Tô Khê rất muốn nhảy ra lớn tiếng tuyên bố, người kia không phải nàng, không

phải nàng… Nhưng là, hiện tại dưới loại tình huống này, việc nàng có thể làm

là tránh ở hoa sen không đi ra. Nhưng là, nàng có có một ca ca rất hữu dụng!

Tô Tĩnh Vũ thấy bảo bối muội muội của mình bị hiểu lầm, vội cười giải thích

nói: “Thái Tử điện hạ hiểu lầm, vừa rồi người kia cũng không phải là Ngũ muội

muội, Ngũ muội muội ôn nhu nhàn thục, thiên phú trác tuyệt, thời gian tu luyện

đều không có, sao lại đi nghịch ngợm gây sự chứ.”

Đáy mắt Thái tử hiện lên một tia khác thường: “Hửm? Vậy không biết là vị nào

của quý phủ?”

Tô Tĩnh Vũ rối rắm, hắn thầm mắng chính mình là thằng ngốc, vừa rồi hắn nói

muội muội làm cái gì, tùy tiện vu khống một nô tỳ thì tốt rồi, hiện tại Thái

tử cứ tra hỏi, hắn trả lời như thế nào đây?

Phụ thân đối Tam muội luôn luôn coi trọng, hơn nữa Tam muội cùng mẫu thân cùng

muội muội quan hệ luôn luôn rất tốt, có thể không hy sinh thì tận lực không

cần hy sinh.

Bỗng nhiên, trong đầu Tô Tĩnh Vũ linh quang chợt lóe, nhớ tới một lý do đẹp cả

đôi đường, hắn bởi vì kích động mà thoáng đề cao giọng: “Kỳ thật… Không dối

gạt Thái Tử điện hạ, nha đầu kia kỳ thật là… Là…”

“Ngươi ấp a ấp úng không chịu nói thật, chẳng lẽ nha đầu kia lại là…” Sâu

trong đôi mắt của Thái tử lúc sáng lúc tối, thanh âm trầm thấp, tựa hồ lại

mang theo ám chỉ nào đó.

“Là, Thái Tử điện hạ anh minh, nha đầu kia kỳ thật chính là Tứ muội muội không

nên thân của ta!” Tô Tĩnh Vũ nói ra những lời xong, tức khắc nhẹ nhàng thở ra,

chỉ cảm thấy toàn bộ không trung đều trong sáng lên, gió thổi tới cũng tươi

mát dễ ngửi.

Tứ muội muội?

Ngồi ở trên đỉnh cây, Tô Lạc quả thực muốn chửi thề.

Vị đại ca ra vẻ đạo mạo này thật mẹ nó quá vô sỉ, thế nhưng đem người vô tội

trong sạch là nàng tới gánh trách nhiệm! Dám nói người làm chuyện xấu kia là

nàng!

Nàng cuối cùng cũng biết ác danh rõ ràng kia của mình là từ đâu tới. Thì ra

chỉ cần có tỷ muội làm sai chuyện, bên ngoài mà có đồn đãi thì chắc chắn sẽ

bắt Tô Lạc phải chịu.

Đáy mắt Tô Lạc chứa đầy hàn quang lấp lánh, phiếm ánh sáng u lãnh. Tốt, tốt

lắm, Tô Tĩnh Vũ bổn cô nương nhớ kỹ ngươi, ta thực keo kiệt, thù này, ngươi

liền chờ xem.

Nam Cung Lưu Vân nghiền ngẫm mà nhìn tiểu nha đầu trước người sắc mặt lúc sáng

lúc tối, môi đỏ hồng nhuận giơ lên ý cười, thanh âm tà mị trầm thấp, mang theo

một tia gợi cảm: “Nha đầu, còn không mau đi ra ngoài làm sáng tỏ?”

“Nếu ta hiện tại đi ra ngoài, vị đại ca kia của ta xác định sẽ chấn động, sau

đó sẽ xem ta như nha đầu quét rác mà đuổi đi, ngươi tin hay không?” Tô Lạc

cười đến kiều diễm như hoa, lộ ra hàm rang trắng bóc. “Nhưng nếu ngươi không đi ra, chức thái tử phi này của ngươi sẽ làm không

được, tin hay không?” Nam Cung Lưu Vân môi đỏ như máu, tươi đẹp bắt mắt, một

đôi mắt thẳng thấu nhân tâm.

Thái tử phi? Tô Lạc ngưng thần tưởng tượng, từ trong ký ức của nguyên thân rốt

cuộc tìm được rồi chân tướng.

Thật đúng là không sai, bởi vì lúc trước khi Tô Lạc còn nhỏ, nghe nói có chim

thần bám vào người, cho nên khi nàng mới vừa sinh ra, Hoàng Hậu liền đem nàng

đính hôn cho Thái tử, nhiều năm như vậy rồi, tuy rằng thanh danh của nàng bất

kham, hôn ước này cũng lung lay sắp đổ, nhưng không có chính thức huỷ bỏ.

Như vậy, Tô Tĩnh Vũ làm trò với Thái tử nói dối vu hãm nàng, đầu tiên là vì Tô

Khê cùng Tô Vãn rửa sạch hiềm nghi, thứ hai là hắn đang vì Thái tử giải quyết

nan đề, thứ ba thì tự nhiên là vì mở đường cho bảo bối muội muội của hắn.

Bởi vì chỉ khi Tô Lạc nàng nhường đường, Tô Khê mới có cơ hội làm thái tử phi.

Tô Tĩnh Vũ, Tô Tĩnh Vũ… Ngươi nói, ta nên bắt ngươi làm sao bây giờ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương