Hạ Cẩm Tây về phòng.
Bên trong đã không còn cái gì kỳ kỳ quái quái, trên bàn có đồ ăn và rượu, ông chủ Vương ngồi đối diện bên kia bàn.
Thấy hai người tiến vào, ông chủ Vương đứng dậy nói: "Ai, giám đốc Hạ à, cô thật sự rất giống tôi!"
Hạ Cẩm Tây: "......"
Ông chủ Vương ha ha cười: "Đều là người lấy thức ăn làm đầu! Tục ngữ nói, làm tốt không bằng ăn no, tới tới tới, ngồi ngồi ngồi......"
Trịnh Tiêu kéo ghế trước mặt ra, xoa xoa lưng Hạ Cẩm Tây, ý bảo cô ngồi xuống.
Hạ Cẩm Tây ngồi xuống, không do dự nữa, lấy văn kiện từ trong túi đưa tới trước mặt ông chủ Vương: "Giám đốc Vương, vô cùng cảm ơn vì đã chiêu đãi nồng nhiệt nhiều ngày qua, nhưng tôi thật sự không thể tiếp tục trì hoãn thời gian, đây là giá cả cao nhất tôi có thể đưa ra, ngài xem xem."
Ông chủ Vương có chút ngoài ý muốn: "Việc này, chúng ta ăn cơm trước......"
Hạ Cẩm Tây cười cười: "Nói xong việc chính tôi mới ăn ngon miệng được."
Trịnh Tiêu ngồi ở bên cạnh Hạ Cẩm Tây, cúi đầu nhìn nhìn di động, sau đó nhỏ giọng nói câu: "Chuyến bay lúc 1 giờ tối đã được đặt xong."
Hạ Cẩm Tây nhướng mày.
Ở đâu ra chuyến bay với không chuyến bay, Trịnh Tiêu người này xem như đã biết cô muốn tính toán tiến hành một cuộc đàm phán cuối cùng, cho nên tận tâm tận lực giả vờ làm trợ lý, chế tạo bầu không khí cho cô.
Ông chủ Vương nghe thấy lời này, mở văn kiện của Hạ Cẩm Tây ra: "Thật sự vội như vậy à."
Hạ Cẩm Tây nghiêng nghiêng đầu, có chút bất đắc dĩ: "Nói đến cùng tôi chỉ là người làm công, chương trình của công ty không thể làm lộn xộn, tuần diễn thời gian một ngày cũng không thể kéo dài.

Anh Vương là người tốt, công ty lại rất lớn mạnh, tôi thật sự rất muốn hợp tác với anh, nhưng nếu lần này bỏ lỡ cũng không sao cả, được kết bạn với anh Vương thì xem như chuyến đi này đã rất thành công."
Có lễ có nghĩa, có thật có giả, nói đến bước này, thật sự muốn đưa ra tối hậu thư.
Tầm mắt của ông chủ Vương dừng trên văn kiện, nhăn mày, sau một lúc lâu, buộc lại văn kiện nói: "Em gái tính tình sảng khoái, tôi cũng thích hợp tác với người sảng khoái.

Tôi ăn cơm trước, một số chi tiết cụ thể sẽ nói sau."
Đại khái xem như không thành vấn đề, Hạ Cẩm Tây thả lỏng xuống, gật gật đầu: "Được, chúng ta ăn cơm.


Mời ông chủ Vương."
Ông chủ Vương cười nói: "Giám đốc Hạ, mời."
Trịnh Tiêu đứng lên, thế hai người rót rượu, còn săn sóc giúp Hạ Cẩm Tây trải khăn ăn.
Bữa cơm này coi như vui vẻ, bởi vì bình rượu bị khống chế ở trong tay Trịnh Tiêu suốt toàn bộ quá trình, hai người cũng chưa uống quá nhiều rượu.
Từng người lui một bước nhỏ, cuối cùng hợp tác thành công, Hạ Cẩm Tây nhớ thương "Chuyến bay", nên cũng không ở lại lâu lắm, gần đến thời gian liền đứng dậy tạm biệt, chuẩn bị rời đi.
Ông chủ Vương nói: "Các cô về khách sạn hay là đi sân bay, tôi kêu tài xế đưa các cô đi."
Hạ Cẩm Tây còn không có mở miệng, Trịnh Tiêu tiếp lời: "Cảm ơn giám đốc Vương, lúc đặt vé máy bay tôi cũng đã gọi tài xế, cho nên không cần làm phiền ngài."
"À à." Ông chủ Vương nhìn nhìn Trịnh Tiêu, cười nói, "Trợ lý này của giám đốc Hạ rất tốt nha."
Hạ Cẩm Tây mỉm cười: "Vâng rất tốt."
Ông chủ Vương: "Thật sự không dừng lại ở thành phố S sao? Nơi đó có mấy em gái......"
Hạ Cẩm Tây nhanh chóng đánh gãy lời nói của hắn: "Thật sự không thể dừng lại, nếu dừng nữa ông chủ của tôi sẽ trừ tiền lương của tôi mất."
Ông chủ Vương cười rộ lên, cuối cùng kết thúc khách sáo, đưa hai người ra cửa.
Hạ Cẩm Tây bước đi không chậm, chỉ nghĩ mau rời khỏi cái nơi "Trong sáng" này.
Nhưng cô không nghĩ tới, Chanh Tử vẫn đang chờ hai người ở trước đường.
Thấy ba người cùng nhau đến đây, Chanh Tử đứng lên, em ấy ăn mặc rất mỏng, váy ngắn để lộ chân, dẫm lên đôi giày thể thao đế cao chạy tới, giống cô thiếu nữ chờ tan học.
"Giám đốc Vương, chị Tây Tây, chị Tiêu Tiêu, mọi người phải đi sao?"
Hạ Cẩm Tây gật gật đầu: "Chúng tôi còn có việc......"
Đôi mắt Chanh Tử đuổi theo cô, rất cấp bách: "Về thành phố sao?"
Hạ Cẩm Tây dừng một chút, Trịnh Tiêu nói: "Đúng vậy."
Chanh Tử: "Em có thể đi cùng mọi người không?"

Hạ Cẩm Tây không nói chuyện, Trịnh Tiêu lần này cũng không đáp lời.
Ông chủ Vương nhìn xem người này, nhìn xem người kia, mở miệng nói: "Chanh Tử nếu cô phải đi, tôi kêu tài xế đưa cô đi."
Nhưng Chanh Tử mở to đôi mắt ngập nước, nói: "Cảm ơn giám đốc Vương, em có vài lời muốn nói với chị Tây Tây."
"Ah, vậy......" Ông chủ Vương lại nhìn nhìn người này, nhìn nhìn người kia, ngầm hiểu mà cười, phất tay nói, "Vậy việc của mấy cô gái các cô, tôi không tham dự.

Giám đốc Hạ chúng ta lần sau gặp lại."
Hạ Cẩm Tây gật gật đầu: "Hẹn gặp lại anh Vương."
Ông chủ Vương quay lưng tiếp tục đi tắm suối nước nóng, Hạ Cẩm Tây nhìn quanh bốn phía, không đi đến trước, nói với Chanh Tử: "Nói ở chỗ này đi."
Chanh Tử nhìn Trịnh Tiêu, vặn vặn ngón tay, nhưng Trịnh Tiêu vô cùng thờ ơ, căn bản không có ý rời đi, Hạ Cẩm Tây cũng không để cô ấy đi, chỉ yên tĩnh nhìn Chanh Tử.
Chanh Tử đành phải mở miệng nói: "Giám đốc Hạ, em biết chúng ta chỉ mới quen biết, em cũng không giúp đỡ cho chị được gì, mà lại đưa ra yêu cầu thì thực quá đáng, nhưng em thật sự không có cách nào khác.

Em không muốn ở lại công ty của em lãng phí thanh xuân, em muốn xin chị cho em một đề cử, không phải U, em biết em không tư cách vào U, công ty nhỏ khác, chính quy một chút là được."
Hạ Cẩm Tây hít vào một hơi, nhìn em ấy một cái từ trên xuống dưới, hỏi em ấy: "Em cảm thấy em xinh đẹp không?"
Chanh Tử: "So với người thường còn được, so với các ngôi sao lớn thì không bằng."
Hạ Cẩm Tây: "Vậy em cảm thấy em có tài nghệ xuất chúng không?"
Chanh Tử: "Hát và nhảy bình thường, diễn xuất thì em đang học tập."
Hạ Cẩm Tây: "Con đường này chú trọng đến thiên phú cùng số mệnh, em rất nỗ lực, nhưng cũng không nỗ lực đến trăm phần trăm, nếu muốn chị đề cử, chị kiến nghị em tìm một văn phòng luật sư, nộp đơn kiện chấm dứt hợp đồng cho em."
"Sau đó thì sao?" Chanh Tử có chút mê mang.
"Sau đó đi học." Hạ Cẩm Tây nói, "Bằng sự thông minh cùng khuôn mặt của em, học tập, đi làm, em có thể có được một cuộc sống tốt."
Chanh Tử: "Nhưng em đã 20 rồi."

Hạ Cẩm Tây: "20 học tập vẫn không muộn, nhưng 20 vào giới giải trí còn vào vị trí như vậy, là quá muộn."
Chanh Tư sững sờ ở nơi đó, Hạ Cẩm Tây cười nói: "Chị có thể viết đề cử cho em, nhưng cuộc sống là của em, nghĩ kỹ rồi lựa chọn."
Nói xong, cũng không dừng lại lâu, Hạ Cẩm Tây xoay người bước nhanh đi ra ngoài.

Trịnh Tiêu đi theo phía sau cô, lần này ra ngoài cửa lớn, xe đang chờ sẵn.
Hạ Cẩm Tây quay đầu nhìn cô ấy: "Cô kêu?"
Trịnh Tiêu cười cười: "Không phải tôi nói đã sắp xếp tốt rồi sao?"
Hạ Cẩm Tây cười rộ lên, khom người vào xe: "Làm trợ lý không tệ."
Trợ lý đương nhiên không tệ, trợ lý với khuôn mặt như vậy, chỉ cần đứng tại đó như bình hoa cũng đều có thể khiến tâm tình Hạ Cẩm Tây sung sướng, huống chi trợ lý còn có đầu óc thông minh, luôn sẽ làm được một ít việc nhỏ một cách rất tự nhiên, như vậy khiến cho lòng người cảm thấy an tâm.
Hợp đồng bàn xong, mấy cô gái ngây thơ cũng được giải quyết, trong xe ánh sáng mờ tối, Hạ Cẩm Tây nghiêng đầu nhìn Trịnh Tiêu, vấn đề duy nhất còn lại đêm nay, chính là tâm tình của trợ lý.
Hạ Cẩm Tây để ý cái nhìn của Trịnh Tiêu, tất cả mọi việc đêm nay, cô đều muốn biết cái nhìn của Trịnh Tiêu.
Nhưng Trịnh Tiêu là một người không thể nhìn ra được suy nghĩ chân thật chỉ từ biểu hiện cùng hành động của cô ấy, cho nên Hạ Cẩm Tây do dự vài lần, cuối cùng đành phải mở miệng dò hỏi.
Trực tiếp dò hỏi.
"Cảm thấy công việc của chúng tôi thực loạn phải không?" Hạ Cẩm Tây nói.
Trịnh Tiêu: "Nơi có con người liền có giang hồ, nơi có ích lợi liền có tranh đấu."
Hạ Cẩm Tây: "Chiếc bánh kem của chúng tôi quá lớn cũng quá ít, cho nên tranh tới tranh lui, vừa quay đầu lại sẽ phát hiện bản thân đã hoàn toàn thay đổi."
Trịnh Tiêu: "Cô không có."
Hạ Cẩm Tây: "Không có gì?"
Trịnh Tiêu giơ tay chọc chọc ngực cô: "Nơi này của cô không thay đổi."
Thật sự là tầm thường, nhưng làm lòng người khó tự trả lời.
Hạ Cẩm Tây cười cười, không hề nhìn Trịnh Tiêu, cô quay đầu lại nhìn chằm chằm phía trước, nhìn con đường núi trùng trùng điệp điệp: "Sao có thể không thay đổi, mỗi phút mỗi giây đều thay đổi."
"Phải không?" Trịnh Tiêu hướng tới trước mặt cô, mở bàn tay ra, "Tôi sờ xem."
Hạ Cẩm Tây: "????"
Đầu ngón tay Trịnh Tiêu đã dừng ở trên ngực cô: "Không có."

Hạ Cẩm Tây: "!!!!"
Hạ Cẩm Tây giơ tay tát một cái lên mu bàn tay của Trịnh Tiêu: "Lưu manh!"
Trịnh Tiêu thu bàn tay bị đánh đau về, vui tươi hớn hở cười rộ lên.
"Sao cô có thể đáng khinh như vậy!" Hạ Cẩm Tây đúng lý hợp tình mà trừng cô ấy, "Cô là muốn bị tôi đánh gãy cánh tay sao?!"
"Không phải, sợ đau." Tầm mắt của Trịnh Tiêu vẫn quét một vòng ở nơi đó, "Nhưng tôi thừa nhận tôi lưu manh."
Hạ Cẩm Tây: "......"
Hạ Cẩm Tây: "Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cô đó."
Trịnh Tiêu giương mắt, đối diện tầm mắt của cô: "Tôi cũng nói nghiêm túc, chúng ta không phải đang nghiêm túc sao, cô nói bí mật, tôi cũng liền nói bí mật.

Công việc hiện tại của tôi quá đơn điệu, những việc này suy cho cùng đều là vấn đề của con người, vì vậy tôi đưa chút bí mật của tôi cho cô."
Trong đầu Hạ Cẩm Tây xoay một vòng, cuối cùng mới phản ứng ra.
Cô triển lãm công việc nghề nghiệp của mình cho Trịnh Tiêu xem, còn chờ đợi cô ấy đánh giá, một chút tâm tư hoặc nhiều hoặc ít này, khả năng Trịnh Tiêu đã đoán ra được.
Cô cảm thấy nghề nghiệp của mình có rất nhiều phần khá đen tối, Trịnh Tiêu làm hành động trao đổi ngang nhau, cho cô xem phần đen tối của cô ấy, tựa như đang nói, việc này đâu là gì, mọi người chúng ta đều giống như nhau.
Hạ Cẩm Tây không cảm thấy mình giống Trịnh Tiêu, cô cảm thấy Trịnh Tiêu cùng toàn bộ thế giới cô gặp đều khác biệt.
Trịnh Tiêu có rất nhiều khuyết điểm, nhưng Hạ Cẩm Tây không cho phép Trịnh Tiêu tự tạo loạn khuyết điểm cho cô ấy, như vậy sẽ có vẻ như nhân phẩm của cô rất kém cỏi.
"Cô không đáng khinh." Hạ Cẩm Tây nói.
Trịnh Tiêu: "Tôi đáng khinh."
Hạ Cẩm Tây vang vang giọng mà lặp lại: "Cô không đáng khinh."
Trịnh Tiêu: "Tôi thật sự đáng khinh."
Hạ Cẩm Tây hơi tức giận, đấm tay xuống ghế dựa: "Tôi nói cô không đáng khinh là không đáng khinh!"
Trịnh Tiêu: "Nếu không chúng ta trở về thử xem sao?"
Hạ Cẩm Tây: "????"
Trịnh Tiêu: "Thực tiễn đưa ra hiểu biết chính xác.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương