Tà Y Độc Phi
-
Chương 142: Đều là dấu hôn gây họa!
Một đường đi đến thư phòng Quân Mặc Hoàng, ở đây lại rất yên lặng, giống như trước kia Dạ Nhiễm đến.
Quân Mặc Hoàng trong thư phòng nhíu mày, vừa cảm nhận được khí tức của Dạ Nhiễm thì đôi mắt thâm thúy mở ra, đứng dậy đi tới cửa, vừa mở cửa lại nghe giọng nói tức giận ở bên ngoài của La Lỵ.
“Đáng giận, quá ghê tởm, sư phụ, chúng ta đi thôi! Cả cái ổ này đều là nữ nhân! Hừ!” La Lỵ cắn chặt hàm răng trắng ngà, dứ nắm đấm, vẻ mặt phẫn nộ, quá đáng giận, nàng và sư phụ, mấy người Phi Tiếu những ngày này khổ như vậy, sư công lại ở chỗ này ngồi hưởng phúc mỹ nhân, nghĩ sao cũng đều cảm thấy khó chịu!
Quân Mặc Hoàng nghe nói như thế thì cười khổ, mở cửa đi ra ngoài, thật mong nhớ nhìn một hồng y thiếu nữ đứng cách đó không xa, Nhiễm Nhiễm.
Xa nhau mấy chục ngày mà nhớ muốn điên cả đầu luôn.
Dạ Nhiễm cảm giác được ánh mắt quen thuộc kia, ngẩng đầu nhìn về cửa thư phòng Mặc Hoàng trong một bộ đồ tím liền giật mình ngay tại chỗ, nhưng lại phục hồi tinh thần ngay, hừ một tiếng nhìn qua chỗ khác.
Quân Mặc Hoàng thấy vậy thì khóe môi tươi cười, Nhiễm Nhi của hắn ghen đây mà.
La Lỵ, Liễu Phi Tiếu, Tập Diệt Nguyệt, Tư Mạt Tiêu và Khúc Thừa Trạch nhìn Quân Mặc Hoàng, hơi nhăn mày, mặc dù biết chuyện không phải là Quân Mặc Hoàng làm, nhưng mấy người với tư cách là bằng hữu của Dạ Nhiễm, rất có ý kiến đấy.
Đội trưởng nhà bọn hắn tốt như vậy, ngươi như thế nào có thể cô phụ.
Hắc Ưng chú ý tới thần sắc mấy vị, lập tức cúi đầu, che đi vui vẻ trong đáy mắt, Vương gia, giải thích việc này phải giao cho ngài rồi .
“Đến sớm vậy, đã ăn cơm tối chưa?” Quân Mặc Hoàng không thèm nhìn bọn hắn oán trách, bước nhanh đến phía trước, giữ chặt bàn tay nhỏ bé của Dạ Nhiễm, đối với mấy người Dạ Nhiễm hỏi.
” No rồi. Sư công không phải người ta nói ngươi á…, sư phụ người ta mấy hôm trước vẫn thập tử nhất sinh ở Ma tộc, ngươi lại ở chỗ này oanh ca yến hót, hơi quá đáng rồi…, người ta muốn đem sư phụ giới thiệu cho ca ca! Ca ca nhất định sẽ yêu thương sư phụ, hừ!” La Lỵ vừa nhìn thấy Quân Mặc Hoàng đi tới, liền không nhịn được líu ríu nói, nhất là một đường đi tới đây những nữ nhân kia mở miệng một tiếng tỷ tỷ nàng thật muốn trực tiếp một kiếm chém những cái…kia trước mặt sư phụ cố ý khoe khoang châm chọc.
Quân Mặc Hoàng cười khổ một cái, nhìn xem mấy người Liễu Phi Tiếu ánh mắt cũng không hài lòng, còn có Nhiễm Nhi nhà mình bộ dáng thở phì phì, cười khổ nói, “Những…này xác thực đều là ý tứ phụ hoàng…”
Dạ Nhiễm ngẩng đầu ngăn cản Mặc Hoàng tiếp tục giải thích, trừng mắt liếc Quân Mặc Hoàng, “Để cho Hắc Ưng đi chuẩn bị một ít thức ăn , chúng ta đều có chút đói bụng.”
Quân Mặc Hoàng nhìn chằm chằm bảo bối nhà mình, rồi nhìn về phía Hắc Ưng, “Nhanh đi phân phó phòng bếp chuẩn bị thức ăn, trực tiếp đem đến phòng khách.”
Mấy người Liễu Phi Tiếu thấy bộ dáng đội trưởng như vậy, đã biết rõ đội trưởng không tức giận, bọn hắn cũng không nói thêm gì nữa, lúc này mới đối với Mặc Hoàng cười cười, gật đầu rồi gật đầu: “Quân giáo quan hảo.”
Quân Mặc Hoàng khóe miệng co giật, mấy cái gia hỏa này thật sự là rất để tâm đến đội trưởng nhà mình.
Nhưng, như vậy rất tốt.
Quân Mặc Hoàng thoải mái cười cười, thò tay ôm eo Dạ Nhiễm, đối với mấy người Liễu Phi Tiếu nói, “Đi thôi, trước tới phòng khách đi.”
Tiến vào phòng khách, sáu người Dạ Nhiễm và Quân Mặc Hoàng ngồi một vòng tròn quanh bàn gỗ, bình thường mấy người Thánh Huy thần đội đến cũng ưa thích họp gặp ở chỗ này.
Tại chỗ ngồi, La Lỵ vẫn bất mãn nhìn Quân Mặc Hoàng, những nữ nhân này cũng không thể cứ ở như vậy ?
Còn năm ngày nữa là tới tiệc sinh thần của Quân Mặc Hoàng, chẳng lẽ cứ như vậy để cho bọn hắn cùng những nữ nhân này ở cùng một chỗ? Mỗi ngày nhìn những nữ nhân kia đối với đội trưởng nhà mình châm chọc, oán hận? Vậy còn không bằng bọn họ trực tiếp trọ ở khách điếm sướng hơn .
Dù sao Khúc Béo gia cùng Tầm Bảo Môn tại đế đô đều có khách điếm rất xa hoa.
“Những nữ nhân này, tạm thời vẫn không thể đưa ra ngoài.” Quân Mặc Hoàng nhìn về phía cửa sổ, không nhìn Dạ Nhiễm, không phải hắn không muốn, chỉ là gần đây các thế lực khác đều rục rịch, bên cạnh Minh Vực Quốc đều là những đất nước hùng mạnh, thực sự không muốn có thêm địch nhân.
Huống chi, hôm nay bọn hắn đưa chúc thọ tới, cùng ngày yến hội cấp nữ nhân cho hắn chọn lựa, cho dù trên yến hội hắn không chọn bất luận một nữ tử nào, nhưng bây giờ cũng không thể đắc tội bọn hắn.
Đáy mắt Dạ Nhiễm lạnh lẽo, nàng rất hiểu đạo lý đó, chỉ là kế sách của vị Hoàng hậu nương nương này ngược lại cao tay , Dạ Nhiễm cảm thấy buổi tối hôm nay nàng có chút hả giận rồi
“Hừ! Sư công muốn làm thế nào chứ?” La Lỵ mặc kệ, tóm lại là nàng không muốn thấy sư phụ bị một chút tủi thân nào.
Quân Mặc Hoàng nhìn nhìn La Lỵ cùng mấy người Liễu Phi Tiếu, lại đem ánh mắt rơi trên người Dạ Nhiễm, nắm thật chặt tay Dạ Nhiễm, “Chỗ ở đã sắp xếp xong, vừa mới xây xong một sân nhỏ, cùng với đình viện ở Dạ thị gia tộc là giống nhau.”
La Lỵ nghe thế, trong lòng mới cảm thấy thoải mái một chút, ít nhất sư công vẫn nhớ rõ sư phụ nói.
Mấy người Liễu Phi Tiếu thở dài, cũng không nói thêm, phẩm hạnh Quân Mặc Hoàng bọn hắn hiểu rõ, hôm nay chỉ cần hắn không thực xin lỗi đội trưởng nhà mình, cũng chính là được chăng hay chớ rồi.
Cơm trưa xong, mọi người ngồi trên ghế nhàn rỗi hàn huyên một hồi, mấy người Khúc Thừa Trạch liếc nhau, muốn giao nơi này lại cho hai người yêu nhau kia.
Khúc Thừa Trạch sờ cái bụng phình lên của mình, đối với mấy người Liễu Phi Tiếu cười hắc hắc, “Chúng ta đi nghỉ ngơi đi, chạy mười ngày liên tiếp, thân thể có chút không chịu đựng nổi.”
Mấy người Liễu Phi Tiếu đứng lên, đối với Dạ Nhiễm cùng Quân Mặc Hoàng trừng mắt, liền bị Hắc Ưng kéo đến đình viện mới xây kia.
Cả cái gian phòng lập tức cũng chỉ còn hai người Dạ Nhiễm và Quân Mặc Hoàng.
Quân Mặc Hoàng thò tay ôm Dạ Nhiễm vào lòng, không cho Dạ Nhiễm có cơ hội nói chuyện, cúi đầu hôn, bá đạo chiếm giữ, từng điểm từng điểm đem hương vị ngọt ngào trong miệng Dạ Nhiễm hút lấy.
Ngón tay thon dài đẩy quần áo Dạ Nhiễm ra, bàn tay lớn luồng vào trong vạt áo, đặt trên ngọn đồi cao ngất kia.
Dạ Nhiễm giật mình, lập tức vươn tay cầm chặt tay Mặc Hoàng đang châm lửa, nhìn phòng khách trống trải, sắc mặt ửng đỏ, “Đừng…”
Tên sắc lang này, cũng không nhìn xem đang ở đâu, cho dù cửa sổ đều đã đóng rồi, nhưng dù sao cũng là phòng khách .
Dạ Nhiễm cử động, làm cho ánh mắt hỏa diễm của Mặc Hoàng càng thêm mạnh mẽ, thân thể nóng lên, môi mỏng hôn lên vành tai Dạ Nhiễm, thanh âm trầm thấp mang theo dục hỏa, “Nhiễm, ta muốn nàng, rất muốn…”
Tại lúc cao trào ngón tay Dạ Nhiễm liền ngăn bàn tay đang làm chuyện xấu kia lại, ngâng cằm lên nói, “Oanh yến thành đàn đại sắc lang!”
Quân Mặc Hoàng sững sờ, rất nhanh liền cười, cúi đầu xuống bên tay Dạ Nhiễm nói khẽ “Nhiễm, bổn vương… Cho tới bây giờ đều có một mình nàng thôi.”
Khí tức ma mị bên tai, Dạ Nhiễm nhịn không được trong miệng tràn ra một tiếng khẽ ngâm, sau một tiếng ngâm của Dạ Nhiễm những tự chủ của Mặc Hoàng liền không thấy đâu nữa, cởi vạt áo ra, cùng người mình yêu xa cách mười mấy ngày, liền lên cao điểm.
Bên ngoài, nắng xuân rực rỡ.
Trong phòng, xuân ý dạt dào.
*** qua đi, Quân Mặc Hoàng ôm con mèo lười Dạ Nhiễm đang nằm trong ngực hắn đi vào trong ôn tuyền.
Dạ Nhiễm ngồi trên đùi Mặc Hoàng, đôi má ửng đỏ, chẳng muốn động ngón tay, thoải mái hưởng thụ Mặc Hoàng lau thân thể vì nàng.
“Nhiễm nhi vẫn còn sức lực sao?” Quân Mặc Hoàng cúi đầu nhìn Dạ Nhiễm trong ngực, môi mỏng tươi cười, khẽ hôn khóe môi Dạ Nhiễm.
Dạ Nhiễm hừ một tiếng, cắn một ngụm trên bả vai Mặc Hoàng, “Chàng là cái đồ bại hoại!”
Lúc này Quân Mặc Hoàng ha ha phá lên cười, “Dạ dạ, bổn vương là bại hoại, là sắc lang, nhưng chỉ với một mình Nhiễm Nhi thôi .”
Vừa nói xong, đôi mắt Mặc Hoàng chăm chú, Nhiễm, Quân Mặc Hoàng hắn sẽ chỉ là của Nhiễm Nhi thôi.
Dạ Nhiễm mặt đỏ lên, trong lòng ngọt ngào, nhưng lại trừng mắt liếc Quân Mặc Hoàng, “Mặc Hoàng chàng càng ngày miệng lưỡi càng trơn tru rồi!”
Quân Mặc Hoàng thấy vậy liền biết rõ bảo bối nhà mình không tức giận rồi, mới ôm lấy Dạ Nhiễm, để cho nàng hai tay tách ra ngồi trên người hắn, nhìn Dạ Nhiễm đột nhiên muốn đứng lên, tay phải đè chặt cái ót Dạ Nhiễm, hôn thật sâu.
Không đủ, đã muốn Nhiễm Nhi một lần lại một lần cũng không đủ.
Sắc mặt Dạ Nhiễm thoáng một phát hồng thấu rồi, cái tư thế này, nàng thật muốn trực tiếp cho sắc lang này một quyền!
Trong ôn tuyền lần nữa vang lên từng tiếng ngâm khẽ làm lòng người say dại.
Theo phòng khách đến suối nước nóng, lại từ suối nước nóng đến phòng ngủ, cuối cùng Dạ Nhiễm buồn ngủ không chịu được, nàng thầm nghĩ một việc, đem nam nhân đáng giận này một cước đạp xuống giường, chết tiệt, không thể nghe người nam nhân này nói ‘Một lần cuối cùng’ !
Quân Mặc Hoàng nhìn Dạ Nhiễm trong ngực đã ngủ say, đôi mắt màu đen lưu luyến vô cùng, liên tục ý nghĩ – yêu thương.
Không phải hắn không tiết chế, mà thời điểm đối mặt với Dạ Nhiễm, tất cả tự chủ của hắn không biết đã bay đi đến nơi nào rồi, muốn nàng, muốn yêu nàng, muốn cùng nàng cùng một chỗ, một đời một thế, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn đều không xa rời nhau.
Trong lúc ngủ Dạ Nhiễm không biết mơ tới cái gì, bẹp bẹp cái miệng nhỏ nhắn, mấy câu từ miệng bật ra.
“A…, Mặc Hoàng, là…”
Quân Mặc Hoàng hứng thú nhìn bảo bối nhà mình, nha đầu kia trong mộng cảm giác mình là cái gì?
“Đại sắc lang, A…… Đại phôi đản.”
Thanh âm nhu mềm như hài tử, coi như là mắng, chửi mình là đại sắc lang đại phôi đản, Quân Mặc Hoàng tâm tình vụt vụt vụt dâng lên.
Những ngày này cùng phụ hoàng giằng co, trong phủ hào khí cao thấp lộn xộn, để cho Quân Mặc Hoàng tâm tình trước nay chưa hỏng bét thấu rồi, hôm nay nhìn Dạ Nhiễm, tất cả phiền não đều không tồn tại.
Bất luận nghỉ ngơi ở đâu, bất luận chỗ nào ồn ào náo động hay yên tĩnh, chỉ cần có nàng, là đủ.
Buổi sáng ngày hôm sau.
Dạ Nhiễm quen thuộc nằm trong vòng tay ấm áp kia, mở đôi mắt vẫn còn buồn ngủ mông lung ngập nước, nhớ tới hôm qua một lần lại một lần điên cuồng, dung nhan tuyệt mỹ chợt hồng nhuận phơn phớt, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Quân Mặc Hoàng mấy ngày không gặp.
Vẫn tuấn mỹ như thế, vẫn trước mặt nàng ôn nhu như nước, vẫn yêu nàng, nàng cũng yêu hắn, Quân Mặc Hoàng.
Ngón tay trắng nõn vuốt lông mày Mặc Hoàng, những ngày này khẳng định hắn phiền muộn cùng mệt chết rồi .
Khóe môi Dạ Nhiễm cong lên, nhẹ hôn lên môi Mặc Hoàng.
Một giây sau, Mặc Hoàng từ bị động chuyển thành chủ động, đã giữ lấy cái lưỡi Dạ Nhiễm tìm hương vị ngọt ngào, sáng sớm tốt lành.
Quân Mặc Hoàng mở mắt, mỉm cười nhìn Dạ Nhiễm trong ngực.
Dạ Nhiễm trừng mắt liếc Quân Mặc Hoàng, nhấc chân muốn đạp, đáng giận vậy mà giả bộ ngủ!
“Vương gia.” Thanh âm Hắc Hổ ở bên ngoài đột ngột vang lên.
Quân Mặc Hoàng đè cái chân tác quái của Dạ Nhiễm xuống, nhíu mày, “Chuyện gì?”
Hắc Hổ ở ngoài cửa nghe được ngữ khí tuyệt đối không tính là tốt chủ tử nhà mình, cảm thấy run lên, “Vương gia, có ba vị tiểu thư đến đây cầu kiến.”
Dạ Nhiễm trong ngực Mặc Hoàng, phút chốc thoáng một phát bực bội, nam nhân đáng giận này!
Sắc mặt Quân Mặc Hoàng chớp mắt u ám, thanh âm mang theo vài phần nộ khí, “Đuổi đi!”
“Thế nhưng mà Vương gia, người đến chính là ba vị công chúa Lam Vân quốc cùng Ám Thiên quốc.” Thanh âm Hắc Hổ run lên, đúng lúc này hắn làm sao có thể không biết quấy rầy Vương gia nhà mình cùng Vương phi, thế nhưng mà công chúa hai nước, vẫn là hai nước….sủng công chúa, lại có khẩu dụ Hoàng hậu nương nương, hắn một Đô Úy nho nhỏ làm sao dám không đến thông báo chứ.
“Đừng cho bổn vương nói lần thứ hai.” Quân Mặc Hoàng thanh âm đã trầm xuống, Hắc Ưng tiểu tử này!
Hắc Hổ xin giúp đỡ nhìn về phía Hắc Ưng canh giữ ở ngoài phòng ngủ nhưng mà Hắc Ưng lại ngẩng đầu nhìn trời, nộ khí của Vương gia hắn cũng không muốn thừa nhận.
Hắc Hổ bất đắc dĩ đi ra ngoài, bây giờ duy nhất có thể làm là trực tiếp đi dựa theo lời Vương gia bẩm báo rồi.
Ngoài phòng ngủ, Hắc Hổ ỉu xìu rời đi, Hắc Ưng đứng nguyên chỗ muốn cười không cười.
Trong phòng ngủ, mới tạo không khí mập mờ liền biến mất không thấy gì nữa, Dạ Nhiễm nằm ở trên giường, đau xót nhìn bốn phía, trừng mắt nhìn Quân Mặc Hoàng, hoa đào tràn đầy lại để cho người ta muốn đánh tên bại hoại là hắn!
“Nhiễm Nhi của ta còn là một thùng dấm chua.” Quân Mặc Hoàng ghé vào đầu vai Dạ Nhiễm, trầm thấp cười.
Dạ Nhiễm nhấc chân muốn đạp lên bụng Quân Mặc Hoàng, ngoài cửa rồi lại vang lên thanh âm Hắc Hổ.
“Vương gia…” Hắc Hổ cảm giác mình là một người số khổ!
“Ai đến cũng không tiếp!” Quân Mặc Hoàng trực tiếp giương giọng đối với Hắc Hổ ngoài cửa nói ra.
Hắc Hổ hai chân run lên, Vương gia cũng không nên giận dữ đưa hắn sung quân đến quân đội , không mở miệng không được đối với trong phòng ngủ nói, “Vương gia, ngoài cửa có mấy nam mấy nữ đến, nói là bằng hữu Vương phi.”
Dạ Nhiễm mở to mắt, nghi hoặc nhíu mày, đúng là bằng hữu của nàng?
“Người nào?” Quân Mặc Hoàng thò tay ôm Dạ Nhiễm vào trong ngực, miễn cưỡng mà hỏi.
“Một người trong đó là Như Lệ Nhi đã từng tới quý phủ.” Hắc Hổ biết rõ Như Lệ Nhi trước kia cùng Dạ Nhiễm quan hệ rất tốt, cho nên thời điểm nhìn mấy người Như Lệ Nhi đến, không thể không đến bẩm báo.
Ánh mắt Dạ Nhiễm phút chốc thoáng sáng lên!
Là nhóm yêu nghiệt Bá Quyền Chi Địa, bọn họ đến rồi!
Quân Mặc Hoàng ghen ghét nhìn ánh mắt long lanh sáng lên của Dạ Nhiễm, thanh âm buồn khổ, buồn bực, “Nhiễm, cùng bổn vương ngủ một chút.”
“Mặc Hoàng, là nhóm yêu nghiệt, bọn họ đến rồi!” Dạ Nhiễm cười hì hì trên môi ấn một cái hôn Mặc Hoàng, thanh âm cao hứng thoáng dương lên, “Hắc Hổ, nói cho bọn hắn biết ta lập tức đến!”
Hắc Hổ nghe được thanh âm cao hứng Vương phi nhà mình, một lòng mới xem như triệt để để xuống, thật tốt, Vương phi cao hứng, Vương gia khẳng định không phạt hắn rồi.
Quân Mặc Hoàng vẻ mặt đau khổ nhìn bảo bối nhà mình nhanh chóng mặc quần áo, rửa mặt, sau đó đi đến trước cửa phòng ngủ, đối với hắn tươi cười, “Mặc Hoàng, nhanh một chút đi gặp bằng hữu của ta !!!.”
Một câu rơi xuống, thân ảnh Dạ Nhiễm đã biến mất không thấy.
Quân Mặc Hoàng ai oán Dạ Nhiễm sau khi rời đi liền hoàn toàn biến mất không thấy, nghĩ đến ba vị công chúa kia, trong đôi mắt tĩnh mịch sóng cả mãnh liệt, bỏ qua quy củ Quân Mặc Hoàng hắn định ra, dám can đảm tự tiện đến biệt viện hắn, những nữ nhân này lá gan có thể nói là càng lúc càng lớn rồi!
Quân Mặc Hoàng mặc quần áo tử tế, mở cửa sổ phòng ngủ ra, đứng bên cạnh cửa sổ, thần sắc mịt mờ không hiểu.
Sau khi Dạ Nhiễm rời đi, lập tức hướng tới nơi Như Lệ Nhi đang ở bay đi, tràn đầy kích động, mấy người Bá Quyền Chi Địa đã lâu không gặp?
Nhưng mà, Dạ Nhiễm còn chưa đi tới đó, đã nghe được một hồi âm thanh la hét ầm ĩ.
“Ngươi cũng dám mắng Bổn công chúa? Lá gan của ngươi cũng thật lớn!” Giọng nói một vị nữ tử điêu ngoa.
“Ha ha, bổn tiểu thư thậm chí có thể bóp chết vương tử, huống chi là ngươi, công chúa?”
Nghe được thanh âm cuồng vọng quen thuộc, Dạ Nhiễm nở nụ cười, Như Mộng Nhi! Tỷ tỷ song sinh với Như Lệ Nhi, nữ hài tử hung hăng càng quấy.
“Mộng Nhi tỷ đánh nàng, đánh nàng!”
“Mộng Nhi tỷ nói nhảm quá nhiều…, trực tiếp đạp bay là được rồi.”
Hai thanh âm không khác biệt rơi vào tai Dạ Nhiễm, Dạ Nhiễm nhịn cười không được đi ra, Thanh Huyền cùng Thanh Nhiên một đôi song tử e chỉ sợ làm cho thiên hạ đại loạn, vài năm không thấy vẫn thú vị như vậy.
“Tiểu Nhiễm Nhiễm?” Giọng nói tà mị dễ nghe của nam tử tràn đầy kinh hỉ, một giây sau, cả người Dạ Nhiễm liền đã rơi vào vòng tay ấm áp quen thuộc.
Trán nhảy Dạ Nhiễm hiện ra mấy cái hắc tuyến, đưa tay đấm lồng ngực người nam tử này, “Không được gọi bổn cô nương cái tên này!”
Nam tử đang ôm Dạ Nhiễm, lại phảng phất giống như không nghe được Dạ Nhiễm nói, một dung nhan ttuấn mỹ vô cùng cùng với đôi mắt thanh tịnh, chỉ thấy nam tử nháy mắt mấy cái, lệch đầu, nhìn Dạ Nhiễm, “Không gọi tiểu Nhiễm Nhiễm thế gọi gì đây hả? Tiểu Dạ Dạ ? Có vẻ tiểu Nhiễm Nhiễm êm tai.”
“Mị Vũ!” Dạ Nhiễm đầu đầy hắc tuyến, người này năm năm không thấy, làm sao vẫn không quên được xưng hô nàng thế này !
“Hửm? Tiểu Nhiễm Nhiễm còn nhớ rõ tên của người ta thật tốt, lại để cho ca ca hôn một cái nào.” Tuấn mỹ nam tử cười đùa tí tửng phối hợp một đôi mắt thanh tịnh vô tội màu đen kia, để cho người ta hận đến nghiến răng rồi lại nhìn đôi mắt kia là vô hạn tấm lòng yêu mến cùng mẫu tính (*bản năng của người mẹ).
“Mị Vũ, ta đã trưởng thành.” Dạ Nhiễm bất đắc dĩ nói, năm năm trước nàng một lần một lần bắt Mị Vũ không được gọi nàng tiểu Nhiễm Nhiễm, nhưng lần lượt bị người nam nhân này trực tiếp lựa chọn bỏ qua.
“Tiểu Nhiễm Nhiễm vẫn đáng yêu như thế, cho dù trưởng thành vẫn là tiểu Nhiễm Nhiễm, hơn nữa…” Đôi mắt Mị vũ thanh tịnh nhìn chằm chằm vào Dạ Nhiễm, cuối cùng ngừng nói chuyện, thò tay so thân hình của mình cùng Dạ Nhiễm, nhìn xem, muội quả nhiên vẫn rất nhỏ.
Dạ Nhiễm khóe mắt nhảy dựng, nàng hôm nay không đến 16, cao 1m65 đã xem như những người cùng tuổi tương đối cao rồi, mà Mị Vũ cùng Mặc Hoàng đồng dạng 1m8 gần 1m9, so sánh như vậy, không đúng a, cái này có thể so sao?
“Ha ha ha, tiểu công chúa, có nhớ bổn thiếu gia hay không, bổn thiếu gia nhớ cô muốn chết luôn vậy!!!!” Một bên Thanh Huyền nhảy dựng đến bên người Dạ Nhiễm, giữ chặt vạt áo Dạ Nhiễm, trưng ra bộ mặt tràn đầy Tiểu Tà ác, chỉ là sau trong đôi mắt tràn đầy kích động cùng vui vẻ.
“Còn có bổn thiếu gia nữa!!! Tiểu công chúa, khi còn bé cô nói bổn thiếu gia quá nhỏ, bây giờ bổn thiếu gia trưởng thành, có thể cầu hôn với cô rồi nha.” Thanh Nhiên càng nhanh như chớp đến bên người Dạ Nhiễm, cùng Thanh Huyền trưng bộ mặt giống như đúc, cười hì hì đối với Dạ Nhiễm nói ra.
“Ah, tiểu Nhiễm Nhiễm khuôn mặt vẫn ngon miệng như vậy, cho người ta gặm một ngụm.” Mị Vũ cười hì hì cúi đầu xuống muốn gặm một ngụm trên khuôn mặt Dạ Nhiễm, ánh mắt trong lúc vô tình đột nhiên nhìn tới cái cổ Dạ Nhiễm in một nụ hôn, thần sắc lúc này lạnh xuống, ánh mắt thanh tịnh nổi lên nồng đậm lửa giận.
Nhưng không đợi Mị Vũ nói gì, bỗng dưng một cỗ Đại Lực truyền đến, ngay sau đó Dạ Nhiễm trong ngực Mị Vũ cũng đã rơi vào vòng tay ấm áp khác.
Quân Mặc Hoàng sắc mặt vô cùng âm trầm, hai tròng mắt u ám tuôn ra tức giận, hắn chỉ là đến chậm một hồi, lại thấy bảo bối của mình bị một thiếu niên cầu hôn? Còn bị một người nam nhân ôm trong ngực, thậm chí thần thái kia là còn muốn hôn một ngụm?
Quân Mặc Hoàng trong lòng bình dấm chua đều có thể trời, quanh thân không khí lạnh lẻo bão táp, đôi mắt màu đen thâm thúy nhàn nhạt nhìn Mị Vũ, Thanh Huyền cùng Thanh Nhiên, cho người ta một loại áp lực khủng bố vô hình.
Nhưng mà áp lực này đối với người bên ngoài có lẽ đã sớm dọa gục xuống, mấy người Mị Vũ có lẽ lớn lên tại Bá Quyền Chi Địa, yêu nghiệt bên người một đám lại một đám, áp lực này trong mắt bọn họ cũng không xem là đủ.
Sắc mặt Mị Vũ theo chứng kiến dấu hôn kia bắt đầu âm trầm vô cùng, một đôi mắt thanh tịnh không che dấu tức giận, “Huynh chính là Quân Mặc Hoàng?”
Thanh Huyền và Thanh Nhiên đứng ở một bên, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Quân Mặc Hoàng.
Thanh Nhiên từ nhỏ đã cầu hôn Dạ Nhiễm không dưới mấy mươi lần rồi, bây giờ nhìn người nam nhân này chính là nam nhân đem tiểu công chúa bắt cóc, Thanh Nhiên làm sao có thể cho hắn sắc mặt tốt.
Mà Thanh Huyền thì là từ nhỏ đã cảm thấy tiểu công chúa cho dù tương lai không thể trở thành chị dâu của hắn, ít nhất cũng là bị nam nhân nào đó trong Bá Quyền Chi Địa bắt lấy, như thế nào lại bị một nam nhân mình không biết bắt lấy.
“Huynh chính là Quân Mặc Hoàng? Bộ dáng không tệ, thực lực cũng không tệ, nhưng trong phủ một đám rác rưởi này, ngươi có thể giải thích một tí không?” Như Mộng Nhi vẫn luôn là một đại tỷ, giờ phút này hai tay để sau lưng nhìn Quân Mặc Hoàng, lại nhìn lướt qua bốn phía xuất hiện càng ngày càng nhiều nữ nhân, ghét bỏ hỏi.
Đã sớm nghe nói thế giới loài người nam nhân hoàng tộc đều là ba vợ bốn nàng hầu, phi tần một đống, Như Mộng Nhi nhìn hết tất cả quanh đây, liền không nhịn được đã cảm thấy Quân Mặc Hoàng khẳng định cũng là loại người này.
Như Lệ Nhi đứng ở một bên, không nói lời nào, chỉ là thần sắc cũng mang theo chán ghét cùng một ít khó hiểu nhìn nữ tử chung quanh. Lần trước nàng đến, rõ ràng sân nhỉ này của Quân Mặc Hoàng rất yên tĩnh, chỉ mói mấy chục ngày, làm sao lại giống như thanh lâu rồi.
“Hắc Ưng Hắc Hổ, đá văng toàn bộ ra cho bổn vương!” Quân Mặc Hoàng nhìn lướt qua bốn phía càng lúc càng nhiều nữ nhân, thanh âm lập tức trầm xuống, đối với Hắc Ưng Hắc Hổ cách đó không xa nói ra.
Sưu sưu sưu ——
Chỉ ngắn ngủn một phút đồng hồ, tất cả nữ nhân chung quanh đều bị bạo lực trực tiếp ném ra khỏi sân nhỏ.
Hai người bọn hắn Hắc Ưng Hắc Hổ cùng tất cả thủ hạ, đối với những nữ nhân này đều chán ghét muốn chết, hôm nay được mệnh lệnh chủ tử, có thể không ai thương hương tiếc ngọc.
Trong sân đã trở lại thanh tĩnh rồi.
Hắc Ưng Hắc Hổ cũng thức thời tranh thủ lui xuống.
Chỉ là ——
Ngồi trong lương đình, Dạ Nhiễm nhìn năm người Mị Vũ sắc mặt âm trầm, nhìn nhìn Quân Mặc Hoàng, Dạ Nhiễm thật muốn rống một tiếng, đây là làm sao vậy .
“Khụ khụ.” Dạ Nhiễm nhẹ ho hai tiếng, đem mắt to mắt nhỏ trừng của sáu người nhìn tới mình, Dạ Nhiễm mới thoả mãn đem trà đặt trước mặt bọn họ, Dạ Nhiễm một tay nắm lấy tay Mặc Hoàng, đối với mấy người Mị Vũ giới thiệu, “Mị vũ, Mộng Nhi, Lệ, Thanh Huyền, Thanh Nhiên, đây là người yêu của ta, Quân Mặc Hoàng.”
Năm người nghe Dạ Nhiễm xưng hô Quân Mặc Hoàng là người yêu, bất mãn hừ một tiếng, Quân Mặc Hoàng ngược lại cười.
Sau đó, Dạ Nhiễm lại đối với Mặc Hoàng giới thiệu nói, “Lệ Nhi là ngươi đã gặp trước đây, còn đây là tỷ tỷ Mộng Nhi của Lệ Nhi. Hai song sinh tử này theo thứ tự là Thanh Huyền cùng Thanh Nhiên. Vị tuấn mỹ Vô Địch này chính là Mị Vũ.”
Mị Vũ tự giới thiệu tăng thêm bốn chữ tuấn mỹ Vô Địch này, Dạ Nhiễm nói ra cũng là để cho biểu lộ âm trầm hồi lâu của Mị Vũ thư giãn một tí, nhưng mà hiệu quả không có tí nào.
Thần sắc Mị Vũ thủy chung âm trầm, chỉ thần sắc đang nhìn Dạ Nhiễm nói mới cười thoáng một tí, cuối cùng Mị Vũ nhịn không được, trực tiếp đứng lên, nhìn thẳng Quân Mặc Hoàng, lạnh lùng cười cười, “Là nam nhân đi theo ta!”
Dạ Nhiễm nhìn một cảnh này, muốn nói gì, lại bị Quân Mặc Hoàng đưa tay ngăn lại, Mặc Hoàng đối với Dạ Nhiễm cười cười, “Yên tâm đi, chờ ta trở lại, hử?”
Thân hình Mị Vũ như mị ảnh bất tri bất giác chạy tới bên người Dạ Nhiễm, thừa dịp tất cả mọi người không có kịp phản ứng, trên gương mặt trùng trùng điệp điệp hôn Dạ Nhiễm một cái, tiếng bẹp phát vang dội.
Đôi mắt thanh tịnh của Mị vũ ai oán nhìn Dạ Nhiễm”Người ta đáng yêu thiện lương như vậy, làm sao có thể để nam nhân khi dễ tiểu Nhiễm Nhiễm nha.”
Chỉ có Mị Vũ không phát hiện ra, thời điểm hắn nói hai chữ ‘Nam nhân’ nghiến răng nghiến lợi đến cỡ nào.
Đợi hai người Quân Mặc Hoàng và Mị Vũ rời khỏi, Thanh Huyền và Thanh Nhiên thoáng một phát chiếm đoạt hai bên người Dạ Nhiễm, Thanh Huyền chu cái miệng nhỏ nhắn ôm cánh tay Dạ Nhiễm làm nũng, “Tiểu công chúa, gần đây có còn mỹ dung trú nhan đan dược không? Sư phụ nàng lão nhân gia mỗi ngày lại để cho bổn thiếu gia nghiên cứu chế tạo đều phiền chết rồi. Đều không nghĩ kỹ thuật luyện đan vẫn là tiểu công chúa chỉ dạy hơn nửa năm đấy…”
Dạ Nhiễm buồn cười nhìn thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi bên người nàng lầm bầm làm nũng, trong không gian chỉ giới lấy ra một lọ đan dược, đưa cho Thanh Huyền, “Đây là ngày đó trong lúc rảnh rỗi luyện chế , sẽ đem đơn thuốc ghi cho đệ, ngày sau đến hiếu kính sư phụ đệ.”
Thanh Huyền thò tay đem đan dược bỏ vào trong không gian chỉ giới, dùng sức di từ từ cánh tay Dạ Nhiễm, “Tiểu công chúa quả nhiên tốt nhất, tiểu công chúa không lập gia đình được không?”
Dạ Nhiễm nhìn đáy mắt Thanh Huyền giảo hoạt, cười gõ đầu tiểu tử này, “Ngươi tên tiểu tử thúi này, bổn cô nương chưa nói bây giờ lập gia đình.”
Thanh Huyền hừ hừ một tiếng, “Dù sao tiểu công chúa phải gả cho ca ca tốt.”
Thanh Nhiên ở một bên ra dáng thân sĩ, bình tĩnh vô cùng đối với Dạ Nhiễm nhẹ gật đầu, “Bổn thiếu gia vẫn mở rộng vòng tay đón chờ tiểu công chúa.”
Dạ Nhiễm bạo lật tất cả, hai song sinh tử này làm cho thiên hạ bất loạn, cười mắng, “Hai người gia hỏa các người.”
Như Lệ Nhi ở một bên cười khanh khách không ngừng, mấy người kia, sợ cũng chỉ có Lệ Nhi đối với Quân Mặc Hoàng vẫn là thoả mãn nhất.
Như Mộng Nhi ở một bên thở dài, đối với mấy người Thanh Huyền đưa mắt liếc nhìn, lập tức Như Lệ, Thanh Huyền và Thanh Nhiên ba cái gia hỏa nghịch ngợm gây sự liếc nhau, liền quyết định đi trong vương phủ vài vòng, nhìn xem còn có nữ nhân cho bọn hắn trêu đùa hí lộng hay không.
“Mộng Nhi.” Nếu nói đúng Như Lệ, Thanh Huyền, Thanh NHiên, Dạ Nhiễm đều coi như đệ đệ muội muội sủng ái, Như Mộng Nhi chính là tỷ muội của nàng, hai người từng thỉnh thoảng nằm trong chăn ở trong khuê phòng cười nói.
“Dạ Nhiễm, người đàn ông này có thể tin được không?” Như Mộng Nhi muốn biết lúc trước tiểu công chúa tìm kiếm nam nhân này, thật sự có thể cho nàng dựa vào , có thể như nàng như đã nói trước kia, một đời một thế một đôi người, ấm áp tình yêu sao?
Về sau Như Mộng Nhi ra khỏi Bá Quyền Chi Địa, cố ý đi nghe ngóng về Quân Mặc Hoàng, kết quả đều để cho bọn họ thoả mãn.
Nhưng mà hôm nay bọn hắn đi tới Cẩn vương phủ thấy một cảnh như vậy, để cho trong lòng Như Mộng Nhi không thể không thất vọng hình tượng Mặc Hoàng không gần nữ sắc, chỉ sủng một người Dạ Nhiễm.
Nếu người nam nhân này không cho Dạ Nhiễm hạnh phúc, nếu dám phản bội Dạ Nhiễm, nếu dám thực xin lỗi Dạ Nhiễm…
Như Mộng Nhi đáy mắt lóe ra sát ý, nếu như thế, nàng liều mạng này, liều mạng để cho Dạ Nhiễm hận nàng, cũng muốn đem Quân Mặc Hoàng chém giết dưới đao! Tin tưởng tất cả mọi người Bá Quyền Chi Địa, đều nghĩ như vậy.
“Chỉ có hắn mới cho ta hạnh phúc.” Dạ Nhiễm đáy mắt hạnh phúc, Quân Mặc Hoàng, cũng chỉ có người nam nhân này mới có thể chết tiệt lại để cho nàng động tâm, lại để cho nàng lo lắng, lại để cho nàng đến chết cũng không đổi.
“Vậy sao?” Như Mộng Nhi đáy mắt lóe ra tức giận cùng với Mị Vũ tức giận không sai biệt, “Nếu thật sự tin cậy, há lại để cho ngươi không có danh phận gì liền…”
Như Mộng Nhi nhìn xương quai xanh Dạ Nhiễm bị che khuất lại bị gió thổi qua liền hiện ra đến dấu hôn, lửa giận không đánh lại tới.
Dạ Nhiễm theo ánh mắt Như Mộng Nhi nhìn xuống, nhất thời sắc mặt ửng hồng, đột nhiên nghĩ đến Mị Vũ giận tái mặt, Dạ Nhiễm thầm nghĩ thật muốn tìm động chui vào.
Trách không được Mị Vũ tức giận như vậy, trách không được Như Mộng Nhi có ý kiến với Mặc Hoàng như vậy.
Cái này, cái này có thể đều là do dấu hôn gây họa!
“Cái này…” Dạ Nhiễm há to miệng, bất đắc dĩ nhưng lại chưa nói cái gì, mặc dù đối mặt là bạn tốt của mình, nhưng Dạ Nhiễm cũng không nói nên lời cảm thấy việc khuê phòng khó xử.
“Ta biết rõ, tình đến ở trong chỗ sâu khó có thể tự kiềm chế nha, ta giận là giận tại sao hắn có thể chưa đính hôn đã…” Như Mộng Nhi biết rõ những chuyện này, chỉ là bực Quân Mặc Hoàng còn chưa cầu hôn mà đã như vậy.
“Hôn kỳ sắp tới rồi.” Dạ Nhiễm đi đến trước, nắm bả vai Như Mộng Nhi, nháy mắt mấy cái cười cười.
Như Mộng Nhi trừng mắt liếc cái người có người yêu đã quên bằng hữu, đưa tay nhéo đôi má phấn nộn của Dạ Nhiễm, “Muội ấy, đồ ngốc này …”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook