Chỉ vừa mới quay đầu lại, cảnh tượng bên trong hành lang dài đã khắc sâu vào trong mắt Lục Bình. Đôi con ngươi rõ ràng của anh chợt co rút lại.
Từng nhân viên bảo vệ nghiêm túc mặc màu đồng phục màu đen đứng cách nhau khoảng 1.5 mét ở hai bên hành lang.
Bọn họ hoặc là lính đánh thuê ở nước ngoài đã giải ngũ hoặc là quân nhân đã về hưu của các đại quân khu. Hơn mười tám người đứng ở kia liền tạo thành một thể thống nhất, uy áp và khí thế thiết huyết ngưng tụ lại một chỗ.
Lục Bình đã sớm tập luyện rất nhiều lần đối với một màn này, nhưng vẫn có chút run chân… Anh cố gắng duy trì ánh mắt lãnh đạm, ráng chống đỡ thở ra một hơi, sau đó đi lại bên trong hành lang, bị từng đôi mắt khủng bố nhìn chăm chú.
"Mình chưa từng đi quãng đường 30m nào dài như vậy." Anh thầm nghĩ ở trong lòng.
Trước phòng làm việc của Lý Ngọc Trân…
"Mạo phạm rồi!"
Một người đàn ông trung niên với thân hình cao lớn, mặt chữ quốc, khóe mắt có một vết sẹo dài bằng ngón út, bước ra phía trước một bước, nhìn về phía Lục Bình rồi nói một tiếng.
"Tôi biết." Lục Bình nói ra với nụ cười ung dung.
Nói xong, anh đưa túi công văn của mình cho thư ký Tào ở bên cạnh, nói ra lời thoại đã chuẩn bị từ trước: "Quy củ sao. . . Con người của tôi luôn luôn tuân theo quy tắc."
"Đội trưởng Bảo, làm phiền anh rồi."
Lục Bình khẽ ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của người đàn ông trung niên, lần nữa nói ra thân phận của đối phương.
Bảo Huy Quân nhìn thoáng qua Lục Bình, không nói một lời liền bắt đầu kiểm tra xem trên người anh có mang theo vật gì nguy hiểm hay không.
Ở trong công ty, hoặc có lẽ là ở bên cạnh Lý Ngọc Trân, anh đều sử dụng dùng tên giả là Trương Văn Vinh… Hồ sơ của anh chắc là chỉ có Lý Ngọc Trân và mấy người Lý gia biết.
"Đội trưởng Bảo."
"Xong chưa?"
Lục Bình xoay người, đẩy đẩy cái kính gọng đen phía trên sống mũi một cái rồi hỏi.
Người kia không có trả lời, chỉ đứng ở cạnh cửa, giống như là một vị thần giữ cửa uy nghiêm.
"Lục tiên sinh, xin mời!"
Thư ký Tào trả lại túi công văn sau khi đã kiểm tra cho Lục Bình, lần nữa làm một tư thế mời.
"Ừm."
Lục Bình đi ngang qua Bảo Huy Quân, ánh mắt lơ đãng lướt qua gò má của đối phương, từng tin tức của người kia hiện lên trong đầu.
Bảo Huy Quân ( dùng tên giả: Trương Văn Vinh )
35 tuổi
Đội trưởng đội an ninh của Lý Ngọc Trân.
Bộ đội đặc chủng bí mật đã giải ngũ của Triệu Quốc, có một người con gái tên là Bảo Đình Đình đang được vợ nuôi dưỡng tại một thị trấn nhỏ ở tỉnh Tứ Xuyên, ngoài anh và vợ ra thì không có ai biết đến sự tồn tại của đứa con gái này…
…
Văn phòng đơn giản mà rộng rãi.
Trước bàn làm việc.
Trưởng nữ Lý gia, Lý Ngọc Trân phong hoa tuyệt đại dựa lưng vào cửa sổ sát đất, đang chuyên chú xem một quyển điển tịch dày. Nghe thấy tiếng bước chân đi vào, cô vẫn tiếp tục đọc nốt trang sách còn dở rồi mới ngẩng đầu lên.
"Khi điều tra được đối tượng chỉ là một nhân viên làm việc trong tòa nhà này, tôi còn tưởng là người nào giả mạo tin tức của anh." Giọng nói lạnh lùng vang dội.
"Cho nên…"
"Mục đích của các người là gì?" Lý Ngọc Trân trầm giọng hỏi.
"Không phải đã nói rồi sao, tôi đến để giúp cô."
Lục Bình ung dung đến gần, đặt túi công văn ở trước bàn làm việc của Lý Ngọc Trân, sau đó kéo cái ghế bên cạnh ra rồi ngồi xuống, nghênh đón ánh mắt của Lý Ngọc Trân, cười yếu ớt đáp lời.
"Chỉ dựa vào anh?"
Lý Ngọc Trân Bát trả lời lại một câu, khép quyển sách trước mặt lại. Cô tháo chiếc kính gọng vàng xuống, dùng tấm vải không nhanh không chậm lau chùi, môi đỏ khẽ nhếch lên lên, đáp một tiếng.
"Giúp thế nào?"
"Giúp tôi giết chết Tống Tử Văn sao?"
Cô lại đeo kính mắt lên, đôi mắt tuyệt mỹ chợt trở nên sắc bén, nhìn thẳng về phía Lục Bình, dùng giọng nói lạnh lùng hỏi.
…
Nhất cử nhất động, một một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười…
Đẹp!
Đẹp rung động lòng người!
Lục Bình nhìn chăm chú vào vị trưởng công chúa cao quý của Lý gia, bỗng có chút miệng nóng lưỡi khô, máu nóng cuồn cuộn chảy dọc khắp tứ chi. So sánh với người phụ nữ phong hoa tuyệt đại trước mắt này thì nữ thư ký tinh anh vừa dẫn anh tới đây lập tức trở nên ảm đạm và bình thường.
Không phải về ngũ quan hay là dáng vẻ, mà là loại khí chất lắng đọng từ gia thế đỉnh cấp.
"Vị hôn phu kia của cô sao?" Lục Bình cười đáp.
"Cũng không phải là không thể, chỉ là tôi có một điều kiện."
Trái tim anh đập loạn xạ.
Adrenaline đang nhanh chóng bài tiết.
Lục Bình có thể cảm nhận được thời khắc này mình đang đứng ở trong một loại trang thái khẩn trương và kích thích. Đây là một loại cảm giác vô cùng kỳ diệu. Có lẽ đây chính là loại cảm giác mà những người yêu thích thể thao mạo hiểm luôn muốn theo đuổi.
"Cái gì?" Mười ngón tay Lý Ngọc Trân gõ gõ ở phía trước, nhìn như không đếm xỉa tới câu hỏi của đối phương.
"Làm người phụ nữ của tôi… Thế nào?" Lục Bình cười híp mắt nói ra.
Vừa dứt lời, anh nhìn như bình tĩnh, ung dung, nhưng thực ra cả người đã hoàn toàn trở nên căng thẳng, cánh tay bên dưới lớp áo nổi lên từng tầng da gà.
Đã ghiền!
Đúng là con mẹ nó đã ghiền!
------
Dịch: MBMH Translate
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook