Trong lòng Tô Tĩnh Vũ có dự cảm không tốt lắm, việc này thật kỳ quặc, hắn có

cảm giác nếu cứ ở lại chỗ này thì chắc chắn sẽ có chuyện hắn không muốn xảy

ra.

Hắn và Thái tử đều ở chế độ cao cấp trong học viện, hơn nữa còn cùng hệ, hai

người đều là nguyên tố phong, Tô Tĩnh Vũ còn cố tình nịnh bợ, thế nên hắn cùng

Thái tử đi cực gần, nghiễm nhiên là đã trở thành dòng chính của Thái tử.

Thái tử âm lãnh cười: “Dám chơi đùa dai trong phủ Tướng Quân, thật sự là to

gan lớn mật, Tĩnh Vũ, ngươi cần phải điều tra cho rõ ràng.”

Trên đỉnh cây cổ thụ to bằng năm người ôm, cành lá sum xuê che đi hai người Tô

Lạc và Nam Cung Lưu Vân. Hai người đều thở cực nhẹ, thế nên ai cũng không phát

hiện được. Bỗng nhiên, Tô Lạc cảm giác thấy cổ nóng lên, hơi thở cực nóng

quanh quẩn trên vành tai mẫn cảm của nàng.

Không đợi nàng phản ứng lại, Nam Cung Lưu Vân đã dùng thanh âm trầm thấp tà mị

của mình hài hước nói: “Có muốn xem hình ảnh càng xuất sắc hơn không?”

“Hửm?” Tô Lạc dịch người về phía trước, cách hắn rất xa, quay đầu lại nhìn

hắn, liếc mắt một cái liền nhìn thẳng vào cặp mắt mang theo ánh sáng lưu động

lóng lánh lộng lẫy như tinh quang.

Nam Cung Lưu Vân gần gũi đánh giá nha đầu trước mắt.

Mắt ngọc mày ngài, da như bạch ngọc, miệng như ngậm hoa, khuôn mặt nhỏ không

chút son phấn lại có thể thắng môi đỏ mắt xanh của người khác, thoạt nhìn như

mặt trời mùa xuân, tươi mát động lòng người. Đặc biệt là đôi mắt kia, đôi mắt

mắt hàm xuân thủy dào dạt, đôi mắt đẹp lưu chuyển, thủy linh động lòng người.

Đôi mắt đẹp thanh triệt đạm nhiên, biểu tình lại càng đạm mạc, khóe miệng nàng

câu thành một độ cung vô cùng thanh lãnh, giống như mây trắng mờ ảo hư vô, lại

yên lặng tựa như nước biển không gợn sóng.

Trong đầu Nam Cung Lưu Vân bỗng nhiên hiện lên một ý niệm, nếu đánh vỡ toàn bộ

sự bình tĩnh trong đôi mắt đó thì chắc chắn sẽ rất thú vị có phải không?

Bỗng nhiên, cánh tay cường tráng thon dài của hắn chụp tới, một ngón tay trắng

nõn trơn bóng khác nâng hàm dưới của Tô Lạc lên, bao trùm Tô Lạc trong cái

bóng dày đặc của hắn. Ngay tại thời điểm mấu chốt này, một bàn tay của Tô Lạc

ngăn giữa hắn và môi nàng.

“Trò chơi còn chưa phân thắng bại đâu, ngươi gấp cái gì?” Tô Lạc cười như

không cười liếc xéo, đè thấp giọng nói.

“Thắng bại sao? Chỉ là một ý niệm mà thôi.” Nam Cung Lưu Vân giơ lên một mạt

nghiền ngẫm ý cười, mày kiếm nhướng lên, cũng không thấy hắn làm như thế nào,

bỗng nhiên, cách đó không xa truyền đến một tiếng thét chói tai.

Lúc này, Thái tử cùng tô Tĩnh Vũ đã xoay người mà đi, mới vừa đi vài bước,

liền nghe thấy một tiếng hô đau truyền từ hồ hoa sen tới, trong lúc nhất thời,

tất cả mọi người đều dừng bước.

Tô Lạc ban đầu khá khó hiểu, thế nhưng khi nàng nhìn thấy vệt máu tươi rõ ràng

trên trán của Tô Vãn thì không khỏi sửng sốt, tiện đà hung tợn mà trừng Nam

Cung Lưu Vân, nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một nói: “Ngươi ăn gian!”

“Có quy định không thể gian lận sao?” Nam Cung Lưu Vân bắt đầu chơi xấu.

Tô Lạc bất đắc dĩ liếc Nam Cung Lưu Vân một cái, trên mặt hắn lại nở rộ ra một

nụ cười lộng lẫy, gương mặt vốn dĩ đã vô cùng tuấn mỹ của hắn bỗng chốc giống

như hoa quỳnh nở rộ, đẹp đẽ không gì sánh được.

Bị đá trúng đầu, Tô Vãn theo bản năng mà kêu to lên, nàng che lại cái trán

đang đổ máu, cả người thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Quả thực là một con heo! Vẫn là cái con ngu nhất!

Tô Khê tức giận đến hận không thể một chưởng chụp chết tam tỷ luôn rước lấy vô

số phiền toái cho nàng này. Nàng nguyên bản cho rằng hôm nay đã đủ xui xẻo,

không nghĩ tới vận đen thế nhưng còn chiếu cố nàng như thế!

“Ai?” Tô Tĩnh Vũ đối với hồ hoa sen quát lớn.

Rốt cuộc là ai tránh ở nơi đó? Đáng giận nhất chính là, hắn có thực lực như

vậy, thế nhưng đối phương tránh ở chỗ kia cũng không biết, quả thực đáng giận!

Tô Tĩnh Vũ vô cùng tức giận!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương