Nam Cung Lưu Vân mặc áo trắng vô cùng nhàn nhã mà đứng trên cây ngô đồng cách

hồ hoa sen không xa, trên gương mặt tuấn mỹ hơi gợi lên một chút độ cong, hứng

thú mười phần.

Xem ra ngày hôm nay chạy tới phủ Đại Tướng Quân quả nhiên là quyết định không

tồi, không nghĩ tới còn được xem trò hay. Thật không biết nữ nhi của phủ Đại

Tướng Quân lại thú vị như vậy.

Kẻ ngu ngốc trong truyền thuyết lại vô cùng thông minh, còn kẻ ngày thường bị

nâng đến tận trời thì lại bị chỉnh thê thảm.

Nam Cung Lưu Vân nhìn Tô Lạc, hứng thú mà vuốt cái cằm trơn bóng của mình.

Nha đầu này tuổi còn nhỏ, đầu óc lại tinh quái, quỷ kế thật nhiều, thân thủ

cũng miễn cưỡng có thể coi được.

Dung mạo thì… Nam Cung Lưu Vân tinh tế đánh giá nha đầu này.

Chỉ ở khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, trên mặt là nụ cười không chút để ý, một

đôi mắt đẹp thanh triệt động lòng người, rực rỡ lung linh, thế nhưng đáy mắt

lại giống như bị cách một tầng, phản xạ ra hắc ám lãnh khốc như vực sâu không

đáy, tựa hồ ai cũng không thể tiếp cận nội tâm của nàng.

Trong mắt Nam Cung Lưu Vân hiện lên một tia hài hước, hắn đưa ra kết luận:

“Nha đầu này tuyệt đối là âm hiểm xảo trá, thích ám toán, thích trốn ở chỗ tối

chỉnh người, chính là ví dụ điển hỉnh cho loại người dù giết người vẫn mỉm

cười.

Qủa thực giống mình vô cùng, thật sự là quá thú vị!

NCLV bỗng nhiên có cảm giác như tìm được đồng loại, cảm giác kỳ diệu như chạy

khắp thế giới mới có thể tìm được đồng loại của mình vậy. Loại cảm giác xưa

nay chưa từng có này khiến hắn tràn ngập hứng thú với Tô Lạc.

Lúc này, Tô Lạc bỗng nhiên cảm giác được có chút không thích hợp, nàng phát

hiện có một tầm mắt nóng rực đang chăm chú nhìn nàng.

Tô Lạc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên đỉnh cây ngô đồng có một vị thiếu

niên tuấn mỹ vô song đang dựa người. Khóe môi của hắn treo lên một độ cong đầy

nghiền ngẫm, nhìn nàng hứng thứ mười phần.

Chỉ thấy hắn mặc một bộ áo gấm, mắt phượng híp lại, đôi môi đẹp tuyệt nhân

gian tà mị gợi lên. Hắn dựa một tay, tùy tính nằm nghiêng trên ngọn cây, hình

ảnh duy mỹ mà lãng mạn, tựa như thiếu niên bước ra từ trong truyện tranh.

Đôi mắt của hắn vô cùng trong trẻo, giống như hiểu rõ hết thảy, yên lặng nhìn

Tô Lạc, khóe miệng mang theo một chút tà mị mỉm cười, tươi cười còn pha chút

thâm ý.

“Đẹp sao?” Hắn cười nói, biểu tình trên mặt dường như vô cùng sung sướng. Tuy

rằng câu hỏi chỉ có hai chữ, nhưng lại mang hai ý nghĩa.

Có thể là hỏi tuồng này diễn có đẹp hay không, cũng có thể đang hỏi hắn có đẹp

hay không, mà chăng có lẽ là hỏi cả hai.

Đôi mắt đẹp của Tô Lạc híp lại.

Người này đến đây từ lúc nào? Trước nàng hay là sau nàng? Nàng hoàn toàn không

nhận biết được.

Là tính cảnh giác của nàng quá thấp, hay là hắn có tu vi quá cao? Nàng biết

mình luôn luôn cảnh giác, vì thế nên chỉ có thể là hắn có võ công quá cao.

Khóe miệng của Tô Lạc chậm rãi cong lên, lạnh lùng mở miệng: “Xem đủ rồi?’

Đối với người không mời mà đến, hơn nữa còn ung dung xem trò hay của nàng, Tô

Lạc đều có địch ý.

Nam Cung Lưu Vân có chút kinh ngạc, mắt phượng đen nhánh như mực đối diện đôi

mắt đẹp của Tô Lạc, bỗng nhiên, hắn phát hiện tần suất nhảy lên của trái tim

trong ngực mình nhanh hơn một chút.

Khóe miệng của hắn phác họa một nụ cười nghiền ngẫm: “Giỏi cho một nữ nhân âm

hiểm độc ác!”

Tô Lạc hơi hơi nhướng mày, cười như không cười nói: “Giỏi cho một nam nhân ra

vẻ đạo mạo!”

Nam Cung Lưu Vân nhìn Tô Lạc cười, giọng nói tà mị trầm thấp vang lên: “Không

phải vậy, bổn vương là đồng loại của ngươi.”

Ngụ ý là nếu Tô Lạc trào phúng hắn, cũng chính là đang trào phúng chính mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương