Tà Y Độc Phi
-
Chương 14: Gọi tiếng Cha nghe xem!
“Cái kia, Nhiễm Nhiễm, bổn đại gia là bị bức, bổn đại gia tuyệt đối không có liên hợp với hai
con hồ ly là bọn họ mà”. Tạp Tạp khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo nhăn nhó,
hai mắt to ngập nước tràn đầy ủy khuất, đại gia hắn thật là bị bức làm
chuyện xấu mà.
Dạ Nhiễm nguy hiễm nheo mắt lại, tầm mắt quét về phía hai nam nhân yêu nghiệt kia.
Tử Liên khóe môi thản nhiên mỉm cười, dường như không nhín đến ánh mắt giết người của Dạ Nhiễm cùng Quân Mặc Hoàng, cười cười nói: ” Tiểu Dạ Nhiễm, ảo cảnh mời vừa rồi chính là một phen khảo nghiệm của Tuyết Lan mà thôi”
Ngân Vũ một đôi mắt tím xinh đẹp chớp chớp, cười đến khuynh quốc khuynh thành, nâng chân chạy bộ đến bên người Quân Mặc Hoàng, tử mâu xẹt qua lãnh ý: ” Tiểu tử, bổn tọa còn chưa thừa nhận ngươi đâu”
Nữ nhi bảo bối mười lăm năm của mình, như thế nào có thể dễ dàng như vậy đã bị một nam nhên đoạt đi, mặc dù nam nhân này, đích thực hắn cho rằng không tồi tiểu tế nhân tuyển chi nhất ( đại ý là trăm người chọn một)
Quân Mặc Hoàng một tay xiết chặt bên hông Dạ Nhiễm, thần sắc dư ngạo nghễ, lại vài phần tôn kích, giọng điệu cũng không chứa hoài nghi: ” Dạ Nhiễm cả đời này, chỉ có thể là người của Quân Mặc Hoàng ta”
Con ngươi đen thâm thúy như biển sao trời, nhìn chằm chằm vào Ngân Vũ, biểu đạt quyết tâm của hắn, nữ nhân Dạ Nhiễm này, từ ba năm trước đây đã bị hắn, Quân Mặc Hoàng xác định.
Ngân Vũ tử mâu lóe ra tia sắc bén, cơ hồ có chút nghiến răng ngiến lợi, ngaoì mặt vẫn như cũ cười như gió xuân, môi bạc nhàn nhạt phun ra năm chữ: ” Gọi tiếng cha nghe thử”
” Ha ha………..” một bên Tạp Tạp nghe được lời Ngân Vũ, nhịn khộng được ôm cái bụng nhỏ phun ra tiếng cười, hắn còn tưởng hồ ly thúc thúc sẻ nổi trận lôi đình tẩn Quân Mặc Hoàng một trận chứ
Chỉ là—————-
Đối với loại người như Quân Mặc Hoàng tùy tiện lại bá đạo không ai bì nổi như vậy, gọi một tiếng cha nghe thử, trái lại càng tăng khả năng đàn áp, khí sát hắn
Tử Liên một đôi mắt xanh trong suốt, con ngươi hẹp dài tràn đầy ý cười, hắn, ngược lại, rất muốn nhìn xem vị nam nhân càn rỡ dám xông vào Tuyệt cốc của hắn, bộ dáng gọi tiểu tử Ngân Vũ một tiếng cha
Dạ Nhiễm nhìn về phía Quân Mặc Hoàng, nhíu mày, đáy mắt đen như mực lưu chuyển ý cười cùng vài phần chăm chú
Quân Mặc Hoàng tối đen con ngươi, nghiêm túc nhìn nhìn Dạ Nhiễm, sau đó, buông eo Dạ Nhiễm ra, tiến lên từng bước, hai tay ôm quyền, hơi hơi gật gật, tiếng nói trầm thấp vang lên: ” Tiểu tế bái kiến nhạc phụ”
Tử Liên cùng Tạp Tạp hai người nhất thời liền cười rộ lên, mang theo vài phần đồng tình nhìn Ngân Vũ, người này mỗi ngày phúc hắc cấp bậc cao đi chỉnh người, hiện thời bị chỉnh ngược trở lại, quả thật suốt ngày đánh nhạn, lại bị nhạn mổ mắt ( nhạn: chim nhạn)
Ngân Vũ một đôi mắt tím lóe ra lửa giận không hiểu, ý cười khóe môi không giảm bớt chút nào: ” Tốt, tốt lắm a, thực sự là tiểu tế tốt”
Ngân Vũ ngầm nghiến răng nghiến lợi hung hăng oán thầm, vốn định làm cho tiểu tử này khó xử gọi một tiếng cha, ai ngờ tiều tử này suy nghĩ xoay chuyển quá nhanh, một tiếng nhạc phụ khiến cho hắn qua cửa, hừ!
Tử Liên lục mâu xẹt qua vài tia cười, một tay đặt trên bả vai Ngân Vũ, không có ý tốt nhìn về phía Quân Mặc Hoàng: ” Tiểu tử, có dám tự mình đi hái Tuyết Lan hay không?”
Nhất thời, Dạ Nhiễm cùng Tạp Tạp, hai người cùng nhau hung hăng trừng mắt hướng Tử Liên, chỉ biết hắn không phải người tốt!
Quân Mặc Hoàng khẽ nhếch môi, hơi hơi nhướng mi, đáy mắt thâm thúy lưu chuyển: ” Tuyết Lan, vốn là cần bổn vương chính mình đi hái mà?”
Trên đời này, hắn Quân Mặc Hoàng thông thạo gì đó có lẽ không nhiều lắm, nhưng mà hắn không hiểu gì đó lại vô cùng ít.
Mà Tuyết Lan, đúng là một loại Quân Mặc Hoàng cực kỳ hiểu biết
Dạ Nhiễm giữ chặt cổ tay Quân Mặc Hoàng, kiên định lắc đầu: “Ngươi không thể đi”
Con ngươi đen nhánh của Quân Mặc Hoàng, bởi vì một câu của Dạ Nhiễm mà trở nên sáng ngời như ngọc, cúi đầu in lên trán Dạ Nhiễm một cái hôn: ” Ta không yếu ớt như vậy”
Ngân Vũ thấy vậy, bình dấm chua nhỏ trong lòng liền lật úp, thật là có phu quân đã quên cha, âm dương quái khí nói: ” Hừ, tiểu tử này không chiếm được thừa nhận của Tuyết Lan, đừng mơ tưởng dùng Tuyết Lan giải độc”
Tuyết Lan, ngàn năm nở một hoa, tính nết kì quái, nếu không chiếm được thừa nhận của nó, như vậy nó tình nguyện tự hủy, bất luận kẻ nào cũng sẽ không cho chạm vào nó một chút, lại càng không nói dùng chế thuốc.
Dạ Nhiễm kiên định lắc đầu, vừa định khuyên ngăn, Quân Mặc Hoàng lại đối với nang lắc lắc đầu nói: “Yên tâm”
Nói xong một câu, Quân Mặc Hoàng nhìn thật sâu Ngân Vũ cùng Tử Liên , xoay người hướng tới phía sâu trong dãy núi mà đi.
Dạ Nhiễm nhấc chân định cùng đi theo, lại bị Ngân Vũ cùng Tử Liên một bên trái một bên phải ngăn chặn, Ngân Vũ tủm tỉm cười nói: ” Nữ nhi bảo bối, nếu hắn ngay cả thừa nhận của Tuyết Lan cũng không chiếm được, lại có tư cách gì làm cho núi Hắc Chỉ chấp nhận hắn?”
“Nhiễm Nhiễm, bổn đại gia có thể chấp nhận hắn, cũng không đại biểu cho toàn núi Hắc Chỉ nhận hắn” Tạp Tạp giương khuôn mắt nhỏ nhắn xinh đẹp, sợi tóc màu bạc tím ở ánh mặt trời chiếu rọi xuống lấp lánh tỏa sáng.
Dạ Nhiễm nhìn trái nhìn phải, lại nhìn Tạp Tạp mắt to đen bóng, như cũ kiên định lắc đầu: ” Quân Mặc Hoàng hiện tại không thể dùng nội lực, ta không thể để hắn bị nguy hiểm”
Nói xong, không đợi ba người đáp lời, Dạ Nhiễm liền phi thân hướng về phương hướng Quân Mặc Hoàng đuổi theo, nam nhân đáng giận kia, nếu dám động thủ, nàng nhất định phải xử đẹp hắn!
Ngân Vũ cùng Tử Liên liếc nhau, bất mãn bĩu môi, đuổi theo bước chân của Dạ Nhiễm.
Còn lại Tạp Tạp bí hiểm chu chu cái miệng nhỏ nhắn cười, lắc lắc mông nhỏ, xoay người hướng tới tọa (chỗ ngồi) sen tím siêu bự mà đi, hắn chính là được Nhiễm Nhiễm chỉ thị, không thể không đem tọa sen đó dọn sạch.
Dám tính kế Nhiễm Nhiễm cùng nam nhân của nàng, không trả giá chút sao được? Hơn nữa, đại gia hắn chính là đỏ mắt ( thấy ghét) tọa sen này từ lâu.
Giờ khắc này, vừa mới đuổi tới bên người Quân Mặc Hoàng, ba người Dạ Nhiễm sững sờ tại chỗ
Dạ Nhiễm run rẩy khóe miệng, nhìn thấy thú bảo hộ Tuyết Lan kia —— Ngân Mãng ( mãng xà màu bạc), giương đầu thật to, vô cùng thân thiết cọ cọ cổ chân Quân Mặc Hoàng, giống như nhìn thấy chủ nhân của mình
Mà Quân Mặc Hoàng lại mang theo ý cười vỗ vỗ đầu Ngân Mãng, đưa tay chỉ chỉ một gốc cây xinh đẹp kia, đích thực Tuyết Lan, thanh âm hờ hững nói: ” Ngân Mãng, Tuyết Lan kia có thể giao cho bổn vương không?”
Sau đó, Ngân Mãng vốn cao ngạo, dưới con mắt mở lớn của Tử Liên cùng Ngân Vũ, dùng lưỡi tâm đem tuyết lan hái xuống, đặt ở trong lòng bàn tay Quân Mặc Hoàng, thậm chí, trong ánh mắt to như nắm đấm còn có vài phần nịnh nọt.
Một hồi sau, thấy Dạ Nhiễm đầy sửng sốt, tuy biết rằng Quân Mặc Hoàng đích xác thực lực không tầm thường, nhưng là………. linh thú núi Hắc Chỉ chính là một chút là hơn thua, một chút là cao ngạo, muốn khiến chúng nó hạ cao quý xuống.
Không thể tưởng tượng, nàng thật không biết Quân Mặc Hoàng làm như thế nào
Quân Mặc Hoàng nâng mắt nhìn về phía Dạ Nhiễm, nhíu mày, trong con ngươi đen nhánh có phần đắc ý, thế nào, trượng phu của nàng đây có giỏi không?
Tử Liên một đôi thông lục tràn đầy kinh ngạc, đối với Ngân Mãng gương giọng nói: “Ngân Mãng, ngươi tại sao lại đem Tuyết Lan giao cho một con người?”
Mà Ngân Mãng hiển nhiên một bộ dạng không phục tùng Tử Liên, thản nhiên nâng mí mắt một chút, thanh âm nam tử truyền ra: ” Bản xà vương nguyện ý, Tử Liên hoa vương có ý kiến?”
Tử Liên hừ lạnh một tiếng, quay đầu, hắn mới không cần lại đi để ý cái tính cách đáng giận của con thối độc xà này!
Quân Mặc Hoàng cầm tuyết lan, đi đến bên người Dạ Nhiễm, nhướng mày cười nói: “Bổn vương được Tuyết Lan thừa nhận”
Dạ Nhiễm khóe môi giơ lên một nụ cười tuyệt mỹ, tiến đến bên tai Quân Mặc Hoàng, nói nhỏ: “Ngươi như thế nào thu phục Ngân Mãng?”
Quân Mặc Hoàng tươi cười thần bí khó lường, ghé sái váo vành tai Dạ Nhiễm, thản nhiên phun ra mấy chữ, mìn nổ dưới chân, Dạ Nhiễm lảo đảo một cái, thiếu chút té ngã.
Dạ Nhiễm nguy hiễm nheo mắt lại, tầm mắt quét về phía hai nam nhân yêu nghiệt kia.
Tử Liên khóe môi thản nhiên mỉm cười, dường như không nhín đến ánh mắt giết người của Dạ Nhiễm cùng Quân Mặc Hoàng, cười cười nói: ” Tiểu Dạ Nhiễm, ảo cảnh mời vừa rồi chính là một phen khảo nghiệm của Tuyết Lan mà thôi”
Ngân Vũ một đôi mắt tím xinh đẹp chớp chớp, cười đến khuynh quốc khuynh thành, nâng chân chạy bộ đến bên người Quân Mặc Hoàng, tử mâu xẹt qua lãnh ý: ” Tiểu tử, bổn tọa còn chưa thừa nhận ngươi đâu”
Nữ nhi bảo bối mười lăm năm của mình, như thế nào có thể dễ dàng như vậy đã bị một nam nhên đoạt đi, mặc dù nam nhân này, đích thực hắn cho rằng không tồi tiểu tế nhân tuyển chi nhất ( đại ý là trăm người chọn một)
Quân Mặc Hoàng một tay xiết chặt bên hông Dạ Nhiễm, thần sắc dư ngạo nghễ, lại vài phần tôn kích, giọng điệu cũng không chứa hoài nghi: ” Dạ Nhiễm cả đời này, chỉ có thể là người của Quân Mặc Hoàng ta”
Con ngươi đen thâm thúy như biển sao trời, nhìn chằm chằm vào Ngân Vũ, biểu đạt quyết tâm của hắn, nữ nhân Dạ Nhiễm này, từ ba năm trước đây đã bị hắn, Quân Mặc Hoàng xác định.
Ngân Vũ tử mâu lóe ra tia sắc bén, cơ hồ có chút nghiến răng ngiến lợi, ngaoì mặt vẫn như cũ cười như gió xuân, môi bạc nhàn nhạt phun ra năm chữ: ” Gọi tiếng cha nghe thử”
” Ha ha………..” một bên Tạp Tạp nghe được lời Ngân Vũ, nhịn khộng được ôm cái bụng nhỏ phun ra tiếng cười, hắn còn tưởng hồ ly thúc thúc sẻ nổi trận lôi đình tẩn Quân Mặc Hoàng một trận chứ
Chỉ là—————-
Đối với loại người như Quân Mặc Hoàng tùy tiện lại bá đạo không ai bì nổi như vậy, gọi một tiếng cha nghe thử, trái lại càng tăng khả năng đàn áp, khí sát hắn
Tử Liên một đôi mắt xanh trong suốt, con ngươi hẹp dài tràn đầy ý cười, hắn, ngược lại, rất muốn nhìn xem vị nam nhân càn rỡ dám xông vào Tuyệt cốc của hắn, bộ dáng gọi tiểu tử Ngân Vũ một tiếng cha
Dạ Nhiễm nhìn về phía Quân Mặc Hoàng, nhíu mày, đáy mắt đen như mực lưu chuyển ý cười cùng vài phần chăm chú
Quân Mặc Hoàng tối đen con ngươi, nghiêm túc nhìn nhìn Dạ Nhiễm, sau đó, buông eo Dạ Nhiễm ra, tiến lên từng bước, hai tay ôm quyền, hơi hơi gật gật, tiếng nói trầm thấp vang lên: ” Tiểu tế bái kiến nhạc phụ”
Tử Liên cùng Tạp Tạp hai người nhất thời liền cười rộ lên, mang theo vài phần đồng tình nhìn Ngân Vũ, người này mỗi ngày phúc hắc cấp bậc cao đi chỉnh người, hiện thời bị chỉnh ngược trở lại, quả thật suốt ngày đánh nhạn, lại bị nhạn mổ mắt ( nhạn: chim nhạn)
Ngân Vũ một đôi mắt tím lóe ra lửa giận không hiểu, ý cười khóe môi không giảm bớt chút nào: ” Tốt, tốt lắm a, thực sự là tiểu tế tốt”
Ngân Vũ ngầm nghiến răng nghiến lợi hung hăng oán thầm, vốn định làm cho tiểu tử này khó xử gọi một tiếng cha, ai ngờ tiều tử này suy nghĩ xoay chuyển quá nhanh, một tiếng nhạc phụ khiến cho hắn qua cửa, hừ!
Tử Liên lục mâu xẹt qua vài tia cười, một tay đặt trên bả vai Ngân Vũ, không có ý tốt nhìn về phía Quân Mặc Hoàng: ” Tiểu tử, có dám tự mình đi hái Tuyết Lan hay không?”
Nhất thời, Dạ Nhiễm cùng Tạp Tạp, hai người cùng nhau hung hăng trừng mắt hướng Tử Liên, chỉ biết hắn không phải người tốt!
Quân Mặc Hoàng khẽ nhếch môi, hơi hơi nhướng mi, đáy mắt thâm thúy lưu chuyển: ” Tuyết Lan, vốn là cần bổn vương chính mình đi hái mà?”
Trên đời này, hắn Quân Mặc Hoàng thông thạo gì đó có lẽ không nhiều lắm, nhưng mà hắn không hiểu gì đó lại vô cùng ít.
Mà Tuyết Lan, đúng là một loại Quân Mặc Hoàng cực kỳ hiểu biết
Dạ Nhiễm giữ chặt cổ tay Quân Mặc Hoàng, kiên định lắc đầu: “Ngươi không thể đi”
Con ngươi đen nhánh của Quân Mặc Hoàng, bởi vì một câu của Dạ Nhiễm mà trở nên sáng ngời như ngọc, cúi đầu in lên trán Dạ Nhiễm một cái hôn: ” Ta không yếu ớt như vậy”
Ngân Vũ thấy vậy, bình dấm chua nhỏ trong lòng liền lật úp, thật là có phu quân đã quên cha, âm dương quái khí nói: ” Hừ, tiểu tử này không chiếm được thừa nhận của Tuyết Lan, đừng mơ tưởng dùng Tuyết Lan giải độc”
Tuyết Lan, ngàn năm nở một hoa, tính nết kì quái, nếu không chiếm được thừa nhận của nó, như vậy nó tình nguyện tự hủy, bất luận kẻ nào cũng sẽ không cho chạm vào nó một chút, lại càng không nói dùng chế thuốc.
Dạ Nhiễm kiên định lắc đầu, vừa định khuyên ngăn, Quân Mặc Hoàng lại đối với nang lắc lắc đầu nói: “Yên tâm”
Nói xong một câu, Quân Mặc Hoàng nhìn thật sâu Ngân Vũ cùng Tử Liên , xoay người hướng tới phía sâu trong dãy núi mà đi.
Dạ Nhiễm nhấc chân định cùng đi theo, lại bị Ngân Vũ cùng Tử Liên một bên trái một bên phải ngăn chặn, Ngân Vũ tủm tỉm cười nói: ” Nữ nhi bảo bối, nếu hắn ngay cả thừa nhận của Tuyết Lan cũng không chiếm được, lại có tư cách gì làm cho núi Hắc Chỉ chấp nhận hắn?”
“Nhiễm Nhiễm, bổn đại gia có thể chấp nhận hắn, cũng không đại biểu cho toàn núi Hắc Chỉ nhận hắn” Tạp Tạp giương khuôn mắt nhỏ nhắn xinh đẹp, sợi tóc màu bạc tím ở ánh mặt trời chiếu rọi xuống lấp lánh tỏa sáng.
Dạ Nhiễm nhìn trái nhìn phải, lại nhìn Tạp Tạp mắt to đen bóng, như cũ kiên định lắc đầu: ” Quân Mặc Hoàng hiện tại không thể dùng nội lực, ta không thể để hắn bị nguy hiểm”
Nói xong, không đợi ba người đáp lời, Dạ Nhiễm liền phi thân hướng về phương hướng Quân Mặc Hoàng đuổi theo, nam nhân đáng giận kia, nếu dám động thủ, nàng nhất định phải xử đẹp hắn!
Ngân Vũ cùng Tử Liên liếc nhau, bất mãn bĩu môi, đuổi theo bước chân của Dạ Nhiễm.
Còn lại Tạp Tạp bí hiểm chu chu cái miệng nhỏ nhắn cười, lắc lắc mông nhỏ, xoay người hướng tới tọa (chỗ ngồi) sen tím siêu bự mà đi, hắn chính là được Nhiễm Nhiễm chỉ thị, không thể không đem tọa sen đó dọn sạch.
Dám tính kế Nhiễm Nhiễm cùng nam nhân của nàng, không trả giá chút sao được? Hơn nữa, đại gia hắn chính là đỏ mắt ( thấy ghét) tọa sen này từ lâu.
Giờ khắc này, vừa mới đuổi tới bên người Quân Mặc Hoàng, ba người Dạ Nhiễm sững sờ tại chỗ
Dạ Nhiễm run rẩy khóe miệng, nhìn thấy thú bảo hộ Tuyết Lan kia —— Ngân Mãng ( mãng xà màu bạc), giương đầu thật to, vô cùng thân thiết cọ cọ cổ chân Quân Mặc Hoàng, giống như nhìn thấy chủ nhân của mình
Mà Quân Mặc Hoàng lại mang theo ý cười vỗ vỗ đầu Ngân Mãng, đưa tay chỉ chỉ một gốc cây xinh đẹp kia, đích thực Tuyết Lan, thanh âm hờ hững nói: ” Ngân Mãng, Tuyết Lan kia có thể giao cho bổn vương không?”
Sau đó, Ngân Mãng vốn cao ngạo, dưới con mắt mở lớn của Tử Liên cùng Ngân Vũ, dùng lưỡi tâm đem tuyết lan hái xuống, đặt ở trong lòng bàn tay Quân Mặc Hoàng, thậm chí, trong ánh mắt to như nắm đấm còn có vài phần nịnh nọt.
Một hồi sau, thấy Dạ Nhiễm đầy sửng sốt, tuy biết rằng Quân Mặc Hoàng đích xác thực lực không tầm thường, nhưng là………. linh thú núi Hắc Chỉ chính là một chút là hơn thua, một chút là cao ngạo, muốn khiến chúng nó hạ cao quý xuống.
Không thể tưởng tượng, nàng thật không biết Quân Mặc Hoàng làm như thế nào
Quân Mặc Hoàng nâng mắt nhìn về phía Dạ Nhiễm, nhíu mày, trong con ngươi đen nhánh có phần đắc ý, thế nào, trượng phu của nàng đây có giỏi không?
Tử Liên một đôi thông lục tràn đầy kinh ngạc, đối với Ngân Mãng gương giọng nói: “Ngân Mãng, ngươi tại sao lại đem Tuyết Lan giao cho một con người?”
Mà Ngân Mãng hiển nhiên một bộ dạng không phục tùng Tử Liên, thản nhiên nâng mí mắt một chút, thanh âm nam tử truyền ra: ” Bản xà vương nguyện ý, Tử Liên hoa vương có ý kiến?”
Tử Liên hừ lạnh một tiếng, quay đầu, hắn mới không cần lại đi để ý cái tính cách đáng giận của con thối độc xà này!
Quân Mặc Hoàng cầm tuyết lan, đi đến bên người Dạ Nhiễm, nhướng mày cười nói: “Bổn vương được Tuyết Lan thừa nhận”
Dạ Nhiễm khóe môi giơ lên một nụ cười tuyệt mỹ, tiến đến bên tai Quân Mặc Hoàng, nói nhỏ: “Ngươi như thế nào thu phục Ngân Mãng?”
Quân Mặc Hoàng tươi cười thần bí khó lường, ghé sái váo vành tai Dạ Nhiễm, thản nhiên phun ra mấy chữ, mìn nổ dưới chân, Dạ Nhiễm lảo đảo một cái, thiếu chút té ngã.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook