Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi
-
Chương 4: Cảnh xuân bên hồ
“Ngươi không phải là đối thủ của ta, thừa dịp tâm tình cô nãi nãi ta đang tốt, nhanh chóng biến đi, bằng không ta không cam đoan kết cục của ngươi sẽ tốt hơn so với Liễu Diệu Linh đâu.” Dạ Hi thản nhiên nói. Cả người lộ ra khí vương giả.
Liễu Tông Ngọc không cam lòng, lại không dám ra tay nữa, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi rời đi, chờ, nhục nhã hôm nay ngày khác hắn ta nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần.
“Đứng lại, còn một ngàn lượng bạc nữa, phí xin đánh cũng không thể miễn.” Dạ Hi nhẹ nhàng nhảy lên, tiến tới ngăn Liễu Tông Ngọc lại.
“Ngươi… ” Liễu Tông Ngọc rất không muốn trả tiền, nhưng nhìn tình hình này, hắn ta mà không trả tiền sợ là không đi được, vì thế tâm bất cam tình bất nguyện trả thù lao.
Dạ Hi đương nhiên thu bạc, vẫy vẫy tay với Liễu Tông Ngọc: “Tiểu tử, lần sao nếu muốn bị đánh nhớ rõ tìm bổn vương phi đó, bổn vương phi bớt cho ngươi tám phần trăm.”
Nghe vậy, Liễu Tông Ngọc liền trượt chân thiếu chút nữa ngã sấp xuống, trong lòng oán thầm, hắn không có tự trọng như vậy sao, trả thù lao để cho người khác đánh mình, hắn lại không có bệnh.
Khóe miệng mọi người xung quanh hung hăng run rẩy, nữ nhân này sao có thể vô sỉ như vậy, vì bảo toàn tài sản của bản thân và gia đình, xem ra sau này nên tránh xa tiểu biến thái Dạ Hi này ra.
“Ha ha ha… Thân thủ của Hiên vương phi thật là tốt.” Vân Thanh Phong cười lớn từ trong phòng bao đi tới. Mới đầu hắn còn tưởng rằng Dạ Hi sẽ bị Liễu Tông Ngọc giết chết, hắn cũng đã tính toán xuất thủ cứu giúp. Không nghĩ tới nha đầu kia thế nhưng còn biến thái như vậy.
Dạ Hi đưa mắt nhìn người đi tới, rồi tiếp tục ăn điểm tâm. Đó là người tối qua, hình như là bằng hữu của Quân Mặc Hiên.
“Tiểu Hi nhi, sao nàng lại không thể ý tới ta.” Vân Thanh Phong tự động ngồi xuống bên cạnh Dạ Hi. Đồng thời, bạch y nam tử mang mặt nạ cùng đi với Vân Thanh Phong cũng ngồi xuống theo.
Không thể nào, không phải Tiểu Hi nhi là hoa si sao, vậy tại sao khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn mĩ của hắn, lại không có bất kì phản ứng nào. Chẳng lẽ hắn lớn lên suất như vậy còn không có lực hấp dẫn bằng mấy cái bánh bao trên bàn.
“Ta có quen với ngươi sao?” Dạ Hi ngẩng đầu lạnh lùng nói. Nói xong liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Vân Thanh Phong sờ sờ cái mũi, theo bản năng nhìn về phía nam nhân mang mặt nạ. Hắn và nàng không quen, nhưng hắn và tướng công của nàng có quen biết đó, như vậy không phải tương đương hắn và nàng cũng xem như có quen biết nhau đi.
“Hiên… Hiên vương phi người còn chưa trả tiền cơm!” Một tiểu nhị cà lăm nói, kỳ thật hắn ta cũng không muốn hỏi, nhưng chưởng quầy dùng ánh mắt ăn thịt người như thế, hắn ta cũng chỉ có thể bất chấp khó khăn thôi.
“Không phát hiện nơi đó có người sao? Tìm hắn đòi tiền.” Dạ Hi chỉ chỉ về phía Vân Thanh Phong cùng nam nhân mang mặt nạ, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
“Này, dựa vào cái gì mà nàng ăn cơm, lại muốn bản công tử trả tiền, không phải chúng ta không quen sao.” Vân Thanh Phong mở miệng rống to.
Dạ Hi xoay người, đưa mắt nhìn Vân Thanh Phong, hừ lạnh nói: “Chẳng lẽ xem diễn trò không trả tiền sao? Bổn vương phi tự mình biểu diễn, chỉ lấy tiền ngươi bằng một bữa cơm, xem như tiện nghi rồi.”
Nói xong, Dạ Hi không nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Vân Thanh Phong đã rời khỏi Tụ Hiền các.
Ngay sau đó, nam nhân mang mặt nạ cũng mang vẻ mặt mỉm cười rời đi, lúc gần đi còn trêu chọc nói: “Xem diễn trò quả thật phải trả tiền.”
Vân Thanh Phong không có vẻ mặt gì nhìn bóng lưng hai người rời đi, trong lòng nhịn không được khẽ nguyền rủa: Khốn kiếp, một người phúc hắc, một người vô sỉ, tuyệt phối.
Dạ Hi sau khi rời khỏi Tụ Hiền các, tiếp tục đi dạo không có mục đích, trong lúc vô ý đi tới phía sau núi, phát hiện một hồ nước, phía trước bốc lên hơi nóng.
Dạ Hi vui vẻ trong lòng, không thể tưởng được nơi này còn có ôn tuyền, vừa lúc có thể ngâm nước, thuận tiện có thể nhìn xem nàng lớn lên trông như thế nào, đêm qua bị Quân Mặc Hiên nháo như vậy, nàng đã quên nhìn xem mặt mình có hình dáng gì rồi.
Thế nhưng khi nàng tới gần hồ nước, không như tưởng tượng phát hiện sắc mặt mình vàng vọt, ngũ quan bình thường. Chuyện này… Đây cũng quá xấu đi, người khác xuyên qua thành mỹ nữ, tại sao nàng xuyên qua lại thành loại hàng này.
Trong lúc nhất thời, Dạ Hi không giữ được bình tĩnh, khi nàng đang buồn bực thì phát hiện trên mặt có cái gì đó. Dạ Hi dùng nước sạch ra sức cọ xát mặt, rất nhanh, ngay trước mắt hé ra một khuôn mặt tuyệt đại tao nhã.
Khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, ngũ quan cũng phát triển rất tốt, chính là dáng người có hơi kém. Nhưng mà, không sao cả, thân thể này mới mười lăm tuổi, chăm sóc vài ngày, nhất định có thể dưỡng thành thân hình ma quỷ.
Dạ Hi tự an ủi trong lòng, lập tức cởi sạch y phục, nhảy vào trong hồ. Khi Dạ Hi nhảy vào trong hồ, đáy hồ xuất hiện một thân hình lõa – thể, khóe miệng nam nhân thoáng hiện lên nụ cười tà ác.
Không ngờ, tiểu thê tử của hắn lại là một đại mỹ nữ đấy! Theo một trận bọt nước văng lên, lõa – thể nam nhảy ra khỏi mặt nước.
Dạ Hi thấy có người xuất hiện ở đáy hồ, hơn nữa còn là lõa, nháy mắt, Dạ Hi không giữ được bình tĩnh.
“Mẹ nó, ban ngày ban mặt cũng dám khỏa thân chạy ngoài đường.” Dạ Hi cả kinh kêu lên, hiện tại nàng đã quên, thực ra chính nàng cũng đang khỏa thân.
Nghe vậy, thân hình người nam nhân loáng một cái, thiếu chút nữa thì ngã xấp, nha đầu chết tiệt này có cần phải nói chuyện như sét đánh không.
Vừa thấy người nam nhân mang mặt nạ, Dạ Hi mới kinh ngạc phát hiện lúc này chính mình cũng trần như nhộng, nhưng mà, may mắn nàng ở trong nước, nam nhân mang mặt nạ cái gì cũng không nhìn thấy được.
Đột nhiên, Dạ Hi giống như nhớ tới cái gì, lập tức nâng cao giọng hét to: “Cái đồ biến thái chết tiệt, lão lưu manh, ban ngày ban mặt không mặc quần áo chạy khắp nơi, từng gặp nhiều người không biết xấu hổ, nhưng chưa thấy qua người nào không biết xấu hổ như ngươi vậy. May mắn ngươi gặp phải bản cô nương ta, nếu gặp phải người khác, không biết chừng còn bị mắng thành cái dạng gì. Hơn nữa, còn bị bắt tới bệnh viện tâm thần, để cho mười bảy mười tám người điên mỗi ngày ngây ngô cười với ngươi, ghê tởm chết ngươi… ”
Cái miệng nhỏ của Dạ Hi nói lảm nhảm không ngừng, giọng vừa lớn, lời nói ra lại cay độc, thành công làm cho sắc mặt nam nhân mang mặt nạ so với đáy nồi còn đen hơn. Nha đầu kia có biết cái gì gọi là rụt rè hay không, một nữ hài tử mà lại nói ra những lời thô tục như vậy, song, khi nhìn đến cặp mắt lấp lánh tỏa sáng kia, nam nhân mang mặt nạ cảm thấy bộ dáng mắng chửi người của nha đầu kia trông rất đáng yêu.
Bởi vậy, nam nhân mang mặt nạ ngoại trừ bên ngoài sắc mặt đang tối lại, thì không có phản ứng nào khác, nhìn kĩ còn có thể thấy được khóe miệng của hắn hơi hơi dương lên, cho thấy tâm tình hiện giờ của hắn rất tốt.
Dạ Hi mắng mệt mỏi, thấy nam nhân mang mặt nạ không có phản ứng gì, nàng cũng không muốn mắng tiếp, vì thế, thấp giọng nguyền rủa một tiếng, rồi xoay người nghênh ngang rời khỏi.
Nhưng vừa mới chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên phát hiện mình còn đang lõa – thể? Vì vậy, mở miệng nói: “Mặt nạ nam, ngươi còn không mau cút đi, lẽ nào muốn rình coi người ta?”
“Bổn tọa không phải rình coi, bổn tọa là quang minh chính đại xem.” Nam nhân mang mặt nạ mang vẻ mặt thản nhiên nói. Nói xong dùng khinh công đi tới trước mặt Dạ Hi.
Trong nháy mắt, tư thế của hai người vô cùng ái muội. Cảm nhận được hơi thở nóng bỏng phía sau mình, Dạ Hi có chút nghi hoặc, hơi thở của người này sao lại quen thuộc như vậy, giống như đã gặp qua ở đâu.
Dạ Hi đắm chìm vào suy nghĩ của bản thân, căn bản không có phát hiện nam nhân mang mặt nạ đang từ từ tới gần.
“Nha đầu, nhìn thấy hết thân thể của bổn tọa là muốn phụ trách?” Âm thanh trầm thấp mà mê người vang lên, hơi thở ấm áp của nam nhân mang mặt nạ thổi vào bên tai Dạ Hi.
Nghe vậy, Dạ Hi sửng sốt, có lầm hay không, nàng phụ trách, phụ trách cái gì. Nàng không để cho nam nhân đáng chết này phụ trách là không tệ rồi.
“Vị huynh đài này, bản cô nương là người đã có chồng, không thể phụ trách với ngươi. Hơn nữa, một dáng người cột nhà, cho dù bị người nhìn cũng không sao, nhiều lắm là tổn thương tự tôn mà thôi, nhưng huynh cứ yên tâm, ta sẽ không nói cho người khác biết.” Dạ Hi mặt không đỏ hơi thở không gấp nói
Liễu Tông Ngọc không cam lòng, lại không dám ra tay nữa, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi rời đi, chờ, nhục nhã hôm nay ngày khác hắn ta nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần.
“Đứng lại, còn một ngàn lượng bạc nữa, phí xin đánh cũng không thể miễn.” Dạ Hi nhẹ nhàng nhảy lên, tiến tới ngăn Liễu Tông Ngọc lại.
“Ngươi… ” Liễu Tông Ngọc rất không muốn trả tiền, nhưng nhìn tình hình này, hắn ta mà không trả tiền sợ là không đi được, vì thế tâm bất cam tình bất nguyện trả thù lao.
Dạ Hi đương nhiên thu bạc, vẫy vẫy tay với Liễu Tông Ngọc: “Tiểu tử, lần sao nếu muốn bị đánh nhớ rõ tìm bổn vương phi đó, bổn vương phi bớt cho ngươi tám phần trăm.”
Nghe vậy, Liễu Tông Ngọc liền trượt chân thiếu chút nữa ngã sấp xuống, trong lòng oán thầm, hắn không có tự trọng như vậy sao, trả thù lao để cho người khác đánh mình, hắn lại không có bệnh.
Khóe miệng mọi người xung quanh hung hăng run rẩy, nữ nhân này sao có thể vô sỉ như vậy, vì bảo toàn tài sản của bản thân và gia đình, xem ra sau này nên tránh xa tiểu biến thái Dạ Hi này ra.
“Ha ha ha… Thân thủ của Hiên vương phi thật là tốt.” Vân Thanh Phong cười lớn từ trong phòng bao đi tới. Mới đầu hắn còn tưởng rằng Dạ Hi sẽ bị Liễu Tông Ngọc giết chết, hắn cũng đã tính toán xuất thủ cứu giúp. Không nghĩ tới nha đầu kia thế nhưng còn biến thái như vậy.
Dạ Hi đưa mắt nhìn người đi tới, rồi tiếp tục ăn điểm tâm. Đó là người tối qua, hình như là bằng hữu của Quân Mặc Hiên.
“Tiểu Hi nhi, sao nàng lại không thể ý tới ta.” Vân Thanh Phong tự động ngồi xuống bên cạnh Dạ Hi. Đồng thời, bạch y nam tử mang mặt nạ cùng đi với Vân Thanh Phong cũng ngồi xuống theo.
Không thể nào, không phải Tiểu Hi nhi là hoa si sao, vậy tại sao khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn mĩ của hắn, lại không có bất kì phản ứng nào. Chẳng lẽ hắn lớn lên suất như vậy còn không có lực hấp dẫn bằng mấy cái bánh bao trên bàn.
“Ta có quen với ngươi sao?” Dạ Hi ngẩng đầu lạnh lùng nói. Nói xong liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Vân Thanh Phong sờ sờ cái mũi, theo bản năng nhìn về phía nam nhân mang mặt nạ. Hắn và nàng không quen, nhưng hắn và tướng công của nàng có quen biết đó, như vậy không phải tương đương hắn và nàng cũng xem như có quen biết nhau đi.
“Hiên… Hiên vương phi người còn chưa trả tiền cơm!” Một tiểu nhị cà lăm nói, kỳ thật hắn ta cũng không muốn hỏi, nhưng chưởng quầy dùng ánh mắt ăn thịt người như thế, hắn ta cũng chỉ có thể bất chấp khó khăn thôi.
“Không phát hiện nơi đó có người sao? Tìm hắn đòi tiền.” Dạ Hi chỉ chỉ về phía Vân Thanh Phong cùng nam nhân mang mặt nạ, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
“Này, dựa vào cái gì mà nàng ăn cơm, lại muốn bản công tử trả tiền, không phải chúng ta không quen sao.” Vân Thanh Phong mở miệng rống to.
Dạ Hi xoay người, đưa mắt nhìn Vân Thanh Phong, hừ lạnh nói: “Chẳng lẽ xem diễn trò không trả tiền sao? Bổn vương phi tự mình biểu diễn, chỉ lấy tiền ngươi bằng một bữa cơm, xem như tiện nghi rồi.”
Nói xong, Dạ Hi không nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Vân Thanh Phong đã rời khỏi Tụ Hiền các.
Ngay sau đó, nam nhân mang mặt nạ cũng mang vẻ mặt mỉm cười rời đi, lúc gần đi còn trêu chọc nói: “Xem diễn trò quả thật phải trả tiền.”
Vân Thanh Phong không có vẻ mặt gì nhìn bóng lưng hai người rời đi, trong lòng nhịn không được khẽ nguyền rủa: Khốn kiếp, một người phúc hắc, một người vô sỉ, tuyệt phối.
Dạ Hi sau khi rời khỏi Tụ Hiền các, tiếp tục đi dạo không có mục đích, trong lúc vô ý đi tới phía sau núi, phát hiện một hồ nước, phía trước bốc lên hơi nóng.
Dạ Hi vui vẻ trong lòng, không thể tưởng được nơi này còn có ôn tuyền, vừa lúc có thể ngâm nước, thuận tiện có thể nhìn xem nàng lớn lên trông như thế nào, đêm qua bị Quân Mặc Hiên nháo như vậy, nàng đã quên nhìn xem mặt mình có hình dáng gì rồi.
Thế nhưng khi nàng tới gần hồ nước, không như tưởng tượng phát hiện sắc mặt mình vàng vọt, ngũ quan bình thường. Chuyện này… Đây cũng quá xấu đi, người khác xuyên qua thành mỹ nữ, tại sao nàng xuyên qua lại thành loại hàng này.
Trong lúc nhất thời, Dạ Hi không giữ được bình tĩnh, khi nàng đang buồn bực thì phát hiện trên mặt có cái gì đó. Dạ Hi dùng nước sạch ra sức cọ xát mặt, rất nhanh, ngay trước mắt hé ra một khuôn mặt tuyệt đại tao nhã.
Khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, ngũ quan cũng phát triển rất tốt, chính là dáng người có hơi kém. Nhưng mà, không sao cả, thân thể này mới mười lăm tuổi, chăm sóc vài ngày, nhất định có thể dưỡng thành thân hình ma quỷ.
Dạ Hi tự an ủi trong lòng, lập tức cởi sạch y phục, nhảy vào trong hồ. Khi Dạ Hi nhảy vào trong hồ, đáy hồ xuất hiện một thân hình lõa – thể, khóe miệng nam nhân thoáng hiện lên nụ cười tà ác.
Không ngờ, tiểu thê tử của hắn lại là một đại mỹ nữ đấy! Theo một trận bọt nước văng lên, lõa – thể nam nhảy ra khỏi mặt nước.
Dạ Hi thấy có người xuất hiện ở đáy hồ, hơn nữa còn là lõa, nháy mắt, Dạ Hi không giữ được bình tĩnh.
“Mẹ nó, ban ngày ban mặt cũng dám khỏa thân chạy ngoài đường.” Dạ Hi cả kinh kêu lên, hiện tại nàng đã quên, thực ra chính nàng cũng đang khỏa thân.
Nghe vậy, thân hình người nam nhân loáng một cái, thiếu chút nữa thì ngã xấp, nha đầu chết tiệt này có cần phải nói chuyện như sét đánh không.
Vừa thấy người nam nhân mang mặt nạ, Dạ Hi mới kinh ngạc phát hiện lúc này chính mình cũng trần như nhộng, nhưng mà, may mắn nàng ở trong nước, nam nhân mang mặt nạ cái gì cũng không nhìn thấy được.
Đột nhiên, Dạ Hi giống như nhớ tới cái gì, lập tức nâng cao giọng hét to: “Cái đồ biến thái chết tiệt, lão lưu manh, ban ngày ban mặt không mặc quần áo chạy khắp nơi, từng gặp nhiều người không biết xấu hổ, nhưng chưa thấy qua người nào không biết xấu hổ như ngươi vậy. May mắn ngươi gặp phải bản cô nương ta, nếu gặp phải người khác, không biết chừng còn bị mắng thành cái dạng gì. Hơn nữa, còn bị bắt tới bệnh viện tâm thần, để cho mười bảy mười tám người điên mỗi ngày ngây ngô cười với ngươi, ghê tởm chết ngươi… ”
Cái miệng nhỏ của Dạ Hi nói lảm nhảm không ngừng, giọng vừa lớn, lời nói ra lại cay độc, thành công làm cho sắc mặt nam nhân mang mặt nạ so với đáy nồi còn đen hơn. Nha đầu kia có biết cái gì gọi là rụt rè hay không, một nữ hài tử mà lại nói ra những lời thô tục như vậy, song, khi nhìn đến cặp mắt lấp lánh tỏa sáng kia, nam nhân mang mặt nạ cảm thấy bộ dáng mắng chửi người của nha đầu kia trông rất đáng yêu.
Bởi vậy, nam nhân mang mặt nạ ngoại trừ bên ngoài sắc mặt đang tối lại, thì không có phản ứng nào khác, nhìn kĩ còn có thể thấy được khóe miệng của hắn hơi hơi dương lên, cho thấy tâm tình hiện giờ của hắn rất tốt.
Dạ Hi mắng mệt mỏi, thấy nam nhân mang mặt nạ không có phản ứng gì, nàng cũng không muốn mắng tiếp, vì thế, thấp giọng nguyền rủa một tiếng, rồi xoay người nghênh ngang rời khỏi.
Nhưng vừa mới chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên phát hiện mình còn đang lõa – thể? Vì vậy, mở miệng nói: “Mặt nạ nam, ngươi còn không mau cút đi, lẽ nào muốn rình coi người ta?”
“Bổn tọa không phải rình coi, bổn tọa là quang minh chính đại xem.” Nam nhân mang mặt nạ mang vẻ mặt thản nhiên nói. Nói xong dùng khinh công đi tới trước mặt Dạ Hi.
Trong nháy mắt, tư thế của hai người vô cùng ái muội. Cảm nhận được hơi thở nóng bỏng phía sau mình, Dạ Hi có chút nghi hoặc, hơi thở của người này sao lại quen thuộc như vậy, giống như đã gặp qua ở đâu.
Dạ Hi đắm chìm vào suy nghĩ của bản thân, căn bản không có phát hiện nam nhân mang mặt nạ đang từ từ tới gần.
“Nha đầu, nhìn thấy hết thân thể của bổn tọa là muốn phụ trách?” Âm thanh trầm thấp mà mê người vang lên, hơi thở ấm áp của nam nhân mang mặt nạ thổi vào bên tai Dạ Hi.
Nghe vậy, Dạ Hi sửng sốt, có lầm hay không, nàng phụ trách, phụ trách cái gì. Nàng không để cho nam nhân đáng chết này phụ trách là không tệ rồi.
“Vị huynh đài này, bản cô nương là người đã có chồng, không thể phụ trách với ngươi. Hơn nữa, một dáng người cột nhà, cho dù bị người nhìn cũng không sao, nhiều lắm là tổn thương tự tôn mà thôi, nhưng huynh cứ yên tâm, ta sẽ không nói cho người khác biết.” Dạ Hi mặt không đỏ hơi thở không gấp nói
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook