Trái lo phải nghĩ, cuối cùng khả năng duy nhất có thể xảy ra chính là giấc mộng kỳ quái.Dòng nước suối kia, cùng với thế giới sương mù mênh mông……Giây tiếp theo, Lâm Diệp Nhi hoảng sợ phát hiện chính mình lại xuất hiện nơi vừa mới nghĩ là giấc mộng kỳ quái.Chấn kinh vài giây sau, Lâm Diệp Nhi có một cái ý tưởng lớn mật, vì nghiệm chứng suy nghĩ của nàng hay không chính xác.

Nàng làm vài lần thực nghiệm, cuối cùng phát hiện thật sự như thế.Chỉ cần trong đầu nghĩ thế giới thần bí, thì bản thân sẽ xuất hiện cái địa phương thần bí này.

Nếu muốn trở lại thế giới hiện thực, chỉ cần làm lại tương tự, lập tức trở về.Nơi này giống như một không gian thần bí độc lập, mà trước mắt hồ nước suối này, phần trăm chi ** mười chính là cải tạo thân thể.Lâm Diệp Nhi đặt mông ngồi dưới đất, cúi đầu nhìn một thân da thịt non mịn, một trận đau đầu.


Lúc trước, nằm mơ đều muốn, hiện tại có, lại phải tìm biện pháp che giấu.Ai, nên thế nào biến trở về bộ dáng trước kia?Lâm Diệp Nhi trong đầu có một ý tưởng xẹt qua, đôi mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm ảnh ngược trong hồ nước, nhìn ảnh ngược trong hồ kia gầy yếu, mặt tiểu nha đầu hoàng khô gầy, cả kinh đến nổi ngơ ngác cả nửa ngày.Nàng không nhịn được nhéo nhéo mặt, không có bất luận cái sơ hở gì.

Nếu không có xem qua lúc trước trắng nõn như ngọc, bộ dạng phấn điêu ngọc trác, cơ hồ đều phải cho rằng đang nằm mộng.Ta phi, cái không gian này cũng thật trâu bò Bất quá, nàng thích.Lâm Diệp Nhi vừa ra không gian, lập tức bưng một chậu nước, nhìn thấy thân hình giống như của nguyên chủ lúc trước, tảng đá lớn trong lòng tức khắc rơi xuống.Lúc này, nàng bỗng dưng chú ý tới ngực lại xuất hiện một đóa hoa mai diễm lệ, giống như là hoa thật, tươi mới, yêu diễm.Trong nháy mắt nàng ngốc lăng, đột nhiên trong óc giống như bị bổ một phát, một trận đau đớn, chợt một lượng ký ức khổng lồ thổi quét mà đến.Một vài bức hình ảnh, giống như là phóng điện xẹt qua xẹt qua trong đầu nàng.Nàng biết đây là kí ức thuộc về thân thể này.Nguyên chủ cùng chính mình có tên giống nhau, Lâm Diệp Nhi.


Lâm Diệp Nhi nơi này năm ấy chín tuổi, phụ thân săn thú không cẩn thận té xuống núi mà chết, mẫu thân không quá hai năm, cũng đi theo.

Lâm gia thân thích đều không ai muốn chịu trách nhiệm nuôi dưỡng ba tỷ đệ, cuối cùng năm ấy Lâm Diệp Nhi mười một tuổi một mình mang theo đệ đệ chín tuổi cùng muội muội ba tuổi kím sống.Trong nhà nguyên chủ có năm mẫu ruộng tốt, hiện tại bị nhị thúc cùng tam thúc lấy mất, mỗi năm bọn họ sẽ đưa một chút lương thực nhất định tới đây, nhưng căn cứ vào ký ức của Lâm Diệp Nhi, mỗi lần lương thực đều là thiếu cân thiếu lạng, đặc biệt là nhị thúc, có lúc đưa mấy cân cải trắng cùng củ cải tới.Cũng may Lâm Võ thân thủ tốt, thường xuyên vào trong núi săn thú, ba người mới không đến nỗi đói chết.Lâm Diệp Nhi tiếp thu ký ức, biết thân thể nguyên chủ không có đóa hoa mai, hiển nhiên đóa hoa mai này là nàng tới mới có.Hoa mai?Lâm Diệp Nhi nghĩ tới chính mình vẫn luôn đeo một miếng ngọc bội gia truyền, nhưng lại không phải là hoa mai.Chẳng lẽ là cái ngọc bội kia biến thành? Lâm Diệp Nhi lắc đầu, nghĩ không ra nguyên do khác.Đã biết không rõ, dứt khoát cũng không suy nghĩ vớ vẩn.

Nàng xuống giường, bắt đầu đánh giá căn nhà tranh của mình, từ trong ra ngoài nhìn một lần, hiện ra bốn chữ, nhà chỉ có bốn bức tường.Nghèo đến nỗi, lão ăn mày cũng ghét bỏ.Lâm Diệp Nhi vừa ra khỏi nhà, thấy tiểu gia hỏa đang bưng thùng nước mà với sức nàng ấy hiện tại không thể nào làm được, đang cố di chuyển về phía trước.Lâm Diệp Nhi vốn muốn xông lên trước hỗ trợ, lại đứng ngốc ở nơi đó, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm đôi phu thê trung niên đứng gầnTiểu Đoàn Đoàn chỉ là thân hình hai người bọn họ trong suốt, không thấy rõ ràng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương