Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi
-
Chương 14: Tống nàng cho nhị hoàng tử
Đêm đó, sau khi biết được tin này, Dạ Viễn Thiên mất bình tĩnh, vì thế, lệnh cho Âu Quý Tình đi mời tôn thần Dạ Hi này quay lại. Nói đến cùng, chuyện này là do Dạ Ngữ gây nên, vạn nhất thái tử có đổ trách nhiệm đến phủ tướng quân, ít nhất còn có thể dùng Dạ Hi làm kẻ chết thay.
Quả nhiên, sau khi Âu Quý Tình rời đi không lâu, thái tử đã tới phủ tướng quân đòi giải thích. Hắn mới vừa hồi phủ thì nghe thấy những lời đồn nhảm vô căn cứ này, thiếu chút nữa làm hắn tức chết.
Mà bên này, Âu Quý Tình đi tới Hiên vương phủ, lấy di vật của mẫu thân Dạ Hi ra trao đổi, thành công mời được Dạ Hi tới phủ tướng quân.
Vừa tới phủ tướng quân, đã nghe thấy Dạ Viễn Thiên phẫn nộ gào thét.
“Dạ Hi, ngươi thật to gan, lại dám nói xấu đương kim thái tử!” Dạ Hi vừa vào cửa, Dạ Viễn Thiên đã làm một cái ra oai phủ đầu với nàng.
Mà ở một bên, thái tử tao nhã ngồi ở phía trên, nhưng trong đôi mắt ngoan độc kia đã để lộ cảm xúc của hắn.
Dạ Hi không quan tâm nhún nhún vai, bình tĩnh nói: “Phụ thân đại nhân, người vậy là đã xử oan ta, lúc ấy nhiều người như vậy đều nghe được, là thái tử muốn bổn vương phi làm thiếp cho hắn, nào biết bị bổn vương phi vô tình cự tuyệt nên thẹn quá hóa giận, có lẽ là chính hắn tung lời đồn cũng không biết chừng!”
“Làm càn, thân phận thái tử tôn quý cỡ nào, sẽ để mắt một con nhóc bình thường như ngươi.” Không phải Dạ Viễn Thiên xem thường Dạ Hi, thật sự là gương mặt kia của nàng, ông thật sự không cảm thấy một người bình thường sẽ để ý tới. Cho dù hiện tại nàng rất có thực lực, nhưng cũng không có ai nguyện ý lấy một nữ nhân còn có thể hán tử (mãnh mẽ, cường hãn) hơn mình.
“Phụ thân, làm sao người biết được thái tử nghĩ gì, có lẽ thái tử người ta nhìn quenhoa mẫu đơn phú quý, đột nhiên cảm thấy hoa bách hợp ta đây tươi mát tương đối hợp khẩu vị? Ngươi nói đúng không, thái tử điện hạ.” Dạ Hi dương lên nụ cười tà ác, cũng không biết thái tử có cừu oán với ai, lại bị chỉnh như vậy.
Hoa bách hợp tươi mát, Dạ Hi này thật đúng là dám nói, với bộ dáng kia của nàng thì cỏ đuôi chó còn đẹp hơn nàng nhiều, Dạ Viễn Thiên oán thầm trong lòng.
“Ngươi...” Quân Mặc Lâm chỉ vào Dạ Hi, nửa ngày cũng không nói được một câu, may mà ngậm miệng, cái gì cũng không nói, bởi vì bất luận nói cái gì, Dạ Hi độc miệng này đều có thể làm hắn không thể nào cãi lại được.
Vì vậy Quân Mặc Lâm chuyển vấn đề sang Dạ Viễn Thiên, hắn cũng không tin Dạ Viễn Thiên dám không nể mặt hắn: “Dạ đại tướng quân, đây chính là cách ngươi dạy ra nữ nhi tốt, nếu như đem chuyện này kinh động tới chỗ phụ hoàng, đường đường là Hiên vương phi lại không biết xấu hổ quyến rũ ca ca mình, ngươi nói thử xem, phụ hoàng sẽ đối phó Dạ gia như thế nào.”
Nghe vậy, Dạ Viễn Thiên lộ vẻ nghĩ mà sợ, thái tử chạy theo Dạ Hi là lời đồn, nhưng Dạ Hi thích thái tử chính là sự thật. Nếu như truyền tới tai hoàng thượng, người sáng suốt đều biết ai đúng ai sai.
“Dạ Hi, ngươi thân là nữ nhi của bản tướng quân lại không biết liêm sỉ như vậy, bản tướng quân đành giao ngươi cho thái tử, để cho người dạy dỗ ngươi thật tốt, ngươi không có ý kiến chứ!” Dạ Viễn Thiên ra vẻ đau lòng nói.
Trải qua chuyện tình buổi sáng, Dạ Viễn Thiên cũng không phải ngu ngốc, thực lực của Dạ Hi cường hãn như vậy, ông tội gì chọc vào. Giao nàng cho thái tử thì không còn gì tốt hơn.
Dạ Hi không nói gì, một đôi ngươi lạnh lùng mang theo ý cười, nhìn Dạ Viễn Thiên và thái tử ở đây tự biên tự diễn.
Lúc này, Âu Quý Tình vẫn trốn ở ngoài cửa nghe lén không giữ bình tĩnh được nữa, làm sao bà có thể để thái tử mang Dạ Hi hồi phủ thái tử, vậy không phải tự nhiên khiến cho bản thân ngột ngạt sao?
“Thái tử, mang Dạ Hi về phủ, không sợ ô uế phủ thái tử sao?” Âu Quý Tình cay nghiệt nói, “Theo ta thấy, không bằng đưa Dạ Hi cho nhị hoàng tử, thứ nhất vừa bán cho nhị hoàng tử một cái nhân tình, để hắn tưởng phủ tướng quân chúng ta là giúp đỡ hắn, thứ hai, nhị hoàng tử tâm ngoan thủ lạt, chỉ cần chúng ta ở một bên kích động một phen, khẳng định nhị hoàng tử sẽ chiêu đãi Dạ Hi thật tốt. Còn thứ ba, Dạ Hi còn có thể thay chúng ta giám thị nhị hoàng tử, có tin tức còn có thể báo cho chúng ta.”
“Chủ ý này không tệ, mấy ngày hôm trước tên ngốc Quân Mặc Hiên kia còn đắc tội với Đức phi nương nương, giao Dạ Hi cho nhị đệ, hắn nhất định sẽ tiếp đãi nàng thật tốt.” thái tử mang vẻ mặt hưng phấn nói. Giống như đã thấy được bộ dạng Dạ Hi bị nhị đệ chỉnh tới thê thảm vô cùng.
“Phu nhân nói rất có lý, Nhị hoàng tử dù có thông minh, cũng không đoán được chúng ta sẽ phái một phế vật đi làm nội ứng. Nhiều nhất, chỉ nghĩ lão phu lừa gạt hắn, tuyệt đối không nghĩ tới lão phu sẽ sắp xếp người ở bên cạnh hắn.” Dạ Viễn Thiên cũng cảm thấy chủ ý này không tệ.
Lại nói Dạ Hi cũng không phải là phế vật thật sự, vừa lúc có thể lợi dụng Dạ Hi thật tốt.
Ba người thảo luận phấn khởi, không hề để đương sự Dạ Hi này vào mắt, có đôi khi Dạ Hi thật bội phục sự tự tin vượt quá mức của bọn họ.
“Ta nói phụ thân đại nhân, khi các người đang thương lượng chuyện này, có hỏi qua ý kiến của bổn vương phi không? Cũng là người cho rằng nhị hoàng tử thật sự sẽ rộng lượng đến mức tiếp thu một món đồ cũ. Ngươi cho rằng bản vương phi cũng thích bị coi thường giống các ngươi, thích đưa tới cửa tìm tai vạ, làm ơn đừng nghĩ ai cũng ngốc giống như các ngươi.” Dạ Hi châm biếm nói.
Nhìn bộ dạng của ba người Dạ Hi thật muốn cười, một đám ngu xuẩn.
“Dạ Hi, ta là phụ thân của ngươi, ta muốn gả ngươi cho người nào, gả cho ai, mạng của ngươi đều là ta cho, ngươi phải nghe lời ta.” Dã Viễn Thiên lấy cái mác phụ thân ra.
Khóe miệng Dạ Hi gợi lên ý cười châm biếm, phụ thân, ông xứng sao, “Phấn Điệp, ngươi nói cho bọn họ, thân phận hiện tại của bổn vương phi là gì? Để cho bọn họ căng trí nhớ ra, đồng thời muốn tính kế cô nãi nãi, cần cân nhắc suy nghĩ xem chính mình có bao nhiêu thủ đoạn.”
“Hồi vương phi, hiện tại người là Hiên vương phi do đích thân hoàng thượng ban cho, là thê tử của nhi tử mà hoàng thượng yêu thương nhất, cũng là người mà Hiên vương thương yêu. Nói cách khác, Hiên vương phi cũng là người mà hoàng thượng yêu thương. À, đúng rồi, với thân phận hiện tại của vương phi người thì ngay cả Dạ tướng quân thấy người còn phải hành lễ nữa!” Phấn Điệp thành thực nói.
Dạ Hi đích thực là người mà chủ tử thương yêu nhất, tuy lúc mới bắt đầu, nàng không thể nào thích Dạ Hi, chỉ là trải qua vài ngày ở chung, Phấn Điệp cảm thấy Dạ Hi rất tốt. Nếu xinh đẹp hơn một chút vậy thì càng hoàn mỹ rồi.
“Ồ...? Phải không, không thể tưởng được thân phận của ta lại vang dội như vậy, ngươi nói một chút xem, đích thân hoàng thượng ban Hiên vương phi, vậy có thể tùy tiện tặng người sao? Đối tượng còn là nhi tử thứ hai của hoàng thượng. Ngươi nói nhị hoàng tử sẽ nguyện ý đối kháng cùng hoàng thượng để nhận đệ muội (em dâu) của mình sao?” Dạ Hi tiếp tục hỏi.
Nàng sao lại không biết suy nghĩ trong lòng mấy người này, không phải thấy nàng là vương phi của tên ngốc, không có thực quyền gì, nên bị người đá tới đá lui. Lại nói, trước đây nữ nhân nha hoàn nô bộc gì đó trong Hiên vương phủ, mấy vị hoàng tử không cần nói gì thì trực tiếp mang đi đấy. Cho nên suy ra, Hiên vương phi nàng cũng có thể tùy tiện tặng người.
Mẹ kiếp, thật sự xem nàng như quả hồng mềm, có thể tùy tiện để cho người ta rà qua rà lại à?
“Hồi vương phi, chỉ có kẻ ngốc mới cho rằng có thể tùy tiện tặng người cho người khác.” Phấn Điệp thành thực nói, trong lòng lại càng ngày càng bội phục Dạ Hi, Dạ Hi cùng chủ tử thật đúng là tuyệt phối, một người còn phúc hắc hơn một người.
“Nha đầu kia ngươi nói cái gì.” Âu Quý Tình tức giận, tiến lên muốn cho Phấn Điệp một cái tát, thì bị Dạ Hi cản lại.
Quả nhiên, sau khi Âu Quý Tình rời đi không lâu, thái tử đã tới phủ tướng quân đòi giải thích. Hắn mới vừa hồi phủ thì nghe thấy những lời đồn nhảm vô căn cứ này, thiếu chút nữa làm hắn tức chết.
Mà bên này, Âu Quý Tình đi tới Hiên vương phủ, lấy di vật của mẫu thân Dạ Hi ra trao đổi, thành công mời được Dạ Hi tới phủ tướng quân.
Vừa tới phủ tướng quân, đã nghe thấy Dạ Viễn Thiên phẫn nộ gào thét.
“Dạ Hi, ngươi thật to gan, lại dám nói xấu đương kim thái tử!” Dạ Hi vừa vào cửa, Dạ Viễn Thiên đã làm một cái ra oai phủ đầu với nàng.
Mà ở một bên, thái tử tao nhã ngồi ở phía trên, nhưng trong đôi mắt ngoan độc kia đã để lộ cảm xúc của hắn.
Dạ Hi không quan tâm nhún nhún vai, bình tĩnh nói: “Phụ thân đại nhân, người vậy là đã xử oan ta, lúc ấy nhiều người như vậy đều nghe được, là thái tử muốn bổn vương phi làm thiếp cho hắn, nào biết bị bổn vương phi vô tình cự tuyệt nên thẹn quá hóa giận, có lẽ là chính hắn tung lời đồn cũng không biết chừng!”
“Làm càn, thân phận thái tử tôn quý cỡ nào, sẽ để mắt một con nhóc bình thường như ngươi.” Không phải Dạ Viễn Thiên xem thường Dạ Hi, thật sự là gương mặt kia của nàng, ông thật sự không cảm thấy một người bình thường sẽ để ý tới. Cho dù hiện tại nàng rất có thực lực, nhưng cũng không có ai nguyện ý lấy một nữ nhân còn có thể hán tử (mãnh mẽ, cường hãn) hơn mình.
“Phụ thân, làm sao người biết được thái tử nghĩ gì, có lẽ thái tử người ta nhìn quenhoa mẫu đơn phú quý, đột nhiên cảm thấy hoa bách hợp ta đây tươi mát tương đối hợp khẩu vị? Ngươi nói đúng không, thái tử điện hạ.” Dạ Hi dương lên nụ cười tà ác, cũng không biết thái tử có cừu oán với ai, lại bị chỉnh như vậy.
Hoa bách hợp tươi mát, Dạ Hi này thật đúng là dám nói, với bộ dáng kia của nàng thì cỏ đuôi chó còn đẹp hơn nàng nhiều, Dạ Viễn Thiên oán thầm trong lòng.
“Ngươi...” Quân Mặc Lâm chỉ vào Dạ Hi, nửa ngày cũng không nói được một câu, may mà ngậm miệng, cái gì cũng không nói, bởi vì bất luận nói cái gì, Dạ Hi độc miệng này đều có thể làm hắn không thể nào cãi lại được.
Vì vậy Quân Mặc Lâm chuyển vấn đề sang Dạ Viễn Thiên, hắn cũng không tin Dạ Viễn Thiên dám không nể mặt hắn: “Dạ đại tướng quân, đây chính là cách ngươi dạy ra nữ nhi tốt, nếu như đem chuyện này kinh động tới chỗ phụ hoàng, đường đường là Hiên vương phi lại không biết xấu hổ quyến rũ ca ca mình, ngươi nói thử xem, phụ hoàng sẽ đối phó Dạ gia như thế nào.”
Nghe vậy, Dạ Viễn Thiên lộ vẻ nghĩ mà sợ, thái tử chạy theo Dạ Hi là lời đồn, nhưng Dạ Hi thích thái tử chính là sự thật. Nếu như truyền tới tai hoàng thượng, người sáng suốt đều biết ai đúng ai sai.
“Dạ Hi, ngươi thân là nữ nhi của bản tướng quân lại không biết liêm sỉ như vậy, bản tướng quân đành giao ngươi cho thái tử, để cho người dạy dỗ ngươi thật tốt, ngươi không có ý kiến chứ!” Dạ Viễn Thiên ra vẻ đau lòng nói.
Trải qua chuyện tình buổi sáng, Dạ Viễn Thiên cũng không phải ngu ngốc, thực lực của Dạ Hi cường hãn như vậy, ông tội gì chọc vào. Giao nàng cho thái tử thì không còn gì tốt hơn.
Dạ Hi không nói gì, một đôi ngươi lạnh lùng mang theo ý cười, nhìn Dạ Viễn Thiên và thái tử ở đây tự biên tự diễn.
Lúc này, Âu Quý Tình vẫn trốn ở ngoài cửa nghe lén không giữ bình tĩnh được nữa, làm sao bà có thể để thái tử mang Dạ Hi hồi phủ thái tử, vậy không phải tự nhiên khiến cho bản thân ngột ngạt sao?
“Thái tử, mang Dạ Hi về phủ, không sợ ô uế phủ thái tử sao?” Âu Quý Tình cay nghiệt nói, “Theo ta thấy, không bằng đưa Dạ Hi cho nhị hoàng tử, thứ nhất vừa bán cho nhị hoàng tử một cái nhân tình, để hắn tưởng phủ tướng quân chúng ta là giúp đỡ hắn, thứ hai, nhị hoàng tử tâm ngoan thủ lạt, chỉ cần chúng ta ở một bên kích động một phen, khẳng định nhị hoàng tử sẽ chiêu đãi Dạ Hi thật tốt. Còn thứ ba, Dạ Hi còn có thể thay chúng ta giám thị nhị hoàng tử, có tin tức còn có thể báo cho chúng ta.”
“Chủ ý này không tệ, mấy ngày hôm trước tên ngốc Quân Mặc Hiên kia còn đắc tội với Đức phi nương nương, giao Dạ Hi cho nhị đệ, hắn nhất định sẽ tiếp đãi nàng thật tốt.” thái tử mang vẻ mặt hưng phấn nói. Giống như đã thấy được bộ dạng Dạ Hi bị nhị đệ chỉnh tới thê thảm vô cùng.
“Phu nhân nói rất có lý, Nhị hoàng tử dù có thông minh, cũng không đoán được chúng ta sẽ phái một phế vật đi làm nội ứng. Nhiều nhất, chỉ nghĩ lão phu lừa gạt hắn, tuyệt đối không nghĩ tới lão phu sẽ sắp xếp người ở bên cạnh hắn.” Dạ Viễn Thiên cũng cảm thấy chủ ý này không tệ.
Lại nói Dạ Hi cũng không phải là phế vật thật sự, vừa lúc có thể lợi dụng Dạ Hi thật tốt.
Ba người thảo luận phấn khởi, không hề để đương sự Dạ Hi này vào mắt, có đôi khi Dạ Hi thật bội phục sự tự tin vượt quá mức của bọn họ.
“Ta nói phụ thân đại nhân, khi các người đang thương lượng chuyện này, có hỏi qua ý kiến của bổn vương phi không? Cũng là người cho rằng nhị hoàng tử thật sự sẽ rộng lượng đến mức tiếp thu một món đồ cũ. Ngươi cho rằng bản vương phi cũng thích bị coi thường giống các ngươi, thích đưa tới cửa tìm tai vạ, làm ơn đừng nghĩ ai cũng ngốc giống như các ngươi.” Dạ Hi châm biếm nói.
Nhìn bộ dạng của ba người Dạ Hi thật muốn cười, một đám ngu xuẩn.
“Dạ Hi, ta là phụ thân của ngươi, ta muốn gả ngươi cho người nào, gả cho ai, mạng của ngươi đều là ta cho, ngươi phải nghe lời ta.” Dã Viễn Thiên lấy cái mác phụ thân ra.
Khóe miệng Dạ Hi gợi lên ý cười châm biếm, phụ thân, ông xứng sao, “Phấn Điệp, ngươi nói cho bọn họ, thân phận hiện tại của bổn vương phi là gì? Để cho bọn họ căng trí nhớ ra, đồng thời muốn tính kế cô nãi nãi, cần cân nhắc suy nghĩ xem chính mình có bao nhiêu thủ đoạn.”
“Hồi vương phi, hiện tại người là Hiên vương phi do đích thân hoàng thượng ban cho, là thê tử của nhi tử mà hoàng thượng yêu thương nhất, cũng là người mà Hiên vương thương yêu. Nói cách khác, Hiên vương phi cũng là người mà hoàng thượng yêu thương. À, đúng rồi, với thân phận hiện tại của vương phi người thì ngay cả Dạ tướng quân thấy người còn phải hành lễ nữa!” Phấn Điệp thành thực nói.
Dạ Hi đích thực là người mà chủ tử thương yêu nhất, tuy lúc mới bắt đầu, nàng không thể nào thích Dạ Hi, chỉ là trải qua vài ngày ở chung, Phấn Điệp cảm thấy Dạ Hi rất tốt. Nếu xinh đẹp hơn một chút vậy thì càng hoàn mỹ rồi.
“Ồ...? Phải không, không thể tưởng được thân phận của ta lại vang dội như vậy, ngươi nói một chút xem, đích thân hoàng thượng ban Hiên vương phi, vậy có thể tùy tiện tặng người sao? Đối tượng còn là nhi tử thứ hai của hoàng thượng. Ngươi nói nhị hoàng tử sẽ nguyện ý đối kháng cùng hoàng thượng để nhận đệ muội (em dâu) của mình sao?” Dạ Hi tiếp tục hỏi.
Nàng sao lại không biết suy nghĩ trong lòng mấy người này, không phải thấy nàng là vương phi của tên ngốc, không có thực quyền gì, nên bị người đá tới đá lui. Lại nói, trước đây nữ nhân nha hoàn nô bộc gì đó trong Hiên vương phủ, mấy vị hoàng tử không cần nói gì thì trực tiếp mang đi đấy. Cho nên suy ra, Hiên vương phi nàng cũng có thể tùy tiện tặng người.
Mẹ kiếp, thật sự xem nàng như quả hồng mềm, có thể tùy tiện để cho người ta rà qua rà lại à?
“Hồi vương phi, chỉ có kẻ ngốc mới cho rằng có thể tùy tiện tặng người cho người khác.” Phấn Điệp thành thực nói, trong lòng lại càng ngày càng bội phục Dạ Hi, Dạ Hi cùng chủ tử thật đúng là tuyệt phối, một người còn phúc hắc hơn một người.
“Nha đầu kia ngươi nói cái gì.” Âu Quý Tình tức giận, tiến lên muốn cho Phấn Điệp một cái tát, thì bị Dạ Hi cản lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook