Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ
Chương 50: 50: Con Vừa Ý Cái Kẻ Sa Cơ Thất Thế Đến Từ Vân Châu Kia Phải Không


Chương 48: "Con vừa ý cái kẻ sa cơ thất thế đến từ Vân Châu kia phải không?"
Lúc lòng người yếu đuối thì sẽ thích tin lời của quỷ thần.

Chiết Tịch Lam và Ban Minh Nhụy đi rồi, Ban Minh Kỳ ngồi trên giường, cầm lấy đồng tiền ném ra một quẻ, bói ra được quẻ đại cát.
Hắn cũng không hề vui mừng.

Quẻ của mấy ngày nay thật sự kỳ lạ, ra đại cát là đại hung, ra đại hung vẫn là đại hung, hình như hắn bói như thế nào thì quẻ này đều là hung.
Vậy thì không bói nữa.

Hắn rút kinh nghiệm xương máu, dứt khoát bỏ tiền đồng và đ ĩa quẻ vào cái rương nhỏ ở một bên.
Không bói thì sẽ không có đại hung.
Chiết Bá Thương vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hắn lúc hắn bắt đầu bói quẻ, tò mò hỏi: "Biểu huynh, như vậy không phải là lừa mình dối người sao?"
Ban Minh Kỳ giải thích với một vẻ nghiêm trang: "Trời gạt đệ, người lừa đệ, đều là lừa gạt.

Duy chỉ có lừa mình dối người mới là việc có thể khiến cho bản thân vui vẻ."
Chiết Bá Thương sờ sờ cái đầu nhỏ: "Huynh nói rồi cũng như chưa nói luôn ấy."
Ban Minh Kỳ cười lên, cho hắn một cái điểm tâm: "Ta nói ấy mà… ta vui."
Chiết Bá Thương nhận điểm tâm rồi ăn, khẽ gật đầu: "Được rồi, huynh vui là được ạ."
.wattpad.com/user/thilathila
"A tỷ nói, con người ta phải sống vui vẻ một chút mới tốt, không thể cả ngày mặt mày ủ rũ, như vậy sẽ đuổi thần tài đi mất."
Ban Minh Kỳ: "A tỷ của đệ nói rất đúng."
Chiết Bá Thương lại thở dài: "Nhưng mỗi ngày bọn đệ đều vui vẻ như vậy, sao vẫn không có thần tài đến chứ? Nghèo lắm đó, đã thành vui vẻ mà nghèo rồi."
Ban Minh Kỳ hiếu kỳ: "Đệ với a tỷ của đệ… Hai người, hai người vẫn luôn rất nghèo sao?"
Chiết Bá Thương gật đầu.
"Nghèo mà, nhưng so với những người không có nhà kia, lại tốt hơn nhiều.

Ít nhất bọn đệ có nhà để ở, nghèo nữa cũng có cơm ăn."
Nghe nói lúc trước trong nhà nghèo hơn, nhưng từ khi hắn nhớ được chuyện, bữa ăn trong nhà ăn chưa từng bị gián đoạn.

Tốt hơn những người khác nhiều.
Vân Châu có thật nhiều dân chúng nghèo khổ, a tỷ nói, sợ là ăn mày toàn thiên hạ đều chồng chất tại nội thành Vân Châu.
Hắn nghĩ tới đây, không khỏi một phen hùng tâm tráng sĩ, trông mong đứng lên, nghiêm túc nói: "Tương lai đệ thi đậu trạng nguyên, thì sẽ ở kinh đô kiếm tiền trước, sau đó đưa hết bạc đã kiếm được ở kinh đô về Vân Châu đi cho người nghèo, đệ muốn làm cho ngày đông ở nội thành Vân Châu không còn bị chết nhiều người già như vậy nữa, muốn làm cho nội thành Vân Châu không có mã tặc, chiến loạn, ôn dịch nữa, làm cho tất cả mọi người được ăn no mặc ấm, trên đường không còn xương của người bị chết cóng nữa."
Đại thiện nhạc vi thi, đại trí thực vi thiện.
Hắn vẫn luôn ghi tạc trong lòng những lời này.
Ban Minh Kỳ cũng rất tán thưởng khi hắn còn ít tuổi mà lại có chí hướng lớn như vậy, khích lệ nói: "Đệ có thể có được giác ngộ này, thật là lợi hại."
Hắn ôm đến cái rương nhỏ đã cất đ ĩa gieo quẻ cùng mai rùa tiền đồng vào, chuẩn bị cất vào trong một cái rương lớn hơn.


Bởi vì chuyện buồn phiền sắp được rương lớn khóa lại, cho nên giọng điệu cũng vô cùng nhẹ nhõm, cười nói: "Bá Thương, đệ thật là lợi hại, lúc ta lớn bằng đệ cũng không nghĩ được nhiều như vậy… Sao đệ lại có thể nghĩ đến chuyện lâu dài như vậy?"
Vốn chỉ là tùy tiện hỏi thôi, ai ngờ Chiết Bá Thương lại càng thêm nghiêm túc.

Gương mặt nho nhỏ đầy trang nghiêm, bỏ hạt dưa trong tay xuống, nói: "Bá phụ của đệ và đường huynh là chết trận, cha nương là chết vì mắc phải bệnh dịch."
"Cả nhà đệ đều chết hết, là được cha Chiết gia nhận nuôi."
"Cho nên, đệ hy vọng trên đời không có chiến loạn, nghèo khổ, ôn dịch, hy vọng những đứa nhỏ khác đừng giống như đệ."
Lời của trẻ nhỏ là lời nói ra từ đáy lòng, từng câu từng chữ đều là lịch sử của gia đình mình, khiến cho Ban Minh Kỳ sinh lòng bi tráng.
Rồi sau đó thấy Chiết Bá Thương ngẩng đầu, có hơi khó hiểu nhìn về phía hắn: "Biểu huynh, vì sao huynh không muốn làm quan? Bao nhiêu người bởi vì thi khoa cử mà khổ học cả đời nhưng không làm quan được.

Huynh thông minh như vậy, có thể thi được trạng nguyên, tại sao lại không chứ?"
Lúc trước Chiết Bá Thương đã từng nghe Minh Nhụy biểu tỷ nói, biểu huynh không muốn làm quan, chỉ muốn làm một thi nhân.
.wattpad.com/user/thilathila
Chẳng lẽ làm quan thì không thể làm thơ nữa sao?
Ban Minh Kỳ không biết trả lời đứa nhỏ này như thế nào, nghĩ một chút, còn dùng điệu bộ người lớn nói chuyện với người lớn trả lời hắn: "Lòng ta không đặt ở trên đường làm quan, không đặt ở triều đình, mà đặt ở trong thư tịch, đặt ở giữa núi sông."
Hắn là một người tự do tự tại, không muốn vì làm quan mà gò bó chính mình.

Hắn từng xem quan yến của phụ thân, một đám người nâng ly cạn chén, hết sức giả dối, lấy bổng lộc của triều đình nhưng lại làm ra những trò đáng xấu hổ.
Nước trên triều đình không trong, vô số đôi tay khuấy đục trộm đồ trong đó, bị người ta bắt được, bọn hắn lại đường đường chính chính mà nói nước quá trong ắt không có cá.
Hắn không làm người như vậy nổi, hắn phải sống thanh thanh bạch bạch, cho dù là chết, cũng phải thanh thanh bạch mà chết đi.
Chiết Bá Thương chống một đôi tay nhìn hắn: "Biểu huynh, chúc huynh có thể được như ước nguyện, cũng chúc đệ có thể đạt được ước nguyện."
Ban Minh Kỳ sờ sờ đầu hắn: "Hy vọng thần linh phù hộ."
Chiết Bá Thương lại cười: "Biểu huynh, huynh vừa cất thần linh vào rương, bây giờ lại muốn kêu bọn họ phù hộ rồi."
"Làm người không thể tham lam như vậy được đâu ạ."
Ban Minh Kỳ sửng sốt, sau đó cười lên: "Phải, cho dù là ta, cũng không tránh khỏi có lòng tham."
...........
Một bên khác, Chiết Tịch Lam đi theo Ban Minh Nhụy về lều vải, vẫn luôn không nói gì.

Vừa rồi nàng đã khóc, mắt đỏ còn hơi sưng, Ban Minh Nhụy cũng không hề hỏi gì cả, chỉ là lấy một cái trứng gà nóng dùng vải trắng bọc lại, lăn qua lăn lại trên mắt nàng.
Mắt của Chiết Tịch Lam được trứng gà nóng hầm hập lăn cho thoải mái, cười nói: "Trước giờ muội chưa từng từng lăn mắt như vậy."
Ban Minh Nhụy: "Muội không có nhiều việc phải làm… qua nửa tháng nữa là ngày tết, còn có nguyên tiêu, hai người chúng ta nhuộm móng tay đi? Lễ mừng năm mới cũng không cần tập võ, móng tay dài cũng không sao cả, móng tay dài phải dùng cành hoa nhuộm mới đẹp."
"Muội xem Tam tỷ tỷ với Tứ tỷ tỷ đấy, móng tay nhuộm đẹp biết bao."
Chiết Tịch Lam từng thấy các tiểu nữ nương kinh đô nhuộm móng tay muôn hoa nghìn tía, quả thật là đẹp.

Nàng nhắm mắt lại giơ hai tay lên cho Ban Minh Nhụy xem: "Tay của muội có thể nhuộm không ạ? Giống như mọc ra gai ngược*, không được tính là mềm mại."
Sao lại không thể!
Ban Minh Nhuỵ lấy trứng gà ra khỏi trước mắt nàng, giơ tay của Chiết Tịch Lam lên trước mặt nàng: "Muội tự nhìn đi, muội mở mắt nhìn thật kỹ đi, bàn tay của muội mảnh khảnh lại thon dài, thật giống như trong thơ nói."
"Nhuộm móng tay chắc chắn sẽ đẹp… nhuộm màu đỏ đi, nhìn màu đỏ trong lòng vui vẻ.


Rực rỡ náo nhiệt."
Chuyện này quả thật là làm cho lòng người vui vẻ.

Chiết Tịch Lam vừa nghe nàng ấy nói, vừa tưởng tượng ra trên móng tay đã nhuộm đỏ, sự bi thương trong lòng đã bớt đi một chút.
Rồi sau đó đột nhiên nhìn về phía cửa lều.

Ban Minh Nhụy liền nhìn về chỗ cửa kêu một tiếng: "A nương…"
Ngũ phu nhân đáp lời mà vào, cười nói: "Làm sao con biết ta đã về rồi?"
Ban Minh Nhụy đi đỡ bà: "Lúc con với Lam Lam nói chuyện, muội ấy đột nhiên nhìn về phía ngoài cửa, con biết ngay là người đã về đến.

Muội ấy tai thính."
Chiết Tịch Lam đứng dậy, cũng cười đi đón Ngũ phu nhân: "Di mẫu, thế nào rồi ạ?"
Nàng hỏi là Ban tam cô nương và Tứ cô nương.
Hai cái cô nương lần này tới săn bắn vẫn như trước là xem nhà chồng tương lai.

Đại phu nhân và Ngũ phu nhân dẫn đi xem hai ngày, gần như là không có đi làm việc gì khác, chỉ không ngừng dẫn theo hai nàng đi lộ diện trước mặt phu nhân các nhà.
Nhưng không đạt được gì.
Ngũ phu nhân nghĩ tới chuyện này lại thở dài: "Lúc trước hai đứa nó có quá nhiều chuyện gây chê cười, ở kinh đô đã không thể rồi.

Lần này tẩu tẩu cũng nghĩ là gả hai đứa nó đến phụ cận kinh đô, những nhà gặp mặt hôm nay, đều có thân thích ở Kế Châu, Bình Châu các nơi, đến lúc đó cũng dễ về."
Nhưng hai cô nương không bằng lòng, vẫn luôn lộ ra vẻ mặt bới móc.

Không phải không đáp lời thì là nói chút lời gây khó dễ người ta, những phu nhân có ý kết thân với phủ Nam Lăng Hầu phủ vừa nhìn điệu bộ này thì đã biết trong lòng cô nương không muốn, nên cũng không còn loại tâm tư này.
"Ta với tẩu tẩu đều buồn hỏng rồi, bọn nó còn kén cá chọn canh nữa đấy…"
Nói đến đây, bà đã cảm thấy không đáng cho Đại phu nhân.

Ban Minh Nhụy và hai đường tỷ cùng lớn lên với nhau từ nhỏ, ngay tức khắc đã sáng tỏ: "Có phải là hai tỷ ấy trách Đại bá mẫu không chọn nhà tốt cho họ không ạ?”
Ngũ phu nhân gật đầu: "Ầy..."
Ban Minh Nhụy lại nói với Chiết Tịch Lam: "Nếu hai tỷ ấy không làm ra chuyện ngu xuẩn, cô nương của phủ Nam Lăng Hầu hoàn toàn không khó gả.

Nhưng hai tỷ ấy một người đã sắp thành hôn với đích thứ tử của phủ Uy viễn Hầu rồi, nhưng lại nhìn trúng trưởng tử nhà họ, cảm thấy tương lai đích thứ tử được chia gia sản ít, gả đi cũng không phải tông phụ, không xứng thân phận của tỷ ấy…"
Chiết Tịch Lam chậm rì rì bóc quýt, nói: "Đây là Tam tỷ tỷ ạ?"
Ban Minh Nhụy gật đầu, nhận lấy quả quýt trong tay nàng nhanh nhẹn gọn gàng bóc vỏ, một miếng nuốt vào hơn nửa quả, một nửa còn lại được nàng công bằng chia cho Ngũ phu nhân và Chiết Tịch Lam… mỗi người một múi.
Sau đó mới phủi phủi vụn quả quýt trên tay, cười nói: "Hết thảy cảnh đẹp trong nhân gian, tỷ ấy đều muốn chiếm được hết.

Kết quả không còn cái ban đầu kia, lại không có giấu kỹ tâm tư, bị phủ Uy Viễn Hầu biết được, lão phu nhân Uy Viễn Hầu dẫn theo phu nhân Uy Viễn Hầu tới nhà trong đêm nói rõ việc này, mặt mũi của Đại bá mẫu và Đại bá phụ đã phải bồi thường sạch sẽ vào đó rồi, lúc này mới xin họ đừng để chuyện này lan truyền ra ngoài."
.wattpad.com/user/thilathila

Nàng nói đến đây, cực kỳ phiền chán thở dài một hơi: "Nhưng Tam tỷ tỷ thật sự là quá ngu xuẩn, Có lẽ là cô nương nhà Uy Viễn Hầu đã nghe người nhà nàng nói việc này, tuổi nhỏ không nhịn được, lại lần nữa đụng mặt khi ăn uống ở trến yến hội, trong lời nói khó tránh khỏi cầm thương mang côn, nhưng cũng không có nói rõ.

Một người bình thường gặp phải chuyện này, tự biết đuối lý, né tránh thì thôi đi, tỷ ấy lại không, lập tức tranh cãi với người ta, nên cô nương nhà Uy Viễn Hầu đã trực tiếp mắng tỷ ấy sáng nắng chiều mưa."
Chiết Tịch Lam kinh ngạc: "Tam tỷ tỷ cũng quá..."
Nàng vốn muốn nói Tam tỷ tỷ cũng quá ngu xuẩn rồi, nhưng cũng biết mắng chửi người thì không tốt, sửa lời nói: "Khụ, Tam tỷ tỷ cũng quá không cẩn thận rồi."
Ban Minh Nhụy tiếp tục tức giận: "Cứ như vậy, tất cả các nhà ở kinh đô đều là đánh gãy xương vẫn còn dính gân, còn ai dám cưới tỷ ấy? Nên Đại bá mẫu lại dẫn theo bên người ở nhà dạy bảo một vài năm."
Chiết Tịch Lam: "Vậy Tứ tỷ tỷ thì sao ạ?"
Ban Minh Nhụy lập tức trợn trắng mắt: "Tứ tỷ tỷ càng thêm lợi hại, tỷ ấy còn muốn tiến cung thi tuyển làm trắc phi của Thái tử đấy."
Chiết Tịch Lam vốn đang bưng trà uống, nghe xong lời này thiếu chút bị sặc, trợn mắt há hốc miệng: "Thái tử Trắc Phi?"
Ban Minh Nhụy gật đầu: "Ta cũng không biết nói như thế nào về tỷ ấy nữa… Tỷ ấy còn cảm thấy tài tình và dung mạo của bản thân hoàn toàn có thể được Thái tử sủng ái, năm đó ép Đại bá phụ đưa tỷ ấy đi Đông cung, bị Đại bá phụ đánh cho một trận, lúc này mới chịu thôi."
"Tuy Đại bá phụ đang làm việc ở hộ bộ, nhưng mặc dù Thái tử cai quản hộ bộ, ông ấy cũng không nghiêng không lệch, chính là không muốn cuốn vào trong những chuyện đoạt đích kia, tỷ ấy muốn gả vào Đông cung, đây không phải là muốn ăn đòn hay sao."
"Sau đó bị đánh một trận, cũng không biết làm sao nghĩ thông, bắt đầu ngoan ngoãn trong nhà chờ xuất giá, nhưng cũng không yên tĩnh.

Thế gia để tâm nhất là chuyện đích thứ, tỷ ấy xuất thân thứ nữ, muốn gả cho đích tử thế gia nhà cao cửa rộng làm tông phụ vốn đã khó, Đại bá mẫu khuyên tỷ ấy xem nhân phẩm đầu tiên, tỷ ấy còn cảm thấy đây là Đại bá mẫu ức hiếp tỷ ấy."
"Ầy, nói đến nói đi, đều là tổ mẫu của ta tạo nghiệp."
Nàng nói với Ngũ phu nhân: "A nương, hai tỷ ấy cứ như vậy tiếp thì sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện, người nói với Đại bá mẫu một câu đi ạ, trông coi nhiều thêm một chút."
Chiết Tịch Lam trong lòng khựng lại, nhìn về phía Ngũ phu nhân.

Hôm qua nàng đã muốn hỏi Ngũ phu nhân*, hiện tại nàng sống ở phủ Nam Lăng Hầu, nếu như thành hôn với biểu huynh, bây giờ lại đắc tội Thái tử và Tần gia như vậy, có thể sẽ làm liên lụy đến phủ Nam Lăng Hầu hay không.
Hôm nay nhiều việc, sáng sớm nàng còn nhớ rõ, nghĩ săn bắn quay về thì hỏi Ngũ phu nhân thử, kết quả giữa trưa về lại quên mất việc này.
Ngũ phu nhân thấy nàng mang vẻ mặt lo lắng không yên kèm theo một chút hoảng hốt, vỗ vỗ tay nàng: "Con còn nhỏ tuổi, tuy là thông minh, nhưng chuyện trên triều đình, quả thật con không hiểu."
"Hôm qua sau khi con về, Hầu gia không hề mở miệng nói con thì đó là không có gì đáng ngại."
"Người trên quan trường, cho dù trong nhà như thế nào, đều là dùng quan trường làm chủ, sẽ không bởi vì con là nhi tức phụ tương lai của ông ấy hay hoặc là cháu ngoại của ta mà có chỗ đối xử bất công."
Bà nói: "Nếu ông ấy đã không nói gì thì chứng tỏ không có hại cho ông ấy."
"Tuy hôm nay ta không có gặp ông ấy, nhưng Đại tẩu tẩu cũng không có nói chuyện của con, có lẽ ông ấy tự có biện pháp ứng đối, nên con yên tâm đi."
Chiết Tịch Lam thở phào, khẽ gật đầu.
Nhưng trong lòng không khỏi còn tồn tại nghi vấn, vì sao Tứ cô nương muốn gả Đông cung Nam Lăng hầu không cho phép.

Vì sao hôm qua nàng đắc tội Tần gia với Thái tử, ông ấy lại coi như không có việc gì.
Nàng chỉ cảm thấy giác bản thân bị bao quanh trong sương mù dày đặc, càng ngày càng nhìn không rõ.
Việc lội nước ở kinh đô này, không phải là việc mà nàng có thể đi vào.

Nàng tiến vào, căn bản là ngay cả tảng đá cũng không sờ tới được, nói gì đến việc lần mò qua sông.
Thế là thở dài một tiếng, rúc vào trong lòng Ngũ phu nhân, nói: "Nếu đã như thế, vậy bây giờ con lại nói chuyện của con một chút."
Ngũ phu nhân nhìn nhìn nàng, lại bảo Ban Minh Nhụy đi ra cửa lều dặn người canh chừng cẩn thận, đợi xác nhận xong rồi quay lại, lúc này mới nói: "Con là một cái đứa không có lương tâm, con chịu nói rồi?"
Chiết Tịch Lam gật gật đầu, thở dài một hơi thật sâu: "Con vốn tưởng không cần phải nói, kết quả mọi chuyện đều không như ý, đến kinh đô mới bao lâu, con đã bị làm rối lên đến không còn hình dáng.

"
Từ sau khi nàng chấp nhận cái chết của a nương a tỷ thì đã không còn khóc lóc thê thảm như vậy nữa.
Nàng nói cho Ngũ phu nhân và Ban Minh Nhụy nghe chuyện của những năm này, yên ổn bình tĩnh, đã không còn nước mắt cùng dao động.
Nàng kéo tay Ngũ phu nhân, chầm chậm nói: "Chính là như vậy… Vốn tưởng đến kinh đô cũng không có dây dưa gì, kết quả đang yên lành, Phó Lý đột nhiên trở nên cứng rắn, cứ nhất định muốn cưới con.

Tùy Du Chuẩn cũng giống như biến thành một người khác, trước kia là quý công tử, hiện tại đã biến thành một kẻ điên."

Nàng vẫn như trước không hề nói gì đến chuyện của Tùy gia, chỉ nói hắn trong ngoài không đồng nhất.

Rồi sau đó thở dài: "Tiếp sau đó, tướng quân cũng đã trở về, người vốn đã chết lại trở về, kỳ thật trong lòng con có hơi chột dạ, những người khác đều là dễ hợp dễ tan, chỉ có một mình tướng quân là trong lòng con sinh ra cảm giác áy náy."
"Về sau biểu huynh lại hỏi con là trong lòng con có huynh ấy hay không, con cũng lại cảm thấy áy náy với biểu huynh."
Ngũ phu nhân đã nghe rõ ràng.

Bà nhìn cái cô nương dựa vào chính mình lăn lộn lớn lên này, nhìn vẻ mặt lạnh lùng cùng vẻ nửa tỉnh nửa mê của nàng, vừa đau lòng vừa thương tiếc, cuối cùng trấn an nói: "Đây không phải lỗi của con.

Hôn sự của con cái, vốn là cha mẹ trưởng bối làm chủ.

A nương cùng a tỷ của con không còn nữa, cha con lại bỏ mặc con, con đành phải tự mình đi làm.

Cũng không phải là con làm chuyện xấu, chỉ là không may mà thôi."
"Con xem, mỗi một lần đều cắt đứt sạch sẽ, nhưng hiện tại lại dây dưa cùng nhau, thật là tạo hóa trêu ngươi."
Chiết Tịch Lam được bà ôm vào lòng, nghe bà nói: "Ngay cả Minh Kỳ, con cũng không cần quá mức áy náy.

Tuy là chúng ta tính kế nó, nhưng lòng nó thích con, đây không phải là con tính kế."
"Mà nam cưới nữ gả, có bao nhiêu người có thể ngưỡng mộ lẫn nhau.

Nó thích con, con bằng lòng gả cho nó, lại vừa hay phù hợp, là Nguyệt lão đang mai mối, là một đôi do trời đất tạo nên."
"Con không cần áy náy, cũng không cần ưu phiền, nếu như nó đã chấp nhận quá khứ của con, tất nhiên sẽ không nghĩ đến những chuyện vô căn cứ, trái lại sẽ bởi vì có quá nhiều nam tử bên cạnh con mà căng thẳng, càng thêm để mắt đến con."
Chiết Tịch Lam chớp chớp mắt, hỏi Ngũ phu nhân: "Di mẫu, người không mắng con sao?"
Ngũ phu nhân lại cười lên: "Tiểu cô nương, chuyện này có liên quan đâu, mắng con làm cái gì."
Bà không hề cảm thấy tức giận chút nào cả, trái lại tiếp tục an ủi nàng: "Con không có ai dạy bảo chuyện nam nữ, đi lầm đường cũng là bình thường, vả lại ngoại trừ tướng quân, phải chi hai người kia có thể tôn trọng con, cũng sẽ không đến mức như vậy, là bọn hắn không có phúc, bây giờ lại đến dây dưa, thật sự khiến cho người ta buồn nôn."
Chiết Tịch Lam nghe Ngũ phu nhân mắng Phó Lý với Tùy Du Chuẩn, trong lòng lại dần dần vui vẻ trở lại.

Nàng cũng từng mắng Phó Lý và Tùy Du Chuẩn, nhưng mà nghe người khác giúp nàng mắng như vậy, lại là một loại cảm giác khác biệt.
.wattpad.com/user/thilathila
Nếu a nương a tỷ vẫn còn sống, chắc là cũng sẽ giúp nàng trút giận như vậy.
Nàng vô cùng vui vẻ nói: "Di mẫu, con cũng đã nói rõ hết với biểu huynh rồi, chỉ cần Tùy Du Chuẩn không làm gì được con, có phải là con có thể suôn sẻ thuận lợi thành hôn rồi?"
Đây vẫn là lần đầu tiên Ngũ phu nhân thấy nàng hỏi giống như một đứa bé, vội cười gật đầu: "Phải, phải, nói không chừng vào lúc này năm sau, cũng đã là người ngồi kiệu rồi."
Chiết Tịch Lam thở ra một hơi thật sâu: "Hi vọng thần linh phù hộ ạ."
Nhưng có thể thật sự là nàng đã vái nhiều thần linh, đỉnh núi này vái một vái, đỉnh núi kia vái một vái, lại vái đến nghiêm túc thành kính, thế là, vào lúc nàng cầu xin hôn sự suôn sẻ, ở hai nơi khác cũng đang nói hôn sự của nàng.
Ví dụ như, Lão phu nhân Anh quốc công kéo Yến Hạc Lâm sang một bên, nói: "Con đại nạn không chết, tất có hậu phúc.

Ta đã nói với phụ thân con, muốn thay con đến phủ Nam Lăng Hầu cầu thân."
Ví dụ như, Tùy Du Chuẩn bị một vị phụ nhân mặc cẩm y hoa phục kêu đi, nói với hắn về Chiết Tịch Lam.
Bà ta nói: "Tuy ta không phải nương của con, nhưng cũng là di mẫu ruột của con, nhìn con lớn lên từ nhỏ, ánh mắt của con, ta còn có thể không biết sao?"
"Con vừa ý cái kẻ sa cơ thất thế đến từ Vân Châu kia phải không?"
Tùy Du Chuẩn sâu kín nhìn bà ta, nhưng bà ta lại không hề sợ, nói thẳng: "Du Chuẩn, hai nhà chúng ta nợ con rất nhiều, tuy không hài lòng với nàng ta nhưng nếu như con thích, thì ta sẽ thay con cầu hôn nàng ta.

Đây là di mẫu đền bù cho con."
- --------- Hết chương 48 ---------.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương