Ban đêm, dưới sao trời trên đỉnh núi Vân Lạc, gió lạnh phất phơ, mọi âm thanh đều im lặng.

Trong đáy mắt ôn nhu của Tô Lạc chất chứa một chút ngọt ngào, như đưa tình mà

nhìn người đàn ông trước mắt: “Vân Khởi, khi rời khỏi tổ chức rồi, chúng ta

định cư ở chỗ này được không?”

Vân Khởi mày kiếm mắt sáng, còn mang theo cả ôn nhu say lòng người nói: “Nàng

bé ngốc, muốn rời khỏi đến như vậy sao?”

Tô Lạc xoay người nhìn bầu trời đêm xa xa, khi quay đầu lại thì đáy mắt đã

mang theo vẻ đẹp sáng lạn, nàng tươi cười: “Mười mấy năm này không phải huấn

luyện thì là đánh đánh giết giết, lúc nào cũng ở trên ranh giới sống chết,

không có một giây được bình an. Hiện tại em đã chán ghét cuộc sống như vậy

rồi, rất muốn nhanh chóng thoát khỏi nó, chẳng lẽ anh không muốn sao?”

Vừa nói Tô Lạc vừa lấy hộp gấm trong tay ra quơ quơ trước mặt Vân Khởi: “Đoán

xem, trong này là cái gì?”

Đôi mắt của Tô Lạc sáng lấp lánh, tràn đầy hạnh phúc.

Đang đắm chìm trong cuộc sống tốt đẹp trong tương lai nên nàng không thấy được

đáy mắt của Vân Khởi hiện lên một thứ ánh sáng quỷ quyệt.

“Long Nhẫn? Thì ra em đã lấy được rồi sao? Sao có thể? Khi nào vậy?” Vân Khởi

híp mắt lại, bên trong đáy mắt là ôn nhu say lòng người.

“Khi anh đi Âu Mỹ chấp hành nhiệm vụ đó, em may mắn nên mới lấy được thôi. Lần

này, anh với em vùng nhau rời khỏi có được không?” Tô Lạc kéo tay Vân Khởi,

đôi mắt tràn đầy mong đợi: “Sau khi đưa Long Nhẫn cho tổ chức, chúng ta sẽ

định cư ở chỗ này, sống hạnh phúc cùng nhau có được không?”

“Được.” Hắn nhẹ nhàng hôn lên cái trán trơn bóng của Tô Lạc, đôi tay cường

tráng ôm chặt nàng vào lòng.

Dựa vào hõm vai chỗ xương quai xanh của Vân Khởi, đáy mắt Tô Lạc tràn đầy hạnh

phúc. Bọn họ là thanh mai trúc mã mười mấy năm, cùng nhau nắm tay đi qua mưa

bom bão đạn, hắn là người thân quan trọng nhất của nàng, cũng là người nàng

tín nhiệm nhất. Hiện tại nàng đã mang thai con của hắn, sau khi rời khỏi tổ

chức sẽ… Bỗng nhiên, Tô Lạc cứng đờ cả người, đáy mắt tràn đầy thống khổ, nàng

mở to hai mắt, dường như tuyệt vọng đến không thể tin được.

Nàng đẩy Vân Khởi ra, cúi đầu nhìn xuống.

Lúc này, ngực nàng đang cắm một thanh dao sắc bén, máu tươi không ngừng chảy

xuống dọc theo thân dao đã nhuộm ướt chiếc váy dài màu trắng. Máu tươi trước

ngực giống như một đóa hoa bỉ ngạn đang nở rộ, nóng cháy và quỷ dị.

Thân là sát thủ, con dao của Vân Khởi luôn chính xác không hề có chút sai lầm.

Tô Lạc lảo đảo quỳ rạp xuống mặt đất đầy đất đá hỗn độn, đôi mắt đẹp kia tràn

ngập kinh ngạc, tuyệt vọng cùng khó thể tin nổi. Nàng thật sự không thể nghĩ

tới người đàn ông mà nàng tín nhiệm nhất, người luôn miệng nói yêu nàng, sẽ

tuyệt tình đâm thẳng thanh dao do chính cộ tặng hắn làm quà sinh nhật vào ngực

mình!

Lãnh khốc, dứt khoát, không một chút lưu tình.

“Tại sao…” Nàng hơi hé miệng, nhưng vì tuyệt vọng mà không thể phát ra nổi một

chút âm thanh.

Vân Khởi lạnh lùng nhìn nàng, khóe miệng gợi lên trào phúng: “Tô Lạc, em thật

quá ngu xuẩn. Em biết nhiều bí mật của tổ chức như vậy, em nghĩ tổ chức sẽ bỏ

qua cho em sao? Còn muốn rời khỏi nữa chứ, quá ngây thơ ấu trĩ rồi em à! Hơn

nữa, sao em lại ngu ngốc cho rằng anh sẽ rời khỏi cùng em?”

“…” Tô Lạc tuyệt vọng cười khổ.

Lời nói như gió bay, nàng quả thực quá ngây thơ ấu trĩ, thực sự tin tưởng hắn

có thể cùng nàng rời khỏi tổ chức.

“Kiếp sau, đừng ngu xuẩn như vậy nữa!” Vân Khởi nhặt chiếc hộp gấm nhỏ rơi

trên đất, lạnh lùng nhìn thoáng qua Tô Lạc đang vô cùng thống khổ tuyệt vọng,

xoay người kiến quyết bỏ đi.

“Vân Khởi, anh cũng ngây thơ không phải sao?” Âm thanh lạnh lùng của Tô Lạc

vang lên phía sau hắn.

Thấy Vân Khởi dừng chân, Tô Lạc nở nụ cười: “Anh nghĩ trong hộp gấm đó đang

chứa cái gì?”

Vân Khởi mở hộp gấm ra, ngay lập tức sắc mặt của hắn thay đổi.

“Long Nhẫn đâu? Em giấu nó ở đâu?”

Có một khách hàng rất có tiền bỏ ra ba tỷ đô la ủy thác tổ chức tìm chiếc Long

Nhẫn này. Nếu cuối cùng không thể tìm thấy, thì không chỉ không lấy được tiền

thưởng mà danh dự của tổ chức cũng sẽ bị đả kích thật lớn.

Tô Lạc đứng bên cạnh vách núi, nhìn bóng tối sâu thăm thẳm bên dưới, khóe

miệng của nàng nở ra một nụ cười đau khổ, đẹp như hoa quỳnh nở rộ phiêu diệu

trong gió: “Vân Khởi, anh vĩnh viễn cũng không thể chiếm được Long Nhẫn, còn

nữa, đừng khóc trước mộ của em, sẽ làm ô uế con đường luân hồi của em đấy!”

Nói xong, Tô Lạc thả người nhảy xuống vách núi tối đen. Bên dưới vực sâu là

sóng biển vỗ ồ ạt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương