Tà Y Độc Phi
Chương 134: Minh vực quốc hoàng đế

Chuyển ngữ ♥ Lam Vy Beta ♥ Nhã Vy, Uy Nhi

“Một vạn một ngàn lượng!”

“Hai vạn!”

“Ba vạn!”



Dần dần giá bắt đầu tăng lên, thất giai mộng cấp linh thú nội đan, quả nhiên mỗi khi xuất hiện một viên thì người đại lục muốn rung chuyển một lần.

Dạ Nhiễm ngồi ở trong rạp, nhàn nhã ăn bồ đào, Tạp Tạp đã ngừng gặm táo, đôi mắt đen láy vẫn nhìn người ta hô giá, miệng nhỏ vui vẻ cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng noãn.

Kêu giá nha, kêu giá nha, bọn họ gọi càng nhiều Tạp Tạp lại càng vui vẻ.

“Tám triệu lượng Hoàng Kim!”

“Tám triệu năm trăm ngàn lượng Hoàng Kim!”

“Một tấm thẻ vàng!”

Giá tiền rốt cục xào lên trên ngàn vạn lượng Hoàng Kim, kế tiếp một số tiểu thế lực đã rời khỏi khỏi cạnh tranh, giá tiền như vậy bọn họ đã không gánh nổi, hơn nữa không có bối cảnh lớn thì phải hiểu việc cầm nội đan sẽ cso việc gì.

“Ba tấm thẻ vàng!”

“Mười tấm thẻ vàng!”



Giá tiền tiếp tục dâng đi lên, tràng diện cạnh tranh thập phần kịch liệt.

Ghế lô số 3.

Thiếu niên tuấn mỹ lười biếng hứng thú vô cùng nhìn xem một cảnh này, ngón tay thon dài trắng nõn chỉ điểm điểm khóe môi, đôi mắt màu đen có chút giống như cười mà không phải cười, “Tiểu Mai, mang đồ vật này cho bản thiếu gia muốn chơi đùa.”

“Hả? Chủ tử, nội đan rất hiếm chủ tử lại muốn là đồ chơi, sao chủ tử muốn mua nội đan này?” Thị nữ nhẹ chau lông mày xinh đẹp, khó hiểu nghiêng đầu hỏi, bộ dáng cực kỳ đáng yêu.

“Tiền bản thiếu gia nhiều không có chỗ tiêu” thiếu niên hời hợt khoát tay vừa cười vừa nói

Lúc này bốn thị nữ xinh đẹp đều khẽ nở nụ cười, trên người chủ tử cũng không thiếu bảo bối gì, cũng đều không có cơ hội dùng tiền, lần này chủ tử đã muốn chơi, các nàng làm thị nữ làm sao có thể làm chủ tử mất hứng đây?

Bên ngoài, lúc này giá tiền đã tăng lên tới 67 tấm thẻ vàng.

Thị nữ xinh đẹp tiểu Mai nháy đèn, giọng nói thanh nhã truyền ra từ trong rạp: “Năm cái tử kim tạp.”

Xôn xao…

Nhất thời giá tiền từ không đến một cái tử kim tạp nhảy lên đến năm cái tử kim tạp, lúc này cũng không có nhiều đại gia tộc có thể gánh nổi

“Mười cái tử kim tạp.” Một cái ghế lô khác truyền đến âm thanh đạm mạc, đúng là lại bỏ thêm năm cái.

“50 cái tử kim tạp.” Ghế lô số 3 lần nữa báo ra giá ra, quả thực chớp mắt làm cho toàn bộ phòng đấu giá yên tĩnh .

Ghế lô số 2.

Dạ Nhiễm hơi kinh ngạc nhìn lướt qua vị trí ghế lô số 3, không biết người trong rạp này là ai?

Tạp Tạp hưng phấn mở to mắt to, dương khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn, nắm chặt nắm tay nhỏ: “Tiếp tục thêm~ tiếp tục thêm~!”

Dạ Nhiễm buồn cười nhìn xem Tạp Tạp, cười yêu chiều mà không nói.

“60 trương tử kim tạp.” Thanh âm mang theo vài phần tức giận từ ghế lô số 5 truyền đến.

“65 trương tử kim tạp.” Ghế lô số 7 theo sát hô giá.

“70 trương tử kim tạp.” Ghế lô số 8 cũng không chút nào yếu thế.

Cạnh tranh giống như càng ngày càng nghiêm trọng, giá tiền cũng càng hô càng cao, nhưng tất cả mọi người biết rõ còn chưa tới cuối cùng giá trị một viên thất giai mộng cấp linh thú nội đan là 70 trương tử kim tạp, như vậy không đủ.

“100 trương tử kim tạp.” Ghế lô số 4 truyền đến thanh âm của một lão giả.

Lúc này thời điểm, tràng diện đã có một mảng yên tĩnh.

“500 trương tử kim tạp.” Ghế lô số 3 lần nữa truyền đến thanh âm vui vẻ của nữ tử, 500 trương tử kim tạp phảng phất theo bọn họ nghĩ chỉ giống năm mươi lượng bạc .

Trong rạp Dạ Nhiễm nhướn mày cười cười, 500 trương tử kim tạp, nên là cái giá tiền này. Dù sao trước kia hình như Vô Địch thần đội bọn họ mua được là năm trăm năm mươi mốt trương tử kim tạp?

“Năm trăm năm mươi trương tử kim tạp.” Cùng giá vẫn còn tiếp tục, xem ra thất giai mộng cấp linh thú nội đan, quả thực là hàng tốt nha

“Mười cái thẻ thủy tinh.” Ghế lô số 3 lúc này truyền ra một thanh âm lười biếng, nhưng mà lúc này đã không có người đi để ý vì sao thay đổi người kêu giá, tất cả mọi người bị mười cái thẻ thủy tinh làm sợ ngây người.

Một trương thẻ thủy tinh tương đương với 100 trương tử kim tạp, mười cái tương đương 1000 tử kim tạp, nếu toàn bộ đổi thành Hoàng Kim cũng đủ để áp đảo một mảnh bầu trời rồi.

Một đại gia tộc , có thể quay vòng tài chính, có thể lấy ra cung cấp tài chính đấu giá cho bọn họ, cho ăn bể bụng cũng là sáu bảy cái thẻ thủy tinh, bây giờ người ở ghế lô số 3 này thật đúng là ——

Lúc này Dạ Nhiễm cũng kinh ngạc vạn phần, đều không ngờ như thế nào mà có thể đấu giá được giá trên trời-mười cái thẻ thủy tinh như thế.

Tạp Tạp đại gia kích động mãnh liệt bổ nhào vào trong lòng Dạ Nhiễm, nhắm hôn tới tấp ngay đôi má Dạ Nhiễm mà: “Aha ha ha, Nhiễm Nhiễm chúng ta phát tài rồi!”

Dạ Nhiễm nhíu mày, tiểu gia hỏa Tạp Tạp này từ khi nào trở nên yêu tiền như vậy chứ?

Lúc này nữ tử trên đài cao đã chấn kinh nói không ra lời, hồi lâu sau khó khăn lắm mới tìm về giọng nói của mình, hơi run rẩy nói, “Mười cái thẻ thủy tinh, còn có người muốn tiếp tục tăng giá hay không?”

Mọi người cũng bị một câu nói của cô gái này kéo suy nghĩ trở về, lập tức không ít mọi người liếc mắt nhìn sang, vì một viên nội đan tốn hao mười cái thẻ thủy tinh, bọn họ cũng không phải giàu đến cỡ đó nha.

“Mười cái thẻ thủy tinh, một lần!”

“Mười cái thẻ thủy tinh, hai lần!”

“Mười cái thẻ thủy tinh, ba lần! Chúc mừng ghế lô số 3, hôm nay lấy được một viên trọng bảo thất giai mộng cấp linh thú nội đan của chúng ta !”

Tiếng nói nữ tử vừa dứt lời thì toàn bộ phòng đấu giá yên tĩnh

“Kế tiếp, đấu giá cuối cùng cảu lần này một bảo bối —— Băng Chi Tinh Tâm.” Bởi vì mới cạnh tranh một giá trên trời, lúc này lại khiến cho mọi người cũng không cso cảm giác nhiều lắm đối với Băng Chi Tinh Tâm .

Chỉ có ghế lô số 2 của Dạ Nhiễm là quan tâm, đôi mắt sáng rực lên cuối cùng đã tới Băng Chi Tinh Tâm rồi.

Tại ghế lô số 3.

Người kia – thiếu niên tuấn mỹ, cảm giác được ghế lô số 2 đột nhiên thay đổi khí tức, ánh mắt có chút sáng ngời, khẽ nở nụ cười: “Thì ra mục tiêu của nàng là cái viên Băng Chi Tinh Tâm này.”

“Băng Chi Tinh Tâm, nếu là Luyện Khí Sư nó như tương đương với một viên mộng cấp linh thú nội đan, tác dụng cụ thể chắc hẳn tất cả mọi người đều rõ, tiểu nữ tử cả gan không nhiều lời nữa. Giá quy định một ngàn lượng Hoàng Kim, cạnh tranh —— bắt đầu!”

Sau khi an tĩnh một lúc , Dạ Nhiễm sáng đèn đầu tiên , “Một vạn lượng Hoàng Kim.”

Mọi người có chút kinh ngạc nhìn về phía ghế lô số 2, Băng Chi Tinh Tâm tuy là hiếm có, nhưng lực hấp dẫn đối với bọn họ cũng không tính là cao, dù sao nếu không có Luyện Khí Sư tốt, Băng Chi Tinh Tâm cũng như là một khối phế vật.

“Mươi vạn lượng Hoàng Kim.” Ghế lô số 9 truyền ra giọng nói một nữ tử.

“Một tấm thẻ vàng.” Dạ Nhiễm ngồi ở trong rạp, khóe môi mang theo một chút vui vẻ, tiền tài với nàng mà nói chỉ là vật ngoài thân, huống chi vừa mới kiếm một số tiền lớn, mấy tấm thẻ vàng lúc này Dạ Nhiễm cũng không để trong lòng rồi.

Sau khi Dạ Nhiễm vừa dứt lời, cơ bản đã không còn âm thanh nào nữa, chủ yếu bọn họ đã biết người ngồi ở ghế lô số 2 bắt buộc phải có viên băng Chi Tinh Tâm này



“Một tấm thẻ vàng, ba lượt! Chúc mừng ghế lô số 2 đã lấy được bảo bối cuối cùng của chúng ta!”

Tại Đấu giá hội mọi người khó giấu rung động trên nét mặt, đã xong.

Dạ Nhiễm ngồi ở trong rạp trong lòng khó giấu sự sung sướng, hôm nay đi ra ngoài một chuyến có thể nói là thu hoạch rất lớn nha!

Mười cái thẻ thủy tinh, một viên Băng Chi Tinh Tâm, Dạ Nhiễm cảm thấy vận may của mình không chỉ là tốt, mà là quá tốt đi?

Đương đương.

Tiếng đập cửa theo bên ngoài vang lên, sau đó Tang Nguyệt mang theo vui vẻ bưng một cái chén đĩa đi đến.

“Cô nương, đây là vật hôm nay cô nương đoạt được.” Tang Nguyệt đóng cửa lại vừa nói vừa chén đĩa đặt ở trên mặt bàn trước mặt Dạ Nhiễm

Dạ Nhiễm nhìn trên đĩa để mười cái thẻ thủy tinh, Sâu Hải Lam thạch và Băng Chi Tinh Tâm, thoáng kinh ngạc nhướn nhướn mày nhưng cũng không nói thêm gì, lấy ra đưa cho Tang Nguyệt thẻ vàng và mấy tấm ngân phiếu .

Tang Nguyệt mỉm cười tiếp nhận, đan dược công hội cũng là thương nhân, lần này không có thu phí của Dạ Nhiễm nhưng chút tiền này thì vẫn lấy

“Tang Nguyệt, ghế lô số 3, không biết là người nào?” Dạ Nhiễm để đồ vật vào không gian giới chỉ, hơi nghi nhướn mày hỏi đối với Tang Nguyệt .

Sắc mặt Tang Nguyệt ngưng trọng lắc đầu: “Thân phận cụ thể thì không biết, nhưng bọn hắn rất thần bí, rất cường đại.”

Dạ Nhiễm có chút hé mắt, không nói thêm gì nữa, mắt nhìn sắc trời, đoán chừng đã đến mười một giờ đêm rồi, lập tức khoát tay áo với Tang Nguyệt, nói: “Có chuyện trực tiếp đến Cẩn vương phủ tìm ta là được, ta đi về trước.”

Lúc Tang Nguyệt tiến vào Tạp Tạp đại gia cũng đã khôi phục bộ dáng viên cầu uốn éo trong ngực Dạ Nhiễm

“Được, tiểu thư đi thong thả.” Tang Nguyệt gật đầu cười, nghiêng người nhường đường cho Dạ Nhiễm.

Nhưng Dạ Nhiễm còn chưa kịp rời đi , chợt nghe đến ngoài cửa vang lên một thanh âm thiếu nữ, “Xin hỏi trong rạp là Dạ Nhiễm – Dạ tiểu thư?”

Tang Nguyệt đứng nguyên tại chỗ, mắt có chút co rút lại.

Dạ Nhiễm ôm Tạp Tạp còn chưa từ trên ghế salon đứng lên, đã nghe được thanh âm này, hơi có vẻ kinh ngạc, thanh âm này chính là thanh âm của nữ tử kêu giá ghế lô số 3.

“Đúng là ta, có chuyện gì không?” ngón tay trắng non của Dạ Nhiễm vuốt ve bộ lông của Tạp Tạp, nhàn nhạt mở miệng hỏi.

“Chủ tử của ta nói ngài rất thích tác phong của Dạ tiểu thư.” Tiếng nói ngoài cửa dừng một chút, mang theo tia nhu hòa vui vẻ, “Như vậy Dạ tiểu thư, chúng ta liền cáo từ trước…”

Buông một câu, Dạ Nhiễm liền biết rõ, ngoài cửa đã không có bóng người, ghế lô số 3 cũng không còn ai

Dạ Nhiễm cau mày, đối với lời nói không đầu không đuôi của người ngoài cửa có chút nghi hoặc, nhưng cũng không để quá nhiều trong lòng, sau khi đứng lên cáo biệt Tang Nguyệt , vận khởi khinh công đi ra phòng đấu giá.

Ra phòng đấu giá, Tạp Tạp dùng giọng nói nhu nhu nói ở trong ngực Dạ Nhiễm, “Nhiễm Nhiễm, người ở ghế lô số 3, bổn đại gia dò xét tra không được.”

Dạ Nhiễm nhíu mày, cũng không nói gì nữa, nhưng đáy mắt xuất ra mấy tia trầm tư.

Thế lực phân chia ở Thương Minh đại lục, bây giờ giống như càng ngày càng khó phân biệt rồi. Nhưng mơ hồ Dạ Nhiễm có thể khẳng định người mới rồi ở ghế lô số 13 không thuộc mười ba thế lực của đại lục.

Cẩn vương phủ, thư phòng.

Một nam tử áo đen che mặt quỳ một chân xuống đất, trầm giọng bẩm báo với Quân Mặc Hoàng đứng bên cửa sổ, “Vương gia, một đường thuộc hạ đi theo người của Huyền Ngũ Tông, họ đêm nay xuất hiện tại đấu giá , dường như bọn họ…”

Giọng nói nam tử áo đen dừng lại, như đang tự hỏi rốt cuộc cso nên nói ra hay không

Quân Mặc Hoàng xem qua, nhạt nhìn lướt qua nam tử áo đen, sau lưng nam tử lập tức hiển hiện một hồi mồ hôi lạnh, vội vàng nói, “dường như bọn họ có hứng thú với Vương phi …”

Nam tử áo đen nói xong, chỉ cảm thấy trong nháy mắt không khí quanh thân băng lạnh xuống, thậm chí muốn đông lại thành băng.

“Theo dõi tốt bọn họ, tùy thời báo cáo bổn vương.” Quân Mặc Hoàng thu hồi ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói trầm thấp mang theo lãnh khốc và khắc nghiệt.

“Vâng!” Nam tử áo đen lập tức thẳng tắp thân người, nghiêm cẩn trả lời.

Thần sắc Quân Mặc Hoàng khẽ động đang nhìn bầu trời, hơi thở quanh thân lạnh như băng hòa hoãn xuống, khoát tay áo với hắc y nhân trên mặt đất, “Đi xuống đi.”

Hắc y nhân phảng phất cũng cảm thấy cái gì, lập tức thân hình lóe lên biến mất tại trong thư phòng.

Quân Mặc Hoàng phi thân ra ngoài cửa sổ, đứng đợi một lát, đã thấy một thân ảnh hỏa hồng xuất hiện trong tầm mắt,môi mỏng khẽ nhếch, chớp mắt một cái thần sắc nhu hòa xuống, một bước tiến lên, đưa tay đến không trung, một mực kéo Dạ Nhiễm vào lòng.

“Nhiễm nhi, hôm nay có gặt hái được nhiều không?” mắt Quân Mặc Hoàng cúi xuống nhìn mặt mày hớn hở của bảo bối nhà mình, nhẹ nhàng cười cười, tuấn mỹ tuyệt luân.

“Ha ha ha, bổn đại gia và Nhiễm Nhiễm phát tài rồi…! Hôm nay có một tên ngốc tử, cứ như vậy mà chi ra mười cái thẻ thủy tinh mua viên nội đan kia.” trên không trung Tạp Tạp xoay vòng vòng thân hình mập mạp, hạnh phúc quanh thân cso bong bóng hạnh phúc, mười thẻ thủy tinh nó có thể mua rất nhiều táo

Đáy mắt đen Quân Mặc Hoàng hiện lên một vòng vui vẻ, người Huyền Ngũ Tông lại bị mắng là ngốc tử, cũng không biết bọn họ sẽ có cảm giác gì nha?

“Nhiễm nhi vui vẻ là tốt rồi.” Quân Mặc Hoàng cúi đầu hôn nhẹ lên phiếm môi Dạ Nhiễm, ôn nhu nói.

“Hừ hừ! Bổn đại gia tránh người, các ngươi thân mật đi thôi.” Tạp Tạp đại gia thấy vậy, cực kỳ bất mãn trừng mắt liếc Quân Mặc Hoàng, sau đó thừa dịp Quân Mặc Hoàng không chú ý, nhanh như chớp chạy đến bên mặt Dạ Nhiễm hôn một cái, đắc ý ngó ngó Quân Mặc Hoàng rồi chạy nhanh vào Thương Khung Bảo tháp

Tuấn mỹ khuôn mặt Quân Mặc Hoàng thoáng một phát âm trầm xuống, đưa tay chà xát bên mặt Dạ Nhiễm còn dính nước miếng của Tạp Tạp, một bả ôm lấy Dạ Nhiễm hướng suối nước nóng sau phòng ngủ đi tới.

Trong ôn tuyền, hơi nước vấn vít.

Biết việc phải làm của vợ chồng nhưng thẳng thắn đối mặt như vậy lại tương đối khẩn trương,gò má của Dạ Nhiễm vẫn nhịn không được mà đỏ ửng, đem thân hình trắng muốt tuyệt mỹ che dấu dưới suối nước nóng

Ngoài ý muốn Mặc Hoàng lại không làm gi, đôi mắt mầu đen thâm thúy vẫn như xưa giống như cười mà không cười, môi mỏng khẽ nhếch lên nằm ngửa bên cạnh ao, tóc dài đen bởi vì nước làm ướt mà xõa ra uốn lượn, giọt nước theo sợi tóc lướt qua cổ nhỏ xống lồng ngực, chậm rãi chảy

Xuyên qua màn xương, ánh mắt Dạ Nhiễm chạm đến sau lưng Quân Mặc Hoàng đã không thể rời đi, nửa ngày sau mới lấy lại được tinh thần. Dạ Nhiễm lấy tay bịt mũi phát hiện không có gì chảy ra mới trừng mắt liếc yêu nghiệt kia.

có vật khả nghi chảy ra, mới trừng mắt liếc cái tên yêu nghiệt kia.

Đại phôi đản này, rõ ràng sắc dụ.

Quân Mặc Hoàng vẫn quan sát động tác bảo bối nhà mình, thấy một cảnh như vậy, nhẹ khẽ nở nụ cười, đưa tay ôm ngồi Dạ Nhiễm đối diện vào trong ngực.

Dạ Nhiễm không mảnh vải không kịp đề phòng ngồi ở trên đùi Mặc Hoàng, còn chưa phản ứng kịp, nụ hôn kia kéo trở về tất cả suy nghĩ của nàng.

Quay mắt về phía bảo bối nhà mình, dường như lúc nào Quân Mặc Hoàng cũng bị nàng hấp dẫn, mỗi động tác của nàng, từng cái lúm đồng tiền đối với hắn đều không có cách nào chế ngụ được.

Hắn muốn nàng.

Từng cái giọt nước chảy xuống, mỗi một đám phiêu miểu hơi nước lượn lờ, phảng phất đều đang nhảy nhót hiện mấy chữ này, hắn muốn nàng.

Đột nhiên xuất hiện tiến vào nương theo lấy nhiều tiếng giống như như không ngâm khẻ, trong lúc nhất thời, khắp nơi mập mờ, cả phòng kiều diễm. (muội chả hiểu gì cả ==”)( Uy Nhi: muội cũng k hỉu chỗ này L)

Sáng sớm, ánh mặt trời nhu hòa chiếu vào hai thân hình đang ôm nhau ngủ trong phòng.

Quân Mặc Hoàng sớm đã mở ra đôi mắt đen, mỉm cười nhìn người trong ngực ngủ như con mèo nhỏ, nhẹ nhàng hôn nhẹ lên phiếm môi của Dạ Nhiễm, dùng lưỡi bá đạo đẩy ra cánh môi, tiến quân thần tốc, tìm kiếm được cái lưỡi đinh hương kia, khuấy đảo trong miệng nàng.

Một tiếng ngâm khẽ trong đôi môi Dạ Nhiễm tràn ra, mở ra đôi mắt vẫn còn buồn ngủ, lấy lại tinh thần một thoáng dùng lực đẩy Quân Mặc Hoàng, oán hận vung vẩy lấy nắm tay nhỏ đánh lên lồng ngực Quân Mặc Hoàng, “Huynh cái đại sắc lang, đại phôi đản, sớm đã phát tình.”

Quân Mặc Hoàng giơ tay nắm chặt đôi tay nhỏ trong ngực của mình, đôi mắt màu đen mang theo một chút ai oán và tủi thân, “Vi phu chỉ muốn gọi nương tử rời giường mà thôi, hay là —— “

Đôi mắt màu đen lóe ra vài tia trêu tức, Quân Mặc Hoàng khẽ cắn lên vành tai sớm muốn đỏ ửng của Dạ Nhiễm, thanh âm trầm thấp mà mị hoặc, “Nương tử mình hiểu sai nữa nha?”

Dạ Nhiễm xấu hổ nhấc chân đá tới Quân Mặc Hoàng, lại bị hắn kiềm chế đơn giản , lại qua đi một phen triền miên, hai người rốt cục nhớ tới, hôm nay, giống như ——

Còn phải gặp Hoàng đế minh Vực quốc?

Dạ Nhiễm nhìn người tuấn mỹ nam tử lười biếng, trong đầu đột nhiên như nhớ lại hai câu nói.

“Bông sen trướng ấm độ **, từ nay về sau quân vương không tảo triều.”

Dạ Nhiễm lắc lắc đầu đuổi đi suy nghĩ loạn thất bát tao, thò tay đẩy đẩy Quân Mặc Hoàng, “Mặc Hoàn đã đến giờ Minh vực quốc hoàng đế bệ hạ tuyên ta đi yết kiến rồi.”

Đôi mắt màu đen Quân Mặc Hoàng mở ra, bất mãn bế Dạ Nhiễm còn trong ngực rời giường, trong lòng nói thầm lão đầu tử thật đáng ghét có tính trẻ con

Mặc quần áo, rửa mặt, chải vuốt, Quân Mặc Hoàng vẫn còn lười biếng, Dạ Nhiễm quay đầu lại nhìn xem Mặc Hoàng vẫn nằm trên giường không nhúc nhích như cũ , nhướn mày: “Mặc Hoàng đợi ta giúp ngươi mặc quần áo?”

“Ừm.” Quân Mặc Hoàng đương nhiên gật đầu nhẹ nhàng ừm một tiếng, đang nhìn thần sắc biến đổi bảo bối nhà mình , mới chậm rãi lại nói, “Khi lực của vi phu bị nương tử ép khô rồi…”

Bên tai Dạ Nhiễm trở nên đỏ bừng, thẹn quá hoá giận trừng mắt liếc Quân Mặc Hoàng, “Ta đi tiến cung!”

Sau khi nói xong, quay người ra khỏi phòng, dưới sự dẫn dắt Hắc Ưng ngồi lên xe ngựa chạy tới phía hoàng cung

Tối hôm qua sau lúc triền miên Quân Mặc Hoàng đã nói cho nàng, hôm nay hoàng đế bệ hạ không cho phép hắn tiến cung, rơi vào đường cùng chỉ có thể để cho Dạ Nhiễm một người đi gặp mặt lão đầu tử đáng giận kia.

Trong phòng, Quân Mặc Hoàng nhìn bóng dáng Dạ Nhiễm rời đi, âm thầm cười khẽ, xem ra cố gắng của hắn vẫnlà không đủ, vậy mà nha đầu vẫn hữu lực khí như vậy.

Trong xe ngựa, Dạ Nhiễm càng nghĩ càng xấu hổ, nàng rõ ràng là một nhân tài hiếm thấy, luôn không chịu chế nhạo.Nhưng từ khi gặp Mặc Hoàng nàng không thể mạnh mẽ như trước, luôn bị hắn bắt nạt

Tạp Tạp, Tiểu Khung và Hủy ba người vẫn còn ở trong Thương Khung bảo tháp, nhìn thần sắc Dạ Nhiễm như thế, liếc nhau than nhẹ một tiếng.

Dù cho nàng cường hãn đến mấy, hung hăng càn quấy đến mấy, nữ tử tà mị đến mấy, nhưng khi đối mặt tình yêu, đối mặt người yêu, chẳng qua đều là một nữ tử nhu tình thôi.

Suy nghĩ mông lung một lúc, giọng nói Hắc Ưng truyêền ào từ bên ngoài xe ngựa: “Dạ tiểu thư, đã đến hoàng cung.”

Trong hoàng cung, nhiều người nhiều miệng nhiều thị phi, ở ngoài vương phủ, hết thảy mọi người đều xưng hô với Dạ Nhiễm là Dạ tiểu thư.

Chỉ là một cái chớp mắt, Dạ Nhiễm đã điều chỉnh tốt tâm tình của mình, mặt mày tùy ý, khéo môi nở ra nụ cười tà mị , dung nhan tuyệt mỹ tại hỏa hồng áo bào làm nổi bật sự xinh đẹp của nàng

Đi xuống xe ngựa, Dạ Nhiễm dưới sự hướng dẫn của Hắc Ưng, vào đến cửa cung, vượt qua bao nhiêu con đường ngoằn nghèo trong cung, đình đài nhà thuỷ tạ, trùng trùng điệp điệp thị vệ, đã tới Càn Khôn điện của Minh Vực bệ hạ.

“Người đến là người phương nào?” hai vị thị vệ ngoài Càn Khôn điện cầm đao, trong đó một vị tiến lên một bước, ánh mắt trầm ổn lăng liệt, trầm giọng hỏi

Mặt mày Hắc Ưng lạnh lùng, đối mặt ngự tiền thị vệ của hoàng đế cũng không có bất kỳ cảm xúc, “Cẩn vương phủ Dạ Nhiễm – Dạ tiểu thư, theo chỉ thị của bệ hạ tới đây yết kiến.”

“Thuộc hạ không có hỏi thăm Hắc đô úy.” Thị vệ kia chỉ lạnh lùng nói một câu với Hắc Ưng ,sau đó ánh mắt nhìn về phía Dạ Nhiễm.

Dạ Nhiễm dương môi mỉm cười,lúc này muốn ra oai phủ đầu”Dạ Nhiễm, được mời đến đây bái kiến bệ hạ.”

“Còn có thánh chỉ yết kiến?” Thị vệ lạnh lùng nhìn Dạ Nhiễm mà nói, mặt ngoài hoàn toàn không thay đổi nhưng trong lòng bàn tay đã chảy ra mồ hôi lạnh, Hắc đô úy, ánh mắt ngài thật sự không cần lạnh băng như vậy nha~.

Hắc Ưng tuy nhiên lúc trước cũng đã đã đồng ý Dạ Nhiễm, nhưng trong thời gian này họ mới chính thức coi Dạ Nhiễm là Tương Dạ nhuộm cho rằng là bọn hắn độc nhất vô nhị Cẩn Vương phi, hôm nay nhìn Dạ Nhiễm bị làm khó dễ, nếu người ngồi trong đại điện chính là hoàng đế bệ hạ, hắn thật muốn một kiếm chém thị vệ trước mặt

“Thánh chỉ yết kiến ? Hắc Ưng, ta được mời đến đây bái kiến, có cần thánh chỉ yết kiến hay không?” Dạ Nhiễm chậm rãi sửa sang lại ống tay áo mình, đảo mắt hỏi Hắc Ưng đang không ngừng tạo không khí lạnh lẽo.

Hắc Ưng cung kính lắc đầu với Dạ Nhiễm, đâu ra đấy nói: “Dạ tiểu thư là vị thiếu chủ của Tầm Bảo Môn và Dạ thị gia tộc, Linh Dược sư của đại lục hơn nữa bằng thực lực trở thành Vương Quế quan khóa mới của Học viện Quân Sự đội trưởng của Vô Địch thần đội, bằng ấy thân phận, cũng không cần thánh chỉ.”

Khóe miệng Dạ Nhiễm kéo nhẹ, không thể nghĩ Hắc Ưng nói hết thân phận của nàng, trong lòng lại có hơi ấm, Hắc Ưng cố ý nói ra thân phận như vậy, để sau khi yết kiến, cho dụ vị bề hạ này khó hứa hẹn gì nhưng cũng sẽ không lại làm khó dễ nàng.

Hai ngự tiền thị vệ đứng tại nguyên chỗ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng không nhận được ý chỉ từ bệ hạ ở bên trong, cũng không dám lại làm càn trước mặt Dạ Nhiễm, lập tức sắc mặt khó coi, đâm lao phải theo lao rồi.

Sống lưng Hắc Ưng thẳng tắp đứng nguyên tại chỗ, thần sắc lạnh lùng như trước, cảm thấy hừ, dám bắt nạt vương phi nhà hắn, mang ra thân phận dọa chết các ngươi!

“Dạ tiểu thư, Hắc đô úy xin chờ một chút, thuộc hạ đi thông báo bệ hạ.” Một vị khác từ đầu tới cuối không nói gì liền ôm quyền với Dạ Nhiễm và Hắc Ưng, quay người tiến vào Càn Khôn điện.

Chỉ chốc lát, thị vệ kia đi tới, cung kính khẽ cong eo: “Dạ tiểu thư mời vào, Hắc đô úy xin dừng bước.”

Hắc Ưng nhìn Dạ Nhiễm lộ ra một bộ dáng ý bảo hắn yên tâm với hắn , mới cúi đầu xuống nghiêng người đứng ở ngoài điện Càn Khôn.

Dạ Nhiễm theo tên thị vệ kia đi vào Càn Khôn điện, bước chân nháy mắt bước vào Càn Khôn điện, đập vào mặt chính là một mùi thơm ngát từ thủy mặc, ánh mắt nhìn qua quét một phen Càn Khôn điện, phát hiện Càn Khôn điện này không hoa lệ như bên ngoài trái lại trong điện toàn bộ khắp nơi cảm thấy phong vị thủy mặc mà thanh nhã

Nhưng mà hoàng đế bệ hạ lại không có trong đại điện, thị vệ một đường mang theo Dạ Nhiễm xuyên qua đại điện, đi tới một dãy hành lang dài, cuối cùng dừng lại ở một bên hồ.

Ngồi trong đình nghỉ mát một vị trung niên nam tử mang theo thần sắc vui mừng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, giống như hưởng thụ gió nhẹ quét,hơi ấm ánh mặt trời

Thần sắc Dạ Nhiễm hơi có vẻ kinh ngạc, nàng không thể tưởng được đây là Minh vực quốc bệ hạ được người đời truyền là xưng sát phạt quyết đoán, lại là một nam tử trung niên thoạt nhìn ôn hòa vô hại.

Thị vệ bên người, chẳng biết lúc nào đã lặng yên lui ra.

Từ đầu tới cuối Nam tử trung niên không có động tác, không nói tiếng nào, thậm chí không có mở to mắt.

Dạ Nhiễm cũng liền im im lặng lặng đứng ở tại chỗ, bất động thanh sắc.

“Hoàng nhi của trẫm là tam hoàng tử.” trong giọng nói cảu bệ hạ mang theo một chút cảm khái, một chút áy náy.

Dạ Nhiễm đặt ánh mắt ở trên người của hắn, không có mở miệng, nàng biết rõ bây giờ nàng cần làm là lắng nghe mà thôi.

“Mẫu phi hắn thân thể rất yếu, biết rõ thai nghén hài tử sẽ gặp nguy hiểm, lại vẫn cố chấp sinh ra hoàng nhi, tại thời điểm đó, vứt bỏ trẫm, vứt bỏ hoàng nhi buông tay nhân gian.”

“Trẫm bận rộn với sự tình của đất nước, không quan tâm nhiều đến hoàng nhi, ngẫu nhiên một lần lúc hoàng nhi năm tuổi, trẫm thấy được hoàng nhi trên người từng mảnh tím xanh, về sau trẫm dùng mọi phương thức bù đắp cho hoàng nhi, nhưng mà khi đó hoàng nhi chán ghét nữ tử đã đến tận tâm can.”

“Trẫm ngày từng ngày theo dõi hoàng nhi lớn lên, theo dõi từ một đứa bé nho nhỏ trưởng thành một nam nhân, nhìn tính tình hắn ngày từng ngày lãnh khốc bất thường, thứ trẫm có thể cho hắn không nhiều lắm.”

“Hoàng nhi nói đã có nữ tử mình ưa thích, trẫm rất vui vẻ.” Nam nhân nói xong, khóe môi có chút giơ lên chút đường cong, khí tức quanh thân lập tức nhu hòa xuống.

Sau một lát, vị này hoàng đế thu hồi dáng tươi cười, mở to đôi mắt

Chạm đến một đôi mắt màu đen, Dạ Nhiễm lập tức đứng nguyên tại chỗ bất động

Một trong hai mắt ở đằng kia, Dạ Nhiễm phảng phất thấy được vô cùng vũ trụ, vô tận ngôi sao, gần kề chỉ là liếc, một loại không rét mà run cảm giác, tại trong lòng Dạ Nhiễm sinh sôi phun lên.

Ngươi có thể xứng đôi trẫm hoàng nhi?” Minh vực quốc hoàng đế bệ hạ thanh âm lạnh như băng như vậy, bá khí như vậy.

Hoàng đế bệ hạ dứt lời một lực vô hình rơi lấy trên người Dạ Nhiễm, trong cổ phát ra một tia ngai ngái, Dạ Nhiễm cắn răng đứng tại nguyên chỗ, một đôi mắt chói mắt màu đen nhìn thẳng ánh mắt của hoàng đế, mỗi chữ mỗi câu, cực kỳ kiên định, “Ta Dạ Nhiễm, chắc chắn sẽ cùng hắn sóng vai đi về phía trước, quan sát toàn bộ Thiên Địa.”

Nữ tử thế gian nhiều không kể xiết, Dạ Nhiễm sẽ không nói bừa mình sẽ là tốt nhất .

Nhưng ít ra, nàng vĩnh viễn đều sẽ không rời khoit tay Mặc Hoàng , cũng không cho phép hắn buông ra.

Hoàng đế bệ hạ nhìn Dạ Nhiễm thật sâu, bàng bạc uy áp và ánh mắt thâm thúy như là muốn cho thần trí cả người Dạ Nhiễm sụp đổ, nhưng Dạ Nhiễm chỉ ngẩng đầu kiên định nhìn hắn, vẫn không nhúc nhích, dưới áp lực lớn nàng đều không nửa điểm có xoay người quỳ gối !

“Ha ha ha…” Theo một hồi tiếng cười cởi mở thư thái truyền ra , uy áp đặt trên người ở Dạ Nhiễm cũng lập tức biến mất không thấy gì nữa, đáy mắt hoàng đế bệ hạ xẹt qua một vòng tán thưởng, quơ quơ ống tay áo, một dòng nội lực phật hướng Dạ Nhiễm, “Ngươi đi xuống đi.”

Đợi sau Dạ Nhiễm khi rời đi, ánh mắt vị này hoàng đế bệ hạ nhìn về một bên phía hòn non bộ, lộ ra một vòng dáng tươi cười, “Ngươi xem thiếu nữ này, như thế nào?”

Chỗ tối ẩn ẩn truyền đến một giọng nói có chút khàn khàn, mang theo thở dài, mang theo mong đợi, “Kim lân há lại vật trong ao…”

Hồi lâu sau, hoàng đế bệ hạ thở dài một tiếng, tại gió nhẹ bên trong, thật lâu chưa từng tiêu tán.

Màn đêm buông xuống, thời điểm Dạ Nhiễm lấy lại tinh thần, nàng đã đứng ở ngoài Càn Khôn điện, bên người là Hắc Ưng hơi lo lắng.

Khóe miệng Dạ Nhiễm co giật vài cái, nhìn ánh mắt mang theo nghi vấn cảu Hắc Ưng, khoát tay áo nói, “Chúng ta trở lại vương phủ.”

Hắc Ưng cũng biết ở chỗ này không phải lúc để hỏi thăm, lập tức đè xuống nghi hoặc ở đáy lòng, dẫn đường đi đến cửa cung .

Lại không nghĩ, chỉ mới vừa đi ra không được vài bước, theo một mùi thơm hồi son phấn bột nước và tiếng bước chân, Dạ Nhiễm ngẩng đầu nhìn đi tới một vị nữ tử cung trang ung dung phía sau lưng là một đám cung nữ thái giám.

Hoàng hậu nương nương.

Dạ Nhiễm cau lại lông mày, muốn cùng Hắc Ưng đi đường vòng, lại không nghĩ vị Hoàng hậu nương nương kia lại mang theo dáng tươi cười đẹp đẽ quý giá đi tới.

“Dạ tiểu thư, thu được thánh chỉ tứ hôn của Cẩn Vương ?” Hoàng hậu nương nương giống như lơ đãng hàm chứa ý cười hỏi với Dạ Nhiễm.

“Thuộc hạ tham kiến Hoàng hậu nương nương.” Hắc Ưng tiến lên một bước vẫn hộ sau lưng Dạ Nhiễm, hai tay ôm quyền gật đầu nói với Hoàng hậu nương nương.

“Bổn cung và Dạ tiểu thư nói chuyện, thân phận ngươi thế nào mà xen vào?” đôi mắt đẹp của Hoàng hậu nương nương mang theo vài tia lạnh lẽo nhìn lướt qua Hắc Ưng, ngưng giọng nói, uy nghiêm thuộc về hoàng hậu tại lúc này hiển thị rõ.

“Thánh chỉ tứ hôn là gì? Muốn bổn cô nương thu được? Hoàng hậu nương nương, bổn cô nương còn có chuyện quan trọng, thứ cho không phụng bồi.” Dạ Nhiễm lạnh nhạt nhìn lướt qua hoàng hậu, chợt nhìn về phía Hắc Ưng, “Hắc Ưng, đi thôi.”

Sau đó, hai người cứ như vậy thẳng tắp xuyên qua Hoàng hậu nương nương và một đám cung nữ thái giám phía sau nàng, đi đến phía ngoài cung.

Mặt ngoài Hoàng hậu nương nương ung dung đẹp đẽ quý giá như cũ , nhưng trên mu bàn tay cũng đã nổi gân xanh, ống tay áo che chắn không người nào nhìn thấy

Một đường đi ra hoàng cung, trong lòng Dạ Nhiễm vẫn không thoải mái, muốn không nhìn rõ người một nhà, không nhìn rõ phiền toái, không hiểu rõ để nàng chém người rồi bắt cóc Mặc Hoàng đi

“Vương phi, Hoàng hậu nương nương có thể ở hậu cung trường đứng không ngã, thậm chí hôm nay tay cầm quyền sanh sát lục cung phi tần, hẳn thủ đoạn có thể thấy được, vương phi nhất định phải cẩn thận.” Xuất cung, Hắc Ưng nói ra nhắc nhở Dạ Nhiễm, vị Hoàng hậu nương nương kia nhiều lần tại Dạ Nhiễm thủ hạ âm thầm có hại chịu thiệt, sợ là sẽ từ một nơi bí mật hạ độc thủ với Dạ Nhiễm.

Dạ Nhiễm nở nụ cười tà ác, “Ngược lại ta rất chờ mong thủ đoạn của vị hoàng hậu nương nương này đây nè.”

Khóe miệng Hắc Ưng co quắp, được rồi làm sao hắn lại có thể quên vương phi là người tạo ra mấy loại đan dược cổ quái

Cẩn Vương phủ.

Dạ Nhiễm đi vào thư phòng, nhìn Mặc Hoàng đang tại phê duyệt tấu chương , nghĩ tới lời nói hoàng đế bệ hạ lòng cảm thấy trầm xuống , đi lên phía trước từ phía sau lưng ôm lấy Mặc Hoàng.

Trước lúc năm tuổi Mặc Hoàng sống thế nào, nàng không tưởng tượng nổi.

Quân Mặc Hoàng một tay ôm lấy Dạ Nhiễm từ phía sau tiến vào trong ngực, hôn nhẹ lên trán Dạ Nhiễm, khóe môi mang theo vài tia sung sướng nhếch lên, “Lão đầu tử thu hồi thánh chỉ rồi.”

Dạ Nhiễm đưa tay xoa tuấn nhan Mặc Hoàng, sau đó ——

Dạ Nhiễm thoáng một cái dùng sức véo lên khuôn mặt của Mặc Hoàng, mang theo vài tia hung dữ nhìn Mặc Hoàng, “Mặc Hoàng, nếu ta nhịn không được tại Minh vực quốc mở sát giới, làm sao bây giờ?”

“Tùy nàng ưa thích.” Quân Mặc Hoàng hôn nhẹ lên môi Dạ Nhiễm, vừa cười vừa nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương