"Anh còn nhớ một ngày trước khi Tưởng nữ sĩ và con gái xảy ra chuyện, anh đã nói những gì với Viên Gia hay không?" Lục Bình hỏi.

"Nói cái gì?"

"Nói cái gì!"

"!!!"

"!!!"

Viên Lợi Quân thở hổn hển, có chút thất hồn lạc phách, liên miên tự nói.

Anh nhớ lại ngày hôm đó.

Đinh Thanh quỳ dưới đất, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Viên Lợi Quân.

Đôi môi của Viên Lợi Quân chợt run rẩy, thật giống như là nhớ ra cái gì đó. Ngay sau đó, sắc mặt của anh thoáng cái trở nên tái nhợt, tâm tình giống là như sụp đổ! Thân thể run run…

Thật sự là mình!

Thật sự là mình đã hại chết vợ con của người anh em tốt nhất?

A!

A!

Hai ta Viên Lợi Quân ôm lấy đầu.

Đinh Thanh vừa nhìn thấy phản ứng này đã hiểu rõ mọi chuyện. Anh lộ ra một nụ cười thê thảm và tuyệt vọng. Đối với bất kỳ người nào đó mà nói, những chuyện này chính là nỗi tuyệt vọng có thể đánh tan toàn bộ thế giới của một người! Cuộc đời của anh giống như trong chương trình Truman, bị người ta sắp xếp và thao túng! Cái chết của vợ con lại do người anh em tốt nhất tạo thành, lại do người cha nuôi tôn kính nhất thúc đẩy!

Đau!

Trái tim giống như là bị xé nét!

Đinh Thanh chưa từng cảm thấy đau đớn như vậy.

Lục Bình nhấp một ngụm Champagne, anh nhìn chăm chú vào hai người đàn ông đang bị tuyệt vọng cắn nuốt ở trong phòng. Bất kể là Đinh Thanh hay là Viên Lợi Quân đều là người có địa vị không thấp, có quyền hành cực cao. Nhưng mà lúc này bọn họ lại đều như người chết chìm, đang thống khổ vùng vẫy, gầm thét…

Đây chính là sức mạnh của tin tức!

Có thể khiến người ta sống!

Có thể khiến người ta chết!

Cho dù là nhân vật khủng bố như Viên Thái Bình, mặc dù Lục Bình không dám nhìn thẳng vào ông ta những vẫn dám đánh cược một ván!

Trong phòng riêng.

Nhóm đàn em của Đinh Thanh và Viên Lợi Quân đều bị một màn này dọa sợ. Bọn họ chỉ cảm thấy mình đã nghe được một bí mật lớn không thể nói ra… Đây chính là Viên Gia đó! Là Viên Gia cực kỳ có uy vọng và có địa vị cực cao quý trong giang hồ! Ai mà ngờ được, Viên Gia vậy mà lại có một mặt như này? Bọn họ không dám nói ra, bọn họ có thể xác định được rằng, chỉ cần hôm nay truyền tin tức đi thì đêm hôm ấy chắc chắn sẽ bị dìm xuống đáy sông!

"Anh Thanh."

"Anh Quân."

Đám người nhỏ giọng thì thầm.

Bọn họ đều cảm thấy bi ai thay cho hai vị đại lão.

Đúng lúc này, Đinh Thanh đứng lên, anh nắm lấy chai Champagne bị đập nát lúc nãy, đi đến trước mặt Viên Lợi Quân. Anh trầm mặc một lúc, khoảng chừng mấy phút sau, mới đột nhiên dùng tay trái xốc cổ áo của Viên Lợi Quân lên, đè đối phương lên trên tường, vung mảnh chai Champagne sắc bén trong tay lên.

Viên Lợi Quân không vùng vẫy, cũng không giải thích.

Anh chỉ đối diện với ánh mắt của Đinh Thanh.

Nước mắt không ngừng chảy xuống…

Đối với người như bọn họ mà nói, câu đàn ông không dễ rơi lệ này tuyệt đối không phải là nói suông. Giờ phút này, Viên Lợi Quân vô cùng muốn chết, muốn được chết ở trong tay Đinh Thanh, chỉ có như vậy thì trong lòng của anh mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

[ Keng ——]

[ Keng ——]

[ Keng ——]

Một tay Lục Bình chống cằm, đầu ngón tay gõ gõ ly rượu vang. Anh nhìn về phía hai vị đại lão đang giằng co ở phía trước, trong lòng thì đang reo hò, hưng phấn, gầm thét. Anh chỉ là một nhân viên vô cùng bình thường lại một tay khiến cho Đinh Thanh và Viên Lợi Quân của tập đoàn vận tải Trung Hải quyết đấu sinh tử!

Nhưng những cảm xúc này lại không hề hiện lên trên gương mặt.

Khóe miệng của anh khẽ giương lên, có ý lộ ra vẻ nghiền ngẫm, nhìn chăm chú vào mọi chuyện trước mắt.

"Chết?"

"Sống?"

Lục Bình thì thầm.

Lời còn chưa dứt đã nhìn thấy Đinh Thanh càng ngày càng siết chặt chai rượu trong tay, vẻ mặt điên cuồng, trên trán không ngừng nổi gân xanh… Anh ta đang là một con dã thú mất khống chế! Chai rượu với những mảnh vỡ trong tay tản ra ánh sáng lạnh lẽo, đâm thẳng vào cổ Viên Lợi Quân!

Viên Lợi Quân không có trốn, môi anh nhúc nhích nhưng lại không nói ra tiếng, chỉ động khẩu hình nói một câu ‘Thực xin lỗi’.

Sau đó, anh nhắm mắt lại.

Trong phòng riêng, một số người phụ nữ không dám nhìn thẳng vào cảnh tượng trước mắt, ào ào nghiêng đầu sang chỗ khác.

Mí mắt Lục Bình giật giật, bàn tay cầm ly rượu vang hơi dùng sức. Anh cũng cảm thấy khẩn trương, trong lòng không khỏi cảm khái… Chỉ sử dụng tình báo hai lần thôi mà mỗi một lần đều có thể nhìn thấy án mạng tại hiện trường!

Chuyện nói thì chậm nhưng lại xảy ra rất nhanh.

Mảnh chai sắc bén hướng về phía cổ họng của Viên Lợi Quân chợt dời đi, nhưng vẫn vạch ra một vệt máu, chỉ nhìn thấy trước cổ của Viên Lợi Quân bị cắt một đường, máu đỏ không ngừng chảy ra!

Răng rắc!

Chai rượu vỡ vụn đập vào trên tường, ánh mắt Đinh Thanh đỏ au nhìn chằm chằm vào Viên Lợi Quân, bàn tay không ngừng nghiền ép chai rượu lên trên mặt tường, mảnh vỡ chai rượu lập tức nổ tung toé!

------

Dịch: MBMH Translate

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương