Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phi
-
Chương 89: 【072】 Kết cục bi thảm
Lôi Lão Hổ bị tiếng gõ cửa dọa sợ, thiếu chút nữa từ trên giường lớn lăn xuống dưới đất, ngồi dậy, thở dốc từng hơi từng hơi.
Mới vừa rồi, trong giấc mộng, hình như hắn bị người khác kẹp cổ thật chặt, không ngừng thở dốc.
Mà mấy hài tử của hắn, một đám liều mạng hô cứu mạng, sau cùng toàn bộ chết ở trong vũng máu, thê thảm không nỡ nhìn.
Không đúng.
Một bị ném xuống vách đá, một bị chặt tứ chi, một nữ nhi khác, bị người phá hủy trong sạch, một bị móc mắt, một bị moi tim.
Cửa phòng vẫn bị gõ rất mạnh, Lôi Lão Hổ chỉ cảm thấy, tiếng gõ cửa này, giống như là Diêm La Vương phái đầu trâu mặt ngựa tiến đến lấy mạng, chỉ cần hắn lên tiếng trả lời, hắn mở cửa, hôm nay chính là ngày chết của hắn.
Sợ hãi, trong nháy mắt lan tràn tới Tứ Chi Bách Hài.
Mà trong cơn ác mộng, những sát chiêu kia, đều là thứ hắn từng dùng qua.
Ném Vô Ưu Quận chúa năm tuổi xuống vách đá, chặt tứ chi phụ mẫu Âu Dương Minh Ngọc, phá hủy trong sạch của cô nương một như hoa như ngọc đang đợi gả, làm hại cô nương kia mất đi trong sạch, nhảy sông tự vận, móc một mắt của trang chủ lấy đá không phối hợp với hắn, còn vì một phong thủy bảo địa (mảnh đất có phong thủy tốt), giết một nhà từ trên xuống dưới, lớn lớn nhỏ nhỏ, moi tim của bọn họ.
Hôm nay, những người này cũng đến báo thù rồi.
Đều tới. dien-dan~le{quy}don.comm
"Lão gia, lão gia. . . . . ."
Lâm Sương nhẹ nhàng kéo Lôi Lão Hổ, hơi nhíu mày, trong con ngươi, tất cả đều là quan tâm.
Lôi Lão Hổ kéo Lâm Sương, nhưng một chữ một câu cũng nói không nên lời.
Lâm Sương cắn môi, "Lão gia, không sợ, thiếp thân ở đây, lão gia, ngươi trước nghỉ ngơi, thiếp thân đi hỏi xem, xảy ra chuyện gì!"
Lôi Lão Hổ gật đầu.
Vẫn còn ở trong cơn ác mộng, không thể tỉnh lại.
Không phải không thể tỉnh lại, mà là, giấc mộng kia, quả thật là chuyện ác hắn đã từng làm, mỗi một việc, từng chuyện đều đã diễn ra một lần.
Lâm Sương đứng dậy, mặc xiêm áo, mang giày, mới ra mở cửa.
Hướng về phía người gác cổng, thuộc hạ của Lôi Lão Hổ, lạnh giọng hỏi, "Chuyện gì, kêu to như vậy, không biết lão gia đang nghỉ ngơi sao?"
"Lâm di nương, là về mấy thiếu gia tiểu thư!"
Lâm Sương nghe vậy, cũng biết sự tình liên quan trọng đại, nghiêng đầu nhìn giường lớn bên trong nhà.
Mặt của Lôi Lão Hổ, trong nháy mắt trắng bệch, hai tay che mặt, gầm nhẹ một tiếng, "Nói. . . . . ."
Thuộc hạ của Lôi Lão Hổ do dự một chút, mới lên tiếng, "Lão gia, người hộ tống tiểu thư thiếu gia đi sơn trang mới vừa mang thương tích trở về, còn mang theo mấy vị tiểu thư thiếu gia nhưng đều là thi thể!"
Lâm Sương kêu lên một tiếng, che môi.
Lôi Lão Hổ lại cứng rắn từ trên giường lăn xuống.
Hài nhi của hắn, mạng của hắn.
"A. . . . . ."
Lảo đảo bò đến trước mặt thuộc hạ, kéo lấy vạt áo của thuộc hạ, "Ở đâu, thi thể ở đâu?"
"Ở trước viện. . . . . ."
Còn chưa có nói xong, Lôi Lão Hổ đi chân trần, xiêm áo cũng không mặc tử tế, đã chạy ra ngoài.
Lâm Sương vội vàng đuổi theo.
Vào giờ phút này, chính là lúc để nàng thể hiện.
Sau khi đi mấy bước, dừng lại, nhìn thuộc hạ của Lôi Lão Hổ, "Ngươi gọi là gì?"
"Hồi Lâm di nương, thuộc hạ gọi là Phùng Chính!"
"Phùng Chính?"
"Dạ!"
Lâm Sương cười, xoay người đuổi theo.
Phùng Chính đứng tại chỗ, híp mắt, nhớ lại câu Lâm Sương vừa mới hỏi, cái nhìn kia có ý tứ gì?
Tiền viện.
Tay Lôi Lão Hổ run run, vén vải bố lên.
Dưới vải bố, năm hài tử, tướng chết thê thảm.
"Nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Bẩm lão gia, trên đường chúng ta đi đến biệt trang, gặp phải vài sát thủ, bọn họ xuất chiêu chém giết, không cho chúng ta cơ hội để sống, thậm chí đối với mấy thiếu gia tiểu thư, cũng không chút lưu tình!" Đôi môi Lôi Lão Hổ run rẩy, nước mắt không nhịn được, không ngừng rơi.
Đó không phải là mộng, đó chính là sự thật.
Một hài tử, nhìn sang một hài tử.
Gần như mỗi hài tử, đều bị moi tim, móc mắt, gảy tay gảy chân.
"A. . . . . ."
Lôi Lão Hổ gầm nhẹ, "Truyền lệnh xuống, cho dù là ai, cho dù tốn bao nhiêu bạc, đều phải bắt được những người này, ta muốn bọn họ nợ máu trả bằng máu!"
Lâm Sương ở một bên nhìn, khẽ châm chọc nhếch môi, ngay sau đó lệ rơi đầy mặt, "Lão gia. . . . . ."
Hôn mê bất tỉnh.
Lôi Lão Hổ quay đầu lại, vốn muốn trách mắng mấy câu, nhưng vẫn trầm giọng, "Mời một đại phu cho Lâm di nương!"
Lôi Lão Hổ ngồi cả đêm ở trong viện, mà đại phu mời tới xem bệnh cho Lâm Sương, lại mang đến một tin tức tốt.
"Chúc mừng Lôi gia, chúc mừng Lôi gia?"
Con của Lôi Lão Hổ mới vừa chết, tại sao lại vui, vừa định giận dữ, lại nhớ tới, đại phu này là tới xem bệnh cho Lâm Sương.
"Đại phu. . . . . ."
"Chúc mừng Lôi gia, chúc mừng Lôi gia, di nương có hỉ!"
Trong lúc nhất thời Lôi Lão Hổ một câu cũng nói không nên lời.
Lúc ca ca tỷ tỷ chết đi, hắn mới đến.
Rốt cuộc là vui, hay là buồn?
Lôi Lão Hổ vẫn khoát tay, "Cho đại phu một đại hồng bao!"
"Cám ơn Lôi gia, cám ơn Lôi gia!"
Nội viện. d đ L/Ê Q/U/Ý Đ/Ô/N
Lâm Sương tựa vào trên giường, tay một cái có, một cái không vuốt ve bụng của mình.
Rốt cuộc nơi này có hài tử hay không, chỉ có mình nàng rõ ràng.
"Lâm Sương. . . . . ."
Lâm Sương ngẩng đầu, thấy Lôi Lão Hổ đầy mệt mỏi đi tới, trong nháy mắt lệ không ngừng rơi.
"Lão gia, ta... ta, hài tử, hài tử. . . . . ." Lâm Sương nói xong, khóc ngã vào trong ngực Lôi Lão Hổ, nức nở nói, "Gia, thiếp thân không nghĩ tới, không nghĩ tới. . . . . ."
Đứa nhỏ này, vẫn phải giữ lại, nên Lôi Lão Hổ nói một câu.
"Dưỡng thân thể thật tốt, về sau, ta còn trông cậy vào hài tử trong bụng ngươi!"
Lâm Sương kinh ngạc.
Lôi Lão Hổ ôm chặt Lâm Sương, "Kẻ ngốc, bây giờ, ta cũng chỉ còn huyết mạch duy nhất trong bụng ngươi, ngươi ngàn vạn lần phải bảo vệ hài tử thật tốt, biết không?"
Lâm Sương nghe vậy, gật đầu.
Mặt như Phù Dung, nước mắt ràn rụa, xác thực rất đẹp.
Tâm Lôi Lão Hổ khẽ động, vừa mới chuẩn bị có hành động, Phùng Chính vội vội vàng vàng đi tới, đứng ở cửa, "Lão gia. . . . . ."
Lôi Lão Hổ ngẩng đầu, nhìn Phùng Chính, "Chuyện gì?"
"Kho hàng, kho hàng. . . . . ." Phùng Chính nói, nuốt một ngụm nước bọt.
Trong một đêm, tất cả đá trong kho hàng, trong một đêm bị trộm sạch sẽ.
Lớn lớn nhỏ nhỏ, một tảng đá cũng không còn.
"Kho hàng thế nào?" Lôi Lão Hổ hỏi, trong lòng bắt đầu hốt hoảng.
Kho hàng, hoàn toàn là đường sống cuối cùng của hắn.
"Đá trong kho hàng, đêm qua, trong một đêm, toàn bộ không thấy nữa!"
"Cái gì. . . . . ."
Lôi Lão Hổ khẽ kêu một tiếng, hôn mê bất tỉnh.
"Lão gia, lão gia. . . . . ."
"Lão gia. . . . . ."
Khách điếm.
Hôm nay tâm tình của Vô Ưu cực tốt, vô cùng tốt.
Cười híp mắt, cả người cũng đắm chìm trong vui mừng, dĩ nhiên Phong Thành Quang biết vì sao, nhưng cũng không nói gì, Thúy Thúy không biết, nhưng, Vô Ưu vui mừng, nàng liền vui mừng.
"Tiểu thư, chuyện gì vui mừng như thế?"
Vô Ưu nghiêng đầu, "Thúy Thúy, hôm nay tâm tình tốt, đợi lát nữa, chúng ta đi mua mấy bộ xiêm áo, ngươi cũng thế, thích cái gì, liền mua cái đó!"
Thúy Thúy cười, "Tiểu thư, xiêm áo của Thúy Thúy, đã rất nhiều, không cần mua nữa!"
"Mua, phải mua, nữ vi duyệt kỷ giả dung (*), một hồi kêu Cung Nhất, Cung Nhị, để cho bọn họ giúp mang đồ một tay!"
(*) người phụ nữ phải điểm trang để làm vui lòng mình.
Phượng Đảm tới tay, Cung Ly Lạc lại được vô số Ngọc Thạch, thật sự là chuyện tốt.
Nếu có thể mang thai hài tử, giải độc cho Cung Ly Lạc, đó mới là Đại Hỷ Sự thập toàn thập mỹ.
Vô Ưu tin, ngày đó, sẽ không quá xa.
Sẽ không quá xa.
Cách đó không xa, Cung Ly Lạc thấy Vô Ưu vui vẻ, gương mặt cười, cũng cười theo, xoay người đi tìm Phong Thành Quang.
"Tiền bối!"
Phong Thành Quang nhìn Cung Ly Lạc, bật cười, "Có chuyện, phải thuận theo thiên thời địa lợi và người, không gấp được!"
"Tiền bối biết, ta gấp cái gì?"
"Ngươi gấp cái gì, cũng viết ở trên mặt, sao ta có thể không biết?" Phong Thành Quang cười.
Đi tới trước mặt Cung Ly Lạc, vỗ vỗ bả vai Cung Ly Lạc, "Thân thể của ngươi, thân thể của Vô Ưu, tạm thời đều không thích hợp có hài tử, cho nên, không nên bởi vì yêu thương Vô Ưu, mà hại nàng, cũng hại hài tử tương lai, các ngươi, muốn có một hài tử khỏe mạnh cường tráng, hay là tiều tụy vì bệnh, hoặc là hài tử không hoàn hảo, hiểu không?"
Tim Cung Ly Lạc đau đớn.
Không nói gì.
Nhưng đã hiểu lời nói của Phong Thành Quang.
Phong Thành Quang, không ngừng cho hắn uống thuốc bất năng dục (khụ… khụ… giống bị bất lực), cũng lặng lẽ hạ dược Vô Ưu.
"Phong tiền bối. . . . . ."
"Ngươi không nói, nàng cũng sẽ không biết, Ly Lạc, ta đã già, cũng sẽ không sống rất nhiều năm nữa, nhưng ta hi vọng Vô Ưu tiếp tục sống thật tốt, ta ——"
Phong Thành Quang khẽ dừng lại, chốc lát sau mới lên tiếng, "Cho dù hại người khắp thiên hạ, bao gồm ngươi, cũng sẽ không hại Vô Ưu!"
Cung Ly Lạc không hiểu.
Tại sao Phong Thành Quang đối với Vô Ưu tốt như vậy?
Nhưng cũng không muốn hiểu, dù sao, mỗi người đều có bí mật.
"Ta hiểu, cám ơn Phong tiền bối!" Cung Ly Lạc nói xong, xoay người.
"Ly Lạc. . . . . ." Phong Thành Quang gọi Cung Ly Lạc,
Cung Ly Lạc nghe vậy, dừng bước, chưa từng quay đầu lại.
"Uất ức ngươi!"
"Không uất ức, tiền bối, vì Vô Ưu, tất cả mọi chuyện, đều là cam tâm tình nguyện, cũng sẽ không có uất ức, cũng sẽ không có uất ức!"
Một khắc kia khi hắn nhặt Vô Ưu về nhà, hắn đã quyết định, cả đời này, dù bỏ ra vô điều kiện, tuyệt đối sẽ không có uất ức.
Cất bước rời đi.
Tử y tóc trắng, khí phách nghiêm nghị.
Giờ khắc này, Phong Thành Quang mới hiểu được, tại sao mười năm qua, khó thế kia, khổ như vậy, Vô Ưu cũng cắn răng chịu đựng được.
Bởi vì nàng có yêu, có nhớ thương, có thù hận.
Hắn sống, nàng làm người, hắn chết, nàng làm quỷ.
Phong Thành Quang càng hiểu rõ, Vô Ưu là người trầm mặc ít nói, nhưng vì Cung Ly Lạc mà vui vẻ, trở nên hoạt bát sáng sủa.
Từ lúc mới bắt đầu nếm thử, tự nhiên đến bây giờ.
Tình yêu của bọn họ, thật sự làm người khác ghen chết.
Mới vừa rồi, trong giấc mộng, hình như hắn bị người khác kẹp cổ thật chặt, không ngừng thở dốc.
Mà mấy hài tử của hắn, một đám liều mạng hô cứu mạng, sau cùng toàn bộ chết ở trong vũng máu, thê thảm không nỡ nhìn.
Không đúng.
Một bị ném xuống vách đá, một bị chặt tứ chi, một nữ nhi khác, bị người phá hủy trong sạch, một bị móc mắt, một bị moi tim.
Cửa phòng vẫn bị gõ rất mạnh, Lôi Lão Hổ chỉ cảm thấy, tiếng gõ cửa này, giống như là Diêm La Vương phái đầu trâu mặt ngựa tiến đến lấy mạng, chỉ cần hắn lên tiếng trả lời, hắn mở cửa, hôm nay chính là ngày chết của hắn.
Sợ hãi, trong nháy mắt lan tràn tới Tứ Chi Bách Hài.
Mà trong cơn ác mộng, những sát chiêu kia, đều là thứ hắn từng dùng qua.
Ném Vô Ưu Quận chúa năm tuổi xuống vách đá, chặt tứ chi phụ mẫu Âu Dương Minh Ngọc, phá hủy trong sạch của cô nương một như hoa như ngọc đang đợi gả, làm hại cô nương kia mất đi trong sạch, nhảy sông tự vận, móc một mắt của trang chủ lấy đá không phối hợp với hắn, còn vì một phong thủy bảo địa (mảnh đất có phong thủy tốt), giết một nhà từ trên xuống dưới, lớn lớn nhỏ nhỏ, moi tim của bọn họ.
Hôm nay, những người này cũng đến báo thù rồi.
Đều tới. dien-dan~le{quy}don.comm
"Lão gia, lão gia. . . . . ."
Lâm Sương nhẹ nhàng kéo Lôi Lão Hổ, hơi nhíu mày, trong con ngươi, tất cả đều là quan tâm.
Lôi Lão Hổ kéo Lâm Sương, nhưng một chữ một câu cũng nói không nên lời.
Lâm Sương cắn môi, "Lão gia, không sợ, thiếp thân ở đây, lão gia, ngươi trước nghỉ ngơi, thiếp thân đi hỏi xem, xảy ra chuyện gì!"
Lôi Lão Hổ gật đầu.
Vẫn còn ở trong cơn ác mộng, không thể tỉnh lại.
Không phải không thể tỉnh lại, mà là, giấc mộng kia, quả thật là chuyện ác hắn đã từng làm, mỗi một việc, từng chuyện đều đã diễn ra một lần.
Lâm Sương đứng dậy, mặc xiêm áo, mang giày, mới ra mở cửa.
Hướng về phía người gác cổng, thuộc hạ của Lôi Lão Hổ, lạnh giọng hỏi, "Chuyện gì, kêu to như vậy, không biết lão gia đang nghỉ ngơi sao?"
"Lâm di nương, là về mấy thiếu gia tiểu thư!"
Lâm Sương nghe vậy, cũng biết sự tình liên quan trọng đại, nghiêng đầu nhìn giường lớn bên trong nhà.
Mặt của Lôi Lão Hổ, trong nháy mắt trắng bệch, hai tay che mặt, gầm nhẹ một tiếng, "Nói. . . . . ."
Thuộc hạ của Lôi Lão Hổ do dự một chút, mới lên tiếng, "Lão gia, người hộ tống tiểu thư thiếu gia đi sơn trang mới vừa mang thương tích trở về, còn mang theo mấy vị tiểu thư thiếu gia nhưng đều là thi thể!"
Lâm Sương kêu lên một tiếng, che môi.
Lôi Lão Hổ lại cứng rắn từ trên giường lăn xuống.
Hài nhi của hắn, mạng của hắn.
"A. . . . . ."
Lảo đảo bò đến trước mặt thuộc hạ, kéo lấy vạt áo của thuộc hạ, "Ở đâu, thi thể ở đâu?"
"Ở trước viện. . . . . ."
Còn chưa có nói xong, Lôi Lão Hổ đi chân trần, xiêm áo cũng không mặc tử tế, đã chạy ra ngoài.
Lâm Sương vội vàng đuổi theo.
Vào giờ phút này, chính là lúc để nàng thể hiện.
Sau khi đi mấy bước, dừng lại, nhìn thuộc hạ của Lôi Lão Hổ, "Ngươi gọi là gì?"
"Hồi Lâm di nương, thuộc hạ gọi là Phùng Chính!"
"Phùng Chính?"
"Dạ!"
Lâm Sương cười, xoay người đuổi theo.
Phùng Chính đứng tại chỗ, híp mắt, nhớ lại câu Lâm Sương vừa mới hỏi, cái nhìn kia có ý tứ gì?
Tiền viện.
Tay Lôi Lão Hổ run run, vén vải bố lên.
Dưới vải bố, năm hài tử, tướng chết thê thảm.
"Nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Bẩm lão gia, trên đường chúng ta đi đến biệt trang, gặp phải vài sát thủ, bọn họ xuất chiêu chém giết, không cho chúng ta cơ hội để sống, thậm chí đối với mấy thiếu gia tiểu thư, cũng không chút lưu tình!" Đôi môi Lôi Lão Hổ run rẩy, nước mắt không nhịn được, không ngừng rơi.
Đó không phải là mộng, đó chính là sự thật.
Một hài tử, nhìn sang một hài tử.
Gần như mỗi hài tử, đều bị moi tim, móc mắt, gảy tay gảy chân.
"A. . . . . ."
Lôi Lão Hổ gầm nhẹ, "Truyền lệnh xuống, cho dù là ai, cho dù tốn bao nhiêu bạc, đều phải bắt được những người này, ta muốn bọn họ nợ máu trả bằng máu!"
Lâm Sương ở một bên nhìn, khẽ châm chọc nhếch môi, ngay sau đó lệ rơi đầy mặt, "Lão gia. . . . . ."
Hôn mê bất tỉnh.
Lôi Lão Hổ quay đầu lại, vốn muốn trách mắng mấy câu, nhưng vẫn trầm giọng, "Mời một đại phu cho Lâm di nương!"
Lôi Lão Hổ ngồi cả đêm ở trong viện, mà đại phu mời tới xem bệnh cho Lâm Sương, lại mang đến một tin tức tốt.
"Chúc mừng Lôi gia, chúc mừng Lôi gia?"
Con của Lôi Lão Hổ mới vừa chết, tại sao lại vui, vừa định giận dữ, lại nhớ tới, đại phu này là tới xem bệnh cho Lâm Sương.
"Đại phu. . . . . ."
"Chúc mừng Lôi gia, chúc mừng Lôi gia, di nương có hỉ!"
Trong lúc nhất thời Lôi Lão Hổ một câu cũng nói không nên lời.
Lúc ca ca tỷ tỷ chết đi, hắn mới đến.
Rốt cuộc là vui, hay là buồn?
Lôi Lão Hổ vẫn khoát tay, "Cho đại phu một đại hồng bao!"
"Cám ơn Lôi gia, cám ơn Lôi gia!"
Nội viện. d đ L/Ê Q/U/Ý Đ/Ô/N
Lâm Sương tựa vào trên giường, tay một cái có, một cái không vuốt ve bụng của mình.
Rốt cuộc nơi này có hài tử hay không, chỉ có mình nàng rõ ràng.
"Lâm Sương. . . . . ."
Lâm Sương ngẩng đầu, thấy Lôi Lão Hổ đầy mệt mỏi đi tới, trong nháy mắt lệ không ngừng rơi.
"Lão gia, ta... ta, hài tử, hài tử. . . . . ." Lâm Sương nói xong, khóc ngã vào trong ngực Lôi Lão Hổ, nức nở nói, "Gia, thiếp thân không nghĩ tới, không nghĩ tới. . . . . ."
Đứa nhỏ này, vẫn phải giữ lại, nên Lôi Lão Hổ nói một câu.
"Dưỡng thân thể thật tốt, về sau, ta còn trông cậy vào hài tử trong bụng ngươi!"
Lâm Sương kinh ngạc.
Lôi Lão Hổ ôm chặt Lâm Sương, "Kẻ ngốc, bây giờ, ta cũng chỉ còn huyết mạch duy nhất trong bụng ngươi, ngươi ngàn vạn lần phải bảo vệ hài tử thật tốt, biết không?"
Lâm Sương nghe vậy, gật đầu.
Mặt như Phù Dung, nước mắt ràn rụa, xác thực rất đẹp.
Tâm Lôi Lão Hổ khẽ động, vừa mới chuẩn bị có hành động, Phùng Chính vội vội vàng vàng đi tới, đứng ở cửa, "Lão gia. . . . . ."
Lôi Lão Hổ ngẩng đầu, nhìn Phùng Chính, "Chuyện gì?"
"Kho hàng, kho hàng. . . . . ." Phùng Chính nói, nuốt một ngụm nước bọt.
Trong một đêm, tất cả đá trong kho hàng, trong một đêm bị trộm sạch sẽ.
Lớn lớn nhỏ nhỏ, một tảng đá cũng không còn.
"Kho hàng thế nào?" Lôi Lão Hổ hỏi, trong lòng bắt đầu hốt hoảng.
Kho hàng, hoàn toàn là đường sống cuối cùng của hắn.
"Đá trong kho hàng, đêm qua, trong một đêm, toàn bộ không thấy nữa!"
"Cái gì. . . . . ."
Lôi Lão Hổ khẽ kêu một tiếng, hôn mê bất tỉnh.
"Lão gia, lão gia. . . . . ."
"Lão gia. . . . . ."
Khách điếm.
Hôm nay tâm tình của Vô Ưu cực tốt, vô cùng tốt.
Cười híp mắt, cả người cũng đắm chìm trong vui mừng, dĩ nhiên Phong Thành Quang biết vì sao, nhưng cũng không nói gì, Thúy Thúy không biết, nhưng, Vô Ưu vui mừng, nàng liền vui mừng.
"Tiểu thư, chuyện gì vui mừng như thế?"
Vô Ưu nghiêng đầu, "Thúy Thúy, hôm nay tâm tình tốt, đợi lát nữa, chúng ta đi mua mấy bộ xiêm áo, ngươi cũng thế, thích cái gì, liền mua cái đó!"
Thúy Thúy cười, "Tiểu thư, xiêm áo của Thúy Thúy, đã rất nhiều, không cần mua nữa!"
"Mua, phải mua, nữ vi duyệt kỷ giả dung (*), một hồi kêu Cung Nhất, Cung Nhị, để cho bọn họ giúp mang đồ một tay!"
(*) người phụ nữ phải điểm trang để làm vui lòng mình.
Phượng Đảm tới tay, Cung Ly Lạc lại được vô số Ngọc Thạch, thật sự là chuyện tốt.
Nếu có thể mang thai hài tử, giải độc cho Cung Ly Lạc, đó mới là Đại Hỷ Sự thập toàn thập mỹ.
Vô Ưu tin, ngày đó, sẽ không quá xa.
Sẽ không quá xa.
Cách đó không xa, Cung Ly Lạc thấy Vô Ưu vui vẻ, gương mặt cười, cũng cười theo, xoay người đi tìm Phong Thành Quang.
"Tiền bối!"
Phong Thành Quang nhìn Cung Ly Lạc, bật cười, "Có chuyện, phải thuận theo thiên thời địa lợi và người, không gấp được!"
"Tiền bối biết, ta gấp cái gì?"
"Ngươi gấp cái gì, cũng viết ở trên mặt, sao ta có thể không biết?" Phong Thành Quang cười.
Đi tới trước mặt Cung Ly Lạc, vỗ vỗ bả vai Cung Ly Lạc, "Thân thể của ngươi, thân thể của Vô Ưu, tạm thời đều không thích hợp có hài tử, cho nên, không nên bởi vì yêu thương Vô Ưu, mà hại nàng, cũng hại hài tử tương lai, các ngươi, muốn có một hài tử khỏe mạnh cường tráng, hay là tiều tụy vì bệnh, hoặc là hài tử không hoàn hảo, hiểu không?"
Tim Cung Ly Lạc đau đớn.
Không nói gì.
Nhưng đã hiểu lời nói của Phong Thành Quang.
Phong Thành Quang, không ngừng cho hắn uống thuốc bất năng dục (khụ… khụ… giống bị bất lực), cũng lặng lẽ hạ dược Vô Ưu.
"Phong tiền bối. . . . . ."
"Ngươi không nói, nàng cũng sẽ không biết, Ly Lạc, ta đã già, cũng sẽ không sống rất nhiều năm nữa, nhưng ta hi vọng Vô Ưu tiếp tục sống thật tốt, ta ——"
Phong Thành Quang khẽ dừng lại, chốc lát sau mới lên tiếng, "Cho dù hại người khắp thiên hạ, bao gồm ngươi, cũng sẽ không hại Vô Ưu!"
Cung Ly Lạc không hiểu.
Tại sao Phong Thành Quang đối với Vô Ưu tốt như vậy?
Nhưng cũng không muốn hiểu, dù sao, mỗi người đều có bí mật.
"Ta hiểu, cám ơn Phong tiền bối!" Cung Ly Lạc nói xong, xoay người.
"Ly Lạc. . . . . ." Phong Thành Quang gọi Cung Ly Lạc,
Cung Ly Lạc nghe vậy, dừng bước, chưa từng quay đầu lại.
"Uất ức ngươi!"
"Không uất ức, tiền bối, vì Vô Ưu, tất cả mọi chuyện, đều là cam tâm tình nguyện, cũng sẽ không có uất ức, cũng sẽ không có uất ức!"
Một khắc kia khi hắn nhặt Vô Ưu về nhà, hắn đã quyết định, cả đời này, dù bỏ ra vô điều kiện, tuyệt đối sẽ không có uất ức.
Cất bước rời đi.
Tử y tóc trắng, khí phách nghiêm nghị.
Giờ khắc này, Phong Thành Quang mới hiểu được, tại sao mười năm qua, khó thế kia, khổ như vậy, Vô Ưu cũng cắn răng chịu đựng được.
Bởi vì nàng có yêu, có nhớ thương, có thù hận.
Hắn sống, nàng làm người, hắn chết, nàng làm quỷ.
Phong Thành Quang càng hiểu rõ, Vô Ưu là người trầm mặc ít nói, nhưng vì Cung Ly Lạc mà vui vẻ, trở nên hoạt bát sáng sủa.
Từ lúc mới bắt đầu nếm thử, tự nhiên đến bây giờ.
Tình yêu của bọn họ, thật sự làm người khác ghen chết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook