Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi
-
Chương 85: Đại kết thúc vội vàng
Editor: Minh
"Ngươi từ bỏ đi, ta sẽ không đồng ý." Nam tử ở trong phòng lạnh lùng nói, đối với hắn, sống hay chết đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi, mẫu hậu, nếu thực sự thương hắn, thì tại sao năm đó lại bỏ hắn mà đi.
Còn không phải là vì vinh hoa phú quý, lẽ nào làm Hoàng hậu của Thiên Linh, địa vị có một không hai, vẫn còn thua xa hoàng vị của Tỏa Thược quốc sao? Tỏa Thược quốc thực sự quan trọng như vậy à.
Giọng nói của nam nhân này có chút quen thuộc, đúng rồi, là Nam Cung Trần, là hắn.
Quân Mặc Hiên cũng nhận ra được nam tử ở trong phòng là Nam Cung Trần, để chắc chắn, hắn cẩn thận mở cửa sổ ra, quả nhiên, thấy một nam tử mặc y phục màu trắng ngồi cạnh bàn.
Vẻ mặt tái nhợt, rõ ràng là biểu hiện của bệnh tật. Quả nhiên là Nam Cung Trần.
Hắn đã bảo mà, lật tung cả Thiên Linh lên cũng không tìm thấy bóng dáng của hắn, thì ra là bị bắt đến nơi này.
"Nam Cung Trần, đừng tưởng rằng bổn tọa không dám động tới ngươi." Nữ vương tiến lên một bước túm cổ áo của Nam Cung Trần.
Biểu cảm trên mặt Nam Cung Trần vẫn lạnh nhạt như trước, nghiêng khuôn mặt sang một bện, xem nhẹ cơn tức giận của nữ vương.
"Hừ, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, người đâu, mang ả tiện nhân Yêu Nguyệt lên đây cho ta." Nữ vương nổi giận gầm lên một tiếng, phòng trong xuất hiện hai nữ tử mặc y phục màu trắng.
Thấy thế, hai người Quân Mặc Hiên chui vào rừng rậm ở bên cạch, một lúc sau, nữ tử mặc y phục màu trắng áp giải một nữ tử chật vật xuất hiện, ở trên cơ thể chỗ nào cũng có viết thương, nhưng khuôn mặt rất giống với khuôn mặt của Nam Cung Trần này làm cho Dạ Hi phải nhíu mày.
Là nàng? Nàng từng nhìn thấy bức họa của nữ nhân này ở trong thư phòng của Nam Cung Trấn, nàng là mẫu thân của Nam Cung Trần, không ngờ, nàng thế nhưng lại là người của Tỏa Thược quốc.
Chẳng lẽ, Nam Cung Trấn cũng bị bắt đến đây?
Hai người chờ một lát, rồi trở lại chỗ cũ tiếp tục nghe trộm, nội dung đại khái chính là năm đó Yêu Nguyệt không có cách nào khác đàng vứt bỏ Nam Cung Trần, nhưng làm cho hắn không biết nói gì là, nguyền rủa của Thiên Linh thế nhưng là do một tay Yêu Nguyệt tạo ra.
Bệnh của Nam Cung Trần cũng không phải bị nguyền rủa hay là gì, mà là bị người ta hạ cổ độc.
Mỗi người ở Tỏa Thược quốc đều trúng cổ độc, nhưng mà loại độc này chỉ có tác dụng với nam tử mà thôi. Cái này cũng là vì tránh một số nữ tử sau khi sinh ra nam hài lại không đành lòng giết hắn. Thế nên trong cơ thể của nữ nhân, có mang theo cổ độc, không có thuốc nào chữa được.
Nam Cung Trần có thể sống sót, tất cả đều nhờ Yêu Nguyệt cứu chữa.
Nghe đến đó, Quân Mặc Hiên đã rất khó chịu, hóa ra bọn hắn phải khốn đốn như vậy đều là do Yêu Nguyệt làm, nghe nói nữ nhân đến từ dị thế có thể cứu được Trần nhi, thế nên nàng đã bịa một lời nói dối như vậy.
Nói vậy, Nam Cung Chấn chỉ có một người kế thừa là Nam Cung Trần cũng là do Yêu Nguyệt làm chứ gì. Vì nhi tử của mình, mà làm ra nhiều chuyện như vậy, Yêu Nguyệt quả thực là vĩ đại.
Nhưng, chuyện này liên quan đến Hi nhi của hắn, thì không thể bỏ qua. Vốn có ý định cứu Nam Cung Trần, nhưng mà bây giờ, hắn không muốn cứu nữa. Huống chi, người đó còn là tình địch của hắn, kiên quyết không cứu.
Nghĩ vậy, Quân Mặc Hiên lôi kéo Dạ Hi rời đi, chỉ là vừa mới bước ra được nửa bước, trong phòng lại truyền đến âm thanh.
"Bích tâm, ta van cầu ngươi, ngươi thả Trần nhi, ngươi không nếu muốn biết Tàng Bảo Đồ ở nơi nào sao? Chỉ cần ngươi thả Trần nhi, ta cho ngươi Tàng Bảo Đồ."
Chờ chút Tàng Bảo Đồ, quân Mặc Hiên nguyên bản rời đi Cước Bộ đột nhiên dừng lại, lẽ nào chìa khoá Quốc Hữu Tàng Bảo Đồ Toái Phiến. Xem ra Nam Cung Trần hai mẹ con phải cứu.
lập tức hướng đêm Hi nháy mắt, hai người từ cửa sổ lui vào trong phòng cứu Nam Cung Trần hai mẹ con. Bởi hai người Tốc Độ rất nhanh, Bích tâm căn bản không phản ứng kịp, Nam Cung Trần cùng Yêu Nguyệt liền không gặp bóng dáng.
Đi tới ngoài cung, đêm Hi hai người đem Nam Cung Trần hai mẹ con buông.
"Ngươi biết Tàng Bảo Đồ Toái Phiến?" đêm Hi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nàng không có bao nhiêu thời gian. Gần nhất Tiểu Tư Mặc càng ngày càng thích ngủ. Có đôi khi một ngủ đúng vậy một ngày một đêm.
"Các ngươi là?" Yêu Nguyệt nghi hoặc nhìn hai người.
"Ngươi không cần biết, " đêm Hi lạnh lùng nói. Đối với cái này hai mẹ con, hắn không có hảo cảm, đối với Nam Cung Trần, nàng càng là không có hảo cảm.
" biết liền Cho bọn hắn đi, " Nam Cung Trần yên lặng lên tiếng nói, phát sinh nhiều chuyện như vậy, Hi nhi nhất định rất đáng ghét hắn, hôm nay hắn đều chết nhanh, càng cái gì tốt nói.
Cho nàng Tàng Bảo Đồ Toái Phiến, coi như là giúp nàng đi.
"Trần nhi, ngươi biết bọn hắn?" Yêu Nguyệt ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Nam Cung Trần.
"ừ, " Nam Cung Trần cũng không có nói cho Yêu Nguyệt đêm Hi là Dị Giới con gái, hắn không muốn đang vì chuyện này, mà thương tổn đêm Hi. Để hắn mang theo Cổ Độc chết đi.
Yêu Nguyệt không nói gì, mang theo đêm Hi hai người tới hoàng cung biệt viện, Tàng Bảo Đồ Toái Phiến bị nàng giấu ở biệt viện một cái đại thụ I a. rất lợi hại hiển nhiên, cũng rất an toàn.
Lấy đi Tàng Bảo Đồ Toái Phiến, đêm Hi hai người Khoái Tốc cùng Hoa Hồ Điệp đám người hiệp, dự định ly khai chìa khoá quốc. Giữa lúc mấy người ly khai lúc, Nam Cung Trần đến.
Chỉ là một buổi tối, Nam Cung Trần trên mặt Bệnh trạng liền tiêu thất. Không biết trong lúc xảy ra chuyện gì, chỉ thấy hắn con mắt sưng đỏ, đoán chừng là Yêu Nguyệt nghĩ biện pháp cứu hắn đi.
"Ta mang bọn ngươi ly khai, " Nam Cung Trần lạnh nhạt nói rằng. Trong giọng nói giọng mũi đậm, hiện lên hắn ngày hôm qua qua cũng không tốt.
"Không cần!" Quân Mặc Hiên cự tuyệt, đầu hắn vừa không có bị kẹt cửa quá, Sẽ đồng ý Một cái Tình địch theo, đó không phải là cho mình ngột ngạt sao?
"nói lời chia tay nói xong quá sớm, nghĩ đến khiến chìa khoá nước người vĩnh viễn ngốc tại chỗ này, phải để cho ta dẫn đường, nổ hư tất cả thông đạo, " Nam Cung Trần lạnh nhạt nói rằng.
Mẫu thân trước khi lâm chung, cho hắn một bản địa đồ, ghi chép chìa khoá quốc cùng Ngoại Giới trao đổi sở hữu thông đạo.
Quân Mặc Hiên nhíu, rơi vào trong trầm tư, chìa khoá nước Vu Thuật quá lợi hại, là Trung Nguyên an toàn, phong tỏa tất cả thông đạo là biện pháp an toàn nhất. Chỉ là khiến Nam Cung Trần đồng hành, hắn có một vạn cái không muốn a.
"Khiến hắn theo đi, " đêm Hi lên tiếng nói.
Đêm Hi lên tiếng, những người khác cũng không dám nói gì, Nam Cung Trần đi theo đám bọn hắn trở lại. Trong lúc, Bọn Họ đem tất cả thông đạo nổ hư.
Mất tích đàn ông tìm được, lại ngoài ý muốn đến, hai khối Tàng Bảo Đồ, đến tận đây, Thiên Linh tính toán là chân chính thu phục, Thiên Thần nhảy lên trở thành quốc gia mạnh nhất đại lục Long Đằng. Mặc dù Nam Cung Trần có tiếc hận, nhưng cũng biết tất cả đều là do phụ hoàng gieo gió gặt bão, hẵn cũng chỉ có thể chấp nhận, cũng không ghi hận Dạ Hi và Quân Mặc Hiên.
Sau khi xử lý xong hết tất cả, đoàn người lên đường trở lại Thiên Thân, chỉ là trong lúc trở về Thiên Thần, lại xảy ra một chuyện lớn, Tiểu Tư Mặc ngủ say không bình thường.
"Mặc, xảy ra chuyện gì?" Nhìn Tiểu Tư Mặc suy yếu nằm trong xe ngựa, viền mắt Dạ Hi ửng đỏ.
Quân Mặc Hiên nhíu mày, hắn cũng không biết, theo lý thuyết, Tiểu Tư Mặc sẽ không rơi vào trạng tháy ngủ say nhanh như vậy! Không còn cách nào khác, Quân Mặc Hiên không thể làm gì khác hơn là phái người đi mời sư phụ Thương Duyên đến.
Nghe nói Tiểu Tư Mặc gặp chuyện không may, Thương Duyên cũng không có chậm trễ, vội vội vàng vàng đi đến.
Lúc này, trong hoàng cung Thiên Thần, mọi người sốt ruột giống như kiến bò trên chảo nóng vậy, lúc Thương Duyên tới, lập tức bắt mạch cho Quân Tư Mặc.
"Sư phó, sư phó." Quân Mặc Hiên hỏi dò.
Thương Duyên thở dài một hơi, nói: "Nhanh chóng tìm đủ các mảnh bản đồ kho báu đi, Tiểu Tư Mặc không thể trì hoãn nữa."
"Chúng ta mới chỉ có bốn mảnh bản đồ kho báu, còn lại hai mảnh, không biết đang ở đâu? Làm sao bây giờ?" đêm Hi vội vàng nói. Tàng Bảo Đồ Toái Phiến đều là cơ duyên xảo hợp lấy được.
Hiện tại có muốn tìm thì thực sự cũng không biết đi nơi nào để tìm nữa.
"Tuyết Dung cùng Tề Quốc đều có một mảnh, không biết các ngươi đã tìm chưa." Thương Duyên lên tiếng nói. Bốn quốc gia ở đại lục Long Đằng đều có một mảnh, còn lại hai mảnh kia thì không rõ tung tích, quả thực rất khó tìm.
"Người nói Tuyết Dung cùng Tề Quốc đều giữ một mảnh?" Dạ Hi kích động nói, đã biết ở nơi nào thì dễ hơn rồi.
"Tuyết Dung cùng Tề Quốc, bọn họ sẽ cam tâm tình nguyện đưa ra bản đồ kho báu sao?" Hoa Hồ Điệp nghi hoặc lên tiếng, bọn họ từng tiếp xúc với người của Tuyết Dung cùng Tề Quốc, tuyệt đối không phải là loại người hiền lành gì, không thể nào vô duyên vô cớ đưa ra bản đồ kho báu.
"Tự ta có biện pháp làm cho bọn họ phải đưa ra mảnh bản đồ kho báu." Khóe miệng Dạ Hi nhếch lên một nụ cười tự tin, trước đây nàng cho hai người Vân Thanh Phong trà trộn vào Tuyết Dung quốc không chế kinh tế của bọn họ, không ngờ hôm nay lại được dùng đến.
Lập tức, Dạ Hi nhỏ giọng phân phó vài câu cho hai người, hai người liếc nhìn nhau, kích động chạy đi làm việc.
"Mặc, cho người đi đưa thiếp mời đến Tuyết Dung cùng Tề Quốc, trong vòng một tuần lễ, phải giao bản đồ kho báu ra, nếu không diệt quốc." Dạ Hi lạnh lùng nói. Một tuần cũng đủ, phá đổ kinh tế của hai nước, lững đoạn gạo và cung ứng muốn. Không sợ bọn họ không đầu hàng.
Quả nhiên, không đến một tuần lễ, thái tử của hai nước Tuyết Dung và Tề Quốc ngoan ngoãn mang bản đồ kho báu đến. Thực ra, không đưa cũng không thể, Thiên Thần đã không còn là Thiên Thần trước kia nữa.
Có thể tiêu diệt được một quốc gia tồn tại giống thần như Thiên Linh, Tuyết Dung và Tề Quốc thì có đáng là gì chứ?
Sau khi thu thập đủ sau mảnh bản đồ kho báu, Dạ Hi nhanh chóng tìm được nơi đó, Thương Diên từng nói, nơi này là Thương gia thôn, là cố hương của Thương Diên. Vì vậy, mọi người người quyết định ngày hôm sau xuất phát đi đến Thương gia Thôn.
Thương gia Thôn nằm ở trong Thiên Thần, không xa, phi ngựa không ngừng suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng đoàn người cũng đến Thương gia thôn. Vì có Thương Duyên, bọn họ nhanh chóng tìm ra được nơi mà bản đồ kho báu chỉ.
Rất bí mật, nếu như không phải có chỉ dẫn của bản đồ kho báu, lại có Thương Duyên dẫn đường, bọn họ sẽ không tìm được, chẳng qua, lúc bọn họ đi tới nơi giấu kho báu, thế nhưng đường đi lại bị cửa đá che lại.
"Hi nhi, lui ra phía sau một ít." Quân Mặc Hiên lên tiếng nói. Sau đó, thúc dục nội lực và thêm một ít lực lượng thần bí có ở trong cơn thể, công kích về phía cửa đá.
Nhưng mà dưới công kích mạnh mẽ như vậy của Quân Mặc Hiên, cửa đá kia thế nhưng lại không hề lay động. Thử liên tiếp vài lần như vậy, vẫn không có biện pháp. Thấy thế, đám người Vân Thanh Phong tiếp thêm nội lực cho Quân Mặc Hiên, đáng tiếc, nội lực của mấy người cùng ngưng tụ lại vẫn không thể làm cho của đá dịch chuyển như trước.
Dạ Hi chau mày, cửa đá không mở, Tiểu Tư Mặc phải làm sao bây giờ?
"Hoa Hồ Điệp, cầm mấy viên cầu nhỏ màu đen ở trong xe ngữa ra đây." Dạ Hi phân phó nói, nội lực không được, nàng không tin cho nổ cũng không được. Nhưng mà, thực sự vẫn không thể làm nổ được.
Ném cả một túi viên cầu nhỏ màu đen xuống, ngay cả một góc của cửa đá cũng không làm nổ được.
Trong chốc lát, mọi người giống như quả bóng bị xì hơi vậy, không mở ra được, rốt cuộc đây là cửa gì, lại kiên cố như vậy. Nhưng mà, viên cầu nhỏ màu đen cũng có một ít tác dụng.
Thực ra bùn đất ở trên của đá bị nổ mất không ít, cửa đá này có chút lâu năm, mặt ngoài đã bị phủ lên rất nhiều bùn đất, giống như sắp vỡ, bùn đất rời xuống, làm xuất hiện một vòng trong bị lõm xuống ở chính giữa cửa đá.
"Đây là cái gì?" Quân Mặc Hiên tiến lên sờ cái rãnh hình tròn kia, cơ quan, cũng không giống. Để tay lên cũng không có phản ứng gì.
Dạ Hi theo tiến lên, cái rãnh hình tròn này, hình dáng này, kích thước lớn nhỏ này, tại sao lại quen thuộc như vậy chứ? Đúng rồi, là huyết trạc màu hồng ở trên tay nàng.
Mang tâm lý thử xem, Dạ Hi lấy vòng tay ở trên tay xuống, đặt vào khe ranh, không ngờ, cửa đá thế nhưng lại mở ra. Đi vào trong cửa đá là một phòng đá rất trống trải.
Ở giữa là một cái đài hình tròn, cao đến khoảng đầu gối người, chỉ là con quái vật khổng lồ ở trên đài này thực sự làm cho bọn họ kinh hãi một phen.
Chỉ thấy một người có nửa người trên là con người, nửa người dưới là rồng, như vậy, đây chắc là đuôi rồng rồi, phía trên phủ kín một lớp vảy màu vàng róng, khác hẳn với Hắc giao nhìn thấy lần trước.
Dạ Hi chắc chắn đây mới thật sự là rồng.
Nghe tiếng bước chân, người nọ ngẩng đầu lên, sợi tóc rũ xuống lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ.
Nàng là! Quân Mặc Hiên kích động nhìn người ở trên đài, đều hơn hai mươi năm, người mà hắn ngày nhớ đêm mong thế nhưng lại ở nơi này. Thân thể không không chế được mà run rẩy, kích động hô lên thành tiếng.
"Mẫu hậu..."
Một tiếng này chất chứa bao nhiêu tang thương, hai mươi năm giả vờ ngu ngốc chua xót trong lòng, tất cả đều là vì mẫu hậu của hắn.
"Ngươi là..." Giọng nói của nữ nhân có chút khàn khàn, chắc là do lâu lắm rồi không có mở miệng nói chuyện mới vậy.
"Ta là Mặc nhi." Quân Mặc Hiên kích động nói. Mặc dù đã sớm phát hiện mẫu thân của mình khác với người bình thường, chỉ là không ngờ rằng nàng thế nhưng lại là nửa người nửa rồng.
Vậy hắn có thể hiểu được lực lượng quỷ dị ở trên người của hắn rồi.
"Ngươi là Mặc nhi, thật là Mặc nhi... nhi tử của ta!" Nữ tử kích động nói, nàng bị nhốt ở chỗ này hai mươi năm, đều hơn hai mươi năm, cuối cùng cũng gặp lại được nhi tử của mình.
Quân Mặc Hiên tiến lên ôm lấy mẫu thân của mình, sau khi khôi phục lại tâm tình, mới mở miệng nói: "Mẫu Hậu, chuyện gì đã xảy ra? Nửa người dưới của ngươi tại sao lại..."
Nữ tử nở nụ cười thê mỹ (*), chậm rãi lên tiếng nói: "Mẫu Hậu vốn chính là nừa người nửa rồng, bởi vì ngoại tổ mẫu của con là công chúa của long tộc, sau khi quen biết ngoại công của con, đã sinh ra mẫu hậu. Bởi vì là nửa người nửa rồng, nên ở thế giới của mẫu hậu, thì không có cách nào tồn tại. Nhân tộc xem mẫu hậu là yêu vật, còn Long tộc thì coi ta là quái vật.
(*) thê mỹ: thê lương, mỹ lệ
Ngoại tổ mẫu của con vì bảo vệ cho mẫu hậu, mới đưa mẫu hậu đến đại lục Long Đằng, lúc đầu, có Long Linh châu che chơi, mẫu hậu có thể duy trì hình người, nhưng ngày vui ngắn ngủi chẳng đầy gang, cuối cùng mẫu hậu bị bọn họ tìm được. Cướp đi long linh châu, nhột mẫu hậu ở chỗ này."
...
Nàng nói rất nhiều, dường như muốn nói hết tất cả để bù cho hai mươi năm không được nói. Dạ Hi thực sự không chờ nổi nữa, không thể làm gì khác hơn là lên tiếng hỏi: "Mạo muội cắt ngang lời nói của ngài, con là thê tử của Quân Mặc Hiên, là nhi tức của ngài, nhi tử của con cũng chính là ngoại tôn của người hiện đang hôn mê bất tỉnh, con nghĩ có liên quan đến người, có thể nhìn xem cho nhi tử của ta trước được không, sau đó hai người lại ôn chuyện..."
"Con nói cái gì? Mẫu hậu còn có một ngoại tôn sao?" Nữ tử hết sức kích động.
Quân Mặc Hiên gật đầu, phất tay, ý bảo Vân Thanh Phong ôm Tiểu Tư Mặc tới, đi đến bên cạnh đài, nữ tử đặt tay lên bắt mạch choTiểu Tư Mặc.
Một lúc lâu sau, vẻ mặt thay đổi. Hắn…. Không, không thể nào, làm sao như vậy được? Cái này cũng qua được mấy đời rồi, làm sao có thể di truyền đến người của hắn được. Giống như không tin, nữ tử nắm tay Quân Mặc Hiên chăm chú bắt mạch.
Cũng không lâu lắm, nữ tử cười to lên: "Ha ha ha... Không ngờ, Long tộc vẫn luôn truy tìm huyết thống thuần chủng, huyết mạch của Kim Long cao quý nhất long tộc thế nhưng là nhi tử và ngoại tôn của nàng, quả thật là ông trời luôn trêu người."
Nhìn nữ tử lẩm bẩm như phát điên, Dạ Hi lo lắng xuông, cái gì mà huyết mạch thuẩn chủng, nàng không quan tân, nàng chỉ muốn biết cuối cùng nhi tử của nàng có nguy hiểm gì hay không.
"Mẫu hậu, Tiểu Tư Mặc không có nguy hiểm chứ?" Dạ Hi hỏi dò.
"Không có nguy hiểm, bởi vì hắn có huyết mạch của long tộc, thời gian trưởng thành tương đối dài, năm tuổi cũng chỉ là thời kỳ còn nhỏ mà thôi, thế nên ngủ nhiều một chút lầ chuyện rất bình thường."
Nghe được đáp án này, Dạ Hi không biết nên cười hay nên khóc nữa, có suy nghĩ nát óc nàng cũng không ngờ rằng kết quả lại như vậy.
"Tuy nhiên, vì phát triển của các con, mẫu hậu nghĩ các con hãy đến đại lục Huy Đằng, là thế giới ở phía đối diện, nhi tức, chắc con cũng đoán được, con không phải là người bình thường..." Nữ tử tốt bụng đề nghị.
Lại bị Dạ Hi từ chối, nàng không yêu cầu gì cao, chỉ muốn được ở bên trượng phu và nhi tử, không muốn đi mạo hiểm nữa, đợi đến khi bọn họ chơi chán ở mảnh đại lục này rồi tính tiếp.
Thấy Dạ Hi từ chối, nữ tử cũng không tiện nói gì. Ngược lại, bọn họ muốn đi lúc nào cũng được. Có nhi tử và ngoại tôn là hai người có huyết mạch thuần chủng của long tộc. Còn sợ gì không mở được cách cửa dẫn đến đại lục Huy Đằng sao?
Tìm được nguyên nhân Tiểu Tư Mặc thích ngủ, mấy người lại trở về đại lục Long Đằng, về phần chuyện mẫu hậu của Mặc là nửa người nửa rộng, dưới sự hướng dẫn của mẫu hậu và sự trợ giúp của lực lượng thần bí này của Quân Mặc Hiên, tất nhiên chuyện khôi phục lại hình người rất dễ dàng.
Cứ như vậy, cỏ mọc én bay (*), thoáng cái đã qua nửa năm sau.
(*) cỏ mọc én bay: (nguyên văn là thảo trường oanh phi 草长莺飞) chỉ thời gian trôi qua nhanh chóng
Quân Mặc Hiên trở lại Thiên Thần, đã suất binh diệt Tề Quốc, thống nhất đại lục Long Đằng, thời gian buồn chán, thường tìm chuyện gì đó để vận động.
Hai phụ tử lại trình diễn vở kịch cướp người.
Ngày nào đó, ở trong Long Duyên cung, Dạ Hi và Quân Mặc Hiên cởi hết y phục nằm ở trên giường: "Hi nhi, sinh cho ta một nữ nhi nhé?" Quân Mặc Hiên đầu tựa vào cổ Dạ Hi cổ, rù rì nói.
"Được..." Dạ Hi dịu dàng nói, giọng nói kia quả thực là có thể bóp ra nước.
Trong mắt Quân Mặc Hiên vui vẻ, ngẩng đầu, từ từ tiến lại gần môi hồng của Dạ Hi. Nhưng mà, khi hắn sắp chạp phải chỗ mềm mại, bỗng nhiên sắc mặt đen thui. Nhanh chóng kéo chăn ở bên cạnh bọc lấy Dạ Hi thật chặt.
Cánh tay giơ lên, bình phong ở cách đó không xa bị vỡ vụ, Quân Tư Mặc và Tiểu Bạch lăn ra.
"Mẫu thân, con biết quấy rối hai người tạo người là không đúng, thế nhưng là một phần tử trong gia đình, con phải cho mọi người biết lập trường của con." Quân Tư Mặc thản nhiên nói, không hề có một chút xấu hổ sau khi bị phát hiện.
Nét mặt Quân Mặc Hiên đanh lại, vẻ mặt hứng thú nhìn hắn, nếu lần này tiểu tử kia không nói ra vế sau, hắn không trừng phạt nó không được.
Tiểu Tư Mặc bỗng nhiên nuốt một ngụm nước miếng, nói: "Hai người tạo người con không có ý kiến, thế nhưng tốt nhất nên tạo ra muội muội."
"Vì sao...." Dạ Hi không hiểu rõ hỏi.
"Còn vì sao nữa? Sinh muội muội ra thì thương yêu, sinh đệ đệ ra, thì bóp chết đi." Tiểu Tư Mặc làm một động tác giết. Hừ, có một phụ thân bá đạo rồi, chẳng lẽ còn nhiều thêm một đệ đệ đến để đoạt mẫu thân với mình nữa sao?
Đừng hòng!
Sinh muội muội cũng không giống với, sinh muội muội ra chỉ có giành phụ thân, có người quấn quit lấy phụ thân đáng ghét, thì sẽ không có người tranh mẫu thân với hắn nữa. Đúng, khác giới thì hút nhau, hắn biết mà?
Nếu không, vì sao hắn hại thích mẫu thân như thế, lại ghét phụ thân như vậy, đây cũng là có nguyên nhân.
Đồng thời, khóe miệng Dạ Hi giật giật, vẻ mặt không nói gì nhìn nhi tử nhà mình, chuyện sinh nữ nhi hay không nàng có thể kiểm soát được hay sao?
"Con còn ở đây quấy rồi chuyện tốt của lão tử, lão tử bóp chết con." Quân Mặc Hiên tức giận nói.
Quân Tư Mặc co rụt cổ lại, bay lên lưng của Bạch hổ, quả quyết chạy đi, phụ thân thật đáng ghét, nhìn đi, chỉ biết bắt nạt tiểu hài tử.
Hắn quyết định, bỏ nhà ra đi, đi tìm đại lục Huy Đằng mà bà ngoại nói.
Không có Quân Tư Mặc đáng ghét, bên trong tẩm cung lại vang lên tiếng kêu xấu hổ của hai người lần nữa.... Vẫn kéo dài mãi.
(Hoàn)
"Ngươi từ bỏ đi, ta sẽ không đồng ý." Nam tử ở trong phòng lạnh lùng nói, đối với hắn, sống hay chết đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi, mẫu hậu, nếu thực sự thương hắn, thì tại sao năm đó lại bỏ hắn mà đi.
Còn không phải là vì vinh hoa phú quý, lẽ nào làm Hoàng hậu của Thiên Linh, địa vị có một không hai, vẫn còn thua xa hoàng vị của Tỏa Thược quốc sao? Tỏa Thược quốc thực sự quan trọng như vậy à.
Giọng nói của nam nhân này có chút quen thuộc, đúng rồi, là Nam Cung Trần, là hắn.
Quân Mặc Hiên cũng nhận ra được nam tử ở trong phòng là Nam Cung Trần, để chắc chắn, hắn cẩn thận mở cửa sổ ra, quả nhiên, thấy một nam tử mặc y phục màu trắng ngồi cạnh bàn.
Vẻ mặt tái nhợt, rõ ràng là biểu hiện của bệnh tật. Quả nhiên là Nam Cung Trần.
Hắn đã bảo mà, lật tung cả Thiên Linh lên cũng không tìm thấy bóng dáng của hắn, thì ra là bị bắt đến nơi này.
"Nam Cung Trần, đừng tưởng rằng bổn tọa không dám động tới ngươi." Nữ vương tiến lên một bước túm cổ áo của Nam Cung Trần.
Biểu cảm trên mặt Nam Cung Trần vẫn lạnh nhạt như trước, nghiêng khuôn mặt sang một bện, xem nhẹ cơn tức giận của nữ vương.
"Hừ, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, người đâu, mang ả tiện nhân Yêu Nguyệt lên đây cho ta." Nữ vương nổi giận gầm lên một tiếng, phòng trong xuất hiện hai nữ tử mặc y phục màu trắng.
Thấy thế, hai người Quân Mặc Hiên chui vào rừng rậm ở bên cạch, một lúc sau, nữ tử mặc y phục màu trắng áp giải một nữ tử chật vật xuất hiện, ở trên cơ thể chỗ nào cũng có viết thương, nhưng khuôn mặt rất giống với khuôn mặt của Nam Cung Trần này làm cho Dạ Hi phải nhíu mày.
Là nàng? Nàng từng nhìn thấy bức họa của nữ nhân này ở trong thư phòng của Nam Cung Trấn, nàng là mẫu thân của Nam Cung Trần, không ngờ, nàng thế nhưng lại là người của Tỏa Thược quốc.
Chẳng lẽ, Nam Cung Trấn cũng bị bắt đến đây?
Hai người chờ một lát, rồi trở lại chỗ cũ tiếp tục nghe trộm, nội dung đại khái chính là năm đó Yêu Nguyệt không có cách nào khác đàng vứt bỏ Nam Cung Trần, nhưng làm cho hắn không biết nói gì là, nguyền rủa của Thiên Linh thế nhưng là do một tay Yêu Nguyệt tạo ra.
Bệnh của Nam Cung Trần cũng không phải bị nguyền rủa hay là gì, mà là bị người ta hạ cổ độc.
Mỗi người ở Tỏa Thược quốc đều trúng cổ độc, nhưng mà loại độc này chỉ có tác dụng với nam tử mà thôi. Cái này cũng là vì tránh một số nữ tử sau khi sinh ra nam hài lại không đành lòng giết hắn. Thế nên trong cơ thể của nữ nhân, có mang theo cổ độc, không có thuốc nào chữa được.
Nam Cung Trần có thể sống sót, tất cả đều nhờ Yêu Nguyệt cứu chữa.
Nghe đến đó, Quân Mặc Hiên đã rất khó chịu, hóa ra bọn hắn phải khốn đốn như vậy đều là do Yêu Nguyệt làm, nghe nói nữ nhân đến từ dị thế có thể cứu được Trần nhi, thế nên nàng đã bịa một lời nói dối như vậy.
Nói vậy, Nam Cung Chấn chỉ có một người kế thừa là Nam Cung Trần cũng là do Yêu Nguyệt làm chứ gì. Vì nhi tử của mình, mà làm ra nhiều chuyện như vậy, Yêu Nguyệt quả thực là vĩ đại.
Nhưng, chuyện này liên quan đến Hi nhi của hắn, thì không thể bỏ qua. Vốn có ý định cứu Nam Cung Trần, nhưng mà bây giờ, hắn không muốn cứu nữa. Huống chi, người đó còn là tình địch của hắn, kiên quyết không cứu.
Nghĩ vậy, Quân Mặc Hiên lôi kéo Dạ Hi rời đi, chỉ là vừa mới bước ra được nửa bước, trong phòng lại truyền đến âm thanh.
"Bích tâm, ta van cầu ngươi, ngươi thả Trần nhi, ngươi không nếu muốn biết Tàng Bảo Đồ ở nơi nào sao? Chỉ cần ngươi thả Trần nhi, ta cho ngươi Tàng Bảo Đồ."
Chờ chút Tàng Bảo Đồ, quân Mặc Hiên nguyên bản rời đi Cước Bộ đột nhiên dừng lại, lẽ nào chìa khoá Quốc Hữu Tàng Bảo Đồ Toái Phiến. Xem ra Nam Cung Trần hai mẹ con phải cứu.
lập tức hướng đêm Hi nháy mắt, hai người từ cửa sổ lui vào trong phòng cứu Nam Cung Trần hai mẹ con. Bởi hai người Tốc Độ rất nhanh, Bích tâm căn bản không phản ứng kịp, Nam Cung Trần cùng Yêu Nguyệt liền không gặp bóng dáng.
Đi tới ngoài cung, đêm Hi hai người đem Nam Cung Trần hai mẹ con buông.
"Ngươi biết Tàng Bảo Đồ Toái Phiến?" đêm Hi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nàng không có bao nhiêu thời gian. Gần nhất Tiểu Tư Mặc càng ngày càng thích ngủ. Có đôi khi một ngủ đúng vậy một ngày một đêm.
"Các ngươi là?" Yêu Nguyệt nghi hoặc nhìn hai người.
"Ngươi không cần biết, " đêm Hi lạnh lùng nói. Đối với cái này hai mẹ con, hắn không có hảo cảm, đối với Nam Cung Trần, nàng càng là không có hảo cảm.
" biết liền Cho bọn hắn đi, " Nam Cung Trần yên lặng lên tiếng nói, phát sinh nhiều chuyện như vậy, Hi nhi nhất định rất đáng ghét hắn, hôm nay hắn đều chết nhanh, càng cái gì tốt nói.
Cho nàng Tàng Bảo Đồ Toái Phiến, coi như là giúp nàng đi.
"Trần nhi, ngươi biết bọn hắn?" Yêu Nguyệt ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Nam Cung Trần.
"ừ, " Nam Cung Trần cũng không có nói cho Yêu Nguyệt đêm Hi là Dị Giới con gái, hắn không muốn đang vì chuyện này, mà thương tổn đêm Hi. Để hắn mang theo Cổ Độc chết đi.
Yêu Nguyệt không nói gì, mang theo đêm Hi hai người tới hoàng cung biệt viện, Tàng Bảo Đồ Toái Phiến bị nàng giấu ở biệt viện một cái đại thụ I a. rất lợi hại hiển nhiên, cũng rất an toàn.
Lấy đi Tàng Bảo Đồ Toái Phiến, đêm Hi hai người Khoái Tốc cùng Hoa Hồ Điệp đám người hiệp, dự định ly khai chìa khoá quốc. Giữa lúc mấy người ly khai lúc, Nam Cung Trần đến.
Chỉ là một buổi tối, Nam Cung Trần trên mặt Bệnh trạng liền tiêu thất. Không biết trong lúc xảy ra chuyện gì, chỉ thấy hắn con mắt sưng đỏ, đoán chừng là Yêu Nguyệt nghĩ biện pháp cứu hắn đi.
"Ta mang bọn ngươi ly khai, " Nam Cung Trần lạnh nhạt nói rằng. Trong giọng nói giọng mũi đậm, hiện lên hắn ngày hôm qua qua cũng không tốt.
"Không cần!" Quân Mặc Hiên cự tuyệt, đầu hắn vừa không có bị kẹt cửa quá, Sẽ đồng ý Một cái Tình địch theo, đó không phải là cho mình ngột ngạt sao?
"nói lời chia tay nói xong quá sớm, nghĩ đến khiến chìa khoá nước người vĩnh viễn ngốc tại chỗ này, phải để cho ta dẫn đường, nổ hư tất cả thông đạo, " Nam Cung Trần lạnh nhạt nói rằng.
Mẫu thân trước khi lâm chung, cho hắn một bản địa đồ, ghi chép chìa khoá quốc cùng Ngoại Giới trao đổi sở hữu thông đạo.
Quân Mặc Hiên nhíu, rơi vào trong trầm tư, chìa khoá nước Vu Thuật quá lợi hại, là Trung Nguyên an toàn, phong tỏa tất cả thông đạo là biện pháp an toàn nhất. Chỉ là khiến Nam Cung Trần đồng hành, hắn có một vạn cái không muốn a.
"Khiến hắn theo đi, " đêm Hi lên tiếng nói.
Đêm Hi lên tiếng, những người khác cũng không dám nói gì, Nam Cung Trần đi theo đám bọn hắn trở lại. Trong lúc, Bọn Họ đem tất cả thông đạo nổ hư.
Mất tích đàn ông tìm được, lại ngoài ý muốn đến, hai khối Tàng Bảo Đồ, đến tận đây, Thiên Linh tính toán là chân chính thu phục, Thiên Thần nhảy lên trở thành quốc gia mạnh nhất đại lục Long Đằng. Mặc dù Nam Cung Trần có tiếc hận, nhưng cũng biết tất cả đều là do phụ hoàng gieo gió gặt bão, hẵn cũng chỉ có thể chấp nhận, cũng không ghi hận Dạ Hi và Quân Mặc Hiên.
Sau khi xử lý xong hết tất cả, đoàn người lên đường trở lại Thiên Thân, chỉ là trong lúc trở về Thiên Thần, lại xảy ra một chuyện lớn, Tiểu Tư Mặc ngủ say không bình thường.
"Mặc, xảy ra chuyện gì?" Nhìn Tiểu Tư Mặc suy yếu nằm trong xe ngựa, viền mắt Dạ Hi ửng đỏ.
Quân Mặc Hiên nhíu mày, hắn cũng không biết, theo lý thuyết, Tiểu Tư Mặc sẽ không rơi vào trạng tháy ngủ say nhanh như vậy! Không còn cách nào khác, Quân Mặc Hiên không thể làm gì khác hơn là phái người đi mời sư phụ Thương Duyên đến.
Nghe nói Tiểu Tư Mặc gặp chuyện không may, Thương Duyên cũng không có chậm trễ, vội vội vàng vàng đi đến.
Lúc này, trong hoàng cung Thiên Thần, mọi người sốt ruột giống như kiến bò trên chảo nóng vậy, lúc Thương Duyên tới, lập tức bắt mạch cho Quân Tư Mặc.
"Sư phó, sư phó." Quân Mặc Hiên hỏi dò.
Thương Duyên thở dài một hơi, nói: "Nhanh chóng tìm đủ các mảnh bản đồ kho báu đi, Tiểu Tư Mặc không thể trì hoãn nữa."
"Chúng ta mới chỉ có bốn mảnh bản đồ kho báu, còn lại hai mảnh, không biết đang ở đâu? Làm sao bây giờ?" đêm Hi vội vàng nói. Tàng Bảo Đồ Toái Phiến đều là cơ duyên xảo hợp lấy được.
Hiện tại có muốn tìm thì thực sự cũng không biết đi nơi nào để tìm nữa.
"Tuyết Dung cùng Tề Quốc đều có một mảnh, không biết các ngươi đã tìm chưa." Thương Duyên lên tiếng nói. Bốn quốc gia ở đại lục Long Đằng đều có một mảnh, còn lại hai mảnh kia thì không rõ tung tích, quả thực rất khó tìm.
"Người nói Tuyết Dung cùng Tề Quốc đều giữ một mảnh?" Dạ Hi kích động nói, đã biết ở nơi nào thì dễ hơn rồi.
"Tuyết Dung cùng Tề Quốc, bọn họ sẽ cam tâm tình nguyện đưa ra bản đồ kho báu sao?" Hoa Hồ Điệp nghi hoặc lên tiếng, bọn họ từng tiếp xúc với người của Tuyết Dung cùng Tề Quốc, tuyệt đối không phải là loại người hiền lành gì, không thể nào vô duyên vô cớ đưa ra bản đồ kho báu.
"Tự ta có biện pháp làm cho bọn họ phải đưa ra mảnh bản đồ kho báu." Khóe miệng Dạ Hi nhếch lên một nụ cười tự tin, trước đây nàng cho hai người Vân Thanh Phong trà trộn vào Tuyết Dung quốc không chế kinh tế của bọn họ, không ngờ hôm nay lại được dùng đến.
Lập tức, Dạ Hi nhỏ giọng phân phó vài câu cho hai người, hai người liếc nhìn nhau, kích động chạy đi làm việc.
"Mặc, cho người đi đưa thiếp mời đến Tuyết Dung cùng Tề Quốc, trong vòng một tuần lễ, phải giao bản đồ kho báu ra, nếu không diệt quốc." Dạ Hi lạnh lùng nói. Một tuần cũng đủ, phá đổ kinh tế của hai nước, lững đoạn gạo và cung ứng muốn. Không sợ bọn họ không đầu hàng.
Quả nhiên, không đến một tuần lễ, thái tử của hai nước Tuyết Dung và Tề Quốc ngoan ngoãn mang bản đồ kho báu đến. Thực ra, không đưa cũng không thể, Thiên Thần đã không còn là Thiên Thần trước kia nữa.
Có thể tiêu diệt được một quốc gia tồn tại giống thần như Thiên Linh, Tuyết Dung và Tề Quốc thì có đáng là gì chứ?
Sau khi thu thập đủ sau mảnh bản đồ kho báu, Dạ Hi nhanh chóng tìm được nơi đó, Thương Diên từng nói, nơi này là Thương gia thôn, là cố hương của Thương Diên. Vì vậy, mọi người người quyết định ngày hôm sau xuất phát đi đến Thương gia Thôn.
Thương gia Thôn nằm ở trong Thiên Thần, không xa, phi ngựa không ngừng suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng đoàn người cũng đến Thương gia thôn. Vì có Thương Duyên, bọn họ nhanh chóng tìm ra được nơi mà bản đồ kho báu chỉ.
Rất bí mật, nếu như không phải có chỉ dẫn của bản đồ kho báu, lại có Thương Duyên dẫn đường, bọn họ sẽ không tìm được, chẳng qua, lúc bọn họ đi tới nơi giấu kho báu, thế nhưng đường đi lại bị cửa đá che lại.
"Hi nhi, lui ra phía sau một ít." Quân Mặc Hiên lên tiếng nói. Sau đó, thúc dục nội lực và thêm một ít lực lượng thần bí có ở trong cơn thể, công kích về phía cửa đá.
Nhưng mà dưới công kích mạnh mẽ như vậy của Quân Mặc Hiên, cửa đá kia thế nhưng lại không hề lay động. Thử liên tiếp vài lần như vậy, vẫn không có biện pháp. Thấy thế, đám người Vân Thanh Phong tiếp thêm nội lực cho Quân Mặc Hiên, đáng tiếc, nội lực của mấy người cùng ngưng tụ lại vẫn không thể làm cho của đá dịch chuyển như trước.
Dạ Hi chau mày, cửa đá không mở, Tiểu Tư Mặc phải làm sao bây giờ?
"Hoa Hồ Điệp, cầm mấy viên cầu nhỏ màu đen ở trong xe ngữa ra đây." Dạ Hi phân phó nói, nội lực không được, nàng không tin cho nổ cũng không được. Nhưng mà, thực sự vẫn không thể làm nổ được.
Ném cả một túi viên cầu nhỏ màu đen xuống, ngay cả một góc của cửa đá cũng không làm nổ được.
Trong chốc lát, mọi người giống như quả bóng bị xì hơi vậy, không mở ra được, rốt cuộc đây là cửa gì, lại kiên cố như vậy. Nhưng mà, viên cầu nhỏ màu đen cũng có một ít tác dụng.
Thực ra bùn đất ở trên của đá bị nổ mất không ít, cửa đá này có chút lâu năm, mặt ngoài đã bị phủ lên rất nhiều bùn đất, giống như sắp vỡ, bùn đất rời xuống, làm xuất hiện một vòng trong bị lõm xuống ở chính giữa cửa đá.
"Đây là cái gì?" Quân Mặc Hiên tiến lên sờ cái rãnh hình tròn kia, cơ quan, cũng không giống. Để tay lên cũng không có phản ứng gì.
Dạ Hi theo tiến lên, cái rãnh hình tròn này, hình dáng này, kích thước lớn nhỏ này, tại sao lại quen thuộc như vậy chứ? Đúng rồi, là huyết trạc màu hồng ở trên tay nàng.
Mang tâm lý thử xem, Dạ Hi lấy vòng tay ở trên tay xuống, đặt vào khe ranh, không ngờ, cửa đá thế nhưng lại mở ra. Đi vào trong cửa đá là một phòng đá rất trống trải.
Ở giữa là một cái đài hình tròn, cao đến khoảng đầu gối người, chỉ là con quái vật khổng lồ ở trên đài này thực sự làm cho bọn họ kinh hãi một phen.
Chỉ thấy một người có nửa người trên là con người, nửa người dưới là rồng, như vậy, đây chắc là đuôi rồng rồi, phía trên phủ kín một lớp vảy màu vàng róng, khác hẳn với Hắc giao nhìn thấy lần trước.
Dạ Hi chắc chắn đây mới thật sự là rồng.
Nghe tiếng bước chân, người nọ ngẩng đầu lên, sợi tóc rũ xuống lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ.
Nàng là! Quân Mặc Hiên kích động nhìn người ở trên đài, đều hơn hai mươi năm, người mà hắn ngày nhớ đêm mong thế nhưng lại ở nơi này. Thân thể không không chế được mà run rẩy, kích động hô lên thành tiếng.
"Mẫu hậu..."
Một tiếng này chất chứa bao nhiêu tang thương, hai mươi năm giả vờ ngu ngốc chua xót trong lòng, tất cả đều là vì mẫu hậu của hắn.
"Ngươi là..." Giọng nói của nữ nhân có chút khàn khàn, chắc là do lâu lắm rồi không có mở miệng nói chuyện mới vậy.
"Ta là Mặc nhi." Quân Mặc Hiên kích động nói. Mặc dù đã sớm phát hiện mẫu thân của mình khác với người bình thường, chỉ là không ngờ rằng nàng thế nhưng lại là nửa người nửa rồng.
Vậy hắn có thể hiểu được lực lượng quỷ dị ở trên người của hắn rồi.
"Ngươi là Mặc nhi, thật là Mặc nhi... nhi tử của ta!" Nữ tử kích động nói, nàng bị nhốt ở chỗ này hai mươi năm, đều hơn hai mươi năm, cuối cùng cũng gặp lại được nhi tử của mình.
Quân Mặc Hiên tiến lên ôm lấy mẫu thân của mình, sau khi khôi phục lại tâm tình, mới mở miệng nói: "Mẫu Hậu, chuyện gì đã xảy ra? Nửa người dưới của ngươi tại sao lại..."
Nữ tử nở nụ cười thê mỹ (*), chậm rãi lên tiếng nói: "Mẫu Hậu vốn chính là nừa người nửa rồng, bởi vì ngoại tổ mẫu của con là công chúa của long tộc, sau khi quen biết ngoại công của con, đã sinh ra mẫu hậu. Bởi vì là nửa người nửa rồng, nên ở thế giới của mẫu hậu, thì không có cách nào tồn tại. Nhân tộc xem mẫu hậu là yêu vật, còn Long tộc thì coi ta là quái vật.
(*) thê mỹ: thê lương, mỹ lệ
Ngoại tổ mẫu của con vì bảo vệ cho mẫu hậu, mới đưa mẫu hậu đến đại lục Long Đằng, lúc đầu, có Long Linh châu che chơi, mẫu hậu có thể duy trì hình người, nhưng ngày vui ngắn ngủi chẳng đầy gang, cuối cùng mẫu hậu bị bọn họ tìm được. Cướp đi long linh châu, nhột mẫu hậu ở chỗ này."
...
Nàng nói rất nhiều, dường như muốn nói hết tất cả để bù cho hai mươi năm không được nói. Dạ Hi thực sự không chờ nổi nữa, không thể làm gì khác hơn là lên tiếng hỏi: "Mạo muội cắt ngang lời nói của ngài, con là thê tử của Quân Mặc Hiên, là nhi tức của ngài, nhi tử của con cũng chính là ngoại tôn của người hiện đang hôn mê bất tỉnh, con nghĩ có liên quan đến người, có thể nhìn xem cho nhi tử của ta trước được không, sau đó hai người lại ôn chuyện..."
"Con nói cái gì? Mẫu hậu còn có một ngoại tôn sao?" Nữ tử hết sức kích động.
Quân Mặc Hiên gật đầu, phất tay, ý bảo Vân Thanh Phong ôm Tiểu Tư Mặc tới, đi đến bên cạnh đài, nữ tử đặt tay lên bắt mạch choTiểu Tư Mặc.
Một lúc lâu sau, vẻ mặt thay đổi. Hắn…. Không, không thể nào, làm sao như vậy được? Cái này cũng qua được mấy đời rồi, làm sao có thể di truyền đến người của hắn được. Giống như không tin, nữ tử nắm tay Quân Mặc Hiên chăm chú bắt mạch.
Cũng không lâu lắm, nữ tử cười to lên: "Ha ha ha... Không ngờ, Long tộc vẫn luôn truy tìm huyết thống thuần chủng, huyết mạch của Kim Long cao quý nhất long tộc thế nhưng là nhi tử và ngoại tôn của nàng, quả thật là ông trời luôn trêu người."
Nhìn nữ tử lẩm bẩm như phát điên, Dạ Hi lo lắng xuông, cái gì mà huyết mạch thuẩn chủng, nàng không quan tân, nàng chỉ muốn biết cuối cùng nhi tử của nàng có nguy hiểm gì hay không.
"Mẫu hậu, Tiểu Tư Mặc không có nguy hiểm chứ?" Dạ Hi hỏi dò.
"Không có nguy hiểm, bởi vì hắn có huyết mạch của long tộc, thời gian trưởng thành tương đối dài, năm tuổi cũng chỉ là thời kỳ còn nhỏ mà thôi, thế nên ngủ nhiều một chút lầ chuyện rất bình thường."
Nghe được đáp án này, Dạ Hi không biết nên cười hay nên khóc nữa, có suy nghĩ nát óc nàng cũng không ngờ rằng kết quả lại như vậy.
"Tuy nhiên, vì phát triển của các con, mẫu hậu nghĩ các con hãy đến đại lục Huy Đằng, là thế giới ở phía đối diện, nhi tức, chắc con cũng đoán được, con không phải là người bình thường..." Nữ tử tốt bụng đề nghị.
Lại bị Dạ Hi từ chối, nàng không yêu cầu gì cao, chỉ muốn được ở bên trượng phu và nhi tử, không muốn đi mạo hiểm nữa, đợi đến khi bọn họ chơi chán ở mảnh đại lục này rồi tính tiếp.
Thấy Dạ Hi từ chối, nữ tử cũng không tiện nói gì. Ngược lại, bọn họ muốn đi lúc nào cũng được. Có nhi tử và ngoại tôn là hai người có huyết mạch thuần chủng của long tộc. Còn sợ gì không mở được cách cửa dẫn đến đại lục Huy Đằng sao?
Tìm được nguyên nhân Tiểu Tư Mặc thích ngủ, mấy người lại trở về đại lục Long Đằng, về phần chuyện mẫu hậu của Mặc là nửa người nửa rộng, dưới sự hướng dẫn của mẫu hậu và sự trợ giúp của lực lượng thần bí này của Quân Mặc Hiên, tất nhiên chuyện khôi phục lại hình người rất dễ dàng.
Cứ như vậy, cỏ mọc én bay (*), thoáng cái đã qua nửa năm sau.
(*) cỏ mọc én bay: (nguyên văn là thảo trường oanh phi 草长莺飞) chỉ thời gian trôi qua nhanh chóng
Quân Mặc Hiên trở lại Thiên Thần, đã suất binh diệt Tề Quốc, thống nhất đại lục Long Đằng, thời gian buồn chán, thường tìm chuyện gì đó để vận động.
Hai phụ tử lại trình diễn vở kịch cướp người.
Ngày nào đó, ở trong Long Duyên cung, Dạ Hi và Quân Mặc Hiên cởi hết y phục nằm ở trên giường: "Hi nhi, sinh cho ta một nữ nhi nhé?" Quân Mặc Hiên đầu tựa vào cổ Dạ Hi cổ, rù rì nói.
"Được..." Dạ Hi dịu dàng nói, giọng nói kia quả thực là có thể bóp ra nước.
Trong mắt Quân Mặc Hiên vui vẻ, ngẩng đầu, từ từ tiến lại gần môi hồng của Dạ Hi. Nhưng mà, khi hắn sắp chạp phải chỗ mềm mại, bỗng nhiên sắc mặt đen thui. Nhanh chóng kéo chăn ở bên cạnh bọc lấy Dạ Hi thật chặt.
Cánh tay giơ lên, bình phong ở cách đó không xa bị vỡ vụ, Quân Tư Mặc và Tiểu Bạch lăn ra.
"Mẫu thân, con biết quấy rối hai người tạo người là không đúng, thế nhưng là một phần tử trong gia đình, con phải cho mọi người biết lập trường của con." Quân Tư Mặc thản nhiên nói, không hề có một chút xấu hổ sau khi bị phát hiện.
Nét mặt Quân Mặc Hiên đanh lại, vẻ mặt hứng thú nhìn hắn, nếu lần này tiểu tử kia không nói ra vế sau, hắn không trừng phạt nó không được.
Tiểu Tư Mặc bỗng nhiên nuốt một ngụm nước miếng, nói: "Hai người tạo người con không có ý kiến, thế nhưng tốt nhất nên tạo ra muội muội."
"Vì sao...." Dạ Hi không hiểu rõ hỏi.
"Còn vì sao nữa? Sinh muội muội ra thì thương yêu, sinh đệ đệ ra, thì bóp chết đi." Tiểu Tư Mặc làm một động tác giết. Hừ, có một phụ thân bá đạo rồi, chẳng lẽ còn nhiều thêm một đệ đệ đến để đoạt mẫu thân với mình nữa sao?
Đừng hòng!
Sinh muội muội cũng không giống với, sinh muội muội ra chỉ có giành phụ thân, có người quấn quit lấy phụ thân đáng ghét, thì sẽ không có người tranh mẫu thân với hắn nữa. Đúng, khác giới thì hút nhau, hắn biết mà?
Nếu không, vì sao hắn hại thích mẫu thân như thế, lại ghét phụ thân như vậy, đây cũng là có nguyên nhân.
Đồng thời, khóe miệng Dạ Hi giật giật, vẻ mặt không nói gì nhìn nhi tử nhà mình, chuyện sinh nữ nhi hay không nàng có thể kiểm soát được hay sao?
"Con còn ở đây quấy rồi chuyện tốt của lão tử, lão tử bóp chết con." Quân Mặc Hiên tức giận nói.
Quân Tư Mặc co rụt cổ lại, bay lên lưng của Bạch hổ, quả quyết chạy đi, phụ thân thật đáng ghét, nhìn đi, chỉ biết bắt nạt tiểu hài tử.
Hắn quyết định, bỏ nhà ra đi, đi tìm đại lục Huy Đằng mà bà ngoại nói.
Không có Quân Tư Mặc đáng ghét, bên trong tẩm cung lại vang lên tiếng kêu xấu hổ của hai người lần nữa.... Vẫn kéo dài mãi.
(Hoàn)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook