Nói chung, nếu có thể từ hiện tại quay về lúc trước thì cũng có thể thay đổi một chút gì đó. Bởi vì là mang theo nhiều kinh nghiệm và bản lĩnh quay về.

Nhưng Chiết Tịch Lam muốn dùng cái này để thay đổi vận mệnh, khiến cho bản thân không dựa vào lập gia đình mà chỉ dựa vào chính mình để sống tốt hơn thì lại không thể.

Cho dù là Chiết Tịch Lam mười hai tuổi hay là Chiết Tịch Lam hai mươi tuổi, nàng đều không thể dựa vào chính mình để thay đổi vận mệnh.

Nếu nàng muốn thay đổi vận mệnh, chỉ có thể dựa vào ba người khác.

Một dựa vào cha huynh, hai dựa vào trượng phu, ba dựa vào con cái.

Cho dù nghĩ như thế nào thì bản thân nàng cũng vẫn không dựa vào được.

Thịnh Trường Dực vừa an ủi nàng, vừa không nể tình nói: "Chúng ta nói về nàng lúc còn nhỏ trước, cha huynh của nàng là quan, cho dù nàng là nam hay nữ thì nàng đều không buôn bán được. Vả lại, nàng lại có thể buôn bán gì đây? Lúc đó nàng chỉ là một đứa bé, thứ nàng có thể bán chỉ có hà bao. Nhà nàng cũng nghèo, không có tiền vốn làm giàu... Cho dù bây giờ nàng đã học được rất nhiều bản lĩnh, nhưng đến năm đó, nàng chỉ là có thêm đạo lí đối nhân xử thế, có thêm một phần kiến giải đối với sự việc, nàng vẫn không có bạc, vẫn cực kỳ nghèo như trước, nữ nhi của quan nhỏ, không trèo lên cái cây lớn quá cao được."

Vừa rồi Chiết Tịch Lam còn hơi tức giận bất bình, ra sức đập lên tay hắn một cái, cũng may nàng là người có thể tỉnh táo lại trong phút chốc, thấy đánh tay người ta đỏ lên rồi, lại vội cầm tay hắn hôn một cái, rồi sau đó nghiêm túc gật đầu: "Chàng nói đúng."

Khi còn bé nhà chỉ có bốn bức tường, toà nhà tả tơi lụp xụp, kỳ thực vẫn rất hâm mộ Phó gia ở cách vách. Cho nên có một khoảnh khắc như thế, nàng cũng sẽ nghĩ đợi ta lớn lên có bạc rồi thì ta sẽ mua tòa nhà lớn để ở.

Nhưng cho dù từ lúc này của hiện tại về lại đến năm đó, nàng vẫn không mua nổi toà nhà như của Phó gia.

www.wattpad.com/user/thilathila

Đúng là nàng giống như Thịnh Trường Dực nói, vẫn chỉ có thể lén bán mấy cái hà bao như trước.

Điều này thật sự khiến người ta phải tức giận.

Thịnh Trường Dực lại nhẹ nhàng vu.ốt ve tóc nàng: "Cho nên, nàng của lúc đó ở dưới cái loại hoàn cảnh kia, chỉ có thể nghĩ đến việc lập gia đình."

Thật ra điều này cũng không cần phải suy nghĩ tỉ mỉ. Mưa dầm thấm đất, trăm nghìn năm giáo dục cảm hóa đối với nữ tử, sớm đã khiến cho ý nghĩ đầu tiên của nàng là lập gia đình thay đổi vận mệnh.

Về sau đến kinh đô, tuổi nàng cũng lớn rồi, gặp được người cũng tốt nên đã có lựa chọn. Nhưng lựa chọn của nàng chẳng qua là gả nhà này thay vì gả nhà kia.

Mãi đến sau này, Thịnh Trường Dực đã mang đến cho nàng một con đường mới. Hắn giới thiệu Trưởng công chúa Khang Định cho nàng.

Từ chỗ Trưởng công chúa Khang Định*, nàng biết thật ra bản thân có thể làm nữ quan. Chỉ cần có bổng lộc thì nàng không đói chết được. Nếu có thể có được sự yêu thích của Trưởng công chúa Khang Định nữa, nói không chừng nàng còn sống tốt hơn gả cho trượng phu tốt.

Dần dần nàng lại không muốn lập gia đình nữa.

Nhưng nếu không có Thịnh Trường Dực, một kẻ là nữ nhi của quan nhỏ như nàng, cho dù dựa vào phủ Nam Lăng Hầu thì cũng không có biện pháp trèo lên Trưởng công chúa Khang Định được.

Điều này thật sự là khiến cho người ta phải buồn phiền.

Cho dù không dựa vào Thịnh Trường Dực, không trèo lên Trưởng công chúa Khang Định, sau cùng nàng vẫn thể dựa vào chức quan của Chiết Tùng Niên và Chu Cẩm Quân gả vào một nhà tốt, hoặc là cứ không gả, ở lại nhà quản lý nhà cửa nhưng cũng không phải là dựa vào chính bản thân nàng.

Cho nên suy nghĩ kỹ càng thì thấy nàng vẫn phải dựa vào nam nhân để đi lên phía trên. Nếu dựa vào chính nàng, nàng hoàn toàn không có cách để kiếm được bạc sống cuộc sống tốt lành.

Điều này lại khiến cho người ta rất không thoải mái. Nàng bực bội kéo kéo tóc của Thịnh Trường Dực cho hả giận, kéo tới mức hắn không thể không cúi đầu mới không đau. Thế là nhỏ tiếng cười cười: "Cứ luôn lấy ta để trút giận!"

Chiết Tịch Lam thở dài một hơi thật dài, hai chân đạp một cái: "Phiền chết đi được."

Quả thật Thịnh Trường Dực là một người cực kỳ dịu dàng ở trước mặt nàng, bị nàng làm phiền kéo kéo cũng cười dịu dàng, cuối cùng thở dài: "Đây là lỗi của thế đạo, một tiểu cô nương như nàng đâu có thể đảm đương được, tất nhiên chỉ có thể gặp sao hay vậy thôi."

Nếu là một nam tử, còn có thể đọc sách thi khoa cử, nhưng là nữ tử thì chỉ có thể đi lập gia đình.

Hắn nói: "Vạn loại suy nghĩ của nàng đều tốt, nhưng bởi vì quá tốt, muốn quá nhiều nên lại không tốt nữa, nên lại sống mơ hồ."

Chiết Tịch Lam hơi không phục nhưng không có cách nào phản bác. Nàng chỉ có thể oán giận bổ nhào vào hắn, lăn qua lăn lại trên người hắn. Đè trên người hắn mà lăn ọt ọt rồi lại lăn vào trong đất bùn bên cạnh.

Bùn đất làm bẩn váy, Thịnh Trường Dực hết cách, chỉ có thể đứng lên cúi xuống ôm ngang người lên, sau đó đi đến trong hành lang rồi thả người xuống.

www.wattpad.com/user/thilathila

Trên hành lang dài lát sàn gỗ, hắn lại cởi áo ngoài của mình ra trải lên trên mặt sàn, dịu dàng: "Nàng lăn đi."

Chiết Tịch: Lam "..."

Đột nhiên lại không muốn lăn nữa.

Ấu trĩ lắm!

Nàng bò dậy: "Đêm nay ăn lẩu đi, ta phải ăn thật nhiều, như vậy mới có thể làm tiêu tan phiền muộn trong lòng ta được."

Thịnh Trường Dực gật đầu, vươn tay kéo người lên, sau đó cúi người một cái, đặt tay lên eo nàng rồi cõng người lên lưng.

Thế đạo không trong sạch, nàng lại cũng không nhẹ.

Cứ để hắn cõng đi thôi.

Sau đó trêu chọc nàng: "Quả thật gần đây nàng hơi mập lên rồi, rất tốt."

Chiết Tịch Lam tức giận mắng: "Chàng mới mập."

Nàng đập đập lên lưng hắn, nhưng hắn bước đi vững vàng chắc chắn, nàng không hạ sức đánh nữa. Sau đó cảm thấy mình đang ức hiếp người ta nên lại giả vờ giả vịt: "Đập đau chàng, ta cũng đau lòng."

Thịnh Trường Dực: "Nàng đã thương ta như thế, vậy lát nữa nàng ăn lẩu, ta không tranh thịt ăn với nàng nữa. Cho nàng ăn hết."

Chiết Tịch Lam lại vui vẻ.

Thật sự giống như một đứa bé vậy.

Nhưng Tiểu Hoa không biết hai người đang chơi gì, thấy hai người đi xa rồi, thử thăm dò lăn qua lăn lại trên xiêm y mà vừa nãy Thịnh Trường Dực đặt trên sàn.

Chiết Tịch Lam quay đầu nhìn thấy, lại cười khúc khích: "Tiểu Hoa... đi ăn thịt nào."

Tiểu Hoa vui vẻ bò dậy đi theo.

Chiết Tịch Lam liếc nhìn nó, đột nhiên như có điều suy nghĩ: "Chàng nói xem ta có giống Tiểu Hoa không? Tuy là mãnh hổ nhưng lại chỉ có thể nuôi trong nhà."

Nó bị con người quản chế, nàng cũng bị cái thế đạo này quản chế.

Sau đó không hề cảm thấy bản thân không phải mãnh hổ. Nàng phấn khích nói với Thịnh Trường Dực về công lao to lớn mấy năm qua của bản thân... một cái cung thành to như vậy, nàng đã sờ thấu những thứ cong cong quẹo quẹo ở bên trong rồi.

"Tuy là đứng ở địa vị cao sờ thấu nhưng ta cũng rất lợi hại nhé, nói mình là mãnh hổ không hề khoa trương chút nào. Ta nói cho chàng biết, cho dù ở trên triều đình của chàng, ta cũng có thể có một chỗ đứng đấy."

Thịnh Trường Dực: "Phải, nàng chắc chắn có."

Chiết Tịch Lam vốn không phải một người ham rối rắm, nghĩ thông suốt rồi là cho qua, cho qua rồi thì lại cứ tiếp tục làm chuyện của mình mà không phải là oán hận thế đạo.

www.wattpad.com/user/thilathila

Nàng ngộ ra đạo lý sâu hơn một chút: Hòa giải với bản thân mình của trước kia.

"Không thể trách móc quá nặng nề chính mình của quá khứ, khi đó mình đã rất lợi hại rồi. Phải trách móc người khác, trách móc thế đạo, trách móc tất cả, khoan dung với chính mình."

Đây là chữ nàng viết lên giấy vào buổi tối.

Cho nên cứ sống như vậy đi. Dù sao thì nàng cũng không có chí hướng rộng lớn gì đó, chưa từng muốn thay đổi cái thế đạo này, từ đầu đến cuối, nàng chỉ là muốn sống tốt hơn một chút thôi.

Và nàng có đủ may mắn, không bị thế đạo giày vò, nàng sống rất tốt.

Thế này đã rất tốt rồi.

Sống mơ hồ, sống rõ ràng minh mẫn, loại nào mà không phải là sống đâu.

Vừa nghĩ như thế, vậy mà lại cảm thấy mình có loại giác ngộ triệt để, điều này cũng không tốt. Nàng có rất nhiều ham m/uốn thế tục, đâu thể giác ngộ triệt để chứ... Đây là từ chuẩn bị cho những hoà thượng đạo sĩ kia.

Vì thế lại định tìm chút việc. Đã nhẫn nại tìm một tháng, còn thật sự để cho nàng tìm được rồi.

Kỳ thực lần này nàng đã nhẫn nại tìm ra được một việc lớn... Bạc chi phí trong cung còn quá nhiều, nàng muốn thử tiết kiệm ra chút bạc.

Thịnh Trường Dực: "Nàng muốn thắt lưng buộc bụng?"

Chiết Tịch Lam lắc đầu: "Đương nhiên không phải. Nếu thắt lưng buộc bụng thì ta sẽ không sống dễ chịu được nữa rồi."

Sao có thể thắt lưng buộc bụng được chứ.

Nàng là do những ngày này đối chiếu sổ sách chính nên đã phát hiện một chuyện mà mọi người xem nhẹ.

"Trừ nhóm thái phi đi thì trong cung chỉ có bốn chủ tử, nhưng nghĩ kỹ lại, tuy bớt dùng bạc hơn khi có đông phi tần nhưng cũng không bớt nhiều lắm... Chúng ta vốn không có tiêu nhiều như vậy, vậy bạc đã đi đâu rồi chứ?"

Nàng nghiêm túc nói với Thịnh Trường Dực: "Bình thường ta đối chiếu sổ nhỏ đều đúng, nhưng xem lại sổ chính mười mấy năm qua một lượt, lại phát hiện bất thường. Ta phải tra từng chút từng chút một, nhất định phải điều tra ra là con chuột nào đã ăn lương thực của ta, rồi sau đó phải sửa thùng gạo lại, về sau không có chuột dám đến nữa thì mới được!"

www.wattpad.com/user/thilathila

Nàng lại trở nên bận rộn. Nàng bận rộn, ban ngày vô cùng mệt mỏi, thế nên buổi tối khi về lại cực kỳ buồn ngủ.

Lúc trước Thịnh Trường Dực chịu đựng không dám đụng vào nàng nhưng nàng không thành thật, một tối luôn có thể làm cho hắn phá giới một lần, hiện giờ thì thảm rồi, nàng vừa nằm lên giường đã ngủ, sáng sớm thức dậy còn sớm hơn hắn, ngáp liên tục, trông mệt muốn gục luôn rồi.

Hắn vội vàng mời Hoàng hậu đến. Khi gặp là Hoàng hậu tính tình lợi hại lạnh lùng nghiêm nghị, sau khi biết chuyện Chiết Tịch Lam muốn làm, sắc mặt lại trở nên rất quái lạ.

Bà hỏi: "Ta không có nghe rõ, con lặp lại lần nữa, con muốn làm gì?"

Chiết Tịch Lam lại nghiêm túc nói một lượt về chuyện nàng muốn làm cùng khó khăn.

Đầu tiên, nàng cảm thấy kỳ thực tiết kiệm ra chút bạc trong số bạc có hạn là chuyện rất đắc tội với người khác. Bởi vì nàng muốn tiết kiệm ra bạc, gần như là phần tham ô của đầy tớ.

Phần này chính là phải trừng trị đám thái giám nữ quan tham ô.

Lúc trước Chiết Tịch Lam cũng chưa từng nghĩ sẽ tra. Tất nhiên là nàng biết cái đạo lý nước trong quá ắt không có cá này, biết cần bọn họ làm việc thì phải cho chút lợi ích.

Nhưng có một số việc không nghĩ không biết, suy nghĩ kỹ càng thì lại là chuyện nghĩ tới mà sợ.

Nàng lại nói một lượt với Hoàng hậu lời đã nói với Thịnh Trường Dực: "Lúc trước trong cung nhiều phi tần, kỳ thực khảy chút đồ từ trong cung của mỗi phi tần cũng không làm người khác chú ý. Tích tiểu thành đại, vì thế đã làm mập những kẻ to gan kia."

"Nhưng hiện giờ chúng ta ít người, nếu như giống như lúc trước, trong mỗi cung chỉ tham một chút, vậy thì mới được bao nhiêu đâu, cũng không thể đủ cho bọn họ nhét kẽ răng. Thế là bước đi rất lớn, đủ loại đồ vật đều muốn tham."

"Ví dụ như đi ra ngoài mua thức ăn, rõ ràng bên ngoài một cây cải trắng chỉ cần một đồng, bọn họ lại báo sổ là hai đồng. Đừng xem thường một đồng tiền này, tiếp tục năm này tháng nọ cũng không ít đâu ạ."

"Lại nói ví dụ như phòng dược thiện, chúng ta ít người, một năm mới uống được bao nhiêu thuốc? Nhưng hàng năm lại mua rất nhiều thuốc, đầy đủ tất cả các loại, mà mỗi một năm đều phải mua một lần. Năm đầu tiên bọn họ không dám mua đồ không tốt, vì thế tận tâm tận lực chọn lựa dược liệu tốt. Nhưng năm thứ hai biết được có một số thuốc chúng ta không cần, thế là bạc nên tiêu cứ tiêu nhưng lại không mua thuốc về, hay hoặc là mua một số hàng kém thay hàng tốt... Như thế thì sẽ cần dùng nhiều bạc."

Những thứ này đều là điều mà nàng đã ngẫm nghĩ ra từng chút một, cũng là chứng cứ mới nắm được gần đây. Nàng không đánh rắn động cỏ, dù sao thì với loại chuyện này, cho dù ngươi trừng trị một kẻ tham ô này rồi thì một kẻ khác cũng có thể nghĩ ra biện pháp khác đến tham ô tiền.

Tốt nhất là có một sách lược vẹn toàn. Đám thái giám cung nữ tham ô này có thể phạt thì phạt có thể giết thì giết, điều nàng muốn làm là quét sạch loại dơ bẩn này từ gốc rễ.

Nàng muốn quy định một loại quy củ mới, để cho tất cả bọn họ đều phải nghe lời.

Hoàng Hậu nghe rõ rồi. Nhưng sắc mặt vẫn quái lạ như trước, bà cân nhắc một hồi mới nói: "Kỳ thật chuyện này rất dễ làm, dù sao thì con cũng là Thái tử phi, lại có chúng ta ổn định tình hình. Nhưng ta nghe ý của con, con là muốn hoàn thành việc này một cách thái bình, đúng không?"

Chiết Tịch Lam hơi không hiểu: "Con muốn thái bình?"

Hoàng Hậu: "Đúng vậy."

Chiết Tịch Lam nghe không hiểu nhưng hôm nay là Hoàng hậu nghiêm khắc, nàng cũng hơi băn khoăn... Không dám hỏi tỉ mỉ.

Hoàng Hậu nương nương rất độc miệng, nàng không muốn bị mắng... Dù sao thì vẫn còn có thể về hỏi Thịnh Trường Dực mà.

Có thể được dịu dàng khen dạy thì ai bằng lòng bị mắng chứ.

May mà Hoàng Hậu cũng biết đức hạnh của nàng, hoặc có lẽ là tâm tình tốt, có lòng nói thêm mấy câu: "Tuy rằng con cày cấy ở trong cung hai ba năm, mỗi một tấc đất con đều quen thuộc. Nhưng giống như hành quân đánh giặc vậy, tuy rằng ra lệnh cho con luyện binh, cũng đã luyện ba năm, nhưng con biết dùng binh như thế nào mới có thể vừa thắng trận vừa có thể tiết kiệm lương thảo không?" Chỉ có tiết kiệm được lương thảo thì con mới được xem là chân chính đánh thắng trận."

Chiết Tịch Lam lại cảm thấy lời này càng thêm có phần khó mà hiểu được rồi.

Theo nàng thấy, khác với quản lí công việc trong cung, lần này việc nàng cần phải làm là cải cách.

Nàng cũng từng cải cách, nhưng dù là ý tưởng kiểu gì đi chăng nữa thì đều có tiền lệ. Nàng chỉ cần thay đổi một số chi tiết. Cho dù có người phàn nàn thì cũng không có người dám tạo phản.

Nhưng lần này "cải cách" lại không có tiền lệ mà theo. Hơn nữa cải cách thì sẽ phải động vào bát cơm của người ta. Còn là động vào bát cơm của phần lớn người.

www.wattpad.com/user/thilathila

Chắc chắn sẽ gặp phải khó khăn. Nàng nghĩ đến những thứ viết trên sách sử, thường thì chuyện này đều phải chết một ít người. Nàng không muốn chết người.

Thế là đột nhiên hiểu được ý của Hoàng Hậu.

Không sai, nàng muốn giải quyết việc này một cách thái bình. Nhưng mà hiểu rõ hai chữ thái bình rồi lại không hiểu câu đằng sau của bà ấy nói kia là có ý gì.

Chiết Tịch Lam cảm thấy bản thân thật ngu ngốc. Nàng không thể không đi về suy nghĩ biện pháp.

Nhưng Hoàng Hậu vào lúc Hoàng đế về đến lại nở nụ cười hiếm thấy: "Nó thật là một nha đầu thú vị, coi mình là quan, coi thái giám là thần tử mà trông coi."

Hoàng đế lại hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Hoàng Hậu lại nói một lượt về chuyện Chiết Tịch Lam định làm. Hoàng đế cười nói: "Nó cũng rảnh rỗi, một đám thái giám cũng không giống thần tử trên triều đình. Thái giám sao, gốc rễ nô tài, cho dù là gi.ết chết tất cả thì lại có thể thế nào chứ? Chẳng qua là bị mang tiếng tàn nhẫn hung ác, nếu như có thể sắp đặt cho bọn chúng chút tội danh thì cũng chỉ mang cái tiếng không quá hiền lành thôi. Nếu muốn một cái thanh danh tốt thì bí mật giết đi, chỉ nói là bị bệnh, chắc cũng chẳng ai nói gì, kẻ được sống tiếp còn phải cảm tạ chủ tử ân đức đấy."

Thủ đoạn của Hoàng gia, nào có quang minh lỗi lạc xem thái giám làm thần tử như nàng. Như vậy đâu phải cải cách, rõ ràng là làm khó chính mình.

Nhưng đây cũng là chỗ đáng quý khó có được của nàng. Hoàng đế cười cười: "Cứ để cho nó lăn lộn đi, để cho nhi tử của chúng ta dạy đi thôi."

Tức phụ của ai người nấy dạy, dù sao thì tức phụ của ông cũng sẽ không đi dạy.

Nhưng Thịnh Trường Dực lại là vui vẻ chỉ bảo. Dạy học trò không giống dạy tức phụ. Lúc dạy tức phụ có thể ôm người vào lòng, còn có thể cởi sạch người ôm người vào lòng, cũng có thể dùng đủ loại tư thế coi như tiền học phí để thu được học thức.

Đoạn thời gian trước nàng bận rộn, hắn kiêng khem rất lâu, hôm nay có thể tính là đã tóm được cơ hội. Còn là cơ hội để nàng cam tâm tình nguyện.

Nhưng sau khi hắn cơm no rượu say, vô cùng sảng khoái, đáp án hắn cho lại cực kỳ đơn giản, hắn nói: "Nàng cũng có thể xem trận cải cách này thành một trận chiêu hàng thổ phỉ, cái này có hiệu quả tốt như thái bình và đánh trận giữ lương thảo mà mẫu hậu nói."

Chiết Tịch Lam mờ mịt nhìn hắn. Thịnh Trường Dực đắc ý nhắc thêm chỗ tốt đã nhìn thấy trên mấy cuốn sách.

Lúc đang bị hắn nhấc lên kìm ở mép giường, nàng mới phản ứng lại: "Không đúng nha, mẫu hậu nói là thái bình, nhưng chàng nói chiêu hàng thổ phỉ thì lại tuyệt đối không phải là thái bình... Thổ phỉ là kẻ có thể giế.t chết. Nếu như bọn họ không nghe lời, dám phản kháng, thì ta có thể giết bọn họ."

Thịnh Trường Dực: "..."

Tuy rằng ngày tốt cảnh đẹp như thế, hắn không muốn nói những lời làm cụt hứng này. Nhưng đây là thù lao dạy học nàng nộp, hắn chỉ có thể thở gấp nói: "Phải, nàng có thể giết bọn họ."

Chiết Tịch Lam sửng sốt một hồi lâu, sau đó mới hiểu được vì sao vẻ mặt Hoàng Hậu quái lạ như vậy. Chắc chắn bà cảm thấy mình lạ lùng.

Nô tài không nghe lời thì cứ gi.ết chết là được. Ngay cả là Hoàng đế giết tham quan, nếu giết nhiều rồi thì tham quan sẽ kiêng dè phần nào đó, chắc chắn sẽ bớt tham ô hoặc là thành thật làm quan thanh liêm. Nàng chỉ cần giết một số nô tài tham ô, giết nhiều thêm mấy tên thì có thể làm cho những kẻ kia phải khuất phục.

Hơn nữa, giết nô tài dễ hơn giết tham quan nhiều. Căn bản chẳng có người kêu oan cho bọn họ, cũng chẳng có ai giương cao chính nghĩa cho bọn họ, bọn họ cũng hiểu rõ lý lẽ này, chỉ cần nàng hành động ở mức nào đó thì chắc chắn bọn họ sẽ bớt lại.

Mà nàng lại chưa từng nghĩ sẽ giết bọn họ.

Thịnh Trường Dực cũng không dám để nàng lạnh. Thân thể nàng trần truồ.ng, hắn thành thật dùng chăn bọc lại.

Suy nghĩ một chút, bản thân cũng trượt vào trong chăn.

Nàng nghĩ đến thái giám, hắn thì nghĩ đến nàng. Hắn nghĩ, sao nàng có thể đáng yêu như vậy chứ. Nàng nghiêm túc suy xét, dáng vẻ hoàn toàn chưa từng nghĩ bắt nô tài không nghe lời lại rồi giết mấy kẻ để răn đe càng đáng yêu hơn.

Nhưng một lát sau, lại nghe nàng nói: "Quả nhiên ta khá là từ bi mà, ta chỉ muốn bọn họ giao bạc ra, làm cho bọn họ về sau không được tham ô nữa, nhưng chàng nói giết bọn họ đi thì ta lại không muốn."

Thịnh Trường Dực bèn nói: "Vậy thì không giết. Dù sao đi nữa thì trước nay đều là như vậy."

Chiết Tịch Lam thở dài: "Ta xem đã, ta nghĩ lại mới phát hiện cái mình muốn không giống các chàng."

Điều này làm cho nàng có một loại cảm giác bị thất bại. Ầy, nàng tự so là mãnh hổ, nhưng kỳ thực chỉ là một con mèo nhỏ thôi.

Nàng bi phẫn đan xen: "Ở trên triều đình của chàng thì ta vẫn không có một chỗ đứng."

Thịnh Trường Dực lại buồn cười: "Sao lại đáng thương như vậy, vậy thì nàng học thêm chút, ta dạy cho nàng là được mà."

Chiết Tịch Lam ấm ức nhắm mắt lại ngủ: "Ta không muốn học!"

Hắn dạy nàng là thứ của người ở vị trí cao, bây giờ nàng vẫn không muốn học.

Nàng nói: "Ta vẫn còn là trẻ con đấy, qua mấy năm ta lại học."

Nàng không hề muốn giết người.

Tuy nàng từng giết người, nhưng cái này hoàn toàn không giống lúc nàng giết cường đạo.

- ---------- Hết chương 103 -----------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương