Đây là chỗ thông minh của Lục Bình, anh sử dụng đòn bẩy để tạo cho mình những khả năng lớn hơn.
"Hô!"
Anh tiếp tục xem tài liệu.
Viên Thái Bình đã làm ra rất nhiều chuyện vượt xa tưởng tượng của người thường.

Lục Bình đọc mà sợ hết hồn hết vía, sợ hãi khẩn trương, da lại nóng lên, cảm giác hưng phấn.
Sau khi xác nhận lại tin tức một lần, anh mới cầm phần tình báo cơ mật màu trắng mới đổi mới vào tối nay lên.
Hít thở sâu.
Trái tim đập thình thịch.
Lục Bình hơi nín thở, sau đó đắm chìm bên trong tin tình báo này, đọc ghi chép tỉ mỉ về cuộc sống của một đại lão khác.

"Người nào vậy?"
"Đáng chết! Đại lão có thể leo lên cái vị trí này đúng là không có người nào là dễ tiếp xúc cả!"
"Dù Viên Thái Bình và Đinh Thanh khủng bố đến đâu thì giết người cũng phải thấy máu, nhưng mà người này lại không cần!"

"…."
"A, chưa gì đã nổi da gà rồi?"

Đêm càng ngày càng sâu.
Trong tiểu khu cũ nát, phần lớn các phòng đều đã tắt đèn, chỉ còn căn phòng ngủ nhỏ hẹp của Lục Bình là còn ánh đèn hắt qua tấm rèm cửa sổ.
"Sau khi tổng hợp các tin tức và suy đoán có thể kết luận rằng Lý Ngọc Trân sẽ có ba sự thay đổi lớn trước đợt hoạt động cuối năm, lần lượt là: phân phối đường biển, tuyên truyền miệng và tài nguyên lưu lượng.

Nếu như nói, dưới quyền của Viên Thái Bình đại biểu cho vận chuyển đường biển; như vậy thì phần tình báo này đại biểu cho tuyên truyền miệng!"
"Đây thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?"
Lục Bình còn chưa đọc xong tin tức đã đè tập tài liệu xuống dưới lòng bàn tay, ngẩng đầu lên, tâm trạng có một chút căng thẳng, thấp giọng tự nói.
"Cho nên…"
"Có phải là có thể suy đoán một chút chuyện liên quan tới cơ chế kích hoạt đổi mới tình báo hay không?"
"Nó… là cơ sở cho mình lật tẩy!"
"Tình báo chưa kích hoạt đổi mới có liên quan tới tình báo đã đổi mới.

Mình có thể thông qua tình báo chưa đổi mới để giải quyết vấn đề nguy cơ tạo thành từ tình báo đã đổi mới."
Suy đoán này vừa được thành lập, trên gương mặt nặng nề của Lục Bình lập tức lộ ra vẻ vui mừng, áp lực khổng lồ bởi vì nhảy múa ở trên mũi đao cũng đã được giảm bớt phần nào.
Nếu quả thật là như vậy, Lục Bình thật sự dám tiếp tục điên cuồng dò xét tại ranh giới cực hạn!
"A —— "
Sáng sớm.
Tiếng chuông báo thức chói tai vang lên ở bên tai.
Lông mày Lục Bình nhíu lại, sau đó đôi mắt ngái ngủ mở ra, đêm qua anh ngủ quá muộn, cộng với vết thương sau ót, trên căn bản là không được nghỉ ngơi tốt.
Anh ngồi dậy, tay xoa huyệt thái dương, cảm nhận được cảm giác căng đau không ngừng truyền đến từ vị trí khâu vết thương.
"Xin nghỉ nửa ngày vậy."
Lục Bình cầm điện thoại di động lên, liếc nhìn thời gian.

Không chút do dự, anh ấn gọi cho trưởng phòng Đàm Hồng,
[ Tút ——], âm thanh ấn số vang vọng khắp căn phòng.
"A lô, chị Đàm."
"Thật ngại quá, tôi muốn xin nghỉ nửa ngày, tối ngày hôm qua bị thương, phải khâu mấy mũi."
"Không có gì, không có gì! Không ảnh hưởng quá lớn…"
Lục Bình đáp lời.
Trạng thái của anh bây giờ thật sự không tốt, chủ yếu là do không được nghỉ ngơi đầy đủ khiến cho tinh thần không thể tập trung, cho nên không thể gánh vác áp lực khổng lồ đánh tới tựa như sóng lớn.
Trong các biện pháp tra tấn, một trong những biện pháp cực kỳ hữu hiệu chính là không để cho người bị tra tấn ngủ.
Bầu không khí làm việc của văn hóa Ngô Minh rất tốt, Lục Bình chỉ nói một tiếng, Đàm Hồng bên kia liền đồng ý, sau khi quan tâm hỏi thăm mấy câu liền cúp điện thoại.
"Gọi cho Đại Thạch một cuộc." Lục Bình dựa lưng vào giường.
Sau khi đầu óc trống rỗng một hồi, tiêu điểm trước mắt mới tụ tập lại lần nữa, anh lại gọi đến một dãy số.
"Haiz!"
"Thật là xui xẻo!"
"Ngày hôm qua xuống xe gặp phải một người đàn ông say rượu gây chuyện! Không sao, đã xử lý tốt, chỉ là muốn nghỉ nửa ngày." Lục Bình nói, sau đó cúp điện thoại.
Anh thuận tay để điện thoại di động ở một bên, Lục Bình ngáp một cái, lại lần nữa nằm xuống.

Anh nằm sấp để ngủ, không dám ngửa đầu ngủ.


Anh rất buồn ngủ, nhưng nằm chốc lát lại làm thế nào cũng không ngủ được, cứ như vậy không chớp mắt… Trong căn phòng ngủ chật hẹp, suy nghĩ của anh không ngừng biến hóa.

Anh liên tưởng đến những trải nghiệm từ khi thu được tình báo cho tới nay, dần dần bị sợ hãi cắn nuốt!
Từ dã tâm căng vọt đến thấp thỏm lo âu chỉ trong một ý nghĩ.
Bên dưới tấm đệm, thân thể Lục Bình coi lại.
Anh giờ phút này chỉ cảm thấy mình đang đứng ở giữa một chiếc thuyền, bốn phía là vùng biển vô biên vô tận, sóng biển không ngừng cuồn cuộn! Anh nằm rạp xuống, hai tay túm chặt lấy khung thuyền, nhưng vẫn có thể sẽ bị đánh lật bất cứ lúc nào!
"Không biết tương lai sẽ đi về đâu?" Lục Bình thì thầm.
Anh cứ như vậy bất tri bất giác thiếp đi.
Chạy nhanh!
Mình phải không ngừng chạy nhanh!
Mình… đã không thể dừng lại!
------
Dịch: MBMH Translate

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương