Ta Xem Hình Sự Trang Đại Lão Tỷ Phú Quỳ Cầu Giúp Đỡ
21: Lâm Thu Nguyệt Mình Đúng Là Điên Rồi!


Cô lấy một cuốn sổ phác thảo ra từ trong ngăn kéo, bàn tay xoay xoay cây bút màu đen.

Ánh mắt Lâm Thu Nguyệt có chút xuất thần, giống như là đang tỉ mỉ nhớ lại.

Đó là sự thăm dò bên trong mờ mịt, xúc cảm truyền đến từ đầu ngón tay trắng nõn…
Những nét vẽ được phác thảo trên giấy.
"Tuổi không lớn lắm."
"Thân hình cân đối, không có cơ bụng…"
Dưới ngòi bút của Lâm Thu Nguyệt, phần thân trên của một thanh niên được phác thảo ra, sau đó là hình dáng cả người, nhưng vị trí gương mặt thì vẫn là trống rỗng.
Lâm Thu Nguyệt nhìn chằm chằm vào phần gương mặt trống rỗng.
"Sẽ như thế nào đây?"
Cô mãi vẫn không thể hạ bút.
Qua một hồi, Lâm Thu Nguyệt lật sang trang kế tiếp, ngòi bút rơi xuống mặt giấy.

Cô bắt đầu vẽ những phần mà cô biết rõ, bao gồm đường vân trên bàn tay, kích thước, độ dày đôi môi, hình dáng,…
Nếu như có thể, Lâm Thu Nguyệt vẫn muốn biết thân phận và dáng vẻ của người đàn ông đêm đó.


"Hai người chờ ở đây một chút." Trước phòng làm việc của Lâm Thu Nguyệt, nữ tiếp tân trẻ tuổi nói với Cố Đại Thạch và Lục Bình.
Nói xong, cô bước về phía cửa phòng đang khóa lại.
"Bộ phận quảng cáo, tổng giám đốc Lâm Thu Nguyệt?"
"A Bình!"
"A Bình!"
"Nữ thần của anh trở thành tổng giám đốc rồi sao?"
Bên ngoài phòng làm việc của Lâm Thu Nguyệt, Cố Đại Thạch nhìn thoáng qua khe cửa, anh vội vàng dùng cùi chỏ đụng vào cánh tay Lục Bình, thấp giọng nói ra.
Tổng giám đốc bộ phận quảng cáo của Xuyên Hòa, chức vị này đã thuộc về cấp lãnh đạo, được hưởng quyền hoa hồng.
"Lý tổng cho tôi chỗ tốt không thể từ chối?"
"Chính là cái này sao?" Lục Bình thu hồi ánh mắt, thì thầm tự nói.
Anh thở ra một hơi, khóe miệng hơi giương lên, sau cảm giác khẩn trương và áp lực khi đối mặt với Lý Ngọc Trân, trong lòng anh đang sinh ra một loại cảm giác bừa bãi và thỏa thích không nói rõ được cũng không tả rõ được.
"Hai người vào đi."
Đúng lúc này, nhân viên tiếp tân đứng ở cạnh cửa, nói với Cố Đại Thạch và Lục Bình.
"Đêm đó, Lý Ngọc Trân bảo Lâm Thu Nguyệt bịt mắt, thậm chí đến phút cuối tấm vải vẫn không bị gỡ xuống."
"Cô ấy sẽ không nhận ra mình."
Lục Bình khiêm tốn đi theo phía sau lưng đồng nghiệp Cố Đại Thạch.
Anh đã nghĩ như vậy trước khi bước vào văn phòng.

Bên trong văn phòng, Lâm Thu Nguyệt đã thu liễm tất cả cảm xúc của mình, cất quyển sổ phác thảo kia vào trong ngăn kéo.

Cô mở poster quảng cáo của Cố Đại Thạch và Lục Bình ra, trên mặt là vẻ nghiêm túc và lạnh lùng.

Mấy phần thiết kế này nhiều nhất chỉ có thể coi là trung bình, còn lâu mới đến mức có thể được nhận nghiệp vụ quảng cáo cho Xuyên Hòa.
Đây là cao tầng công ty nhúng tay.
Lông mày Lâm Thu Nguyệt khẽ nhíu, cô vừa ngồi vào vị trí này đương nhiên sẽ không tùy tiện đắc tội lãnh đạo.

Nhưng cô vẫn muốn ra oai phủ đầu với hai người này.
Cô hơi ngả người về phía sau, cằm khẽ nâng lên, bắt chéo đôi chân đẫy đà.


Khí tràng của cô bắt đầu trở nên nghiêm khắc.

Nếu như là một người mới bình thường thì sẽ không thể nói chuyện rõ ràng khi đứng ở trước mặt cô.
Ánh mắt không đếm xỉa tới người khác lướt qua gương mặt của Cố Đại Thạch và Lục Bình.
Người trước nhìn có vẻ thật thà, trên gương mặt không hề che giấu sự khẩn trương; người phía sau thì có tướng mạo thanh tú, đeo kính gọng đen, vẻ mặt có vẻ như rất là bình tĩnh…
Cô hơi trầm ngâm một chút.
Lâm Thu Nguyệt cầm một phần văn kiện khác lên từ trên bàn, chuẩn bị xem xong phần văn kiện này rồi lại quan sát hai người này sau.
Cô vừa nhìn về phía trang thứ nhất, lông mày đột nhiên khẽ nhíu.
Cô cảm giác có nơi nào đó có chút không thích hợp, lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía hai người.

Ánh mắt cuối cùng rơi vào người phía sau.

Cô bình tĩnh nhìn chăm chú, giống như là nhớ ra cái gì đó, trái tim đột nhiên đập mạnh, sau lưng nháy mắt nổi một tầng da gà!
Bên trong đôi mắt lạnh lùng của cô, thân thể Lục Bình, hai tay, hai chân, mọi chỗ đều được phóng đại! Tờ phác thảo người đàn ông bí ẩn không có gương mặt trong ngăn kéo dường như đã xuất hiện gương mặt chỉ trong tích tắc, mà gương mặt này lại là Lục Bình!
"Tổng giám đốc Lâm." Cố Đại Thạch phá vỡ yên lặng, cung kính gọi một tiếng.
"Tổng giám đốc Lâm."
Lục Bình chú ý tới ánh mắt của đối phương, anh trầm ngâm suy nghĩ, suy đoán được đại khái.

Vẻ mặt vẫn không có thay đổi gì, vẫn bất động thần sắc như cũ, thậm chí trên mặt lộ ra vẻ khẩn trương giống như Cố Đại Thạch, cũng gọi một tiếng.
" Ừ…"
"Ừm."

Lâm Thu Nguyệt lắc lắc đầu, cô lại nhìn về phía Lục Bình, lần trông thấy là một nhân viên văn phòng bình thường đeo kính gọng đen, trên người mặc đồ công sở.
Giọng điệu của cô hơi buông lỏng một chút.
Dự định ra oai phủ đầu cũng không còn nữa.
"Mình đúng là điên rồi."
"Tồn tại thế kia sao có thể là dáng vẻ nhân viên văn phòng áo sơ mi trắng, quần tây đen được?"
Lâm Thu Nguyệt cảm giác thần kinh của mình có chút không ổn định.
"Sau đó…"
"Hừm, hai người ngồi xuống trước đã."
Lâm Thu Nguyệt vừa mới chuẩn bị nói chuyện thì bắt gặp ánh mắt của Lục Bình.

Khí thế hơi dừng lại, cô liếc nhìn ghế ngồi bên cạnh, sau đó nói với hai người.
Cố Đại Thạch nhanh chóng lấy ghế cho Lục Bình và mình rồi ngồi xuống.
"Trong kế hoạch tuyên truyền thúc đẩy cuối năm của Xuyên Hòa chúng tôi, văn hóa Ngô Minh của các người cần phụ trách một phần vô cùng quan trọng…" Lâm Thu Nguyệt, tiếp tục nói.

------
Dịch: MBMH Translate

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương