Ta Xuyên Không Thành Tà Thần
Chương 43: Hồn kỹ tiểu thành

Quân Huyền khi nghe câu hỏi này của nàng liền biết nàng đang nói đến việc hắn đến trễ giờ khiến nàng leo cây cả buổi chiều, khiến cho một mỹ nhân leo cây đúng là tội đáng muôn chết, không thể tha thứ.

- Chuyện là lão sư, thật ra hôm nay ta luyện đan dược có phẩm chất cao hơn một chút liền khiến hồn lực bị kiệt quệ nên khi trở về phòng liền ngất tới bây giờ, ăn trưa, ăn tối cũng chưa đụng tới một miếng liền đã chạy vội lên đây chỉ vì sợ lão sư chờ ta. – Quân Huyền gương mặt trở thành gương mặt cực kỳ hối lỗi.

Vân Lam nghe hắn nói vậy cũng có chút thương xót ra mặt, bởi nàng biết chuyện hắn luyện đan phẩm chất cao hơn là thật, do nàng được Linh Mộng báo cáo liên tục về thành tích của Quân Huyền. Càng thương hơn là hắn chỉ sợ nàng buồn nên không màng tới sức khỏe của mình đang thế nào đã vội vàng lên đây gặp nàng.

- Tiểu tử ngốc ngếch này…- Vân Lam không hiểu vì sao nghe Quân Huyền nói như vậy mà gương mặt lạnh như băng kia dần ấm áp hơn.

- Liệu có lần sau không? – Vân Lam vẫn thanh âm âm lãnh như vậy đối đáp với Quân Huyền.

- Chắc chắn tuyệt đối là không. – Quân Huyền khẳng định chắc chắn như đinh đóng cột.

- Được, vậy ngươi trở về phòng đi. – Vân Lam dứt lời mới dơ nhẹ chén trà lên uống, chỉ là chén trà này đã lạnh ngắt từ bao giờ. Nàng uống sự lạnh ngắt không ngon ngọt chút nào như này xuống cũng chính là đã bỏ qua sự tức giận lạnh lẽo của bản thân thay vào đó lại rót một chén trà nóng mới tượng trưng cho sự thương cảm đối với Quân Huyền ngốc nghếch.

- Lão sư người không vô tình vậy chứ? Ít nhất ta đã lết lên đây cùng người, dù không tu luyện cùng thì cũng cho ta ăn cùng một bữa chứ. – Quân Huyền mở giọng có chút nài nỉ.

Vân Lam nghe vậy liền khiến gương mặt ửng đỏ, ăn tối cùng với nam nhân sao? Trước đây, ngoài phụ thân, huynh trưởng nàng cũng không hề ăn uống với nam nhân khác. Quân Huyền như vậy là có ý gì?

- Chắc là không có ý gì đâu, chỉ là học viên muốn ăn cơm cùng lão sư thôi. Nhưng dù sao hắn cũng là nam nhân a. – Vân Lam suy nghĩ bỗng chốc trở lên rối loạn cực điểm.

Gương mặt nàng trở lên đỏ ửng như sắp bị nướng chín, có chút khói bốc lên rồi.

- Cũng được. – Thanh âm nhỏ nhẹ đáp lại Quân Huyền, dù nhỏ nhẹ nhưng chưa đựng trong đó sự ngượng ngùng đến vô cùng của một thiếu nữ.

Bởi là phó viện trưởng nên đồ ăn của nàng cũng ở một đẳng cấp khác, mà nàng cũng không cần đích thân tới thực đường lấy đồ ăn gì cả mà sẽ tự có người hầu mang lên. Đây là đãi ngộ đặc biệt dành cho những lão sư và những người chức cao trong học viện.

Trong bữa ăn, sự ngượng ngùng bao quanh khiến cả hai chả biết nói lời gì để phá vỡ cái không khí này. Vân Lam cũng có chút khó chịu liền mở lời trước:

- Ngươi tham ngộ hồn kỹ đến đâu rồi?

Quân Huyền thấy nàng mở lời trước liền cười cười đáp:

- Ta bước vào tiểu thành rồi. – Thanh âm vang lên mang theo sự tự tin không hề nhỏ.

Vân Lam phía đối diện thấy hắn trả lời như vậy liền sặc ngụm nước nàng đang uống. Hai tuần đạt tiểu thành một huyền cấp hồn kỹ? Là đùa sao?

- Ngươi nói thật? – Vân Lam vẫn còn chưa tin vào điều mình vừa nghe thấy.

Quân Huyền cũng chỉ gật đầu nhẹ coi như đáp án.

- Tốt, vậy thử thi triển nó đi.

Quân Huyền đứng dậy, phong thái uy nghiêm khác hẳn với bình thường, tay hắn dơ nhẹ lên không trung, bắt đầu thôi động hồn lực. Hồn lực vừa được thôi động ra lập tức bành chướng, Quân Huyền còn chưa dừng lại tiếp tục thôi động hỏa xà.

Hỏa xà vừa hiện liền khiến những ánh nến trong phòng Vân Lam có chút rụt rè, không dám cháy lớn hơn. Cùng lúc đó hỏa xà đã dung hợp vào với hồn lực khiến hồn lực trong tay hắn bỗng chốc trở lên rực rỡ.

Quân Huyền thấy hồn lực, hỏa hệ ổn thỏa liền sử dụng công pháp Hỏa Long Phần Thiên, khiến hồn lực hóa hỏa long. Công pháp vừa khai triển liền xuất hiện một đầu hỏa long gầm thét trên tay Quân Huyền.

- Lão sư người muốn tiếp thử không? – Quân Huyền tự tin nói.

- Được, coi như vận động sau bữa ăn a. – Vân Lam dứt khoát.

Nàng lập tức đứng dậy kéo Quân Huyền ra ngoài sân vườn biệt viện, nàng đứng cách Quân Huyền thêm một khoảng cách mới bắt đầu rat ay. Tay kết thủ ấn, hồn lực xung quanh như nghe theo sự điều khiển của nàng nhanh chóng tụ tập lại tạo thành một cái thuẫn trước người nàng. Chưa dừng lại ở đó, hai tay Vân Lam cũng bắt đầu thôi động hồn lực trong nội thể ra củng cố cho thuẫn trước mặt.

Quân Huyền thấy nàng đã chuẩn bị xong liền dơ tay đánh tới. Một quyền mang theo hỏa long tiến thẳng tới Vân Lam với sóng xung kích cực kỳ đáng sợ, những vật không chắc chắn trên mặt đất sau khi bị hỏa long lướt qua biến tay tứ phía, có vật không chịu được độ nóng liền cháy thành tro bụi.

Oanh!

Thanh âm vang lên khi hỏa long tiếp xúc với thuẫn của Vân Lam, sóng xung kích tàn phá xung quanh khiến cỏ cây ngoài biệt viện không chịu được mà rung động mạnh mẽ.

Vân Lam thấy hỏa long mạnh mẽ như vậy khiến nàng có chút biến sắc. Hỏa long của Quân Huyền đánh tới sau khi va chạm với thuẫn của nàng không những không có dấu hiệu yếu đi, ngược lại càng công kích càng mạnh mẽ liên tục đánh tới thuẫn khiến thuẫn trên tay nàng có dấu hiệu vỡ ra.

- Tiểu tử này quả nhiên mạnh mẽ, dùng đẳng cấp nhân hồn sư lục tầng cũng không cản được công kích của hắn. – Vân Lam nhìn hỏa long như vậy rồi nhận xét.

- Được, vậy thì thử bát tầng.

Thanh âm rơi xuống, hai tay Vân Lam lại lần nữa kết ấn hồn lực trong nội thể nàng lại được kéo ra ngoài tiến nhập vào thuẫn trước mắt. Hồn lực vừa thi triển làm thuẫn đang có dấu hiệu tan ra bỗng chốc trở lên cực kỳ chắc chắn.

Đối mặt với sự chắc chắn của thuẫn này lại là hỏa long đang dần suy yếu kia. Hắn là phá được phòng ngự của nhân hồn sư tầng sáu đã khiến hỏa long trở lên yếu ớt, sau khi phòng ngự nâng thêm thì hỏa long như trứng trọi đá, hoàn toàn không có cơ hội gồng phá tiếp.

Hỏa long phút chốc tan biến, hiển lộ ra Vân Lam vẫn đứng uy nghiêm ở đấy không chút xê dịch nào, đặc biệt là trên thuẫn cũng không có vết nứt nào. Quân Huyền nhìn thấy vậy cũng có chút ngạc nhiên, hắn khi tấn công cảm tượng có thể phá tan phòng ngự nàng tạo ra vậy mà không được, là do hắn quá yếu sao?

Vừa nghĩ đến điều này, tay hắn nắm chặt lại khiến gân xanh còn nổi rõ hơn nữa. Hắn bây giờ mới nhận ra, một nhân hồn sư như hắn lấy đâu ra tư cách kiêu ngạo? Khi ngoài kia có nhiều cường giả tuyệt thế muốn giết hắn chỉ cần động một ngón tay!

- Không nghĩ tới ngươi luyện hồn kỹ nhanh như vậy? – Vân Lam từ trong biển lửa của hỏa long đi ra, miệng nhỏ nàng mở lời tấm tắc khen Quân Huyền.

Còn phía đối diện, Quân Huyền nhận được lời khen lại không có chút vui tươi nào, ngược lại hắn nhìn Vân Lam cười khổ một cái rồi mí mắt dần sụp xuống. Thân hình hắn cũng không trụ được bao lâu liền đổ nhào xuống, may thay Vân Lam là huyền cảnh nên tốc độ nàng như chớp mắt liền đỡ được hắn. Tay nàng đưa nhẹ xuống tay hắn, chạm vào mạch:

- Hồn lực kiệt quệ? Tên này, rõ ràng biết luyện đan xong hồn lực không còn bao nhiêu mà vẫn cố thi triển hồn kỹ trước mặt ta để khoe khoang, đúng là ngốc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương