Cốc cốc cốc —

Cốc cốc —

Bảo Huy Quân, đội trưởng trung niên với gương mặt chữ quốc, khóe mắt có một vết sẹo dài bằng ngón út đi đến trước phòng làm việc, ánh mắt nghiêm túc, gõ vang cửa phòng.

"Vào đi." Lý Ngọc Trân cong ngón tay nhấn phím tạm dừng, ánh mắt lạnh lùng rời khỏi một loạt hình ảnh giám sát Lục Bình từ các góc độ khác nhau, trầm giọng nói.

"Đã xử lý sạch sẽ ngoài ra, chúng tôi còn phát hiện ra một vài thứ ở trong căn hộ của Tào Tiểu Tuệ."

Bảo Huy Quân đứng ở trước mặt đại tiểu thư, hơi khom người, sau đó móc một chiếc túi nhựa ra, đưa tới trước mặt Lý Ngọc Trân.

Lý Ngọc Trân mở túi nhựa ra, chỉ nhìn thoáng qua một chút rồi đặt nó ở dưới bàn tay.

"Không có bị người nào chú ý đó chứ?" Lý Ngọc Trân hỏi.

"Không có, là số 7 và số 8 cùng ra tay dọn dẹp." Bảo Huy Quân trầm giọng đáp.

Đội ngũ vệ sĩ dưới tay Lý Ngọc Trân tổng cộng có mười tám người, mỗi người bọn họ đều có sở trường và phương hướng khác nhau. Lúc xử lý các nhiệm vụ khác nhau, mười tám người có thể tạo thành các tiểu đội tác chiến khác nhau. Trong đó, số 7 và số 8 chính là chuyên gia dọn dẹp và kết thúc chuyên nghiệp nhất bên trong đội ngũ.

Bên trong văn phòng khôi phục lại sự yên tĩnh. Lý Ngọc Trân ngả người về phía sau, đôi chân thon dài bắt chéo lên nhau, giống như là đang suy nghĩ cái gì đó. Cái ghế dưới người đột nhiên chuyển động, cô ngưng mắt nhìn về phía tấm kính dưới sàn, bên dưới là khu đô thị với ánh đèn rực rỡ.

"Giúp tôi tìm một người có thể đóng giả Tào Tiểu Tuệ, tôi sẽ sắp xếp cho cô ta một lý do thích hợp để đi công tác ở nước ngoài trong suốt thời gian quảng bá cuối năm."

"Ngoài ra, xây dựng một tiểu đội chuyên môn để trợ giúp người đóng giả trong vòng một tháng, xử lý tất cả mối quan hệ xã giao của Tào Tiểu Tuệ."

Đôi mắt đẹp của Lý Ngọc Trân chợt hiện lên vẻ sắc bén, giọng nói cực kỳ ngột ngạt vang lên bên tai Bảo Huy Quân.

Sau khi biết rõ tất cả nội ứng ở bên cạnh mình và tất cả kế hoạch của bọn họ, Lý Ngọc Trân đã đưa ra một quyết định lớn mật và cực kỳ điên cuồng. Đó chính là, không đánh rắn động cỏ mà tương kế tựu kế, thậm chí là chủ động lựa ý hùa theo kế hoạch của Tống Tử Văn!

Tống Tử Văn đã lên kế hoạch chôn vùi hoạt động cuối năm của cô. Anh ta muốn để cô dồn hết tất cả tài nguyên của Xuyên Hòa vào Thịnh Điển, sau đó đào đi tất cả người nổi tiếng hàng đầu của Xuyên Hòa, rồi lại quan hệ hợp tác với các kênh truyền thông nhằm hắt nước bẩn lên người Lý Ngọc Trân!

Dựa theo kế hoạch kia, một khi Tống Tử Văn thành công thì ván cược của Lý Ngọc Trân sẽ không có khả năng trở mình, Xuyên Hòa với giá trị thị trường là 2,3 tỷ sẽ bị đánh vỡ chỉ trong một đêm. Mà bây giờ Lý Ngọc Trân quyết định sẽ dựa theo kế hoạch kia, chỉ chờ Tống Tử Văn hâm nóng dư luận, sau đó mượn nhờ độ hot kia để dàn dựng một màn đảo ngược kinh điển! Đây là một trận quyết đánh đến cùng do bí quá hóa liều, lợi nhuận có thể sẽ gấp bội, nhưng mà cũng có khả năng bị đinh đóng chặt ở trên thớt!

Quyết đoán!

Đây chính là sự quyết đoán của cháu gái Lý gia Yến Kinh, Lý Ngọc Trân!

"Vâng!" Bảo Huy Quân đứng thẳng người, nghiêm túc đáp.

Lý Ngọc Trân lại xoay người lại, đầu ngón tay gõ lên mặt bàn. Cô nhìn về phía Bảo Huy Quân, trên gương mặt tuyệt mỹ kia bỗng có sự biến hóa. Nếu như nói một giây trước đang là vẻ nghiêm túc và sắc bén khi đánh cờ cùng Tống Tử Văn, như vậy thì giờ phút này bên trong ánh mắt của cô lại lóe lên vẻ nghi hoặc, là sự ngưng trọng. Thậm chí còn có một tia kiêng kị mà cô đã cố dằn xuống đáy lòng không muốn thể hiện ra ngoài.

"Chuyện liên quan tới Lục tiên sinh kia, anh cảm thấy thế nào ?" Cô trầm giọng hỏi.

Ánh mắt Bảo Huy Quân trở nên nghiêm túc, trước mắt hiện ra hình ảnh người thanh niên nở nụ cười rồi gọi thẳng tên thật của mình cách đây không lâu.

"Rất thần bí." Giọng nói Bảo Huy Quân có chút khàn khàn.

"Tôi từng phục vụ trong đội đặc chủng đặc biệt không công khai đối với bên ngoài, hồ sơ của tôi chắc hẳn phải được bảo mật cực kỳ cao. Trong toàn bộ Triệu Quốc, ngoại trừ tiểu thư và lão gia tử ra thì người biết rõ tên thật của tôi chắc là không bằng năm ngón tay. Nhưng mà người kia lại trực tiếp gọi tôi là đội trưởng Bảo." Bảo Huy Quân nói.

Anh vứt lời, giống như lại nhớ tới cái gì đó, bên trong ánh mắt lại xuất hiện chút biến hóa, tiếp tục nói: "Còn nữa, rất cổ quái! Rất rời rạc!"

Động tác gõ ngón tay lên bàn của Lý Ngọc Trân chợt dừng lại, nhìn về phía người kia.

"Vào lúc Lục tiên sinh sắp tiến vào phòng làm việc của tiểu thư, tôi từng tiến hành kiểm tra theo thông lệ cho cậu ấy."

Lông mày Bảo Huy Quân hơi nhíu lại, vẻ mặt nghiêm túc. Anh tỉ mỉ nhớ lại cảnh tượng cầm máy dò kim loại quét từ đầu đến chân Lục Bình, vỗ bàn tay vào phần lưng và trước ngực của người kia. Trong lòng bàn tay hình như có truyền đến cảm xúc run rẩy chỉ trong nháy mắt. Anh thu hồi suy nghĩ, nhìn về phía Lý Ngọc Trân, trầm giọng nói:

"Tôi phát hiện ra chút tâm trạng khẩn trương ở trên người Lục tiên sinh!"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương