Tặc Đảm
-
Chương 20
Tiêu Ngự log out ra khỏi game ăn cơm một chút, rồi quay lại, bắt đầu bày bán trang bị. Tổng cộng 17 kiện trang bị bạch bản, giá ghi như trước là 6 ngân tệ.
Tiêu Ngự vừa mới mở quán, có một ít người chơi nhận ra Tiêu Ngự tới, đây không phải người ngày hôm qua đã bán trang bị sao, hôm nay hắn lại thu hoạch được nhiều trang bị như vậy?
- Huynh đệ, ngươi cấp mấy? - Có game thủ hỏi.
- Lục cấp. - Tiêu Ngự đáp, hắn cảm giác, cái cấp bậc này là bình thường
- Gì cơ, ngươi nói ngươi cấp mấy?
- Lục cấp, làm sao vậy?
Cao thủ à. Hiện tại cả Tà Ác liên minh cao nhất mới 7 cấp, ngươi thì ra đã lục cấp, thần tượng. Hai mắt game thủ nọ toả sáng.
Tuy nói cả Tà Ác liên minh cấp bậc cao nhất là 7 cấp, nhưng là 7 cấp đã có vài trăm người, mình tình là cao thủ gì chứ?
Cấp bậc của Tiêu ngự, đối với cái trấn nhỏ này mà nói, thật là phi thường cao, bình thường các người chơi mới chỉ trên dưới tứ cấp, đến 5 cấp phỏng chừng cũng rất ít.
Trang bị bạch bản của Tiêu Ngự phần lớn là trên dưới 6 ngân tệ, mặc dù giá hơi cao, nhưng là vẫn trong phạm vi có thể tiếp nhận của người chơi, một bộ phận game thủ tới nơi này mua hơn một, hai kiện trang bị.
Giá cả của Tiêu Ngự định ra ảnh hưởng cực lớn tới giá cả của trang bị trong cái trấn nhỏ này, tuyệt đại bộ phận game thủ ghi giá bán ra trang bị đều bắt đầu từ bảng ghi giá của Tiêu Ngự, đắt tiền xa hoa căn bản không ai mua, trừ phi là trang bị có thuộc tính tương đối tốt.
Tiêu Ngự suy nghĩ một chút, đem kiện Xà Lân chiến giáp màu xanh biếc đặt trên quày hàng, nhưng không có ghi giá bởi vì hắn không biết giá cả bao nhiêu mới thích hợp.
Tiêu Ngự vừa mới đem chiến sĩ lân giáp màu xanh biếc đặt lên trên quầy hàng, lập tức đưa tới mọi người vây xem.
- Oa, thì ra là lục trang.
- Hắn sao không ghi giá?
- Có thể là không biết bán bao nhiêu tiền chứ sao.
- Cũng đúng, trên thị trường hiện tại nào có bán trang bị lục trang à.
- Vận khí thật tốt quá, không ngờ ngay cả lục trang cũng có thể kiếm được.
Người chơi tưởng rằng Tiêu Ngự lấy được lục trang từ trên người quái bình thường rơi ra, quái bình thường cũng có thể rơi ra vật phẩm lục trang, nhưng xác suất là cực kì nhỏ.
Game thủ có chút tinh mắt nhìn ta hộ oản trên cổ tay cùng chuỷ thủ trên tay phải Tiêu Ngự đều là Lục trang, bọn họ trong lòng bội phục vạn phần, nếu Tiêu Ngự chỉ có một kiện Lục Trang, vậy có thể nói là vận khí tốt, nhưng trên người đồng thời xuất hiện 3 kiện trang bị Lục Trang, cái này không phải là vận khí mà là thực lực! Tiêu Ngự rất có thể đã giết một hoặc hai quái cấp đầu lĩnh.
Game thủ vây xem càng ngày càng nhiều nhưng lại không có người mua, làm cho Tiêu Ngự có chút bực mình, quả thật, hiện tại các người chơi cũng không có quá nhiều tiền, tuyệt đại bộ phận người chơi vẫn không mua nổi.
Bất quá nhiều người vây xem cũng có chỗ tốt khác, các trang bị khác được bán rất nhanh, người chơi vây xem chứng kiến trên quày hàng của Tiêu Ngự có nhiều món hàng mình cần, tất nhiên là dùng tiền mua, chính vì vậy mà 17 kiện trang bị bạch bản tiêu thụ rất nhanh, chỉ còn lại một kiện lân giáp chiến sĩ đơn lẻ đặt ở trên quầy hàng.
Tiêu Ngự nhìn qua kim tệ trong hành trang một chút, đã có 3 kim tệ rồi, nhưng là thăng cấp kĩ năng còn xa mới đủ.
Nếu cái lân giáp lục trang này bán không được, vậy đem tới thành phố lớn đi đấu giá đi, Tiêu Ngự thầm nghĩ, nhưng là đi thành phố lớn đấu giá tốn hao mất hơn một ngày, không thể thăng cấp kĩ năng được, làm Tiêu Ngự rất buồn bực.
Đợi một hồi nữa, nếu như tới nửa đêm không có người mua, hãy thu quán, Tiêu Ngự kiên nhẫn chờ đợi.
- Xin nhường đường.
- Nhường đường.
Có mấy người chơi đẩy người chơi đang vây xem ra, hướng tới quầy hàng Tiêu Ngự mà đi tới.
Tiêu Ngự đếm qua một chút, có tới 5 người chơi, tổng cộng có Tặc, Pháp, Chiến, Ám Vu, cùng Tử Vong kị sĩ, trang bị của tổ đội khá tiêu chuẩn, ánh mắt rơi vào trên người những người chơi này, những người này trên người có tổng cộng hai kiện Lục trang, xem ra bọn họ cũng đã đánh được một con quái cấp đầu lĩnh.
Nếu như là một tổ đội sinh ra hứng thú với trang bị của mình, như vậy có cơ hội bán đi rồi.
- Xin chào, ta gọi là Ám Ngục. - Chiến sĩ trong năm người chơi đó hướng tới Tiêu Ngự mà chào hỏi.
- Xin chào, Tiêu Ngự. - Tiêu Ngự tự giới thiệu bản thân.
Tiêu Ngự trả lời rất ngắn gọn, chiến sĩ Ám Ngục kia gật đầu nói:
- Ta rất có hứng thú đối với cái trang bị kia của ngươi, không biết ngươi bán với giá cả như thế nào?
Tiêu Ngự đảo mắt qua chiến sĩ gọi là Ám Ngục kia, hắn chừng 30 tuổi, thoạt nhìn trầm ổn phi thường.
Mọi người còn không có khái niệm đối với giá của trang bị lục trang, Tiêu Ngự biết rõ cách rao giá trên trời, sau đó trả giá là một quy tắc trong giao dịch, mở miệng nói:
- 15 kim tệ.
Tiêu Ngự tính toán thu hoạch trong 2 ngày nay của mình, tổng cộng thu hoạch tới chừng 4 kim tệ, như vậy bán ra 15 kim tệ với một đội 5 người mà nói, vẫn là trong phạm vi có thể chấp nhận được, tuy nói giá này có một chút đắt, nhưng chiến sĩ Ám Ngục kia còn có thể cò kè mặc cả mà.
Nghe được Tiêu Ngự nói, Ám Ngục cùng bốn đội viên kia nhìn nhau cười khổ, Tiêu Ngự thật là lợi hại, trong hành trang bọn họ có tổng cộng 16 kim tệ, đây là tất cả của bọn họ, Tiêu Ngự mở miệng ra đã nói 15 kim tệ, hiển nhiên là xác định bọn họ có khả năng trả được một số tiền như vậy.
- Quá mắc một chút. - Chiến sĩ Ám Ngục nói, nếu như bỏ đi 15 kim tệ mà nói, bọn họ có thể nói là quá nghèo rồi.
- Các ngươi ra giá đi. - Tiêu Ngự đáp, hắn biết 15 kim tệ kia quả thật đắt, tựa như trên thị trường người bán hàng rong bán đồ vật là giống nhau, một kiện hàng hoá mấy trăm đồng tiền có thể nói giá hơn 10 đồng tiền cũng là có thể, rao giá trên trời là cần thiết.
- Nhiều nhất là 8 kim tệ.
Ám Ngục chiến sĩ nói, 8 kim tệ đã là rất nhiều, giá cả như vậy game thủ bình thường không thể tiếp nhận nổi, chỉ có bọn họ là 1 tổ đội mới có thể chịu được giá cả như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook