Tà Vương Tuyệt Sủng Chính Phi Độc Địa
-
Chương 62-3: Trừng Trị Nặng Vân Thị Cùng Hoa Như Yên
“Xảy ra chuyện gì, huynh gấp gáp như vậy?” Nghe nàng hỏi, thần sắc Hoa Thiên Tầm ánh lên vẻ nghiêm túc, đè thấp thanh âm nhỏ giọng nói: “Tây Lăng quốc có dấu hiệu bí mật động binh. Bắc U vương có được tin tức địa bàn thành Yến Hồng Bắc Thần có biến động, rất có thể cùng Tây Lăng liên minh tiêu diệt kinh đô Bắc Thần. Nếu để cho bọn họ thành công, chỉ sợ Bắc Thần quốc sẽ mất đi hơn phân nửa ranh giới. Vậy giữa Yến Vân quốc chúng ta với Tây Lăng Bắc Thần chỉ còn có Phượng Hoàng Lĩnh, chỉ sợ là rơi vào vòng vây của bọn họ. Nếu hai quốc gia hợp nhất vây công Phượng Hoàng Lĩnh, Bắc Đại môn của ta có thể lâm nguy.”
“Vậy nhiệm vụ của huynh là làm gì? Thừa cơ tranh giành một Bắc Thần quốc đã bị phân ly hay là trợ giúp Bắc Thần một tay, khiến cho Bắc Thần sinh lòng cảm kích, từ nay về sau giao hảo cùng Yến Vân quốc.”
Hoa Kinh Vũ nói ra rõ ràng rành mạch, làm Hoa Thiên Tầm kinh ngạc một hồi. Đầu óc của muội muội này thật không đơn giản, loại chuyện quốc sự phức tạp nàng cũng tinh thông, Hoa Thiên Tầm tiếp tục hạ giọng nói: “Trợ Bắc Thần.”
“Vậy huynh phải cẩn thận, nhất định không thể sơ ý, hơn nữa tốt nhất động thủ trên người tướng thủ thành Yến Hồng. Chỉ cần giữ chặt Yến Hồng làm căn cứ, hơn nữa lúc Tây Lăng quốc có dấu hiệu phản động, Bắc Thần quốc tất nhiên sẽ tin tưởng huynh. Đến lúc đó binh chưa rơi máu, đã có thể phá hủy kế hoạch của Tây Lăng quốc.”
“Ách?” Hoa Thiên Tầm kinh ngạc nhìn về phía Hoa Kinh Vũ nói: “Vũ Nhi, muội biết không? Muội cùng Bắc U vương điện hạ nhất trí giống nhau, đều nhận định đây là con đường phải đi.”
Cái này Hoa Kinh Vũ lặng đi một chút, không nghĩ tới ý kiến của Nam Cung Lăng Thiên cùng nàng không mưu mà hợp, bất quá nàng chẳng muốn đi để ý tới chuyện này, người nàng quan tâm bây giờ là Hoa Thiên Tầm: “Tóm lại huynh phải cẩn thận chút. Ta ở đây không có việc gì, Vân thị cùng Hoa Như Yên cho dù không tìm ta gây phiền toái, ta cũng sẽ không bỏ qua cho các nàng.”
“Muội nhất định phải lưu ý, chờ ta từ Bắc Thần quốc trở về, Hoàng thượng nhất định sẽ ban thưởng. Đến lúc đó ta nghĩ ra một biện pháp, yêu cầu phân phủ ra ngoài. Về sau ta và muội ở riêng một phủ đệ, không nữa cần nhìn mặt mấy người thượng vàng hạ cám này nữa.”
“Được,” Hoa Kinh Vũ tính toán thời gian, đợi cho đến thời điểm Hoa Thiên Tầm trở về, Yến Vân quốc võ khôi không sai biệt lắm đã kết thúc. Sau khi nàng đoạt được giải nhất, lui hôn sự với Thái tử, thu thập tốt Vân thị cùng Hoa Như Yên, cũng không có chuyện gì tất yếu nữa. Đến lúc đó nàng và ca ca cùng nhau dọn ra ngoài.
Hoa Thiên Tầm nói xong, đứng dậy chuẩn bị rời đi, lại lo lắng quay đầu dặn dò lần nữa: “Vũ Nhi, Thiên Tầm ca lưu lại cho muội vài người khả dụng, để cho bọn họ bảo hộ muội. Trong tay ngươi bây giờ không có ai hữu dụng, điều này có chút bất tiện.”
Hoa Kinh Vũ biết nếu nàng không đáp ứng, Hoa Thiên Tầm khẳng định không an lòng, cho nên liền đáp ứng rồi nói: “Được, để bọn họ lại đi, giúp ta canh gác bên ngoài hay chạy việc gì đó.”
“Vậy là tốt rồi, “ Hoa Thiên Tầm tâm tình cũng buông xuống một chút, sải bước tiêu sái đi ra ngoài. Ngoài cửa âm thanh Ôn Nhu cung kính vang lên: “Nô tì tiễn thiếu tướng quân.”
“Hầu hạ thật tốt chủ tử nhà ngươi, chờ ta trở lại nhất định thưởng cho ngươi.”
“Đa tạ thiếu tướng quân.” Ôn Nhu lại nhẹ nhàng lên tiếng trả lời. Đợi cho Hoa Thiên Tầm rời đi, nàng mới trầm ổn đi vào phòng: “Tiểu thư, sắc trời không còn sớm, người muốn truyền bữa tối hay không.”
“Ừ,” Hoa Kinh Vũ gật đầu, nghĩ đến việc Hoa Thiên Tầm rời đi, trong lòng của nàng rất mất mát. Ôn Nhu im lặng lui ra, hiểu ý chuẩn bị bữa tối. Hoa Kinh Vũ chỉ đơn giản ăn một chút, liền cho dọn dẹp xuống.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hoa Kinh Vũ rời giường thì nhận được tin tức. Hoa Thiên Tầm suốt đêm rời khỏi Hiêu kinh Yến Vân quốc, tiến về phía Bắc Thần mà đi. Càng nghĩ nàng càng lo lắng, bất quá nàng chưa quên ngày hôm nay chính là ngày nàng đi thư viện tham gia cuộc thi tuyển chọn, cho nên thu thập một phen, ăn điểm tâm, rồi dẫn Ôn Nhu ra khỏi Hoa phủ. Trước cửa chính đậu một chiếc xe ngựa, trong xe chính là Hoa Thanh Phong. Hoa Thanh Phong vén rèm nhìn xung quanh, vừa nhác thấy Hoa Kinh Vũ, nhanh chóng ngoắc: “Vũ Nhi, mau lên đây, chúng ta cùng đi.”
Hoa Kinh Vũ lên tiếng trả lời, dẫn Ôn Nhu lên xe ngựa. Trong xe thần sắc Hoa Thanh Phong tựa hồ có chút không giống trước kia, thần thái tươi tỉnh, mặt mày anh khí, bừng bừng phấn chấn, Hoa Kinh Vũ nhấp nhấp khóe môi, cười hỏi: “Thanh Phong muội muội đây là có việc vui gì hay sao, mi phi sắc vũ.”
Hoa Thanh Phong túm lấy tay Hoa Kinh Vũ, kéo nàng lại gần, nhỏ giọng nói thầm: “Vũ Nhi, hôm qua ta dùng thuốc tẩy kinh phạt tủy, tuy rằng rất thống khổ, nhưng ta chịu được, trước mắt tuy không thể ra luyện nội lực, bất quá ta cảm thấy tốt hơn nhiều.”
“Chúc mừng ngươi,” Hoa Kinh Vũ cười nói, Hoa Thanh Phong nắm tay nàng chân thành cảm tạ: “Cám ơn ngươi, không những đưa ta Thanh Long kiếm, lại còn tặng ta thuốc tẩy kinh phạt tủy.”
“Người một nhà mà ngươi nói cái gì vậy,” Hoa Kinh Vũ điểm lên trán ngăn chặn nha đầu này, nhắc nhở nàng: “Ngày hôm nay tham gia thi đấu, phải cổ vũ ta.”
“Được a,” Hoa Thanh Phong lập tức cười lắc đầu, Hoa Kinh Vũ nhìn thấy tâm tình vui sướng của nàng cũng bị ảnh hưởng, phấn chấn ngồi thẳng lưng lên. Hai người ngồi xe ngựa một đường tiến về Ngọc Hoàng thư viện.
Một ngày này lời đồn bay khắp kinh thành, Thái tử phi Hoa Kinh Vũ là con người chân thật trong sạch, từ trước tới nay đều bị Vân thị cùng Hoa Như Yên khi dễ ức hiếp, vài lần còn muốn đưa nàng vào chỗ chết. Cuối cùng cho dù nàng năm lần bảy lượt may mắn đào thoát, bất quá lại mang thương tích đầy người. Bởi vì đã nhiều lần bị dồn vào chỗ chết nên Hoa Kinh Vũ mới có thể trở thành người tâm ngoan thủ lạt, hoàn toàn là bị người bức.
Lời đồn này bay vào lỗ tai các vị ngôn quan, kết quả Hoàng thượng nhận được một đống tấu chương.
Hoa gia thân là một trong tứ đại gia tộc, vốn sẽ bị người ganh hận, không ít ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào Hoa gia. Ngay cả Hoàng thượng đều có lòng muốn áp chế bọn họ, cho nên khi các đại thần vừa dâng tấu, Hoàng thượng liền cho đòi Hoa Lôi tiến cung.
Trong điện Minh Đức, chẳng những có hoàng đế, mà kèm theo Hoàng hậu cũng có liên quan. Hoàng hậu sắc mặt khó coi cực kỳ, âm u trừng mắt nhìn Hoa Lôi. Hoa Lôi sợ đến run người, hoảng loạn quỳ xuống: “Thần bái kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương.”
“Hoa Lôi, Hoa gia các ngươi thật sự là quá lắm, đường đường là đích nữ, còn là con dâu hoàng gia, thế nhưng vẫn bị âm thầm khi dễ. Các ngươi không đem hoàng gia để vào mắt, hay là không đem vương pháp Yến Vân quốc để vào mắt. Thân là đại tướng trong triều thế nhưng không biết làm gương tốt, phạm sai lầm lớn như vậy, còn ra thể thống gì.”
Hoa Lôi không hiểu ra sao, mấy ngày nay hắn luôn ở trong Mai viện tại Hoa phủ, không biết sao tin vịt đã đồn ra khắp kinh thành. Hoàng hậu nương nương một phen răn dạy, hắn còn mờ mịt không rõ cái gì.
“Thần không biết Hoàng hậu nương nương nghe được tin đồn từ đâu mà đến?”
“Từ đâu mà đến? Kinh thành giờ đây ai cũng biết, Hoa gia tam phòng chủ mẫu Vân thị cùng Nhị tiểu thư cho tới nay vẫn khi dễ Hoa đại tiểu thư, Thái tử phi tương lai. Nhóm quan lại dâng tấu chương nhiều như núi, buộc tội Hoa gia các ngươi coi vương pháp như gỗ mục, phạm thượng nghiêm trọng.”
Lời Hoàng hậu vừa rơi xuống, Hoa Lôi mồ hôi lạnh túa ra, hắn run run lấy ống tay áo lau trán. Lão hoàng đế hí mắt, không để ý gì tới hắn, cũng không có ngăn cản Hoàng hậu tự chủ trương. Chuyện này vốn liên lụy đến Thái tử, Hoàng hậu có quyền làm chủ.
Hoa Lôi trong lòng ảo não, suy đoán lung tung đến tột cùng là người nào đem chuyện như vậy tiết lộ ra ngoài, còn truyền khắp toàn bộ kinh thành, thậm chí còn rơi vào tai đám ngôn quan. Phải biết rằng những thứ quan này cả ngày ăn cơm không làm nên sự, chỉ biết nhìn chằm chằm vào người khác, không có việc gì lại moi lên khuyết điểm của người ta. Bằng không Hoàng thượng dưỡng bọn họ làm cái gì. Cho nên loại sự tình này nếu đã đến tay bọn họ, há sao lại không bị đào lên ba thước.
“Hoàng hậu nương nương, việc này thần trở về sẽ điều tra thật rõ, điều tra xong, thần chắc chắn nghiêm trị.”
“Tra? Không có lửa làm sao có khói, toàn bộ kinh thành đều biết rồi, ngươi còn muốn tra cái gì, Chẳng lẽ thân là Hoa gia tộc trưởng, thế nhưng ngay cả việc nhỏ như vậy còn phải điều tra, hay là ngươi thật sự không để hoàng gia vào mắt.”
Hoàng hậu chụp tội danh này lên đầu, Hoa Lôi sắc mặt tái xám, á khẩu không trả lời được, chỉ có thể xin lỗi: “Thần biết tội, xin Hoàng hậu nương nương trách phạt.”
Hoàng hậu xem Hoa Lôi dập đầu xin lỗi, thần sắc dịu đi một ít, trầm trọng nói: “Hoa Tướng quân ngươi là tướng quân một nước, cả ngày vì quốc sự làm lụng vất vả, loại việc trong nhà tất nhiên là không rảnh để ý tới, tội này không ở thân ngươi.”
Hoàng hậu nói vừa xog, Hoa Lôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, bất quá Hoàng hậu lại mở miệng tiếp: “Vân thị thân là đương gia chủ mẫu, được thụ phong cáo mệnh phu nhân của triều đình. Chẳng những không làm gương tốt, còn cùng nữ nhi mưu hại đích nữ, không xứng với vị trí đương gia chủ mẫu. Lập tức hàng làm thiếp, đưa đến miếu Thái Thanh ngoài thành sao chép kinh văn, trong vòng một năm không cho phép quay lại Hoa phủ. Một năm sau nếu biểu hiện tốt thì mới cho hồi Hoa gia. Hoa gia Nhị tiểu thư Hoa Như Yên thân là tiểu thư Hoa phủ, không tôn trọng trưởng tỷ, không tạo tấm gương cho các đệ muội, kể từ hôm nay biếm xuống thứ nữ, không xứng làm Thái tử trắc phi, cho tiến vào am ni cô thanh đăng cổ Phật đi.”
Một lời trực tiếp trừng phạt Vân thị cùng Hoa Như Yên nặng nề, Hoa Lôi há miệng chực nói, nhưng mà cuối cùng không có lên tiếng. Chuyện đến mức này, đám ngôn quan chết tiệt đã nói đến như vậy, chỉ có thể để Vân thị cùng Hoa Như Yên làm vật hi sinh. Hoàng hậu xử trí như thế xem như đối với Hoa gia bọn họ khách khí lắm rồi. Chỉ lấy Vân thị làm nền, trấn áp nhóm ngôn quan. Về phần nữ nhi, tính luôn sự kiện lần trước chỉ sợ Hoàng hậu từ sớm đã muốn trừng phạt nàng.
“Thần tuân chỉ.”
Hoa Lôi một lời cũng không dám cãi, cung kính lĩnh chỉ. Hoàng hậu nhìn hắn không nhiều lời, trong lòng cuối cùng không khỏi thở ra một hơi, thấm thía mở miệng: “Hoa Tướng quân, trở về đi, về sau vạn không thể sơ sót công việc quản giáo quý phủ.”
“Thần lĩnh chỉ, “ Hoa Lôi cáo từ lui ra ngoài Minh Đức cung, một thân đầm đìa mồ hôi lạnh. Quả thật là đế vương vô thường, tuy rằng chỉ là một chuyện tình nho nhỏ, còn do Hoàng hậu xử trí, nhưng vừa rồi Hoàng thượng không nói một lời, không khó nhìn ra Hoàng thượng đã sinh lòng kiêng kỵ với Hoa gia hắn. Chỉ sợ về sau Hoa gia phải càng thêm cẩn thận rồi, Hoa Lôi nghĩ, trong lòng không khỏi bi thương. Từ xưa công cao quá đầu đều không có kết cục tốt, Hoa gia quá mức xuất sắc, tự cho là một mảnh trung tâm quyền lực, lại đã quên cái mà bậc đế quân cần là sự cân bằng.
Hoa Lôi cước bộ trầm trọng, từng bước một đi ra ngoài, đợi cho hắn trở về Hoa phủ, thánh chỉ trong cung đã rơi vào tay người trong Mai viện.
Mai viện loạn thành một đoàn, Vân thị vốn đang khuyên giải nữ nhi, đút nữ nhi uống thuốc, rồi trấn an nữ nhi tâm tình chán nản. Không nghĩ tới một đạo thánh chỉ từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đem Vân thị biếm làm thiếp, Hoa Như Yên biếm thứ nữ, hơn nữa mẹ con hai người đồng thời bị đưa vào Thái Thanh miếu. Một người bị phạt sao kinh văn, một người từ nay về sau sau thanh đăng cổ Phật.
Mẹ con hai người lập tức sửng sốt, lúc phục hồi tinh thần thì chỉ biết ôm đầu khóc rống. Lúc này thái giám còn đến lôi kéo Vân thị cùng Hoa Như Yên, bọn họ phụng mệnh kiểm chứng Vân thị cùng Hoa Như Yên được đưa đi Thái Thanh miếu. Tránh cho Hoa Lôi nhớ tình cũ, lừa trên gạt dưới, cho nên Hoàng hậu tự mình phái thái giám trong cung lại đây đem mẹ con hai người đưa đi Thái Thanh miếu.
Hoa Lôi vừa lúc đó hồi phủ, Vân thị cùng Hoa Như Yên thấy Hoa Lôi, điên cuồng nhào tới ôm khóc.
“Lão gia, ta là làm sai cái gì?”
“Phụ thân, vì sao, tại sao phải đối với ta như vậy.”
Hoa Lôi vừa nhìn thấy hai nữ nhân này liền đau lòng, một là nữ nhân của hắn, một là nữ nhi, nhưng mà rất nhanh lại nghĩ tới Hoàng đế Hoàng hậu, lại đến Hoa gia một nhà vinh quang. Thánh chỉ đã hạ, không có chuyện hắn đứng ra bảo hộ. Nếu hắn dám che chở hai nữ nhân này, làm cho mấy thái giám về cung bẩm báo trầm trọng thêm, chỉ sợ Hoàng đế Hoàng hậu có lí do mà phát uy lớn hơn nữa. Như vậy hắn làm cho toàn gia xui xẻo, nghĩ đến đây sắc mặt Hoa Lôi sắc mặt trầm xuống, ngoan tâm trừng mắt nhìn Vân thị cùng Hoa Như Yên.
“Vân thị, ngươi thân là chủ mẫu, không biết xử lý trạch viện cho tốt, sinh lòng ghen ghét, mưu toan ám hại đại tiểu thư, kết quả ngày hôm nay cũng là do ngươi gây nên.
Vân thị thân mình mềm nhũn, quả thực không tin những lời vừa nghe thấy, nước mắt chảy ròng ròng: “Lão gia, ta…?”
Hoa Lôi đã không để ý tới nàng, nhìn về phía Hoa Như Yên, đau lòng vô cùng nói: “Như Yên, phụ thân có hay không đã nói với ngươi, cùng đại tỷ ở chung hòa thuận, tỷ muội hai người trăm ngàn không nên ganh ghét nhau. Ngươi đem lời phụ thân trở thành gió bên tai, hết thảy hôm nay cũng là ngươi tự gây ra, ngươi nên tỉnh lại đi thôi.”
Hoa Lôi tuy rằng nói thì nói như vậy nhưng lòng đau như cắt, nhất là nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của nữ nhi. Vốn nữ nhi đang bị gãy chân, lại còn bị đánh, hiện tại bắt nàng nhận đả kích này nàng làm sao nhận nổi. Nhưng trước mặt mấy vị thái giám, Hoa Lôi một chút cũng không dám lộ ra đau lòng, vẻ mặt nghiêm khắc, nhìn Hoa Như Yên thân mình mềm nhũn rời đi.
Thái giám ôm quyền nhìn về phía Hoa Lôi, cười nói: “Hoa Tướng quân quả nhiên là thâm minh đại nghĩa, nô tài hồi cung nhất định bẩm báo Hoàng hậu nương nương.
Vị thái giám cầm đầu nói xong, phất tay cho mấy người còn lại túm Vân thị cùng Hoa Như Yên đi ra ngoài. Hai người giờ phút này toàn thân xụi lơ, một chút khí lực cũng không có, mặc cho vài tiểu thái giám nâng đi, một đường hướng về Thái Thanh miếu.
Hoa Như Yên trong đưa tay gạt lệ trên mắt, ông trời làm chứng ta không cam lòng, ta chết cũng không cam lòng.
Trước cửa Ngọc Hoàng học viện ngựa xe như nước. Hoa Kinh Vũ là lần đầu tiên tham gia thi đấu, cho nên có chút kinh ngạc. Nàng nghĩ rằng cuộc tuyển chọn này chỉ dành cho thành viên, không nghĩ tới có nhiều người như vậy đến xem, thật đúng là náo nhiệt a.
“Thanh Phong, năm rồi thi đấu cũng có nhiều người như vậy sao?”
“Đúng vậy, Ngọc Hoàng thư viện vốn thuộc hoàng gia, rất được người Hiêu kinh chú ý, hơn nữa đệ tử nơi đây đều ra làm quan tam phẩm trở lên, cho nên đương nhiên càng được người chú mục. Hàng năm thi đấu đều là chuyện lớn, đặc biệt náo nhiệt.”
“Nha, thì ra là như thế,” Hoa Kinh Vũ mím môi cười, nâng bước đi đến cửa. Trước cửa người đến người đi thập phần náo nhiệt, bất quá Hoa Kinh Vũ vừa xuất hiện, không ít người nhỏ giọng nghị luận: “Đây không phải là Hoa gia đại tiểu thư sao?”
“Đúng vậy, ngươi nên cách nàng xa một chút, nữ nhân này nghe nói rất độc, không biết nàng hôm nay đến thư viện làm cái gì?”
“Bất quá nàng cũng không phải là tâm ngoan thủ lạt, các ngươi có nghe nói nàng ở Hoa gia bị khi dễ chưa, nữ nhân này sống thật sự khổ.”
“Ta cũng nghe qua, bất quá tu vi nội lực của nàng là cấp bốn, thân thủ như vậy làm sao không có khả năng lọt vào mười người đứng đầu.”
“Đừng nói nữa, nàng đã tới, “ Hoa Kinh Vũ đi tới, lành lạnh nâng mắt, bốn phía lặng ngắt như tờ, có thể thấy được thanh danh tâm ngoan thủ lạt của nàng đã truyền khắp toàn bộ học viện. Bất quá nàng tuyệt đối không để ý, nhấc chân chuẩn bị tiến vào, liền nghe thấy phía sau vang lên tiếng kêu sang sảng vui vẻ: “Tiểu Vũ Nhi, Tiểu Vũ Nhi, Tiểu vương vội tới cỗ vũ ngươi.”
“Vậy nhiệm vụ của huynh là làm gì? Thừa cơ tranh giành một Bắc Thần quốc đã bị phân ly hay là trợ giúp Bắc Thần một tay, khiến cho Bắc Thần sinh lòng cảm kích, từ nay về sau giao hảo cùng Yến Vân quốc.”
Hoa Kinh Vũ nói ra rõ ràng rành mạch, làm Hoa Thiên Tầm kinh ngạc một hồi. Đầu óc của muội muội này thật không đơn giản, loại chuyện quốc sự phức tạp nàng cũng tinh thông, Hoa Thiên Tầm tiếp tục hạ giọng nói: “Trợ Bắc Thần.”
“Vậy huynh phải cẩn thận, nhất định không thể sơ ý, hơn nữa tốt nhất động thủ trên người tướng thủ thành Yến Hồng. Chỉ cần giữ chặt Yến Hồng làm căn cứ, hơn nữa lúc Tây Lăng quốc có dấu hiệu phản động, Bắc Thần quốc tất nhiên sẽ tin tưởng huynh. Đến lúc đó binh chưa rơi máu, đã có thể phá hủy kế hoạch của Tây Lăng quốc.”
“Ách?” Hoa Thiên Tầm kinh ngạc nhìn về phía Hoa Kinh Vũ nói: “Vũ Nhi, muội biết không? Muội cùng Bắc U vương điện hạ nhất trí giống nhau, đều nhận định đây là con đường phải đi.”
Cái này Hoa Kinh Vũ lặng đi một chút, không nghĩ tới ý kiến của Nam Cung Lăng Thiên cùng nàng không mưu mà hợp, bất quá nàng chẳng muốn đi để ý tới chuyện này, người nàng quan tâm bây giờ là Hoa Thiên Tầm: “Tóm lại huynh phải cẩn thận chút. Ta ở đây không có việc gì, Vân thị cùng Hoa Như Yên cho dù không tìm ta gây phiền toái, ta cũng sẽ không bỏ qua cho các nàng.”
“Muội nhất định phải lưu ý, chờ ta từ Bắc Thần quốc trở về, Hoàng thượng nhất định sẽ ban thưởng. Đến lúc đó ta nghĩ ra một biện pháp, yêu cầu phân phủ ra ngoài. Về sau ta và muội ở riêng một phủ đệ, không nữa cần nhìn mặt mấy người thượng vàng hạ cám này nữa.”
“Được,” Hoa Kinh Vũ tính toán thời gian, đợi cho đến thời điểm Hoa Thiên Tầm trở về, Yến Vân quốc võ khôi không sai biệt lắm đã kết thúc. Sau khi nàng đoạt được giải nhất, lui hôn sự với Thái tử, thu thập tốt Vân thị cùng Hoa Như Yên, cũng không có chuyện gì tất yếu nữa. Đến lúc đó nàng và ca ca cùng nhau dọn ra ngoài.
Hoa Thiên Tầm nói xong, đứng dậy chuẩn bị rời đi, lại lo lắng quay đầu dặn dò lần nữa: “Vũ Nhi, Thiên Tầm ca lưu lại cho muội vài người khả dụng, để cho bọn họ bảo hộ muội. Trong tay ngươi bây giờ không có ai hữu dụng, điều này có chút bất tiện.”
Hoa Kinh Vũ biết nếu nàng không đáp ứng, Hoa Thiên Tầm khẳng định không an lòng, cho nên liền đáp ứng rồi nói: “Được, để bọn họ lại đi, giúp ta canh gác bên ngoài hay chạy việc gì đó.”
“Vậy là tốt rồi, “ Hoa Thiên Tầm tâm tình cũng buông xuống một chút, sải bước tiêu sái đi ra ngoài. Ngoài cửa âm thanh Ôn Nhu cung kính vang lên: “Nô tì tiễn thiếu tướng quân.”
“Hầu hạ thật tốt chủ tử nhà ngươi, chờ ta trở lại nhất định thưởng cho ngươi.”
“Đa tạ thiếu tướng quân.” Ôn Nhu lại nhẹ nhàng lên tiếng trả lời. Đợi cho Hoa Thiên Tầm rời đi, nàng mới trầm ổn đi vào phòng: “Tiểu thư, sắc trời không còn sớm, người muốn truyền bữa tối hay không.”
“Ừ,” Hoa Kinh Vũ gật đầu, nghĩ đến việc Hoa Thiên Tầm rời đi, trong lòng của nàng rất mất mát. Ôn Nhu im lặng lui ra, hiểu ý chuẩn bị bữa tối. Hoa Kinh Vũ chỉ đơn giản ăn một chút, liền cho dọn dẹp xuống.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hoa Kinh Vũ rời giường thì nhận được tin tức. Hoa Thiên Tầm suốt đêm rời khỏi Hiêu kinh Yến Vân quốc, tiến về phía Bắc Thần mà đi. Càng nghĩ nàng càng lo lắng, bất quá nàng chưa quên ngày hôm nay chính là ngày nàng đi thư viện tham gia cuộc thi tuyển chọn, cho nên thu thập một phen, ăn điểm tâm, rồi dẫn Ôn Nhu ra khỏi Hoa phủ. Trước cửa chính đậu một chiếc xe ngựa, trong xe chính là Hoa Thanh Phong. Hoa Thanh Phong vén rèm nhìn xung quanh, vừa nhác thấy Hoa Kinh Vũ, nhanh chóng ngoắc: “Vũ Nhi, mau lên đây, chúng ta cùng đi.”
Hoa Kinh Vũ lên tiếng trả lời, dẫn Ôn Nhu lên xe ngựa. Trong xe thần sắc Hoa Thanh Phong tựa hồ có chút không giống trước kia, thần thái tươi tỉnh, mặt mày anh khí, bừng bừng phấn chấn, Hoa Kinh Vũ nhấp nhấp khóe môi, cười hỏi: “Thanh Phong muội muội đây là có việc vui gì hay sao, mi phi sắc vũ.”
Hoa Thanh Phong túm lấy tay Hoa Kinh Vũ, kéo nàng lại gần, nhỏ giọng nói thầm: “Vũ Nhi, hôm qua ta dùng thuốc tẩy kinh phạt tủy, tuy rằng rất thống khổ, nhưng ta chịu được, trước mắt tuy không thể ra luyện nội lực, bất quá ta cảm thấy tốt hơn nhiều.”
“Chúc mừng ngươi,” Hoa Kinh Vũ cười nói, Hoa Thanh Phong nắm tay nàng chân thành cảm tạ: “Cám ơn ngươi, không những đưa ta Thanh Long kiếm, lại còn tặng ta thuốc tẩy kinh phạt tủy.”
“Người một nhà mà ngươi nói cái gì vậy,” Hoa Kinh Vũ điểm lên trán ngăn chặn nha đầu này, nhắc nhở nàng: “Ngày hôm nay tham gia thi đấu, phải cổ vũ ta.”
“Được a,” Hoa Thanh Phong lập tức cười lắc đầu, Hoa Kinh Vũ nhìn thấy tâm tình vui sướng của nàng cũng bị ảnh hưởng, phấn chấn ngồi thẳng lưng lên. Hai người ngồi xe ngựa một đường tiến về Ngọc Hoàng thư viện.
Một ngày này lời đồn bay khắp kinh thành, Thái tử phi Hoa Kinh Vũ là con người chân thật trong sạch, từ trước tới nay đều bị Vân thị cùng Hoa Như Yên khi dễ ức hiếp, vài lần còn muốn đưa nàng vào chỗ chết. Cuối cùng cho dù nàng năm lần bảy lượt may mắn đào thoát, bất quá lại mang thương tích đầy người. Bởi vì đã nhiều lần bị dồn vào chỗ chết nên Hoa Kinh Vũ mới có thể trở thành người tâm ngoan thủ lạt, hoàn toàn là bị người bức.
Lời đồn này bay vào lỗ tai các vị ngôn quan, kết quả Hoàng thượng nhận được một đống tấu chương.
Hoa gia thân là một trong tứ đại gia tộc, vốn sẽ bị người ganh hận, không ít ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào Hoa gia. Ngay cả Hoàng thượng đều có lòng muốn áp chế bọn họ, cho nên khi các đại thần vừa dâng tấu, Hoàng thượng liền cho đòi Hoa Lôi tiến cung.
Trong điện Minh Đức, chẳng những có hoàng đế, mà kèm theo Hoàng hậu cũng có liên quan. Hoàng hậu sắc mặt khó coi cực kỳ, âm u trừng mắt nhìn Hoa Lôi. Hoa Lôi sợ đến run người, hoảng loạn quỳ xuống: “Thần bái kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương.”
“Hoa Lôi, Hoa gia các ngươi thật sự là quá lắm, đường đường là đích nữ, còn là con dâu hoàng gia, thế nhưng vẫn bị âm thầm khi dễ. Các ngươi không đem hoàng gia để vào mắt, hay là không đem vương pháp Yến Vân quốc để vào mắt. Thân là đại tướng trong triều thế nhưng không biết làm gương tốt, phạm sai lầm lớn như vậy, còn ra thể thống gì.”
Hoa Lôi không hiểu ra sao, mấy ngày nay hắn luôn ở trong Mai viện tại Hoa phủ, không biết sao tin vịt đã đồn ra khắp kinh thành. Hoàng hậu nương nương một phen răn dạy, hắn còn mờ mịt không rõ cái gì.
“Thần không biết Hoàng hậu nương nương nghe được tin đồn từ đâu mà đến?”
“Từ đâu mà đến? Kinh thành giờ đây ai cũng biết, Hoa gia tam phòng chủ mẫu Vân thị cùng Nhị tiểu thư cho tới nay vẫn khi dễ Hoa đại tiểu thư, Thái tử phi tương lai. Nhóm quan lại dâng tấu chương nhiều như núi, buộc tội Hoa gia các ngươi coi vương pháp như gỗ mục, phạm thượng nghiêm trọng.”
Lời Hoàng hậu vừa rơi xuống, Hoa Lôi mồ hôi lạnh túa ra, hắn run run lấy ống tay áo lau trán. Lão hoàng đế hí mắt, không để ý gì tới hắn, cũng không có ngăn cản Hoàng hậu tự chủ trương. Chuyện này vốn liên lụy đến Thái tử, Hoàng hậu có quyền làm chủ.
Hoa Lôi trong lòng ảo não, suy đoán lung tung đến tột cùng là người nào đem chuyện như vậy tiết lộ ra ngoài, còn truyền khắp toàn bộ kinh thành, thậm chí còn rơi vào tai đám ngôn quan. Phải biết rằng những thứ quan này cả ngày ăn cơm không làm nên sự, chỉ biết nhìn chằm chằm vào người khác, không có việc gì lại moi lên khuyết điểm của người ta. Bằng không Hoàng thượng dưỡng bọn họ làm cái gì. Cho nên loại sự tình này nếu đã đến tay bọn họ, há sao lại không bị đào lên ba thước.
“Hoàng hậu nương nương, việc này thần trở về sẽ điều tra thật rõ, điều tra xong, thần chắc chắn nghiêm trị.”
“Tra? Không có lửa làm sao có khói, toàn bộ kinh thành đều biết rồi, ngươi còn muốn tra cái gì, Chẳng lẽ thân là Hoa gia tộc trưởng, thế nhưng ngay cả việc nhỏ như vậy còn phải điều tra, hay là ngươi thật sự không để hoàng gia vào mắt.”
Hoàng hậu chụp tội danh này lên đầu, Hoa Lôi sắc mặt tái xám, á khẩu không trả lời được, chỉ có thể xin lỗi: “Thần biết tội, xin Hoàng hậu nương nương trách phạt.”
Hoàng hậu xem Hoa Lôi dập đầu xin lỗi, thần sắc dịu đi một ít, trầm trọng nói: “Hoa Tướng quân ngươi là tướng quân một nước, cả ngày vì quốc sự làm lụng vất vả, loại việc trong nhà tất nhiên là không rảnh để ý tới, tội này không ở thân ngươi.”
Hoàng hậu nói vừa xog, Hoa Lôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, bất quá Hoàng hậu lại mở miệng tiếp: “Vân thị thân là đương gia chủ mẫu, được thụ phong cáo mệnh phu nhân của triều đình. Chẳng những không làm gương tốt, còn cùng nữ nhi mưu hại đích nữ, không xứng với vị trí đương gia chủ mẫu. Lập tức hàng làm thiếp, đưa đến miếu Thái Thanh ngoài thành sao chép kinh văn, trong vòng một năm không cho phép quay lại Hoa phủ. Một năm sau nếu biểu hiện tốt thì mới cho hồi Hoa gia. Hoa gia Nhị tiểu thư Hoa Như Yên thân là tiểu thư Hoa phủ, không tôn trọng trưởng tỷ, không tạo tấm gương cho các đệ muội, kể từ hôm nay biếm xuống thứ nữ, không xứng làm Thái tử trắc phi, cho tiến vào am ni cô thanh đăng cổ Phật đi.”
Một lời trực tiếp trừng phạt Vân thị cùng Hoa Như Yên nặng nề, Hoa Lôi há miệng chực nói, nhưng mà cuối cùng không có lên tiếng. Chuyện đến mức này, đám ngôn quan chết tiệt đã nói đến như vậy, chỉ có thể để Vân thị cùng Hoa Như Yên làm vật hi sinh. Hoàng hậu xử trí như thế xem như đối với Hoa gia bọn họ khách khí lắm rồi. Chỉ lấy Vân thị làm nền, trấn áp nhóm ngôn quan. Về phần nữ nhi, tính luôn sự kiện lần trước chỉ sợ Hoàng hậu từ sớm đã muốn trừng phạt nàng.
“Thần tuân chỉ.”
Hoa Lôi một lời cũng không dám cãi, cung kính lĩnh chỉ. Hoàng hậu nhìn hắn không nhiều lời, trong lòng cuối cùng không khỏi thở ra một hơi, thấm thía mở miệng: “Hoa Tướng quân, trở về đi, về sau vạn không thể sơ sót công việc quản giáo quý phủ.”
“Thần lĩnh chỉ, “ Hoa Lôi cáo từ lui ra ngoài Minh Đức cung, một thân đầm đìa mồ hôi lạnh. Quả thật là đế vương vô thường, tuy rằng chỉ là một chuyện tình nho nhỏ, còn do Hoàng hậu xử trí, nhưng vừa rồi Hoàng thượng không nói một lời, không khó nhìn ra Hoàng thượng đã sinh lòng kiêng kỵ với Hoa gia hắn. Chỉ sợ về sau Hoa gia phải càng thêm cẩn thận rồi, Hoa Lôi nghĩ, trong lòng không khỏi bi thương. Từ xưa công cao quá đầu đều không có kết cục tốt, Hoa gia quá mức xuất sắc, tự cho là một mảnh trung tâm quyền lực, lại đã quên cái mà bậc đế quân cần là sự cân bằng.
Hoa Lôi cước bộ trầm trọng, từng bước một đi ra ngoài, đợi cho hắn trở về Hoa phủ, thánh chỉ trong cung đã rơi vào tay người trong Mai viện.
Mai viện loạn thành một đoàn, Vân thị vốn đang khuyên giải nữ nhi, đút nữ nhi uống thuốc, rồi trấn an nữ nhi tâm tình chán nản. Không nghĩ tới một đạo thánh chỉ từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đem Vân thị biếm làm thiếp, Hoa Như Yên biếm thứ nữ, hơn nữa mẹ con hai người đồng thời bị đưa vào Thái Thanh miếu. Một người bị phạt sao kinh văn, một người từ nay về sau sau thanh đăng cổ Phật.
Mẹ con hai người lập tức sửng sốt, lúc phục hồi tinh thần thì chỉ biết ôm đầu khóc rống. Lúc này thái giám còn đến lôi kéo Vân thị cùng Hoa Như Yên, bọn họ phụng mệnh kiểm chứng Vân thị cùng Hoa Như Yên được đưa đi Thái Thanh miếu. Tránh cho Hoa Lôi nhớ tình cũ, lừa trên gạt dưới, cho nên Hoàng hậu tự mình phái thái giám trong cung lại đây đem mẹ con hai người đưa đi Thái Thanh miếu.
Hoa Lôi vừa lúc đó hồi phủ, Vân thị cùng Hoa Như Yên thấy Hoa Lôi, điên cuồng nhào tới ôm khóc.
“Lão gia, ta là làm sai cái gì?”
“Phụ thân, vì sao, tại sao phải đối với ta như vậy.”
Hoa Lôi vừa nhìn thấy hai nữ nhân này liền đau lòng, một là nữ nhân của hắn, một là nữ nhi, nhưng mà rất nhanh lại nghĩ tới Hoàng đế Hoàng hậu, lại đến Hoa gia một nhà vinh quang. Thánh chỉ đã hạ, không có chuyện hắn đứng ra bảo hộ. Nếu hắn dám che chở hai nữ nhân này, làm cho mấy thái giám về cung bẩm báo trầm trọng thêm, chỉ sợ Hoàng đế Hoàng hậu có lí do mà phát uy lớn hơn nữa. Như vậy hắn làm cho toàn gia xui xẻo, nghĩ đến đây sắc mặt Hoa Lôi sắc mặt trầm xuống, ngoan tâm trừng mắt nhìn Vân thị cùng Hoa Như Yên.
“Vân thị, ngươi thân là chủ mẫu, không biết xử lý trạch viện cho tốt, sinh lòng ghen ghét, mưu toan ám hại đại tiểu thư, kết quả ngày hôm nay cũng là do ngươi gây nên.
Vân thị thân mình mềm nhũn, quả thực không tin những lời vừa nghe thấy, nước mắt chảy ròng ròng: “Lão gia, ta…?”
Hoa Lôi đã không để ý tới nàng, nhìn về phía Hoa Như Yên, đau lòng vô cùng nói: “Như Yên, phụ thân có hay không đã nói với ngươi, cùng đại tỷ ở chung hòa thuận, tỷ muội hai người trăm ngàn không nên ganh ghét nhau. Ngươi đem lời phụ thân trở thành gió bên tai, hết thảy hôm nay cũng là ngươi tự gây ra, ngươi nên tỉnh lại đi thôi.”
Hoa Lôi tuy rằng nói thì nói như vậy nhưng lòng đau như cắt, nhất là nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của nữ nhi. Vốn nữ nhi đang bị gãy chân, lại còn bị đánh, hiện tại bắt nàng nhận đả kích này nàng làm sao nhận nổi. Nhưng trước mặt mấy vị thái giám, Hoa Lôi một chút cũng không dám lộ ra đau lòng, vẻ mặt nghiêm khắc, nhìn Hoa Như Yên thân mình mềm nhũn rời đi.
Thái giám ôm quyền nhìn về phía Hoa Lôi, cười nói: “Hoa Tướng quân quả nhiên là thâm minh đại nghĩa, nô tài hồi cung nhất định bẩm báo Hoàng hậu nương nương.
Vị thái giám cầm đầu nói xong, phất tay cho mấy người còn lại túm Vân thị cùng Hoa Như Yên đi ra ngoài. Hai người giờ phút này toàn thân xụi lơ, một chút khí lực cũng không có, mặc cho vài tiểu thái giám nâng đi, một đường hướng về Thái Thanh miếu.
Hoa Như Yên trong đưa tay gạt lệ trên mắt, ông trời làm chứng ta không cam lòng, ta chết cũng không cam lòng.
Trước cửa Ngọc Hoàng học viện ngựa xe như nước. Hoa Kinh Vũ là lần đầu tiên tham gia thi đấu, cho nên có chút kinh ngạc. Nàng nghĩ rằng cuộc tuyển chọn này chỉ dành cho thành viên, không nghĩ tới có nhiều người như vậy đến xem, thật đúng là náo nhiệt a.
“Thanh Phong, năm rồi thi đấu cũng có nhiều người như vậy sao?”
“Đúng vậy, Ngọc Hoàng thư viện vốn thuộc hoàng gia, rất được người Hiêu kinh chú ý, hơn nữa đệ tử nơi đây đều ra làm quan tam phẩm trở lên, cho nên đương nhiên càng được người chú mục. Hàng năm thi đấu đều là chuyện lớn, đặc biệt náo nhiệt.”
“Nha, thì ra là như thế,” Hoa Kinh Vũ mím môi cười, nâng bước đi đến cửa. Trước cửa người đến người đi thập phần náo nhiệt, bất quá Hoa Kinh Vũ vừa xuất hiện, không ít người nhỏ giọng nghị luận: “Đây không phải là Hoa gia đại tiểu thư sao?”
“Đúng vậy, ngươi nên cách nàng xa một chút, nữ nhân này nghe nói rất độc, không biết nàng hôm nay đến thư viện làm cái gì?”
“Bất quá nàng cũng không phải là tâm ngoan thủ lạt, các ngươi có nghe nói nàng ở Hoa gia bị khi dễ chưa, nữ nhân này sống thật sự khổ.”
“Ta cũng nghe qua, bất quá tu vi nội lực của nàng là cấp bốn, thân thủ như vậy làm sao không có khả năng lọt vào mười người đứng đầu.”
“Đừng nói nữa, nàng đã tới, “ Hoa Kinh Vũ đi tới, lành lạnh nâng mắt, bốn phía lặng ngắt như tờ, có thể thấy được thanh danh tâm ngoan thủ lạt của nàng đã truyền khắp toàn bộ học viện. Bất quá nàng tuyệt đối không để ý, nhấc chân chuẩn bị tiến vào, liền nghe thấy phía sau vang lên tiếng kêu sang sảng vui vẻ: “Tiểu Vũ Nhi, Tiểu Vũ Nhi, Tiểu vương vội tới cỗ vũ ngươi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook