Tặc Đảm
Chương 24

Tiêu Ngự đứng ở gần đó bồi hồi, có thể tìm được một con đường nhỏ xuyên qua khu vực này, nhưng mà tính toán một chút thì lại khó có thể xuyên qua bởi gì có U Linh quái, muốn xuyên qua nơi này căn bản là khó có khả năng hoàn thành, trừ phi kĩ năng Tiềm Hành có cấp bậc cao.

Trước 10 cấp đây là nhiệm vụ một người khó có thể hoàn thành.

Tiêu Ngự không khỏi có chút thất vọng, nhưng hắn vẫn không muốn bỏ qua.

Nhất định phải có phương pháp vượt qua nơi này nếu không Áo Đức đạo sư đạo tặc sẽ không cho mình đi làm nhiệm vụ này.

“ Nhưng là phải làm thế nào mới thông qua được nơi này?” Tiêu Ngự nhìn về phía trước, suy tư, nhưng vẫn chưa tìm ra được đầu mối.

Đang lúc Tiêu Ngự vắt óc ra suy nghĩ thì sâu trong hạp cốc một dải mây màu trắng nhẹ nhàng dần dần kéo tới, bao phủ cả vùng này trong màn sương mù dày đặc, khiến cho tầm nhìn của Tiêu Ngự lại càng giảm thấp đi hơn nữa.

Nhìn một mảng trắng xoá mờ mịt trước mặt, ánh mắt Tiêu Ngự chợt sáng lên, sương mù trắng này mặc dù làm cho tầm nhìn của mình bị hạ thấp đi khá lớn, nhưng đồng thời cũng là giảm đi cảm giác của lũ U Linh quái.

Nói cách khác sương mù trắng xoá này là mấu chốt để thông qua nơi này.

Nhưng là đối với một thông đạo chật hẹp có nhiều sương mù trắng xoá như thế này, quái vật lại rất dày đặc, trong lòng Tiêu Ngự có chút thấp thỏm, mình có thể làm được không? độ khó tựa hồ như rất cao à.

Nhất thời Tiêu Ngự có điểm do dự không dám quyết định, chừng 15s qua đi, dải sương mù màu trắng chậm rãi tan ra.

Đứng nguyên tại chỗ chừng 20 phút, Tiêu Ngự đại khái hiểu rõ được quy luật di động của đám sương trắng, cứ cách 5 phút là lại có một dải sương mù trắng xoá thổi tới, sương mù bao phủ nơi này ước chừng 15 giây rồi sẽ tan đi, nói cách khác trong 15 giây này Tiêu Ngự phải đi qua được cái thông đạo hẹp này, quả thật độ khó lại càng tăng thêm.

“ Nhiệm vụ này xếp đặt thật là biến thái quá mà, không nghĩ tới lại có một cách bố trí nhiệm vụ như vậy, thật sự là không có nhân đạo gì mà.” Tiêu Ngự trong lòng căm giận nghĩ.

Tiếp tục quan sát, mò mẫm quy luật chuyển động của đám U Linh quái phía trước, yên lặng ghi nhớ đường đi của lũ U Linh quái khắc sâu trong tâm khảm, Tiêu Ngự mò mẫm tìm đường di chuyển an toàn nhất của mình.

Một dải sương mù trắng xoá đang nhẹ nhàng di chuyển lại gần.

“ Chính là lúc này.” chuỷ thủ trong tay phải xoay tròn một vòng theo thói quen, sau đó vững vàng bắt lấy, Tiêu Ngự hướng tới phía trước mà tiềm hành đi.

Sương mù nhanh chóng bao phủ toàn bộ khu vực này, tầm nhìn chung quanh hạ thấp, nhìn xa nhất cũng chỉ tầm 2 mét mà thôi.

Đi tới nơi đám U Linh tụ tập, thâm tâm của Tiêu Ngự không khỏi căng thẳng.

“ Cần phải tỉnh táo!” Tiêu Ngự âm thầm nhắc nhở mình, hít sâu một hơi, chậm rãi đi tới phía trước.

Tốc độ mà chậm quá thì trong 15 giây không có cách nào vượt ra khỏi nơi này, Tiêu Ngự đi nhanh hơn một chút, nhưng lại không dám đi quá nhanh, vì nếu như bị phát hiện thì hắn chắc chắn khó thoát khỏi cái chết.

Xuyên qua bên cạnh ba con U Linh quái, Tiêu Ngự yên ổn tiến lên một đoạn, bên trong sương mù, phía trước có ba bóng đen đang đi về phía này.

Tiêu Ngự đứng yên tại chỗ, chỗ này theo tính toán ban đầu thì là một vị trí đứng khá tốt.

Ba U Linh quái hướng nơi Tiêu Ngự đang đứng mà đi tới.

Tiêu Ngự lẳng lặng đứng yên tại chỗ, nhìn ba con U Linh quái đang tiến tới chỗ mình, thâm tâm hắn đã khẩn trương tới cực hạn rồi.

Ba con U Linh quái đường đi cũng không có thay đổi, làm Tiêu Ngự trong lòng hơi yên ổn đi một chút.

Ba con U Linh quái này có hình dáng của một thôn dân, nhìn khuôn mặt dữ tợn, Tiêu Ngự không khỏi lạnh trong lòng, lần đầu tiên hắn cảm giác được quái vật không ngờ lại đáng sợ như vây.

Ba con U Linh quái trước sau đi qua sát người Tiêu Ngự, từ từ mà rời xa, Một giọt mồ hôi lạnh từ gò má Tiêu Ngự theo tóc mai mà rơi xuống đất không một tiếng động.

Trong giây phút đó, Tiêu Ngự cảm giác như tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi.

Cảm giác được ba con U Linh quái đã rời đi, Tiêu Ngự bước tiếp tục nhanh hơn về phia trước, mong muốn nhanh nhanh chóng chóng thoát khỏi khu vực chật hẹp này. Liên tiếp gặp qua mấy con U linh quái, Tiêu Ngự không còn cảm giác khiếp sợ như lúc nãy nữa, tỉnh táo hơn rất nhiều, động tác cũng lưu loát hơn rồi.

“ Nhất định phải tỉnh táo.” Tiêu Ngự nhắc nhở chính mình, vừa lại gặp qua một con U Linh quái, lúc khoảng cách gần nhất với con U Linh quái, Tiêu Ngự thậm chí còn có thể nhìn thấy được hình ảnh trong mắt của U Linh quái.

Trong mắt U Linh quái một mảnh trắng xoá mù mịt, ở trong phiến sương mù này, tầm nhìn của chúng nó so với tưởng tượng còn thấp hơn nhiều.

Chỉ còn một đoạn ngắn nữa thôi, thời gian lại chỉ còn có 3 giây , Tiêu Ngự không khỏi nhanh chân hơn.

Phía trước có năm con U Linh quái đứng song song, bất quá cái khe hở giữa bọn chúng chỉ có tầm nửa mét mà thôi.

Tiêu Ngự đồng tử bỗng nhiên co rút lại, tốc độ không giảm, thậm chí còn nhanh hơn, đến trước mặt bọn U Linh quái, hơi nghiêng nghiêng thân thể, mà đi xuyên qua.

Sau khi vượt qua U Linh, Tiêu Ngự nhanh chóng chạy tới phía trước, vừa mới chạy được một đoạn, sương mù bao phủ chung quanh dần dần biến mất, tầm nhìn trở lên rõ ràng hơn.

Nguy hiểm thật.

Tiêu Ngự quay đầu lại nhìn hoạt động của lũ U Linh một chút, cảm giác thật giống như vừa mới đi dạo một vòng qua lưỡi hái tử thần hay vừa mới từ địa ngục trở về nhân gian.

Tiêu Ngự lúc này mới dám lau mồ hôi lạnh trên mặt, một lần nữa nguyền rủa tên đã sắp đặt ra nhiệm vụ như vậy, không ngờ lại sắp đặt một nhiệm vụ biến thái đến như vậy!

Tiêu Ngự chỉ trong chốc lát đã tỉnh táo trở lại, nhìn về phía trước, quang cảnh trước mắt làm cho hắn có chút thất thần, đây là một hạp cốc cực kì xinh đẹp, phong cảnh như hoa, rừng cây, bãi cỏ, sông, thoạt nhìn phi thường hoàn mĩ. Duy nhất chỉ có một điểm làm phá hỏng cảnh trí ở đây, đó chính là một đống đổ nát của phòng ốc ở giữa bãi cỏ. Một đống đổ nát trong bụi cỏ rậm rạp, làm cho hạp cốc này tăng thêm vài phần thê lương.

Thưởng thức quang cảnh một lát, Tiêu Ngự bắt đầu đi tìm chung quanh, hắn không quên, mình tới nơi này không phải để ngắm cảnh mà để tìm kiếm xà tín thảo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương