Giỏi cho một tên nam nhân xảo trá, từ từ… vừa rồi hắn tự xưng là bổn vương,

nghĩa là hắn vẫn là một vị Vương gia?

“Lại đây.” Thanh âm trầm thấp tà mị của đối phương quẩn quanh bên tai nàng.

Tô Lạc hơi nhíu mày. Lại đây? Hắn kêu nàng đi qua nàng liền đi qua, chẳng phải

sẽ rất mất mặc sao?

Huống chi, trên đỉnh cây ngô đồng đã không còn chỗ, nàng ngồi lên chỗ nào?

Chẳng lẽ ngồi trên đùi hắn?

Nhưng không chờ nàng nghĩ ra nguyên nhân thì nàng đã cảm thấy hoa mắt, thân

hình vừa động, chớp mắt một cái, nàng đã ở trên đỉnh cây, hơn nữa còn vô cùng

vững vàng mà ngồi trong lòng ngực của tên mới gặp mặt một lần này!

Tô Lạc đâu phải là người dễ bị chiếm tiện nghi! Nang theo bản năng bổ về phía

động mạch cổ của đối phương, thế nhưng Nam Cung Lưu Vân phản ứng rất nhanh,

tay Tô Lạc còn chưa xẹt qua là hắn đã đem tay Tô Lạc kéo về phía sau. Tư thế

này khiến bộ ngực của Tô Lạc vô cùng đẫy đà đứng thẳng, phình phình trướng

trướng, thật là kiêu ngạo.

Tô Lạc chưa bao giờ nghĩ rằng võ công của mình và người này lại kém quá xa như

vậy, mình ở trướ mặt hắn một chiêu cũng không đánh được!

Nam Cung Lưu Vân tà tứ cười, ngón tay thon dài trơn bóng không chút để ý mà

xẹt qua khuôn mặt nõn nà của Tô Lạc, đôi môi mỏng màu hồng phấn duyên dáng

cười, mang theo một chút kiêu căng ngạo mạn.

“Nha đầu, hiện tại ngươi đánh không lại bổn vương, sao nào, còn muốn tiếp tục

không?” – Thanh âm của Nam Cung Lưu Vân vô vùng tà tính, rất dễ nghe.

“Buông ta ra!” Tô Lạc nghiêng mắt, thấy những người đó đã đến gần, hạ giọng

lạnh lùng cảnh cáo.

“Nha đầu, đang nhàn rỗi nhàm chán, chúng ta chơi một trò chơi đi!” Thần thái

của Nam Cung Lưu Vân vô cùng tự đắc, thanh âm tà mị trầm thấp, bên trong đôi

mắt là cả mười phần hương vị.

Tô Lạc cẩn thận ngẫm lại, hẳn là sẽ không tệ hơn tình huống hiện tại đâu, nàng

lạnh mặt gật đầu: “Ngươi nói.”

“Vậy đoán tình huống của hai người trong hồ kia, nếu các nàng có thể thoát

khỏi mà không bị phát hiện thì ngươi thắng, nếu bọn họ trốn không được thì bổn

vương thắng, thế nào?”

“Cược cái gì?” Tô Lạc thật nghèo, muốn bài bạc khẳng định là không có tiền,

nhưng mà nàng có thể tay không xây nhà lầu được.

“Người thằng làm vua, người thua… ấm giường?” Mắt phương của Nam Cung Lưu Vân

nhướn lên, vô cùng hứng thú.

Tô Lạc lạnh lùng trừng mắt nhìn Nam Cung Lưu Vân liếc một cái, ánh mắt kia

giống như đang nhìn một thằng ngu.

Nam Cung Lưu Vân tỏ vẻ thật bi thương, hắn che ngực, suy yếu mà nói: “Người

thắng nằm yên… người thua nhào lên?”

Tô Lạc thật hết chỗ nói nổi! Tên này còn có thể vô sỉ hơn nữa không? Đây là

lần đầu tiên bọn họ gặp mặt có được không? Lần đầu tiên gặp mặt đã nói chuyện

lộ liễu như vậy là sao? Người hiện đại như nàng còn đỏ mặt đây này!

“Này cũng không được, kia cũng không được.”

Nam Cung Lưu Vân lười biếng mà khảy sợi tóc bên tai nàng, khí định thần nhàn

mà nói: “Chẳng lẽ ngươi một hai muốn người thắng làm vua, người thua làm hậu?

Nếu ngươi khăng khăng như thế, cũng không phải không thể đâu.”

Tô Lạc tức giận mà trợn trắng mắt.

“Còn vương còn hậu nữa chứ, ngươi cũng không phải là Thái tử, cũng không sỡ

gió lớn xé đầu lưỡi.”

Tô Lạc chế nhạo mà trừng hắn một cái, dứt khoát nói: “Đâu có phức tạp như vậy?

Nếu ta thắng, ngươi thiếu ta một điều kiện, nếu ta thua…”

“Vậy ôn bổn vương một cái.” Nam Cung Lưu Vân đánh rắn tùy cây, một chút mệt

đều không ăn.

Người nam nhân này không chiếm tiện nghi của mìn có phải sẽ chết hay không hả?

Thật muốn hung hăng đánh hắn!

Tô Lạc trừng hắn liếc mắt một cái, nhưng cũng bởi vậy mà ngắm hắn càng cụ thể.

Đáy mắt của hắn cất dấu ý cười tùy tính lười biếng, nhưng cùng lúc đó, lại có

mũi nhọn không thể che dấu được. Người này giơ tay nhấc chân đều mang theo khí

thế bức người, toát ra khí phách vương giả vô cùng thuần túy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương