Chuyến công tác này Hạ Cẩm Tây đi rất lâu, Trịnh Tiêu cũng không nóng nảy, có tin nhắn liền trả lời, không có tin nhắn thì tiếp tục làm việc của mình.
Những lúc có ý tưởng để nặn đồ vật đều khá vui vẻ, cô vẫn không quá thích dùng máy tính, không phải vì kiên trì với suy nghĩ thủ công, chỉ là thích cảm xúc bùn đất nằm ở trong lòng bàn tay.
Mềm mại hay cứng cáp, biến hình hay khô nứt, đều tùy thuộc vào chính mình.
Tập trung làm việc chẳng phân biệt ngày đêm, thường xuyên cảm thấy hoảng hốt với thời gian trôi đi, cho nên đến khi di động đột nhiên vang lên, luôn cảm thấy như là thông tin từ bên ngoài không gian truyền tới.
Trịnh Tiêu đứng lên, nhìn di động, không phải Hạ Cẩm Tây, thậm chí không có tên, là một dãy số xa lạ.
Trịnh Tiêu không để ý, ngồi xuống tiếp tục tạo hình.

Di động vang mấy lần liên tiếp, cuối cùng không còn âm thanh.
Buổi chiều cô làm việc xong chuẩn bị nấu ít sủi cảo ăn, di động lại đổ chuông, Trịnh Tiêu trực tiếp treo máy, nhìn vào nhật ký cuộc gọi, phát hiện là dãy số giống buối sáng.
Trịnh Tiêu giơ tay chuẩn bị block, bên kia đã gửi tin nhắn đến.
【 Tôi là Trâu Y Na, có việc tìm cô.


Trịnh Tiêu dừng tay lại, gọi điện thoại qua: "Có chuyện gì?"
Trâu Y Na hẹn gặp mặt Trịnh Tiêu, địa điểm không tính quá xa.
Trịnh Tiêu thu dọn rồi lái xe ra ngoài, đến nơi, Trâu Y Na chưa tới.​ Trịnh Tiêu chụp tấm hình, cho thấy mình đã tới rồi, sau đó liền bắt đầu gọi món, đều là món cô thích ăn.
​Chưa ăn cơm chiều, nên cô có chút đói.
Trong quán phục vụ không tệ, tốc độ lên món rất nhanh, sau khi đồ ăn lên bàn đầy đủ, Trâu Y Na vẫn chưa tới.
Trịnh Tiêu bắt đầu ăn cơm, ăn đến một nửa, rốt cuộc cửa phòng cũng bị người gõ vang.
"Vào." Trịnh Tiêu nói.
Trâu Y Na đẩy cửa, áo khoác mũ khẩu trang mắt kính, trang bị thật sự kín mít.
Trịnh Tiêu một chút cũng không khách sáo, uống hết chén canh, nói: "Thích cái gì tự mình gọi."
Trâu Y Na cởi bỏ bớt trang bị, ngồi xuống đối diện Trịnh Tiêu, nhìn nhìn đồ ăn thừa trên bàn, trên mặt không hề dao động: "Tôi không phải tới ăn cơm."
"Ừm, nói đi." Trịnh Tiêu nói.
Trâu Y Na đi thẳng vào vấn đề hỏi cô: "Hiện tại cô và Hạ Cẩm Tây là có quan hệ gì?"

Trịnh Tiêu cười rộ lên, thật sự cảm thấy khá buồn cười, cô nhích ra phía sau, điều chỉnh tư thế ngồi thực thoải mái: "Cô dùng thân phận gì để dò hỏi chuyện này?"
Trâu Y Na bẹp bẹp miệng: "Bạn bè."
Trịnh Tiêu: "Vậy cô nên đi hỏi Cẩm Tây, hai ta không quá thân."
Trâu Y Na: "Cô ấy có băn khoăn, tôi là nghệ sĩ của cô ấy."
Trịnh Tiêu nhướng mày: "Cô nói không sai, nếu không có điều băn khoăn này, cô ấy đã block cô rồi."
Trâu Y Na: "......"
Trịnh Tiêu: "Xin lỗi, tôi cảm thấy hôm nay ngay từ lúc bắt đầu đã không phải là một bầu không khí lịch sự."
Trâu Y Na nắm chặt nắm tay, cô ấy nhìn chằm chằm Trịnh Tiêu, trong mắt luôn chứa đựng một tia giận dữ: "Không cần thiết lịch sự, trước kia tôi rất thích cô, nhưng tới bây giờ, tôi cũng chỉ có thể đặt cô ở vị trí kẻ địch."
"Cảm ơn." Trịnh Tiêu nói.
Trâu Y Na cau mày, thở phì phì: "Cô không có điều gì muốn hỏi tôi sao?"
"Có đấy." Trịnh Tiêu nhìn cô ấy, "Vì sao đột nhiên tìm tôi?"
Trâu Y Na hỏi lại cô: "Vì sao đồng ý gặp tôi?"
Trịnh Tiêu cười cười, tỏ vẻ đề tài này không thể tiếp tục.
"Được rồi." Trâu Y Na lui về phía sau một bước, "Tôi nói thật với cô, cô cũng có thể nói thật với tôi sao?"
Trịnh Tiêu: "Xem tình huống."
Trâu Y Na: "Sao cô có thể như vậy!"
Trịnh Tiêu nhìn cửa: "Vậy tình huống cũng không cần xem......"
"Cô ngồi xuống!" Trâu Y Na đứng lên trước, một bộ dáng phòng ngừa cô chạy trốn.
Trịnh Tiêu lại không cử động, cô nói: "Tôi đợi cô một giờ, là bởi vì việc hôm nay có quan hệ với Cẩm Tây.

Nếu cô còn muốn lãng phí thời gian của tôi, tôi không ngại giáp mặt Cẩm Tây để nói chuyện về cô."
Trâu Y Na nhếch môi mỉm cười: "Cô nói với cô ấy về tôi có ích lợi gì, cô ấy căn bản không thèm để ý đến tôi."
Trịnh Tiêu không nói chuyện, ôm ly nước ấm trong tay.
Trâu Y Na giống như lầm bầm lầu bầu: "Tôi quay cảnh đầu tiên, nhiều người tới thăm ban như vậy, nhưng cô ấy không tới.

Tôi đóng máy quay, ngay cả câu chúc phúc của cô ấy cũng không có."

"Tôi bị cô ấy sắp xếp rất nhiều hành trình, hôm nay về thành phố Bắc thăm ba mẹ của tôi chỉ có nửa ngày, ngày mai tôi phải diễn xuất, diễn xuất xong phải tham gia một chương trình tạp kỹ."
"Tôi thích Hạ Cẩm Tây, nhưng tôi không có nhiều thời gian để xử lý chuyện này.

Cô ở thành phố Bắc, gần quan được ban lộc, tôi cảm thấy tôi thua thật sự không rõ ràng."
"Quan trọng nhất chính là," Trâu Y Na ngẩng đầu nhìn cô, mày nhăn chặt muốn chết, "Cô thật sự thích Hạ Cẩm Tây sao? Cô yêu cô ấy sao? Cô có luôn nghĩ đến cô ấy như tôi không, vì cô ấy mà trả giá không? Cô căn bản không phải người như vậy, hôm nay dù Hạ Cẩm Tây chỉ là bạn bè của tôi, thì tôi cũng không cam lòng cho hai người ở bên nhau."
"Huống chi, quan hệ của hai người mập mờ không rõ," Trâu Y Na dừng một chút, nói, "Cô có biết cô ấy đi công tác, người ta kêu mấy cô gái đến cho cô ấy không?"
Trịnh Tiêu: "Oh wow."
Trâu Y Na: "Những người đó cũng không phải là gái club bình thường như cô tưởng, mấy người đó tuổi trẻ xinh đẹp mang dã tâm bừng bừng."
Trịnh Tiêu: "Giống như cô."
"Tôi không giống!" Trâu Y Na kích động lên, "Tôi không giống các người! Các người chỉ biết đòi lấy, chỉ biết yêu cầu cô ấy! Các người căn bản không quan tâm đến cô ấy, không biết khi nào cô ấy sẽ khổ sở, không biết cô ấy sợ hãi cái gì......!Các người nhiều nhất chỉ là động động mồm mép......"
Trịnh Tiêu không tỏ ý kiến, Trâu Y Na nhìn cô: "Có phải cô cho rằng cô đặc biệt? Cô không phải, cô cũng giống thế, cô chỉ biết viết tờ giấy......"
Trịnh Tiêu nhăn mày lại, Trâu Y Na trào phúng mà cười: "Mong nguyện vọng của cô ấy đều được thực hiện, ngay cả nguyện vọng của cô ấy là gì cũng không biết."
Tối nay cuối cùng Trịnh Tiêu mới có cảm xúc thật sự, cô móc di động ra, mở ghi âm, ném tới trước mặt Trâu Y Na: "Cô tiếp tục nói đi, cô theo dõi chúng tôi?"
Trâu Y Na mím môi, không lên tiếng.
Trịnh Tiêu: "Cô mở bao lì xì của tôi và Cẩm Tây?"
Trâu Y Na tiếp tục trầm mặc.
Trịnh Tiêu: "Cô đã làm cái gì? Thấy người nào? Tại sao làm vậy?"
Trâu Y Na cười một cái.
Trịnh Tiêu dừng ghi âm, nói: "Còn có điều gì muốn nói không?"
Trâu Y Na: "Cô nóng nảy."
"Ừm." Trịnh Tiêu thoải mái hào phóng thừa nhận, "Tôi rất sốt ruột cho Hạ Cẩm Tây vì bên cạnh lại có người ngu ngốc như vậy."
Trâu Y Na còn muốn nói, Trịnh Tiêu trực tiếp gọi điện thoại cho Hạ Cẩm Tây.

Cô mở loa lớn lên, mỗi một tiếng chuông đều có thể nghe thấy rõ ràng.

Không giống như Trâu Y Na, vĩnh viễn không gọi được cho Hạ Cẩm Tây, di động của Trịnh Tiêu chưa vang vài tiếng, đã bị chuyển được.
"Alo." Giọng nói của Hạ Cẩm Tây nhẹ nhàng lành lạnh, mang theo chút ý cười, "Chuyện gì vậy?"
Trâu Y Na chờ Trịnh Tiêu cáo trạng, chờ cô liệt kê ra hành vi phạm tội của mình, như vậy ít nhất mình còn có thể xông vào thế giới của Hạ Cẩm Tây, làm cho cô ấy tức giận, làm cho cô ấy mắng mình.
Chỉ cần có cảm xúc liền dễ làm, yêu hận giận dữ, chuyển hóa chỉ trong nháy mắt.
Nhưng Trịnh Tiêu lại không sốt ruột, tại khoảnh khắc điện thoại được nhận, tất cả mặt trái cảm xúc của cô đều biến mất, mở miệng nói chuyện, vô cùng dịu dàng: "Không có gì đâu."
Hạ Cẩm Tây ở bên kia dừng một chút, sau đó tạp âm bị rút đi, rõ ràng là thay đổi đến khu vực yên tĩnh hơn: "Còn chưa ngủ sao?"
Trịnh Tiêu: "Ừm."
Hạ Cẩm Tây: "Đang làm gì?"
Trịnh Tiêu: "Gọi điện thoại với cô."
"Sao cô có thể ngốc như vậy......" Hạ Cẩm Tây cười rộ lên, "Với EQ nói chuyện như cô, người khác nói 3 câu là phải bị cúp điện thoại."
Trịnh Tiêu cũng cười: "Vậy vì sao cô không cúp?"
"À......" Hạ Cẩm Tây kéo dài âm thanh, "Có lẽ do tôi đang nhàm chán đi."
"Vậy tôi nói chuyện phiếm với cô." Trịnh Tiêu bật nhỏ âm lượng lại, cầm điện thoại dán ở bên tai, "Cả ngày hôm nay làm gì?"
Hoàn toàn coi Trâu Y Na đang giương cung bạt kiếm ở đối diện không là gì cả.
Trâu Y Na cảm thấy khiếp sợ, đương nhiên, cô ấy càng khiếp sợ lại càng phẫn nộ, càng phẫn nộ lại càng không cam lòng.
Cô ấy cũng không tin hôm nay cô ấy đã kích động được cảm xúc của Trịnh Tiêu, còn nói ra bí mật lớn như vậy, mà Trịnh Tiêu có thể nhịn được không đề cập tới chuyện này, chỉ đơn thuần phát cẩu lương thôi sao?
Trâu Y Na không tin, Trâu Y Na nắm tay chờ đợi cuộc gọi điện thoại này.
Cô ấy không nghe được âm thanh của Hạ Cẩm Tây, chỉ có thể nghe một phía của Trịnh Tiêu, nghe cô quan tâm đến thân thể của Hạ Cẩm Tây một chút, hỏi một câu về thời tiết, sau đó tiếp hai câu lời nói, cười một cái, lại còn cực kỳ tùy tiện thả thính.
Trâu Y Na giương miệng, nắm tay, vẫn luôn đợi như vậy đến hai mươi phút.
Mắt thấy hai người sắp gọi xong, bắt đầu tiến vào giai đoạn ngủ ngon, Trâu Y Na nhịn không nổi, đột nhiên vỗ một cái tát lên bàn, kêu đến đặc biệt lớn tiếng: "Cô làm cái gì vậy hả!"
Không kêu lớn Hạ Cẩm Tây sẽ không nghe thấy.
Quả nhiên, Hạ Cẩm Tây nghe thấy được, nhưng Hạ Cẩm Tây nói gì đó Trâu Y Na không biết, cô ấy chỉ có thể thấy Trịnh Tiêu che che loa lại, nói: "Không có việc gì, tôi ở bên ngoài ăn cơm."
"Bàn bên cạnh, khả năng là đang cãi nhau thôi."
"Ah, nghe không rõ lắm, hình như cô con gái nhìn lén thứ gì đó sau lưng mẹ......"
"Cô nói cái gì vậy hả cô......" Trâu Y Na đứng lên, định một bước vượt qua dùng vũ lực với Trịnh Tiêu.
Trịnh Tiêu bất ngờ chuyển biến đề tài, đột nhiên nói: "Tôi nhớ cô."
Trâu Y Na: "......"
Hạ Cẩm Tây: "......"
Trịnh Tiêu: "Ngày mai có rảnh gặp tôi không? Ah, tôi cảm thấy cô rảnh, dù công việc bận rộn thế nào thì cũng phải ngủ.


Cô gửi địa chỉ qua cho tôi đi."
Trâu Y Na: "......"
Hạ Cẩm Tây: "......"
Trịnh Tiêu: "Thật là, có chút thẹn thùng, được rồi, bai ~"
Cúp điện thoại.

Trâu Y Na nhìn chằm chằm Trịnh Tiêu, đơ một hồi lâu.
Trâu Y Na: "Tôi trước kia không phát hiện, phu nhân như cô lại có thế giả vờ được như vậy sao?"
Trịnh Tiêu: "Chỗ nào giả vờ, mỗi một câu vừa rồi cô nghe được đều là thật lòng biểu lộ."
Trâu Y Na: "Sao cô không đi đóng phim đi?"
Trịnh Tiêu: "Loại người như tôi nếu đều vào giới giải trí, các cô còn có cơm ăn?"
Trâu Y Na: "......"
Trịnh Tiêu đứng lên đi ra ngoài: "Được rồi, tôi đợi cô cô đợi tôi, cô chọc giận tôi tôi chọc giận cô, hôm nay coi như huề nhau."
Trâu Y Na vẫn muốn nói tiếp, Trịnh Tiêu đột nhiên xoay người: "À, còn có, tôi đã chặn số điện thoại của cô rồi.

Về sau có việc thì tìm đương sự nói, đây xem như là bước đầu tiên ba ba dạy cô biết tôn trọng người khác."
"F***." Trâu Y Na vừa chửi, Trịnh Tiêu vừa nhấc chân, mở cửa phòng ra, đi rồi.
Ra khỏi quán ăn lên xe, cửa xe mới vừa bị đóng lại, liền nhận được tin nhắn đến từ Hạ Cẩm Tây.

WeChat có một chuỗi địa chỉ, còn kèm mấy dòng chữ:
【 Cô không bình thường 】
【 Ngày mai tới nói rõ ràng cho tôi】
【 Bằng không thì ngủ ngoài đường 】
Trịnh Tiêu trả lời cô ấy:
【 Nếu tôi nói rõ ràng thì sao? 】
Hạ Cẩm Tây:
【 ngủ trên 】
【 Giường tôi】.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương