Nghe lời nói này, Từ Tinh Tinh thiếu chút nữa trợn trắng mắt.

Cũng không biết thiên địa tạo hóa như thế nào mà đem hai người trước mặt này ở chung một chỗ, nửa năm trước không phải còn muốn đánh muốn giết sao?
"Hai người......" Từ Tinh Tinh bắt đầu cuộc trò chuyện, rũ mắt xem xét đồ ăn trên bàn, "Rốt cuộc đã ăn hay chưa vậy?"
Trên bàn cũng không có ly chai hỗn độn như tưởng tượng, đặt chút đồ uống cùng điểm tâm, làm người không biết là món ăn khai vị hay là đồ ngọt sau khi ăn xong.
"Không ăn." Hạ Cẩm Tây nói, "Như thế nào sẽ ăn, đã nói chờ các cậu mà."
Từ Tinh Tinh: "Vậy hai người ngồi ở đây chờ ba giờ?"
Hạ Cẩm Tây mở to hai mắt, một biểu hiện "Như thế có vấn đề gì đâu chẳng lẽ chờ ba giờ là việc gian nan sao?".
Phàn Phàm từ bỏ giãy giụa, đâm đâm cánh tay Từ Tinh Tinh: "Chị, người ta nói có tình yêu uống nước cũng no."
Từ Tinh Tinh quét mã trên di động để mở thực đơn: "Ờ, thôi, vậy lát nữa hai người uống nước đi."
Hạ Cẩm Tây ha ha ha cười rộ lên: "Khó mà làm được, Tiêu Tiêu nhà mình sẽ bị đói."
Từ Tinh Tinh thật sự cảm thấy cô ghê tởm vô cùng.
Rõ ràng mấy ngày hôm trước liên hệ vẫn không phải cái dạng này, rõ ràng trong điện thoại còn tỏ vẻ rụt rè lạnh nhạt, bây giờ gặp mặt, đột nhiên liền biến thành cái dạng này.
Giống như 250 (đồ ngốc) không có bản lĩnh gì thật vất vả mới kiếm lời được mấy trăm đồng tiền liền khoe khoang.
Từ Tinh Tinh cảm thấy khiếp sợ, nghĩ tại sao mình có thể kết bạn với người như thế này.
Trong lúc suy nghĩ lại chợt nhận ra, tuy rằng cô ấy đã chứng kiến rất nhiều chuyện xưa của những cô gái lẫn chàng trai yêu thích Hạ Cẩm Tây, nhưng cô ấy chưa thấy qua Hạ Cẩm Tây chân chính nghiêm túc yêu đương với ai.
Đồ ăn được mang lên, Từ Tinh Tinh bưng ly rượu, xem như chính thức dò hỏi: "Thật sự ở bên nhau? Yêu đương? Mối quan hệ bạn gái?"
"Ừm." trong tay Hạ Cẩm Tây là rượu, tràn đầy một ly, giơ tay vô cùng phóng khoáng chạm mạnh vào ly cô ấy một chút, "Đã quen nhau."
Nói xong thật sự uống cạn.
Từ Tinh Tinh: "......"
Trịnh Tiêu rốt cuộc lên tiếng: "Uống ít thôi, vui vẻ một chút là được."
Từ Tinh Tinh: "Chị không rót rượu cho cậu ấy nha."
Hạ Cẩm Tây lại giơ ly rượu hướng về phía Phàn Phàm: "Mình tự nguyện."

Không ai nghĩ đến, hai người này hoặc là che giấu dong dong dài dài ngay cả quan hệ bạn bè cũng không thừa nhận, hoặc là một phát thành như vậy.
Trên bàn thịt nướng xì xèo, không ai ngăn được Hạ Cẩm Tây uống rượu, một lát sắc mặt liền ửng hồng, trong mắt long lanh.
Trịnh Tiêu biết, Hạ Cẩm Tây hôm nay uống như vậy, là bởi vì tâm tình tốt, vừa bởi vì tâm tình không tốt.
Tình yêu cho dù hạnh phúc, cũng không thể hoàn toàn thay đổi chỗ trống của tình thân mang đến, Hạ Cẩm Tây không phải là người luôn đè cảm xúc xuống đáy lòng, làm sao cũng phải tìm con đường thích hợp để phát tiết.
Vì thế sau đó Trịnh Tiêu không hề khuyên nữa, chỉ cho cô uống thêm chút sữa bò, tay gắp đồ ăn cho cô không dừng lại.
Bữa ăn này, nửa đoạn đề tài ban đầu tập trung vào "Mẹ nó tại sao hai người ở bên nhau!" "Mẹ nó rốt cuộc hai người cũng ở bên nhau!" "Mẹ nó hai người đừng phát cơm chó phiền chết mất!" "Mẹ nó hai người thật ngọt mau quỳ xuống tạ bà mối này đi!", Phần sau của đề tài hoàn toàn thoát khỏi chủ đề này, từng người tâm sự về những chuyện không vui trong công việc và cuộc sống.
Gương mặt cùng lỗ tai của Từ Tinh Tinh đỏ giống như con tôm luộc: "Tinh Nguyên kia thật ngu ngốc, đoạt hết mấy IP vừa ý của chị đây, cũng không đếm xem nhà bọn họ có bao nhiêu gương mặt phẫu thuật thẩm mỹ, được mấy người có thể diễn tốt, vàng rơi vào trong tay bọn họ đều thành đống phân......"
Phàn Phàm: "Mình lại mập lên mập lên rồi, nguyện vọng năm mới của mình là năm nay chỉ tăng 3kg, hiện tại đã 2.7kg, 2.7kg rồi, chỉ mới mấy tháng đã sắp vượt mức, nếu mình có công việc bận rộn như các cậu thì đã sớm giống như các cậu......"
Từ Tinh Tinh: "Lão Hạ cậu không tìm người trong giới thật đúng đắn, giống như chân lý của tiền bạc vật chất, mẹ nó giới này là cái gì chứ, mọi người đều thấy tiền liền sáng mắt, không có chân ái không có chân ái......"
Phàn Phàm: "Mình thật sự đói, mình không có cách nào, mình thật sự đói, buổi sáng đói giữa trưa đói buổi tối đói, không ăn no thì đói, ăn no cũng đói, ăn xong rồi ợ một cái, cảm thấy vẫn còn đói......"
Hạ Cẩm Tây: "Tinh Tinh cậu chia tay bạn trai trẻ rồi sao?"
Phàn Phàm: "Tinh Tinh cậu chia tay bạn trai trẻ rồi sao?"
Từ Tinh Tinh vỗ lên bàn: "Bạn giường! Bạn giường!"
Hạ Cẩm Tây: "Ngủ với tiểu thịt tươi* cũng không tệ."
Phàn Phàm: "Ngủ với tiểu thịt tươi cũng không tệ."
(* Một từ khá phổ biến trong giới giải trí Trung Quốc chuyên dùng để chỉ các idol nam độ tuổi từ 18- 30, trẻ trung, đẹp trai, hơi có phần non nớt.

Hoặc để chỉ trai tơ.)
Trịnh Tiêu cào cào cánh tay của Hạ Cẩm Tây: "Em có phải tiểu thịt tươi không?"
Hạ Cẩm Tây xoa bóp mặt cô ấy: "Em nhỏ hơn chị một tuổi, em là lão thịt tươi, khuôn mặt xinh đẹp, kỹ năng thiên phú, giữ mãi thanh xuân......"
Từ Tinh Tinh: "Em ấy chỉ nhỏ hơn cậu một tuổi?"
Phàn Phàm: "Nhìn không ra đúng không? Tiêu Tiêu chính là thần nhan trong giới chúng ta."
Từ Tinh Tinh: "Em vào trong giới đi, chị đây sẽ nâng em lên thành đại minh tinh."
Hạ Cẩm Tây: "Mình cậu nâng?"
Từ Tinh Tinh: "Các chị sẽ nâng em thành đại minh tinh."
Trịnh Tiêu cười nói: "Em đi làm gì? Ca hát khiêu vũ diễn kịch em đều không được, nếu đi thì em sẽ cố gắng, em tự cổ vũ bản thân cố lên, vậy em đã thực cố gắng sao?"
"F***......" Từ Tinh Tinh cười điên rồi, "Câu này của em có bao nhiêu trào phúng vậy?"
Hạ Cẩm Tây nghiêm túc nhìn chằm chằm Trịnh Tiêu: "Kỳ thật kỹ thuật diễn của em khá tốt."
Trịnh Tiêu: "Hạn chế thời điểm, hạn chế người xem."

Hạ Cẩm Tây cười đến vô cùng ý vị sâu xa, đôi tay cô đều đặt lên gương mặt Trịnh Tiêu, dùng sức xoa nắn: "Phải hạn chế, nhất định phải hạn chế, không thèm đưa em cho người khác đâu."
Trịnh Tiêu: "Buổi tối hôm nay chơi mèo?"
Hạ Cẩm Tây ha ha ha cười lên tiếng.
Phàn Phàm cau mày: "Sao mình cảm thấy mình thắng?"
Từ Tinh Tinh: "Có thể đừng kích thích một người thất tình được không!"
Hạ Cẩm Tây: "Không phải bạn giường sao?"
Trịnh Tiêu: "Không phải bạn giường sao?"
Từ Tinh Tinh: "Có thể đừng kích thích một người thất giường được không!!!"
Bữa cơm này ăn đến sắc trời hoàn toàn đen kịt.
Từ Tinh Tinh lái xe tới, nhưng đến cuối cùng cô ấy nói chuyện cũng mơ hồ, trăm triệu lần không thể tự lái xe về.
Người tỉnh táo nhất trong bốn người chính là Trịnh Tiêu, nhưng vì cô ấy trợ hứng cho Hạ Cẩm Tây, nên cũng uống chút rượu, vì để an toàn, đành phải kêu người lái thay.
Trước tiên đưa Phàn Phàm về, rồi đưa Tinh Tinh về, sau đó người lái thay hỏi Trịnh Tiêu cùng Hạ Cẩm Tây: "Cần tôi kêu xe cho hai người không?"
Hạ Cẩm Tây vẫy vẫy tay.

Người lái thay đi rồi, Hạ Cẩm Tây ngồi trên ghế sau xe của Từ Tinh Tinh, ngửa đầu híp mắt.
Gara thực yên tĩnh, cửa sổ xe đóng lại càng yên tĩnh hơn, Hạ Cẩm Tây nghe được tiếng hô hấp ra ra vào vào của mình, sau một lúc lâu, hỏi người bên cạnh: "Tối hôm nay trông chị thật ngốc nghếch phải không?"
Trịnh Tiêu lắc đầu: "Không có."
Hạ Cẩm Tây cười rộ lên: "Hôm nay chị thật sự ngốc, tựa như lần ở suối nước nóng kia."
"Chẳng qua......" Hạ Cẩm Tây dừng một chút, "Ngốc nghếch cũng là một nửa của chị."
Trịnh Tiêu: "Em thích chị ngốc nghếch."
Hạ Cẩm Tây quay đầu trừng cô ấy: "Vậy em cũng cảm thấy chị ngốc nghếch?"
Trịnh Tiêu: "Nếu em nói một người ngốc nghếch, sau đó cách họ rất xa, vậy thuyết minh người đó thật sự ngốc.

Nếu em nói một người ngốc nghếch, nhưng lại ôm cô ấy thật chặt, vậy có thể thay đổi ngốc nghếch thành đáng yêu."
Hạ Cẩm Tây cười rộ lên: "Em vĩnh viễn sẽ là cái dạng này sao?"
Trịnh Tiêu: "Nếu chị thích."
"Chị thích." Hạ Cẩm Tây hôn một cái lên mặt cô ấy, "Nhưng chị cũng chờ đến khi em biến thành kẻ ngốc.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương