Tà Y Độc Phi
-
Chương 100: Thái tử tam quốc xuất hiện tại Dạ gia
Dạ thị gia tộc tổ chức nghi thức lên ngôi ở một nơi khác gần Dạ thị gia tộc.
Đài lớn được dựng chính giữa, dù thời gian gấp gáp nhưng trang trí trên đài lại không đơn sơ một chút nào, có thể nói là xa hoa vô cùng nhưng vẫn không mất đi phần trang nghiêm.
Lúc đoàn người Dạ Nhiễm xuất hiện, dường như tất cả khách mời đều đã có mặt.
Dạ Nhiễm nháy mắt mấy cái nhìn về phía nơi thực hiện nghi thức trên khán đài, trong mắt có chút kinh ngạc, dưới tình huống khẩn cấp như bây giờ mà vẫn có thể tạo ra một khán đài cử hành nghi thức trang nghiêm như vậy, không thể không nói hiệu quả công việc của Dạ thị gia tộc quả nhiên không thể khinh thường.
“Thiếu gia, phu nhân, thiếu chủ, các vị bên này đến.” Một bóng người xuất hiện trước mặt mấy người Dạ Nhiễm, xoay người cung kính nói.
Dạ Nhiễm thoáng hé mắt, tốc độ đổi giọng của Dạ thị gia tộc thật là nhanh.
Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu cũng hơi cau mày, chỉ là mọi người đều không nói gì thêm, đi theo sau lưng người dẫn đường kia, đi đến chỗ ngồi Dạ thị gia tộc đã chuẩn bị cho bọn họ.
Sau khi ngồi xuống, Dạ Nhiễm nghiêng đầu nhìn Mặc Hoàng cười nói: “Mặc Hoàng, chàng nói xem nghi thức lên ngôi hôm nay mới thú vị làm sao?”
Mặc Hoàng gõ trán Dạ Nhiễm, nha đầu này suy nghĩ cái gì vậy, nếu là nghi thức lên ngôi thì phải nên nghiêm túc một chút.
Dạ Nhiễm cong khóe miệng, vuốt ve Tạp Tạp nằm trong ngực nàng, mặt mày tùy ý nhìn nghi thức trên đài, nghi thức lên ngôi này nếu nàng để cho nó đơn giản thành công đó mới là gặp quỷ rồi.
Tiểu Khung ngồi sau lưng Dạ Nhiễm, rủ đầu nhỏ ngáp một cái, cảm giác được ánh mắt Dạ Nhiễm đặt trên người, Tiểu Khung bất đắc dĩ ngồi thẳng, thông qua ý thức mãnh liệt yêu cầu mình giữ vững tinh thần.
Thế nhưng mà ——
Hoàn toàn không có nổi một tí hứng thú nào đối với cái nghi thức chết tiệt này, nó một tay chống đầu, một mắt nhìn Dạ Nhiễm.
Dạ Nhiễm bất đắc dĩ nhéo nhéo đôi má Tiểu Khung, duỗi ngón tay chỉ bầu trời, cười nói: “Thật sự nếu không thích…, Tiểu Khung đi ra ngoài chú ý chung quanh đi nha.”
Tiểu Khung tuân lệnh gật đầu, bóng người thoáng một phát đã biến mất, Tạp Tạp nằm trong ngực Dạ Nhiễm lúc này cọ cọ má Dạ Nhiễm, giọng nói ấm áp ôn nhu: “Bổn đại gia cũng đi.”
Được Dạ Nhiễm đồng ý, Tạp Tạp cũng nhanh như chớp chạy đi tìm Tiểu Khung.
Ngồi trên ghế, Dạ Nhiễm nhìn hai tiểu gia hỏa không an phận lần lượt biến mất này, bất đắc dĩ lại yêu chiều cười cười.
Trong hai ngày này không chỉ đơn giản là tất cả các thế lực, thủ lĩnh lớn được mời đến, hôm nay còn là ——
“Thái tử Minh vực quốc đến!”
“Thái tử Lam Vân quốc đến!”
“Thái tử Ám Thiên quốc đến!”
…
Liên tục ba tiếng thông báo, tất cả mọi người ở đây đều chấn kinh, thái tử ba đại vương quốc của Thương Minh đại lục đều đã đến, xem ra chuyện Hắc Chỉ Song Vương đến Á Lâm Thành đã truyền đi rồi.
Dạ Nhiễm nhăn mày, phản ứng đầu tiên chính là nhìn Quân Mặc Hoàng, Thái tử Minh vực quốc đã đến, Mặc Hoàng không phải không biết chứ?
“Không liên quan.” Mặc Hoàng buông chén trà trong tay, đôi mắt thâm thúy đen kịt nhìn không ra chút cảm xúc nào, thản nhiên nói.
Dạ Nhiễm cười cười, chỉ là đối với vị thái tử sắp đến này, đôi mắt màu đen hiện lên một tia huyết quang, trước kia trong cơ thể Mặc Hoàng trúng chính là ma độc Tử Tinh, vị thái tử này cũng tham dự ở trong đó đây.
Quân Mặc Trạch lúc nghe đến tên thái tử này cũng bĩu môi, gì chứ, cho rằng lên làm thái tử thì là thái tử rồi sao? Toàn bộ đại lục ai cũng biết thái tử Minh vực quốc chỉ có một, đó chính là ca ca hắn, Quân Mặc Hoàng.
Mấy người Liễu Phi Tiếu thấy rõ ràng sắc mặt đám người Thánh Huy thần đội vì nghe thái tử Minh vực quốc đến mà trở nên âm trầm, lạnh băng, lúc này mấy người Liễu Phi Tiếu cũng biểu lộ không tốt lắm.
Tình báo của Liễu Phi Tiếu rất lợi hại, ngay cả Mặc Hoàng cũng phải bội phục ba phần, lúc trước Phi Tiếu đã sớm đem một ít tư liệu về các thế lực của Minh vực quốc cùng hoàng cung, thái tử, vương gia, các vây cánh cho Dạ Nhiễm xem.
Vô Địch thần đội luôn xem đội trưởng Dạ Nhiễm của bọn họ là độc nhất vô nhị, Quân Mặc Hoàng không đơn thuần là thần tượng mà còn là nam nhân của đội trưởng. Thế nên người đối với Mặc Hoàng không tốt, bọn họ tuyệt đối sẽ không xem là bằng hữu.
Đôi mắt Tư Mạt Tiêu lóe sáng, đại ca đến rồi? Từ nhỏ hiểu rõ hắn nhất ngoại trừ phụ hoàng, mẫu hậu thì chính là đại ca ruột thịt cùng mẹ của hắn — thái tử điện hạ Lam Vân quốc.
Mà Tập Diệt Nguyệt như đang nghĩ đến cái gì, đôi mắt màu đen lạnh băng dị thường, thái tử Minh vực quốc Quân Mặc Thiên từng đùa giỡn Diệt Nguyệt trên yến hội, thiếu chút nữa bị Diệt Nguyệt chặt bỏ toàn bộ tay phải.
Theo tiếng bước chân tiến đến, mấy người Dạ Nhiễm giương mắt nhìn về phía giọng nói.
Đi vào trước tiên là một thanh niên tướng mạo tuấn mỹ, mặc một áo dài lưu kim màu xanh da trời, trên tay cầm một cây quạt xếp khẽ động, khóe môi cười ngả ngớn, chỉ là trên khuôn mặt tuấn tú lại tô chút son phấn, biến thanh niên tuấn mỹ sống sờ sờ thành tiểu sinh mặt phấn.
Thanh niên này ở Minh vực quốc hết ăn lại nằm, cả ngày ăn chơi đàng điếm, chính là thái tử —— Quân Mặc Thiên.
Dạ Nhiễm nheo mắt, đôi mắt màu đen quét mắt xem xét kỹ Quân Mặc Thiên, thần sắc mịt mờ không rõ.
Theo sau Quân Mặc Thiên đi vào là hai nam tử một đen một trắng, nam tử áo đen tuấn mỹ lạnh băng, đôi mắt màu đen đậm đặc sát khí. Nam tử áo trắng tuấn tú, lạnh nhạt, quanh thân phát ra khí tức để cho người khác cảm thấy thoải mái dễ chịu, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo dáng cười vừa đủ, không xa cách nhưng cũng không quen thuộc.
Nam tử áo đen, thái tử Ám Thiên quốc—— Ám Thương Nguyệt.
Nam tử áo trắng, thái tử Lam Vân quốc—— Tư Mạt Lam.
“Ba vị thái tử đại giá quang lâm, lão phu không tiếp đón từ xa.” Dạ gia chủ khách sáo tươi cười đi đến tiếp ba vị thái tử, chỉ là đáy mắt lại không mang ý cười.
Dạ thị gia tộc và Tập thị gia tộc, Tam đại quốc gia đối với bản thân hai đại gia tộc này còn có chút địch ý, hôm nay Dạ thị gia tộc thành thế này, cho dù chỉ hủy diệt sân nhỏ của bổn gia, nhưng hoàng gia lại phái ba thái tử đến đúng lúc này, một mặt là vì Hắc Chỉ Song Vương, mặt khác không cần nói cũng biết.
“Ô!!!, Dạ gia chủ, Bổn cung nghe nói Dạ thị gia tộc ngươi có một cháu gái, dung mạo như thiên tiên …” Quân Mặc Thiên đong đưa quạt xếp, đôi mắt phượng nhìn quanh bốn phía các vị tuấn nam mỹ nữ ở đây.
Một màu đỏ rơi vào mắt phượng, trong mắt Quân Mặc Thiên lập tức kinh diễm, nữ tử xinh đẹp hắn gặp không ít, nhưng hồng y thiếu nữ kia lại hoàn toàn khác với những nữ tử khác, liều lĩnh, lãnh diễm, tà mị, mặt mày tùy ý, còn có điệu bộ tươi cười mị hoặc, thiếu nữ như vậy Quân Mặc Thiên nào đã gặp?
Ánh mắt Ám Thương Nguyệt và Tư Mạt Lam lúc này cũng nhìn lại theo Quân Mặc Thiên, Dạ Nhiễm tuyệt mỹ xuất hiện trong mắt bọn họ, trong mắt hai người cũng chỉ xẹt qua một chút kinh diễm tán thưởng.
Ám Thương Nguyệt và Tư Mạt Lam đương nhiên biết rõ hồng y thiếu nữ kia là ai, tiểu biểu muội La Lỵ mới bái sư phụ, mỹ nữ đội trưởng đệ đệ nhà mình luôn treo tên bên miệng.
“Ha ha, thái tử Minh vực nói đùa, cháu gái lão phu nhiều, mỗi người đều xinh đẹp như hoa.” Dạ gia chủ biến đổi, sắc mặt có chút âm u, lại bất động thanh sắc nói với hạ nhân sau lưng, “Còn không mau mời ba vị thái tử ngồi?”
“Vâng, ba vị thái tử điện hạ, mời theo tiểu nhân.” Gã sai vặt Dạ gia lập tức xoay người cung kính nói với ba vị thái tử điện hạ.
“Không cần, Bổn cung muốn ngồi chỗ đó.” Quân Mặc Thiên chỉ về phía Dạ Nhiễm, gấp quạt xếp lại trực tiếp đến chỗ Dạ Nhiễm.
Bởi vì từ chỗ Quân Mặc Thiên, bóng người Mặc Hoàng bị Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu vừa vặn chặn mất, huống hồ trong mắt Quân Mặc Thiên lúc này chỉ nhìn thấy một vòng mắt sáng màu đỏ.
Hả——
Vô Địch thần đội sửng sốt. Thánh Huy thần đội cũng sửng sốt.
Vị này thật là thái tử sao, không phải quá ngu đấy chứ? Chẳng lẽ hắn không thấy Thánh Huy thần đội bọn họ đều ngồi chỗ này sao?
Cho dù Quân Mặc Thiên không nhìn thấy Quân Mặc Hoàng do bị che đi, nhưng cũng không thể không biết Thánh Huy thần đội ở đây, Quân Mặc Hoàng làm sao có thể không có ở đây được chứ?
Càng nghiêm trọng hơn là vị thái tử này một mực không ra khỏi cửa hả? Hay là không tìm hiểu bên ngoài? Áo đỏ tuyệt diễm, tùy ý cuồng ngạo —tám chữ vang vọng đại lục – Dạ Nhiễm thiếu nữ, kinh tài diễm diễm đại lục khiếp sợ, bị Quân Mặc Hoàng bá đạo lãnh khốc sớm tuyên bố quyền sở hữu rồi.
Vị thái tử Quân Mặc Thiên này buổi sáng đi ra ngoài đầu bị cửa kẹp hay sao?
Trên mặt nhiều người đều hứng thú nhìn xem cảnh này, Minh vực quốc Cẩn vương và thái tử đụng nhau ở Dạ thị gia tộc thì không có gì ngoài đoạt ngôi, chẳng lẽ còn trình diễn cảnh đoạt tình?
Quân Mặc Thiên vừa đi chưa được mấy bước, ánh mắt vừa chuyển liền thấy Quân Mặc Hoàng ngồi uống trà bên cạnh Dạ Nhiễm.
Một bộ áo tím, dung nhan tuấn mỹ như thiên thần không chút cảm xúc, Quân Mặc Hoàng ngồi trên ghế, cảm xúc nồng đậm trong mắt đen kịt bị lông mi che lại, dù vậy tất cả mọi người ở đây đều cảm giác được quanh thân Quân Mặc Hoàng phát ra hơi thở lạnh băng.
Ánh mắt Quân Mặc Thiên nhất thời thay đổi, thậm chí thân thể thoáng một cái đã đứng thẳng, khóe miệng tươi cười cũng biến mất không thấy gì nữa, đôi mắt phượng lóe lóe, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nhìn Quân Mặc Hoàng: “Bổn cung đang nói khoảng thời gian này không thấy Tam đệ đâu, thì ra là ở chỗ này nha.”
Quân Mặc Hoàng cũng không thèm nhìn Quân Mặc Thiên, hắn buông chén trà trong tay, đôi mắt đen nhánh thấy Dạ Nhiễm cầm hạt bồ đào trên tay liền nhíu mày, cầm lấy một hạt bồ đào khác từ trên mặt bàn, tách vỏ rồi đưa tay đút cho Dạ Nhiễm.
Dạ Nhiễm dở khóc dở cười, cái người này … Mặc Hoàng sẽ không cho rằng nàng muốn ăn nhưng lại không bóc được vỏ đấy chứ? Tuy nhiên trên mặt vẫn tươi cười ngậm lấy hạt bồ đào trên tay Mặc Hoàng.
Bỏ qua….
Toàn bộ đều bỏ qua hết.
Mọi người đen cả mặt, mấy người Tập Diệt Nguyệt đều âm thầm giơ ngón tay cái với Mặc Hoàng, cái gì gọi là giận điên người không đền mạng? Cái gì gọi là im ắng tuyên cáo quyền sở hữu?
Nhìn cảnh này, Quân Mặc Trạch đột nhiên cảm giác thái tử Quân Mặc Thiên cũng thật là đáng thương.
Chỉ là người đáng thương cũng có chỗ đáng hận.
Quân Mặc Thiên cứ nhìn Quân Mặc Hoàng không coi ai ra gì đem một hạt lại một hạt bồ đào tách vỏ đút cho thiếu nữ hắn vừa thấy đã yêu ăn như vậy.
“Tam hoàng đệ chẳng lẽ gặp Bổn cung cũng không biết vấn an sao?!” Khuôn mặt trầm mặc bộc phát, tản ra hơi thở chết chóc, hiển nhiên thái tử Quân Mặc Thiên lựa chọn người phía trước.
Đài lớn được dựng chính giữa, dù thời gian gấp gáp nhưng trang trí trên đài lại không đơn sơ một chút nào, có thể nói là xa hoa vô cùng nhưng vẫn không mất đi phần trang nghiêm.
Lúc đoàn người Dạ Nhiễm xuất hiện, dường như tất cả khách mời đều đã có mặt.
Dạ Nhiễm nháy mắt mấy cái nhìn về phía nơi thực hiện nghi thức trên khán đài, trong mắt có chút kinh ngạc, dưới tình huống khẩn cấp như bây giờ mà vẫn có thể tạo ra một khán đài cử hành nghi thức trang nghiêm như vậy, không thể không nói hiệu quả công việc của Dạ thị gia tộc quả nhiên không thể khinh thường.
“Thiếu gia, phu nhân, thiếu chủ, các vị bên này đến.” Một bóng người xuất hiện trước mặt mấy người Dạ Nhiễm, xoay người cung kính nói.
Dạ Nhiễm thoáng hé mắt, tốc độ đổi giọng của Dạ thị gia tộc thật là nhanh.
Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu cũng hơi cau mày, chỉ là mọi người đều không nói gì thêm, đi theo sau lưng người dẫn đường kia, đi đến chỗ ngồi Dạ thị gia tộc đã chuẩn bị cho bọn họ.
Sau khi ngồi xuống, Dạ Nhiễm nghiêng đầu nhìn Mặc Hoàng cười nói: “Mặc Hoàng, chàng nói xem nghi thức lên ngôi hôm nay mới thú vị làm sao?”
Mặc Hoàng gõ trán Dạ Nhiễm, nha đầu này suy nghĩ cái gì vậy, nếu là nghi thức lên ngôi thì phải nên nghiêm túc một chút.
Dạ Nhiễm cong khóe miệng, vuốt ve Tạp Tạp nằm trong ngực nàng, mặt mày tùy ý nhìn nghi thức trên đài, nghi thức lên ngôi này nếu nàng để cho nó đơn giản thành công đó mới là gặp quỷ rồi.
Tiểu Khung ngồi sau lưng Dạ Nhiễm, rủ đầu nhỏ ngáp một cái, cảm giác được ánh mắt Dạ Nhiễm đặt trên người, Tiểu Khung bất đắc dĩ ngồi thẳng, thông qua ý thức mãnh liệt yêu cầu mình giữ vững tinh thần.
Thế nhưng mà ——
Hoàn toàn không có nổi một tí hứng thú nào đối với cái nghi thức chết tiệt này, nó một tay chống đầu, một mắt nhìn Dạ Nhiễm.
Dạ Nhiễm bất đắc dĩ nhéo nhéo đôi má Tiểu Khung, duỗi ngón tay chỉ bầu trời, cười nói: “Thật sự nếu không thích…, Tiểu Khung đi ra ngoài chú ý chung quanh đi nha.”
Tiểu Khung tuân lệnh gật đầu, bóng người thoáng một phát đã biến mất, Tạp Tạp nằm trong ngực Dạ Nhiễm lúc này cọ cọ má Dạ Nhiễm, giọng nói ấm áp ôn nhu: “Bổn đại gia cũng đi.”
Được Dạ Nhiễm đồng ý, Tạp Tạp cũng nhanh như chớp chạy đi tìm Tiểu Khung.
Ngồi trên ghế, Dạ Nhiễm nhìn hai tiểu gia hỏa không an phận lần lượt biến mất này, bất đắc dĩ lại yêu chiều cười cười.
Trong hai ngày này không chỉ đơn giản là tất cả các thế lực, thủ lĩnh lớn được mời đến, hôm nay còn là ——
“Thái tử Minh vực quốc đến!”
“Thái tử Lam Vân quốc đến!”
“Thái tử Ám Thiên quốc đến!”
…
Liên tục ba tiếng thông báo, tất cả mọi người ở đây đều chấn kinh, thái tử ba đại vương quốc của Thương Minh đại lục đều đã đến, xem ra chuyện Hắc Chỉ Song Vương đến Á Lâm Thành đã truyền đi rồi.
Dạ Nhiễm nhăn mày, phản ứng đầu tiên chính là nhìn Quân Mặc Hoàng, Thái tử Minh vực quốc đã đến, Mặc Hoàng không phải không biết chứ?
“Không liên quan.” Mặc Hoàng buông chén trà trong tay, đôi mắt thâm thúy đen kịt nhìn không ra chút cảm xúc nào, thản nhiên nói.
Dạ Nhiễm cười cười, chỉ là đối với vị thái tử sắp đến này, đôi mắt màu đen hiện lên một tia huyết quang, trước kia trong cơ thể Mặc Hoàng trúng chính là ma độc Tử Tinh, vị thái tử này cũng tham dự ở trong đó đây.
Quân Mặc Trạch lúc nghe đến tên thái tử này cũng bĩu môi, gì chứ, cho rằng lên làm thái tử thì là thái tử rồi sao? Toàn bộ đại lục ai cũng biết thái tử Minh vực quốc chỉ có một, đó chính là ca ca hắn, Quân Mặc Hoàng.
Mấy người Liễu Phi Tiếu thấy rõ ràng sắc mặt đám người Thánh Huy thần đội vì nghe thái tử Minh vực quốc đến mà trở nên âm trầm, lạnh băng, lúc này mấy người Liễu Phi Tiếu cũng biểu lộ không tốt lắm.
Tình báo của Liễu Phi Tiếu rất lợi hại, ngay cả Mặc Hoàng cũng phải bội phục ba phần, lúc trước Phi Tiếu đã sớm đem một ít tư liệu về các thế lực của Minh vực quốc cùng hoàng cung, thái tử, vương gia, các vây cánh cho Dạ Nhiễm xem.
Vô Địch thần đội luôn xem đội trưởng Dạ Nhiễm của bọn họ là độc nhất vô nhị, Quân Mặc Hoàng không đơn thuần là thần tượng mà còn là nam nhân của đội trưởng. Thế nên người đối với Mặc Hoàng không tốt, bọn họ tuyệt đối sẽ không xem là bằng hữu.
Đôi mắt Tư Mạt Tiêu lóe sáng, đại ca đến rồi? Từ nhỏ hiểu rõ hắn nhất ngoại trừ phụ hoàng, mẫu hậu thì chính là đại ca ruột thịt cùng mẹ của hắn — thái tử điện hạ Lam Vân quốc.
Mà Tập Diệt Nguyệt như đang nghĩ đến cái gì, đôi mắt màu đen lạnh băng dị thường, thái tử Minh vực quốc Quân Mặc Thiên từng đùa giỡn Diệt Nguyệt trên yến hội, thiếu chút nữa bị Diệt Nguyệt chặt bỏ toàn bộ tay phải.
Theo tiếng bước chân tiến đến, mấy người Dạ Nhiễm giương mắt nhìn về phía giọng nói.
Đi vào trước tiên là một thanh niên tướng mạo tuấn mỹ, mặc một áo dài lưu kim màu xanh da trời, trên tay cầm một cây quạt xếp khẽ động, khóe môi cười ngả ngớn, chỉ là trên khuôn mặt tuấn tú lại tô chút son phấn, biến thanh niên tuấn mỹ sống sờ sờ thành tiểu sinh mặt phấn.
Thanh niên này ở Minh vực quốc hết ăn lại nằm, cả ngày ăn chơi đàng điếm, chính là thái tử —— Quân Mặc Thiên.
Dạ Nhiễm nheo mắt, đôi mắt màu đen quét mắt xem xét kỹ Quân Mặc Thiên, thần sắc mịt mờ không rõ.
Theo sau Quân Mặc Thiên đi vào là hai nam tử một đen một trắng, nam tử áo đen tuấn mỹ lạnh băng, đôi mắt màu đen đậm đặc sát khí. Nam tử áo trắng tuấn tú, lạnh nhạt, quanh thân phát ra khí tức để cho người khác cảm thấy thoải mái dễ chịu, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo dáng cười vừa đủ, không xa cách nhưng cũng không quen thuộc.
Nam tử áo đen, thái tử Ám Thiên quốc—— Ám Thương Nguyệt.
Nam tử áo trắng, thái tử Lam Vân quốc—— Tư Mạt Lam.
“Ba vị thái tử đại giá quang lâm, lão phu không tiếp đón từ xa.” Dạ gia chủ khách sáo tươi cười đi đến tiếp ba vị thái tử, chỉ là đáy mắt lại không mang ý cười.
Dạ thị gia tộc và Tập thị gia tộc, Tam đại quốc gia đối với bản thân hai đại gia tộc này còn có chút địch ý, hôm nay Dạ thị gia tộc thành thế này, cho dù chỉ hủy diệt sân nhỏ của bổn gia, nhưng hoàng gia lại phái ba thái tử đến đúng lúc này, một mặt là vì Hắc Chỉ Song Vương, mặt khác không cần nói cũng biết.
“Ô!!!, Dạ gia chủ, Bổn cung nghe nói Dạ thị gia tộc ngươi có một cháu gái, dung mạo như thiên tiên …” Quân Mặc Thiên đong đưa quạt xếp, đôi mắt phượng nhìn quanh bốn phía các vị tuấn nam mỹ nữ ở đây.
Một màu đỏ rơi vào mắt phượng, trong mắt Quân Mặc Thiên lập tức kinh diễm, nữ tử xinh đẹp hắn gặp không ít, nhưng hồng y thiếu nữ kia lại hoàn toàn khác với những nữ tử khác, liều lĩnh, lãnh diễm, tà mị, mặt mày tùy ý, còn có điệu bộ tươi cười mị hoặc, thiếu nữ như vậy Quân Mặc Thiên nào đã gặp?
Ánh mắt Ám Thương Nguyệt và Tư Mạt Lam lúc này cũng nhìn lại theo Quân Mặc Thiên, Dạ Nhiễm tuyệt mỹ xuất hiện trong mắt bọn họ, trong mắt hai người cũng chỉ xẹt qua một chút kinh diễm tán thưởng.
Ám Thương Nguyệt và Tư Mạt Lam đương nhiên biết rõ hồng y thiếu nữ kia là ai, tiểu biểu muội La Lỵ mới bái sư phụ, mỹ nữ đội trưởng đệ đệ nhà mình luôn treo tên bên miệng.
“Ha ha, thái tử Minh vực nói đùa, cháu gái lão phu nhiều, mỗi người đều xinh đẹp như hoa.” Dạ gia chủ biến đổi, sắc mặt có chút âm u, lại bất động thanh sắc nói với hạ nhân sau lưng, “Còn không mau mời ba vị thái tử ngồi?”
“Vâng, ba vị thái tử điện hạ, mời theo tiểu nhân.” Gã sai vặt Dạ gia lập tức xoay người cung kính nói với ba vị thái tử điện hạ.
“Không cần, Bổn cung muốn ngồi chỗ đó.” Quân Mặc Thiên chỉ về phía Dạ Nhiễm, gấp quạt xếp lại trực tiếp đến chỗ Dạ Nhiễm.
Bởi vì từ chỗ Quân Mặc Thiên, bóng người Mặc Hoàng bị Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu vừa vặn chặn mất, huống hồ trong mắt Quân Mặc Thiên lúc này chỉ nhìn thấy một vòng mắt sáng màu đỏ.
Hả——
Vô Địch thần đội sửng sốt. Thánh Huy thần đội cũng sửng sốt.
Vị này thật là thái tử sao, không phải quá ngu đấy chứ? Chẳng lẽ hắn không thấy Thánh Huy thần đội bọn họ đều ngồi chỗ này sao?
Cho dù Quân Mặc Thiên không nhìn thấy Quân Mặc Hoàng do bị che đi, nhưng cũng không thể không biết Thánh Huy thần đội ở đây, Quân Mặc Hoàng làm sao có thể không có ở đây được chứ?
Càng nghiêm trọng hơn là vị thái tử này một mực không ra khỏi cửa hả? Hay là không tìm hiểu bên ngoài? Áo đỏ tuyệt diễm, tùy ý cuồng ngạo —tám chữ vang vọng đại lục – Dạ Nhiễm thiếu nữ, kinh tài diễm diễm đại lục khiếp sợ, bị Quân Mặc Hoàng bá đạo lãnh khốc sớm tuyên bố quyền sở hữu rồi.
Vị thái tử Quân Mặc Thiên này buổi sáng đi ra ngoài đầu bị cửa kẹp hay sao?
Trên mặt nhiều người đều hứng thú nhìn xem cảnh này, Minh vực quốc Cẩn vương và thái tử đụng nhau ở Dạ thị gia tộc thì không có gì ngoài đoạt ngôi, chẳng lẽ còn trình diễn cảnh đoạt tình?
Quân Mặc Thiên vừa đi chưa được mấy bước, ánh mắt vừa chuyển liền thấy Quân Mặc Hoàng ngồi uống trà bên cạnh Dạ Nhiễm.
Một bộ áo tím, dung nhan tuấn mỹ như thiên thần không chút cảm xúc, Quân Mặc Hoàng ngồi trên ghế, cảm xúc nồng đậm trong mắt đen kịt bị lông mi che lại, dù vậy tất cả mọi người ở đây đều cảm giác được quanh thân Quân Mặc Hoàng phát ra hơi thở lạnh băng.
Ánh mắt Quân Mặc Thiên nhất thời thay đổi, thậm chí thân thể thoáng một cái đã đứng thẳng, khóe miệng tươi cười cũng biến mất không thấy gì nữa, đôi mắt phượng lóe lóe, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nhìn Quân Mặc Hoàng: “Bổn cung đang nói khoảng thời gian này không thấy Tam đệ đâu, thì ra là ở chỗ này nha.”
Quân Mặc Hoàng cũng không thèm nhìn Quân Mặc Thiên, hắn buông chén trà trong tay, đôi mắt đen nhánh thấy Dạ Nhiễm cầm hạt bồ đào trên tay liền nhíu mày, cầm lấy một hạt bồ đào khác từ trên mặt bàn, tách vỏ rồi đưa tay đút cho Dạ Nhiễm.
Dạ Nhiễm dở khóc dở cười, cái người này … Mặc Hoàng sẽ không cho rằng nàng muốn ăn nhưng lại không bóc được vỏ đấy chứ? Tuy nhiên trên mặt vẫn tươi cười ngậm lấy hạt bồ đào trên tay Mặc Hoàng.
Bỏ qua….
Toàn bộ đều bỏ qua hết.
Mọi người đen cả mặt, mấy người Tập Diệt Nguyệt đều âm thầm giơ ngón tay cái với Mặc Hoàng, cái gì gọi là giận điên người không đền mạng? Cái gì gọi là im ắng tuyên cáo quyền sở hữu?
Nhìn cảnh này, Quân Mặc Trạch đột nhiên cảm giác thái tử Quân Mặc Thiên cũng thật là đáng thương.
Chỉ là người đáng thương cũng có chỗ đáng hận.
Quân Mặc Thiên cứ nhìn Quân Mặc Hoàng không coi ai ra gì đem một hạt lại một hạt bồ đào tách vỏ đút cho thiếu nữ hắn vừa thấy đã yêu ăn như vậy.
“Tam hoàng đệ chẳng lẽ gặp Bổn cung cũng không biết vấn an sao?!” Khuôn mặt trầm mặc bộc phát, tản ra hơi thở chết chóc, hiển nhiên thái tử Quân Mặc Thiên lựa chọn người phía trước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook