Tô Lạc vừa nhìn đã thấy đám người này không phải người khác, chính là bạn học của Liễu Nhược Hoa.

Sắc mặt Tô Lạc không thay đổi, không nhanh không chậm mà đem tay từ trong tay Nam Cung Lưu Vân rút về, nàng dường như không có việc gì mà nhìn Nam Cung Lưu Vân, lại thấy hắn sắc mặt âm trầm.

“Là ai thương tổn Nhược Hoa? Còn không mau cút đi ra…” Chu Duy Minh hét lớn một tiếng, nhưng khi hắn nhìn thấy Nam Cung Lưu Vân, yết hầu tức khắc như bị người bóp chặt, đôi mắt trừng rất lớn, nửa đoạn sau đã bị nuốt vào miệng không nói ra nổi.

Tấn, Tấn Vương điện hạ… Tại sao lại là hắn?

Nam Cung Lưu Vân lười biếng dựa nghiêng trên ghế, gương mặt cao quý nghiêm túc tuấn tú kia hiện lên một tia nghiền ngẫm, cười tà mị quyến rũ, ánh mắt dày đặc âm hàn, thấm tận xương tủy: “Bổn vương đánh, như thế nào?”

Lúc này hắn tản ra một loại khí thế không gì sánh kịp, không ai bì nổi, kiêu ngạo cuồng vọng.

Chu Duy Minh thật sợ hãi, hắn không nghĩ tới có thể hội ngộ Tấn Vương điện hạ tại nơi này, hơn nữa hắn vừa rồi thế nhưng còn lớn tiếng nhục mạ, thật là đáng chết!

Nghĩ đến đây, trên trán hắn che kín mồ hôi, từng giọt chảy xuôi xuống, sắc mặt càng tái nhợt đáng sợ.

Nam Cung Lưu Vân bễ nghễ mà nhìn, ánh mắt sáng như điện: “Còn có việc?”

Lúc này, hắn giống như người khổng lồ đội trời, cao không thể ngưỡng, có một loại khí thế vương giả.

Lưu Duy Minh sao còn dám nói nửa chữ? Trên mặt hắn cứng đờ lại cố cười, đáy mắt hiện lên một tia hoảng sợ, vội vàng nói: “Không, không có việc gì, điện hạ ngài chậm rãi dùng bữa, chậm rãi dùng…”

Ở trước mặt Tấn Vương, hắn thở mạnh cũng không dám, mí mắt rũ xuống, thực nhanh khom người rời khỏi phòng, còn thực tốt bụng mà đóng cửa lại.

Phía sau hắn có mấy người không biết Tấn Vương điện hạ, còn muốn nhiệt huyết chạy lên trên, bị Lưu Duy Minh gắt gao giữ chặt.

Bởi vì Lưu Duy Minh rất rõ ràng, nếu thật là Tấn Vương điện hạ ra tay, vậy cái tay này của Liễu Nhược Hoa chỉ sợ sẽ bị chém không, dù phụ thân của nàng có tự thân xuất mã thì cũng không đòi lại được gì.

Lại nói, đắc tội Tấn Vương điện hạ, chỉ chặt một cánh tay là vẫn còn nhẹ. Liễu Nhược Hoa cũng chỉ có thể tự cầu nhiều phúc.

Ai kêu nàng đắc tội ai không đắc tội, cố tình đi đắc tội Diêm Vương sống Tấn Vương điện hạ?

Mắt thấy Lưu Duy Minh cung kính mà lui ra ngoài, Tô Lạc có chút kinh ngạc.

Nàng biết Tấn Vương điện hạ có thanh danh rất lớn, hình như người ta rất sợ hãi hắn, lại không nghĩ là có thể làm cho người ta sợ hãi đến tình trạng này.

Đối phương bị cắt mất tay, căn bản thở mạnh cũng không dám, sao còn dám hưng sư vấn tội chứ?

Thanh danh trước kia của Nam Cung Lưu Vân có khủng bố như vậy sao? Tô Lạc chống tay lên cái cằm nhỏ trơn bóng của mình, tò mò tỉ mỉ đánh giá Nam Cung Lưu Vân, như đây là lần đầu tiên nàng nhận thức hắn vậy.

“Muốn nhìn ta như vậy sao? Muốn xem càng sâu không?” Nam Cung Lưu Vân cười thực thiếu đánh, hắn giữ chặt tay Tô Lạc tay chạm vào vạt áo.

Không giống, một chút đều không làm cho người ta sợ hãi. Tô Lạc ở trong lòng lắc đầu.

“Choáng váng?” Nam Cung Lưu Vân nghiền ngẫm mà sờ đầu nàng.

Hắn biết nàng suy nghĩ cái gì, nhưng một mặt nhu tình của hắn chỉ biểu hiện ở trước mặt nàng mà thôi, cho nên nàng không thể tưởng tượng được mặt hung tàn kia của hắn.

“Rốt cuộc mặt nào mới thực sự chính là ngươi?” Trên mặt Tô Lạc mang theo nụ cười điềm đạm lại không mất phong thái, như hoa lê nở rộ, tươi mát tú lệ.

“Ngươi thích mặt nào?” Đôi môi mỏng của Nam Cung Lưu Vân có chút nghiền ngẫm, nghiêm túc trong đáy mắt chợt lóe mà qua, nhanh tới mức làm người ta không bắt kịp.

Vấn đề này rất khó trả lời, mặc kệ câu trả lời là gì đều có chứa chữ thích trong đó. Con cáo già giảo hoạt Nam Cung Lưu Vân này lại đào cái bẫy mặt chữ cho nàng nhảy xuống.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương