Quả Nhi bị Vô Ưu kẹp ở dưới nách, nàng chỉ cảm thấy, thân thể Vô Ưu rất ấm áp, rất thơm, rất thân thiết.

Mặc dù không cảm nhận được lo lắng, nhưng, nàng cảm nhận được thiện ý.

"Tỷ tỷ. . . . . ."

Vô Ưu rủ mắt nhìn Quả Nhi, không nói gì.

"Quả Nhi nguyện ý thay thế phụ thân đi tìm cái chết, cầu xin tỷ tỷ tha cho phụ thân một mạng, có được hay không?"

Vô Ưu vẫn không nói gì.

"Tỷ tỷ, những năm này phụ thân rất khổ, hàng đêm đều từ trong giấc mộng thức tỉnh, mấy thúc thúc đều chết hết, hôm nay chỉ còn lại phụ thân, tỷ tỷ, Quả Nhi biết, là phụ thân có lỗi với ngươi, để cho Quả Nhi thay thế phụ thân đi tìm cái chết, tỷ tỷ tha cho phụ thân đi!"

"Ngươi rất phiền, còn nói chuyện, sẽ ném ngươi xuống!"

Quả Nhi im lặng.

Không dám nói nữa.

Nàng biết, không phải Vô Ưu đùa giỡn.

Vượt qua dòng suối nhỏ, Thực Nhân Nghĩ ở bên kia dòng suối nhỏ, vẫn liều lĩnh kêu gào như cũ, muốn vượt qua dòng suối nhỏ, tới ăn hết những thứ mỹ vị này.

Cung Ly Lạc trầm tư một lát , "Phóng hỏa đốt rừng!"

"Dạ!"

Lửa lớn hừng hực cách suối mà cháy, trong không khí tràn ngập mùi thúi Thực Nhân Nghĩ bị đốt cháy, Vô Ưu nôn hết chất lỏng màu vàng ra.

Cung Ly Lạc vừa vỗ nhè nhẹ lưng của Vô Ưu, vừa nhìn Thanh Long cùng Quả Nhi quỳ ở một bên, rút kiếm từng bước từng bước đi về phía bọn họ.

Quả Nhi sợ run lẩy bẩy, Thanh Long nhẹ nhàng ôm Quả Nhi vào trong ngực.

"Quả Nhi không sợ, có phụ thân, tất cả đều có phụ thân!"

Cung Ly Lạc giương kiếm, thanh kiếm sắc bén, sợi tóc tung bay.

Thu kiếm, xoay người ôm lấy Vô Ưu nôn tới sắc mặt trắng bệch rời đi, Phong Thành Quang bĩu môi, nhìn Huyết Ấn Thảo bảo bối trong ngực, lại nhìn thoáng qua, Thanh Long bị Cung Ly Lạc sửa thành đầu trọc, cười bất đắc dĩ cười.

Tới cùng xem như hạ thủ lưu tình.

Cho đến khi mọi người đều đi, Thanh Long mới đau khóc thành tiếng.

Mới vừa rồi trong nháy mắt, hắn cho là, hắn và Quả Nhi đều sẽ chết.

"Phụ thân. . . . . ."

"Quả Nhi không sợ, chúng ta không sao, không sao!"

Tổ huấn của Thanh gia, mấy đời đều là người hầu của Cung Ly Lạc, một khi người Cung gia tới, Thanh gia phải toàn lực ứng phó, cho dù Thanh gia diệt vong, cũng phải hoàn thành mệnh lệnh của Cung gia.

Khách điếm.

Vô Ưu mê man ngủ, Cung Ly Lạc ngồi ở bên giường coi chừng Vô Ưu, thỉnh thoảng sờ sờ tay của Vô Ưu, sờ sờ tóc của Vô Ưu, lông mày của Vô Ưu.

Cảm thấy Vô Ưu của hắn tốt như vậy, tốt như vậy.

Lúa Thúy Thúy bưng canh gà tiến vào, chỉ thấy Cung Ly Lạc ngồi ở bên giường cười khúc khích, "Vương Gia, nô tỳ nấu canh gà, Vương Gia uống trước đi!"

"Đặt trên bàn đi!"

Thúy Thúy ngẩn người, "Vương Gia, hay là ngài trước uống đi, tiểu thư quan tâm Vương Gia nhất, nếu tiểu thư tỉnh lại, Vương Gia lại gầy đi, tiểu thư sẽ đau lòng, huống chi hiện giờ tiểu thư có thai, còn cần Vương Gia chăm sóc, Vương Gia. . . . . ."

"Bưng lại đây!"

Thúy Thúy cười, vội bưng canh gà đưa cho Cung Ly Lạc.

Cung Ly Lạc nhận lấy chén, ngửa đầu ừng ực một ngụm uống cạn, cầm chén đưa cho Thúy Thúy, "Đi ra ngoài đi, không có việc gì đừng đến quấy rầy!"

"Dạ!" truyện chỉ đăng tại diễn đàn +Lê+ +QUý+ +ĐÔn+

Thúy Thúy thối lui khỏi phòng, Cung Nhất vội vàng tiến lên hỏi, " Như thế nào?"

Thúy Thúy giơ chén không trong tay lên.

Cung Nhất nở một nụ cười, "Làm sao ngươi làm được?"

"Vương Gia yêu tiểu thư nhà ta nhất, mang tiểu thư nhà ta ra, Vương Gia nhất định sẽ uống!"

Cung Nhất ngẩn người, "Thúy Thúy, ta phát hiện ngươi rất thông minh!"

"Đúng vậy, tiểu thư nhà ta thông minh như vậy, ta là nha hoàn duy nhất bên người nàng, làm sao có thể ngu xuẩn!" Thúy Thúy nói xong, nở một nụ cười.

Dù cho, nàng đã từng rất ngu ngốc.

Hiện giờ đã hiểu biết hơn, có người đau lòng, dĩ nhiên sẽ có sức lực.

Cung Nhất thấy Thúy Thúy cười, mặt mũi trắng nõn, hàm răng cũng cực kỳ trắng.

Không giống những đại gia khuê tú (tiểu thư khuê các) kia, cười không lộ răng, Thúy Thúy cười rất thật, trong lòng căng thẳng, vội nghiêng đầu sang chỗ khác.

"Cung thị vệ!"

"Ừm!"

"Canh gà vẫn còn rất nhiều, ta đã đưa qua cho Phong tiền bối, Mạc công tử rồi, giờ múc một chén cho ngươi uống!"

"Cung Nhị có không?" Cung Nhất hỏi.

Thúy Thúy lắc đầu, "Ta không nghĩ tời, nếu không, ngươi đi gọi hắn lại đây uống đi!"

Cung Nhất hận không thể cắn chết mình, đang êm đẹp lại kêu hô Cung Nhị làm gì.

Nhìn hiện tại, miệng Cung Nhị uống đến đầy dầu, cùng Thúy Thúy nói qua chuyện lý thú thiên nam địa bắc (trời nam đất bắc), chọc Thúy Thúy không ngừng cười ha ha,

Làm sao, lại chói mắt như thế.

Vô cùng chói mắt.

Khi Vô Ưu tỉnh lại, mặt trời đã lặn.

Cung Ly Lạc nằm ở bên người nàng, đang ngủ say.

Vô Ưu đưa tay, nhẹ nhàng vuốt tóc Cung Ly Lạc, mặt, nở một nụ cười.

Hạnh phúc chỉ là, khi ngươi tỉnh lại, người trong lòng đang ở bên cạnh coi chừng ngươi.

Cảm thấy Vô Ưu nhìn chăm chú, Cung Ly Lạc mở con ngươi ra, nhìn Vô Ưu, nhu tình chân thành "Tỉnh, có đói bụng không. Thúy Thúy nấu cháo gà xé sợi, nghe Cung Nhất nói, rất thơm!"

Vô Ưu lắc đầu, "Ta muốn ăn cháo nhạt, còn muốn ăn món ăn ca ca xào, canh ca ca nấu!"

Cung Ly Lạc cười, hôn lên trán Vô Ưu một cái, "Ta để cho Thúy Thúy hầu hạ ngươi rửa mặt, ta đi làm cho ngươi, được không?"

"Tốt!"

Cung Ly Lạc gọi Thúy Thúy hầu hạ Vô Ưu, còn mình vội vàng đi đến phòng bếp.

Vô Ưu có hài tử, tháng hài tử còn nhỏ, Thúy Thúy cẩn thận một ngàn vạn lần.

"Thúy Thúy!"

"Ừm!"

"Ngươi cảm thấy, con người Cung Nhất như thế nào?"

"Cung thị vệ, người rất tốt, nhiệt tình, hào phóng, giảng nghĩa khí, chân thành, là một người tốt!"

Vô Ưu nở một nụ cười, "Nếu Cung Nhất tốt như vậy, ta chỉ hôn cho các ngươi được không?"

Thúy Thúy thất thần tại chỗ, hốc mắt đỏ hồng, "Tiểu thư, thân thể Thúy Thúy không sạch sẽ, không xứng với Cung thị vệ!"

"Ngốc tử, ngày ấy, xiêm áo ngươi hoàn hảo không chút tổn hại, làm sao lại không sạch sẽ, những chuyện ngươi từng trải qua, để cho Cung Nhất biết, hắn sẽ chỉ đau lòng cho ngươi, làm sao có thể ghét bỏ ngươi?"

"Tiểu thư, ta vẫn không xứng với Cung thị vệ!"

Thúy Thúy nói xong, thở dài thật sâu.

Cung Nhất là nhân vật như vậy, dáng dấp tốt, bản lĩnh tốt, đối xử với mọi người tốt, nhìn tuỳ tiện, tâm tư lại cực nhỏ, nhiều lần nàng tìm hắn giúp một tay, hắn chưa bao giờ cự tuyệt.

"Thúy Thúy, vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi có thích Cung Nhất, nếu thích, ta đi hỏi ý tứ của Cung Nhất, nếu như ngươi không thích, ta sẽ không đi hỏi, ngươi coi như ta chưa nói qua chuyện này, như thế nào?"

Thúy Thúy rối rắm.

"Tiểu thư, ta. . . . . ."

Vô Ưu cười, "Thúy Thúy, ngươi cũng theo ta một thời gian, mặc dù ban đầu, ngươi nhát gan, yếu ớt, ta không thích, ta cảm thấy mang theo ngươi chính là một gánh nặng, nhưng hôm nay, ta phát hiện, thật ra thì Thúy Thúy rất tốt, không hiểu sẽ hỏi, không biết, sẽ học, chân chân chính chính là một nữ tử tốt, nữ tử như vậy, đáng để một nam nhân tốt thích!"

Thúy Thúy vô cùng cảm động.

Thường ngày Vô Ưu rất ít quản những thứ này, nàng chỉ trông coi chính mình, quản Cung Ly Lạc.

"Tiểu thư. . . . . ."

"Bây giờ nói cho ta biết, thích Cung Nhất sao?"

Thúy Thúy nhìn đôi mắt Vô Ưu, đỏ mặt, nghiêm túc gật đầu một cái.

Phòng bếp.

Cung Ly Lạc bận rộn nấu ăn.

Vô Ưu nằm úp sấp ở trên bàn, nhìn say sưa ngon lành.

Nàng chỉ thích nhìn Cung Ly Lạc bận rộn vì nàng, cho dù là gì, cũng thích ăn thức ăn Cung Ly Lạc làm, ăn thế nào cũng không chán ghét.

Một bàn thức ăn được bưng lên, Cung Ly Lạc cười ngồi ở bên cạnh Vô Ưu, "Một hồi cháo nguội, càng đậm uống càng ngon, ngươi trước ăn món khác, ăn lót bụng!"

Vô Ưu há miệng.

Lười phải động thủ.

Cung Ly Lạc cười cười, cầm đũa lên, gắp đút cho Vô Ưu ăn.

Mạc Cẩn Hàn đến tìm Cung Ly Lạc, tại cửa ra vào nhìn thấy một màn này, mấp máy môi, lui về.

Chỗ không người, Mạc Cẩn Hàn hít một hơi thật sâu.

Nên buông tay.

Nữ tử kia, yêu không nổi, so với Cung Ly Lạc yêu nàng, Mạc Cẩn Hàn hắn, thật sự không đáng giá một đồng.

Mà hắn cũng không làm được như Cung Ly Lạc, vì nàng rửa tay làm canh, cưng chiều nàng đến vô pháp vô thiên.

Phòng bếp. di ễn đàn /l ê q u ý đ ô n/

Vô Ưu ăn no, ăn hơn một chén cháo.

"Ca ca, ta phát hiện, mỗi lần ăn gì đó do ngươi làm, ta đều có thể ăn ngon ăn no!"

"Vậy về sau mỗi ngày ta đều nấu cho ngươi ăn!"

"Tốt!"

Sau khi ăn xong, Cung Ly Lạc bồi Vô Ưu đi xung quanh một chút, tiêu thực.

Đụng phải Cung Nhất, Vô Ưu gọi Cung Nhất lại, "Cung Nhất, ngươi cũng trưởng thành rồi, ta tìm cho ngươi một tức phụ (nàng dâu)!"

Cung Nhất nghe vậy, sững sờ nhìn Vô Ưu, lắc đầu một cái.

"Như thế nào, không tin ánh mắt của ta?" Vô Ưu hỏi.

"Không phải, Quận chúa, ta... ta. . . . . ." Cung Nhất nói, trong lúc nhất thời lại không biết chính mình muốn nói cái gì.

Cực kỳ buồn bực.

"Ta thấy Thúy Thúy cũng trưởng thành rồi, haiz, nếu không tìm người gả nàng đi, về sau thành lão cô nương, như thế thật không tốt!"

Vô Ưu nói xong, kéo Cung Ly Lạc, xoay người rời đi.

Đợi Cung Nhất lấy lại tinh thần, hiểu lời nói của Vô Ưu, đã không còn nhìn thấy bóng dáng Vô Ưu.

Ngoài cửa khách điếm.

Phượng Tê Lan mở miệng thở ra, nhìn Phượng Kinh Vũ bên cạnh, "Ca ca, chúng ta ở khách điếm này đi!"

Một đường đi tới, Phượng Kinh Vũ kiềm chế đến gần như bộc phát.

"Tê Lan, nhất định phải ở nơi này sao? Chúng ta không còn nhiều bạc!"

"Đúng, nhất định phải ở nơi này, về phần bạc, sau khi về nhà, ta hỏi đòi nương!"

Phượng Kinh Vũ hít một hơi thật sâu, "Chính ngươi đi nói!"

Phượng Tê Lan tiến lên vài bước, lại bị chưởng quỹ khách điếm cho biết, khách điếm đã bị bao hết, bảo Phượng Tê Lan đi nơi khác.

Phượng Tê Lan liền nổi giận, "Ngươi biết ta là ai không?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương