Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi
Chương 83: Trận pháp quỷ di

Editor: Minh

"Vân Thanh Phong, ngươi nhất định phải chết." Hoa Hồ Điệp tức giận rít gào, cổ tình, hắn thế nhưng lại bị trúng cổ tình nên mới thích Mông Ngữ, ông trời của ta ơi, thế giới này điên thật rồi, tất cả đều điên hết rồi.

"Lão Hoa, bình tĩnh, bình tĩnh, chuyện này không phải lỗi của ta" Vân Thanh Phong rất muốn nói đây là lỗi của Quân Mặc Hiên, nhưng nhìn thấy ánh mắt uy hiếp của Quân Mặc Hiên, hắn thực sự không dám nói ra.

Hoa Hồ Điệp làm sao có thể bình tĩnh nghe Vân Thanh Phong giải thích, bước nhanh về phía trước, cho Vân Thanh Phong một trận quyền đấm cước đá.

Bên này, lúc A Tháp Na trở lại, nữ tử mặc y phục màu đen thần bí kia đã sớm chờ ở đó. Thấy A Tháp Na xuất hiện, nàng tiến lên tát một cái.

"Ngu xuẩn, một chút chuyện như vậy mà cũng làm không xong." Nữ tử mặc y phục màu đen tức giận.

"Ngươi dựa vào cái gì mà đánh ta." A Tháp Na không phục, muốn ra tay đánh lại nhưng mà nàng lại không biết võ công, lúc vừa mới đưa tay ra đã bị nữ tử mặc y phục mà đen túm lại.

"Dựa vào cái gì, chỉ dựa vào việc ngươi làm lãng phí cổ độc của ta, ngươi biết chưa? Cũng bởi vì kẻ ngu ngốc là ngươi, Quân Mặc Hiên không những không ăn vào cổ độc, mà còn sinh lòng đề phòng đối với ngươi, muốn đến gần bọn họ hơn là chuyện không thể nào." Nữ tử mặc y phục màu đen tức giận, tại sao nàng có thể ngu xuẩn đến vậy, thế nhưng lại tin tưởng vào đồ ngu ngốc A Tháp Na này sẽ thành công.

Không ăn phải cổ độc, làm sao có thể? "Không có khả năng, rõ ràng ta đã đánh tráo với thuốc cảm mạo rồi." A Tháp Na biện giải.

Nữ tử mặc y phục màu đen không nói gì, biết A Tháp Na ngu xuẩn, nhưng không ngờ nàng không những ngu xuẩn mà còn ngu xuẩn đến mức ngay cả người nào bị bệnh cũng không thèm tra cho rõ. "Ngu xuẩn, người bị bệnh là Hoa Hồ Điệp." Nữ tử mặc y phục màu đen tức giận, tiếng đến bóp cổ A Tháp Na tiếp tục nói: "Ta mặc kệ người dùng biện pháp gì, tóm lại là ta muốn ngươi phải đưa bọn họ đến chỗ này."

Nữ tử mặc y phục màu đen lấy ra một tấm bản đồ, ngón tay chỉ vào một vị trí ở trên đó.

"Dạ... Dạ Hi là ai?" A Tháp Na chật vật nói. Bởi vì đám người Dạ Hi dùng tên giả, thế nên nàng cũng không biết tên thật của bọn họ là gì.

Nữ tử mặc y phục màu đen cực độ không nói gì, "Dạ Hi chính là những người mà các ngươi nói đó, đường đường là Hoàng hậu của Thiên Thần mà ngươi cũng không biết, thế nào, chẳng lẽ ngươi cho rằng mấy người kia đều là hạng người vô danh tiểu tốt sao?"

A Tháp Na kinh hãi trong lòng, hoàng hậu, nàng ta thế nhưng lại là mẫu nghi của một quốc, vậy tướng công của nàng chẳng phải là hoàng đến sao. A Tháp Na hối hận trong lòng, nếu biết trước bọn họ có thân phận như vậy, nàng cũng sẽ không chọc vào. Một chút chỗ tốt cũng không có đã vậy còn dính vào nữ nhân ngoan độc này.

"Nói, cuối cùng có biện pháp nào không, nếu không có, vậy thì đi chết đi." Nữ tử mặc y phục màu đen lạnh lùng nói, tăng thêm sức lực trong tay, dường như chỉ cần A Tháp Na nói một từ ‘không’, nàng sẽ bóp chếp A Tháp Na.

"Có... Có biện pháp, tộc  Ngõa Nạp có một bảo vật trấn tộc, chỉ cần lừa bọn họ là ở đó có bảo vật trấn tộc, chắc chắn bọn họ sẽ đến." A Tháp Na vội vàng nói, vì mạng sống, nàng cũng chỉ có thể làm như thế.

May mà, nàng nghe được Dạ Hi muốn bảo vật trấn tộc đó, có lẽ, mảnh bản đồ kho báu này có tác dụng lớn đối với bọn họ.

"Ái chà, không nhìn ra, cái chỗ thâm sơn cùng cốc này của các ngươi còn có bảo vật trấn tộc đấy." Nữ tử mặc y phục màu đen trêu ghẹo nói, bảo vật trấn tộc, nàng cũng có hứng thú.

"Đúng vậy, là một mảnh nhỏ của tấm bản đồ kho báu." A Tháp Na tự hào nói, cũng bởi vì mảnh bản đồ kho báu này, tộc Ngõa Nạp của bọn họ mới trở thành một bộ lạc lớn nhất ở trong mảnh sa mạc này.

Mảnh bản đồ kho báu, đó chẳng phải là thứ mà chủ nhân muốn sao? Nữ tử mặc y phục màu đen rơi vào trầm tư, dường như đang suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể lấy được bản đồ kho báu. Một lúc sau, giống như nghĩ đến điều gì, nàng buông tay ra nói: "Sau khi ngươi dẫn bọn họ đến chỗ này thì mang theo mảnh bản đồ đến gặp ta, nếu không ta sẽ giết cả nhà ngươi..."

Nói xong, nữ tử mặc y phục màu đen nhảy qua cửa sổ rời đi. Ngây ngốc một lúc lâu, A Tháp Na mới hồi phục lại tinh thần, nghĩ mà sợ, đưa tay vỗ ngực một cái, may mắn, mạng nhỏ vẫn còn.

Tuy nhiên câu nói của nữ tử mặc y phục màu đen vẫn vang vọng trong đầu nàng như trước, bảo vật trấn tộc, bảo vật trấn tộc, đúng rồi, đi tìm phụ thân, không được, nếu đi tìm phụ thân, chắc chắn phụ thân sẽ không đưa mảnh bản đồ kho báo cho nàng, nếu như phụ thân phát hiện mình làm chuyện ngu xuẩn, nói không chừng sẽ đánh chết nàng.

Có rồi, nàng có thể làm cách này. Thế là, suốt đêm A Tháp Na đi ra ngoài bố trí hết mọi thứ.

Sáng sớm hôm sau, ở nơi xa có một luồng khói xanh hình rồng bay thẳng lên trời, làm cho người trong tộc Ngõa Nạp chú ý. Tất nhiên cũng sẽ làm cho đám người Quân Mặc Hiên chú.

Không biết là người nào làm, người đầu tiên truyền ra lời đồn: Bảo tàng hiện thế, ngay sau đó một truyền mười, mười truyền một trăm, truyền đến tai của đám người Quân Mặc Hiên,vị trí cất giữ bảo bối chính là chỗ bốc lên khói xanh ở đằng.

Lập tức, mấy người chuẩn bị đi đến đó kiểm tra, nơi có khói xanh cũng cách nơi này không xa.

Hai canh giờ sau, phu thê Dạ Hi cùng với Vân Thanh Phong và Hoa Hồ Điệp, một hàng bốn người chạy đến đó thì phát hiện chẳng có gì cả, chỉ là một mảnh cát vàng."Mặc lão đại, chúng ta bị lừa rồi."

Quân Mặc Hiên nhíu mày nhưng cũng không có tức giận gì, dù sao chỉ là lời đồn, cũng không có tin tức chính xác nói bảo vật ở chỗ này.

Bốn người như có suy nghĩ nhìn về nơi có khói xanh bốc lên, là một cái bếp lò dùng cát vàng chất đống lên, bên trong có một ít khúc cây bị đốt cháy.

Đột nhiên, ánh mắt sắc bén của Dạ Hi phát hiện bên dưới mảnh gỗ có thứ gì đó. Lập tức, tiến lên một bước, dùng cây gậy đào vụn gỗ lên, một bao trẳng nhỏ bị bùn đất vùi lập, chỉ để lộ một góc bao. Nếu không nhìn kỹ là sẽ không thể phát hiện ra.

Mở bao bố ra, bên trong không gì cả, thế nhưng trên cái bao màu trăng có viết mấy chữ to.

Hải Thị Thận Lâu (*)? Đây là ý gì, lẽ nào bảo tàng ở trong Hải Thị Thận Lâu? Trong lúc Dạ Hi nghi hoặc, thì phát hiện ở giữa không trung xuất hiện một cánh rừng.

(*) Hải Thị Thận Lâu:

"Hi nhi, bảo vật trấn tộc của tộc Ngõa Nạp có thể ở nơi này hay không?" Quân Mặc Hiên nghi hoặc lên tiếng.

"Làm sao có thể, đó là Hải Thị Thận Lâu, là một thứ hư ảo, vốn không thể đi vào có được không?" Dạ Hi vừa cười vừa nói, chỉ là nàng còn chưa có nói xong.

Chỉ là nàng còn chưa có nói xong, bên trong vùng rừng rậm kia đột nhiên chiếu xuống một luồng ánh sáng mặt trời, giống như một lối đi.

Bốn người, ngươi xem ta, ta xem ngươi, chẳng lẽ thực sự ở bên trong. Quân Mặc Hiên tiến lên thăm dò thử, đứng ở chỗ chùm tia sáng, sau đó bóng dáng dần dần mờ ảo, kết giới lệch sang vị trí khác, Quân Mặc Hiên biến mất.

Chết tiệt, Dạ Hi chửi thầm một tiếng, cũng theo sau, đồng thời, Vân Thanh Phong cùng Hoa Hồ Điệp cũng đi vào.

Chờ đến khi bốn người đều biến mất, rừng rậm cũng biến mất theo. Lúc này, A Tháp Na vẫn chốn ở một chỗ kín đáo đi ra, trong tay cẩm một tảng đá kỳ quái.

"Đừng trách ta, ta cũng chỉ là vì muốn giữ mạng mà thôi." A Tháp Na cúi người về phía rừng rậm.

Sau khi đi vào Hải Thị Thận Lâu, bốn người bị đưa tới một chỗ trong rừng rậm. Cây cối nơi này rất tươi tốt, khói trắng lượn lờ xung quanh, thoạt nhìn rất giống tiến cảnh ở nhân gian.

Nhưng mà đây thực sự là tiên cảnh sao? Dạ Hi cười nhạt, đây là một loại chướng khí làm cho thần trí của con người trở nên mơ hồ, chẳng phải loại chướng khí này chỉ có ở trong rừng rậm thật sự thôi sao? Vì sao ở trong thế giới hư ảo này cũng gặp phải?

"Mọi người cẩn thận, khí thể này có độc." Hoa Hồ Điệp hô lớn, vẻ mặt nghiêm túc móc ra mấy cái viên thuốc đưa cho đám người Dạ Hi. Loại khí thể này là do một loại thực vật tên là Linh Lan gây ra, thường hay giấu ở trong các bụi cỏ, hoa màu trắng có mùi thơm thoang thoảng, trộn lẫn với chướng khí ở nơi này sẽ làm cho con người cảm thấy choáng váng đầu óc, buồn bực trong lòng, tâm trạng khó chịu. Nghiệm trọng nhất là có thể gây nguy hiểm đến tính mạng.

Mấy người không do dự nuốt xuống viên thuốc, chỉ là trong lòng càng thêm nghi hoặc, đây rốt cuộc là địa phương nào.

Đi qua rừng rậm đầy chướng khí, Dạ Hi cẩn trọng đi về phía trước. Hoàn cảnh của nơi này luôn làm cho Dạ Hi có một loại ảo giác, tất cả đều là hư ảo, mà sự thật lại nói tất cả ở nơi này đều chân thực đến mức không thể chân thực hơn nữa.

Cây cối là thật, cỏ dại cũng là thật, ngoải không có động vật ra, những thứ khác cũng không khác rừng rậm thật sự một chút nào.

"Mặc, chàng nghe nói qua về nơi này sao?" Dạ Hi nghi hoặc lên tiếng.

"Không có, tuy nhiên nàng không cảm thấy thứ này có chút giống trận pháp ở Thiên Linh quốc sao??" Quân Mặc Hiên nhíu mày, tình huống tượng tự hắn đã từng gặp, chỉ là đã gặp qua ở nơi nào chứ? Trong chốc lát, hắn nghĩ không ra.

Thật sao? Nhưng mà tại sao nàng lại có cảm giác không giống chứ?

"Tiểu Hi nhi không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy, chúng ta vẫn nên nghĩ cách đi ra ngoài thì hơn, ta cứ có cảm giác, dường như chúng ta trúng phải gian kế của người khác." Vẻ mặt Vân Thanh Phong nghiêm túc nói.

Từ cổ tình rồi đến khói xanh hình rồng, rồi lại đến mảnh rừng rậm lộn xộn này, Vân Thanh Phong cảm thấy bọn họ đang bị đùa giỡn.

Làm sao Dạ Hi lại không biết ở trong này có cổ quái chứ? Nhưng mà, nếu đã đến đây rồi, bọn họ không có ý định ra về tay không. Hai người Dạ Hi và Quân Mặc Hiên đi phía trước dò đường, hai người Hoa Hồ Điệp cùng Vân Thanh Phong đi theo sát phía sau.

Đột nhiên, một trận gió nhẹ thổi qua, một mùi tanh tưởi được thổi đến từ phía trước, có một chút giống với mùi của xác chết. Trong mơ hồ còn có thể ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt.

Dạ Hi đi lên phía trước kiểm tra, khi nhìn thấy một cái hố to, da đầu Dạ Hi tê dại, trong miệng cảm thấy buồn nôn, vội vàng cùng Quân Mặc Hiên chạy đến một chỗ khác ói lên ói xuống.

Thật là ghê tởm, tại sao có thể có loại vật này chứ!

Vân Thanh Phong hồ nghi nhìn hai người Dạ Hi, phía trước có yêu ma quỷ quái gì sao? Thế nhưng lại có thể làm hai người họ sợ đến như vậy. Lập tức đi về phía trước kiểm tra. Đập vào mi mắt là một cái hố lớn chứa đầy thi thể, nhất thời, cảm giác buồn nôn lan tràn trong miệng. Vân Thanh Phong đẩy Hoa Hồ Điệp ra chạy sang chỗ khác ói lên ói xuống.

Mấy người nôn một lúc lâu, hầu như nôn hết tất cả những gì có trong bụng, mới trở lại trước cái hố to lần nữa.

"Cuối cùng là người nào mà tàn nhẫn như vậy, thế nhưng lại đào một cái hố để chứa đựng thi thể như vậy." Dạ Hi cố gắng nhịn xuống cảm giác buồn nôn, chăm chú nghiên cứu đống thi thể này. Rõ ràng đã bị hư thối rất lâu rồi thế nhưng lại không có hóa thành xương trắng. Thế này là thế nào? Bỗng nhiên, Dạ Hi giống như nghĩ đến điều gì đó.

Những thứ này không chỉ là thi thể, mà còn là thức ăn của cổ trùng. Không tốt, ở gần đây có cổ trùng.

Đồng thời, Quân Mặc Hiên cũng nghĩ đến điều này, lập tức nói với mấy người khác nhanh chóng rời đi, nhưng mà tốc độ của con người làm sao có thể nhanh hơn tốc độ của cổ trùng, chỉ thấy bốn phía, đông nghìn nghịt cổ trùng bò đến vây quanh đám người Dạ Hi.

"Mẹ kiếp, lại là cổ trùng." Vân Thanh Phong chửi thầm một câu.

"Làm sao bây giờ?" Hoa Hồ Điệp lên tiếng hỏi, không có Mông Ngữ ở bên cạnh, bọn họ vốn không có biện pháp đối phó với đám cổ trùng này.

“Một mồi lửa, đốt sạch." Dạ Hi lạnh lùng nói, lập tức thử ngưng tụ tinh thần lực thúc dục dị năng. Dần dần, một quả cầu lửa tỏa ra ánh sáng màu đỏ được hinh thành trong tay.

Quả cầu lửa bị ném lên trời, sau đó hình thành từng cột sáng nhỏ bay về bốn phương tám hướng. Trong nháy mắt, ánh lửa lan tran, kỳ quái là, nhưng con cổ trùng này dường như rất thích ảnh lửa kia, tất cả đều giống như thiêu thân lao đầu vào lửa bò về phía ảnh lửa.

Thấy thế, đám người Dạ hi nhanh chóng rời đi. Nhưng mà đi không được bao lâu, đám người Dạ Hi thế nhưng lại phát hiện có tiếng bước chân, cuối cùng đây là chuyện gì?

Càng ngày càng kỳ quái, càng ngày càng quỷ dị.

Bốn người nhanh chóng ẩn núp, chỉ thấy vài nữ tử mặc y phục màu trắng đi tới với vẻ mặt tức giận. Thỉnh thoảng còn có thể nghe được giọng nói oán giận của mấy người.

"Dựa vào cái gì mà bắt chúng đứng ở địa phương quỷ quái này, rốt cuộc người nọ lai lịch gì, thế nhưng lại bắt bốn tỷ muội chúng ta đi thủ hộ trận pháp cho nàng." Nữ tử nhỏ nhất trong đám người đó bất mãn nói.

"Đúng, đúng, chờ sau khi đại tế ti lên cầm quyền là chúng ta có thể rời khỏi địa phương quỷ quái này rồi." Nữ tử lớn nhất chính là đại tỷ, tâm trí thành thục hơn ba người còn lại rất nhiều.

"Aiz, phiền chết đi được, thật hi vọng có người phá cái trận pháp chết tiệt này, như vậy chúng ta cũng không cần phải ở chỗ này trông coi nữa, luyện người bất tử gì chứ, theo muội thấy, những người bất tử đó cũng không dùng tốt bằng vu thuật của chúng ta." Lại một người nữa bất mãn oán giận.

Luyện chế người bất tử? Núp trong bóng tối vẻ mặt Dạ Hi vô cùng nghi hoặc, lẽ nào những nam nhân mất tích bị các nàng dùng để luyện chế người bất tử? Cuối cùng chuyện gì đã xảy ra.

Chẳng phải những nam nhân bị mất tích đang ở Tỏa Thược quốc (*) sao? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này?

(*) Chỗ này lúc trans ra thì nó ghi là Chu Tước quốc, nhưng mấy chương trước tác giả đều nói là Tỏa Thược quốc nên Nguyệt sửa thành Tỏa Thược quốc cho thống nhất nhé.

Bốn người lại oán giận một lúc, nhưng vì đi xa, nên Dạ Hi cũng không nghe được rõ lắm. Tuy nhiên, nghe được chừng này là quá đủ rồi, chí ít bọn họ biết được đây là nơi nào.

Thì ra đây là một trận pháp, nhưng mà trận pháp này rất kỳ quái, tất cả mọi thứ ở trong này đều là thật. Mặc kệ là Thiên Linh trận pháp hay là những thứ khác, bọn họ đều có chung một điểm, đó là đều lợi dụng vật chết để tạo thành trận pháp, vậy vì sao trận pháp này lại dùng con người để tạo thành chứ?

"Có muốn đi qua đó phá rối không?" Khóe miệng Dạ Hi nhếch lên một nụ cười tà ác, nếu bọn họ muốn có người phá hủy trận pháp này, vậy nàng sẽ rat tay thỏa mãn nguyện vọng nho nhỏ này của bọn họ.

Hai mắt Quân Mặc Hiên tỏa sáng, Hi nhi lại có ý đồ xấu gì.

Dạ Hi cười không nói, chỉ là rút băng ti ra, ôm lấy một gốc cây lớn, mượn lực nhảy lên trên cây, Thúc dục dị năng, trong nháy mắt, rất nhiều quả cầu lửa có ánh sáng màu đó rơi xuống bốn phía.

Quả cầu lửa rơi xuống đất tạo ra tiếng nổ rung trời, nhất thời, ánh lửa lan tràn khắp bốn phía.

Trò quậy phá này của Dạ Hi thành công thu hút sự chú ý của người khác, lúc này, nữ tử mặc y phục màu đen vẫn đang chờ đám người Dạ Hi tự chui đầu vào lưới ở trong sơn động, hai mắt rực lửa nhìn về phía trước.

Chết tiệt, tại sao đường đi lại xảy ra vấn đề, rõ ràng nàng đã tính toán rất kỹ, nơi đặt chân của đám người Dạ Hi là nơi này mà, tại sao lại đổi thành sau núi.

Vì vậy, nữ tử mặc y phục màu đen dẫn theo một đám người bất tử nhanh chóng chạy đến phía sau núi.

Nào ngờ, khi bọn họ chạy tới nơi thế nhưng lại phát hiện đám người Dạ Hi đã sớm rời đi. Nữ tử mặc y phục màu đen kinh hãi, không ổn, bị trúng kế.

Mà lúc này, Dạ Hi đã đi vào trong động, cũng chính là nơi mà nữ tử mặc y phục màu đen mai phục lúc nãy. Tuy nhiên, lúc này, nhưng người bất tử mai phục ở đây đã bỏ chạ.

Không thể không nói, vận khí của bốn người Dạ Hi rất tốt, lúc tiến vào trận pháp, vì bị lệch khỏi quỹ đạo, thế nên tính sai vị trí nên tránh thoát được một kiếp.

Ngay sau đó, lại mắc thêm một lỗi lầm nữa, trực tiếp phá hỏng kế hoạc của nữ tử mặc y phục màu đen.

Một hàng bốn người đi về phía trước, chỉ là sơn động này thực sự lớn hơn bình thường rất nhiều, phòng đá, lối đi bí mật giăng khắp nơi, giống như một mê cung vậy.

Dường như nơi này không có một chút hơi thở của người sống, như vậy lại tương xứng với trận pháp, tuy nhiên, dọc theo đường đi bọn họ phát hiện ra rất nhiều người chết, phân bố ở khắp mọi nơi trong mọi ngóc ngách. Bọn họ có thể cử động, có thể đi, nhưng lại không thể nói chuyện, ngay cả thân thể cũng lạnh như băng.

Tình cảnh như vậy, thật ra thì cũng rất giống cảnh trong phim ma cương thi.

"Lão đại, những người này sẽ không phải là bị ác quỷ nhập vào chứ?" Vẻ mặt Vân Thanh Phong run sợ nói, ông trời ơi, biết thứ hắn sợ nhất chính là mấy thứ này, vậy mà lần này lại xuất hiện nhiều như vậy, chẳng phải muốn hù chết hắn sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương