Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang
-
Chương 133: Kiếp trước của a ngư 8
Trời vào đông giá rét, A Ngư ngồi trên giường đất nhỏ, trong tay cầm một lò sưởi cầm tay nhỏ chờ Nam Khang quận chúa vào.
Chỉ chốc lát sau, Kim Xoa đã dẫn Nam Khang quận chúa đi vào.
Nam Khang quận chúa ngẩng đầu, thấy A Ngư ngồi bên bàn thấp, nàng mặc một cái áo ấm thêu hình hoa mẫu đơn, mái tóc dài đen tuyền được vấn lên bằng một cây trâm ngọc, cách ăn mặc hoàn toàn bình thường như A Ngư da trắng môi hồng, đôi mắt vừa đen vừa sáng, khuôn mặt trắng nõn sáng bóng như một viên trân châu.
Rõ ràng nàng đang mang thai vậy mà lại tựa như tân nương mới gả tới, xinh đẹp khiến người ta hâm mộ.
Nghĩ tới nàng có khả năng là A Ngư, cả người Nam Khang quận chúa như muốn kêu gào hai chữ: Tiện nhân!
Rõ ràng nữ nhân này đã sớm dang díu với Từ Tiềm, thế mà lại cứ chiếm lấy trái tim của Từ Khác mãi, nàng mất năm năm mới đổi được một cái nhìn của Từ Khác, hiện tại nữ nhân này lại phá hư chuyện tốt của nàng!
Chờ, chỉ cần nàng có được chứng cớ, Nam Khang quận chúa có trăm nghìn cách khiến A Ngư thân bại danh liệt!
"Ngũ thẩm, nghe nói lúc trước thẩm không khỏe lắm, bây giờ đã đỡ chút nào chưa ạ?" Nam Khang quận chúa mang theo hộp thức ăn, cười khanh khách mà quan tâm nàng.
Ngay lúc Nam Khang quận chúa đang đánh giá nàng, A Ngư cũng quan sát Nam Khang quận chúa tỉ mỉ một lần.
Sao nàng có thể phớt lờ nàng ta được? Nếu không có Từ Tiềm thì A Ngư đã chết, là do người trước mặt này hại chết nàng.
A Ngư đã nghe Từ Tiềm nhắc qua, nói Từ Khác và Nam Khang quận chúa đã sinh ra tiểu Thập Nhị, A Ngư cho rằng nàng ta đã đạt được mong ước, cuộc sống vô cùng suôn sẻ, bây giờ nàng nhìn thấy tơ máu trong mắt Nam Khang quận chúa, dù là son phấn cũng không thể che giấu được sự tiều tụy của nàng ta, A Ngư biết Nam Khang quận chúa sống không thoải mái, A Ngư lập tức thấy thoải mái.
A Ngư không hận Từ Khác, hắn ta nhu nhược không bản lĩnh nhưng cũng không có ý muốn hại nàng.
Nhưng A Ngư không thể nào bỏ qua ân oán giữa nàng và Nam Khang quận chúa. A Ngư sẽ không làm chuyện hại đến tính mạng của nàng ta, nếu như sự trở về của nàng khiến Từ Khác nhớ đến nàng một lần nữa, cũng khiến Từ Khác cảm thấy áy náy với nàng mà thù hận Nam Khang quận chúa, khiến nàng ta cả đời cũng không chiếm được tim Từ Khác, A Ngư cảm thấy việc này cũng tương đương với báo thù.
"Đa tạ Quận chúa quan tâm, ta vẫn khỏe, mời Quận chúa ngồi." A Ngư chỉ chỗ đối diện bàn thấp.
Nam Khang quận chúa đặt hộp đựng thức ăn lên trên bàn, nàng ta ngồi xuống đối diện A Ngư với vẻ mặt tự nhiên.
Kim Xoa đứng bên cạnh, Kim Xuyến đứng phía bên Nam Khang quận chúa, nếu nàng ta đột nhiên gây khó dễ thì hai tỳ nữ có thể kịp thời bảo vệ A Ngư, ngăn Nam Khang quận chúa lại.
Hai tì nữ cúi đầu, hoàn toàn là tư thái cung kính của một nha hoàn nên có.
Nam Khang quận chúa không quá lưu ý đến các nàng, nàng ta vừa mở hộp đựng thức ăn ra vừa nói: "Ngũ thẩm, con người con tay chân vụng về, không có gì có thể hiếu kính người, chỉ có sở trường duy nhất là ủ rượu, đây là rượu mật đào do chính tay con ủ, Ngũ thẩm nếm thử xem có hợp khẩu vị không?"
Trên hộp đựng thức ăn có một vò rượu nhỏ, nắp vẫn chưa mở ra mà đã có một mùi rượu thoang thoảng bay ra.
Rượu trái cây tầm thường không có mùi vị nặng như vậy.
A Ngư lập tức quay đầu, làm bộ như muốn phun ra.
Nàng còn đang ở ba tháng đầu, ngửi một chút rượu mà muốn nôn là điều vô cùng bình thường,
Nam Khang quận chúa thấy nàng né tránh, lập tức đoán ngay nàng là A Ngư vì sợ choáng váng nên mới giả vờ ốm nghén!
Hai mắt nàng sáng lên, Nam Khang quận chúa mở nắp vò rượu, cầm vò rượu lên muốn hắt vào người A Ngư! Xem ngươi còn giả tạo được không, ta hắt rượu vào người ngươi, cho ngươi muốn tránh cũng tránh không được, chỉ cần ngươi choáng váng ở chỗ này, ta có thể nói mọi người biết chân tướng rồi!
Nhưng mà cánh tay Nam Khang quận chúa còn chưa kịp nhấc lên, Kim Xoa nhanh chóng chắn trước người nàng, cùng lúc đó, Kim Xuyến cũng đến bên cạnh Nam Khang quận chúa như một cơn gió, nàng ấy dùng sức chụp lấy tay của Nam Khang quận chúa rồi vung mạnh ra bên ngoài, Nam Khang quận chúa bị Kim Xuyến quăng ngã trên mặt đất. Cả người Nam Khang quận chúa mặc hoa phục màu đỏ nên khi nàng ta bay giữa không trung, làn váy rực rỡ dài tựa như một đóa hoa nở rộ vẻ nên một bức tranh tuyệt mỹ, nhưng cảnh tượng đẹp đẽ đó quá ngắn ngủi, chỉ trong nháy mắt, Nam Khang quận chúa ngã sóng soài trên mặt đất.
Vò rượu đổ vỡ trên mặt đất, mùi rượu nồng nặc bay ra ngoài trong nháy mắt.
Kim Xoa trực tiếp ôm A Ngư rồi bế nàng ra ngoài phòng ngoài.
Rèm cửa được vén lên, Kim Xoa thả A Ngư ở chỗ không thể ngửi thấy mùi rượu nhưng chỉ cần A Ngư ngẩng đầu là có thể thấy rõ tình hình bên trong.
Kim Xuyến đang đè lên người Nam Khang quận chúa, một tay túm tóc Nam Khang quận chúa, dùng tay còn lại tát khuôn mặt mềm mại của Nam Khang quận chúa hai bạt tai: "Phu nhân nhà ta đang có thai, vậy mà ngươi dám mưu hại phu nhân, thân là cháu dâu lại bất kính với trưởng bối, chẳng lẽ do mình uống quá nhiều rượu nên say xỉn, chạy tới đây quậy phá sao?"
Cả đời Nam Khang quận chúa đã từng bị ai đánh đâu?
Hai cái tát kia của Kim Xuyến rất nặng, gò má Nam Khang quận chúa đã sưng phồng lên rồi, tóc còn bị Kim Xuyến kéo lên, Nam Khang quận chúa vừa đau lại vừa giận, trừng mắt thét to: "Ngươi dám đánh ta?"
Kim Xuyến nở nụ cười, cười xong rồi lại tát thêm hai bạt tay nữa, đồng thời buông lỏng tay ra.
Nam Khang quận chúa bị nàng xô té ngã trên mặt đất, một lúc lâu sau cũng không đứng dậy nổi.
Kim Xuyến đè đầu Nam Khang quận chúa một lần nữa rồi áp mặt nàng vào mặt bàn dính đầy rượu, vừa dùng tóc chùi lên mặt Nam Khang quận chúa vừa hốt hoảng nói: "Quận chúa điên thật rồi, rõ ràng tự mình uống rượu say rồi va vào phu nhân nhà ta, Ngũ phu nhân tốt bụng nên không trách người, trong lòng người áy náy nên tự phạt mình mấy bạt tai, sao đột nhiên lại đổ trách nhiệm lên người nô tỳ vậy ạ?"
Nam Khang quận chúa thét chói tai, muốn đứng lên nhưng vừa đứng được một nữa đã bị Kim Xuyến ấn đầu xuống lần nữa.
A Ngư trợn to mắt, nàng không muốn nhìn nữa.
Không biết qua bao lâu, Dung Hoa trưởng công chúa, Từ nhị phu nhân và nhóm người Từ lão thái quân nghe tin mà chạy đến.
Tin tức là do Kim Xoa sai người đi báo, người tới nhanh nhất là Dung Hoa trưởng công chúa - mẫu thân của Từ Khác. Khi Từ Khác vọt vào sân, rốt cuộc Kim Xuyến cũng buông lỏng tay.
Nam Khang quận chúa không điên cũng bị hành hạ tới điên rồi, cuối cùng đã được tự do, nàng thấy A Ngư ở đó nhìn nàng xấu mặt, hai mắt Nam Khang quận chúa đỏ lên, nhào tới A Ngư tựa như ác quỷ.
Kim Xoa nhanh chóng nói khẽ bên tai A Ngư một câu.
A Ngư lập tức nhắm chặt mắt, yếu ớt ngã vào lòng Kim Xoa.
Kim Xoa hoảng hốt mà la lên: "Phu nhân, phu nhân người sao vậy, người đừng dọa nô tỳ!"
Từ Khác trẻ tuổi khỏe mạnh, hắn chạy tới nhanh hơn Dung Hoa trưởng công chúa nhưng bởi vì muốn chăm sóc mẫu thân trên đường đến đây nên mới thả chậm bước chân. Lúc này, hắn vừa nghe được âm thanh của Kim Xoa, Từ Khác không kiềm được mà bỏ lại Dung Hoa trưởng công chúa rồi chạy vọt tới phía trước.
Vì thế, hắn thấy thấy Kim Xoa ôm A Ngư té lên trên mặt đất, Nam Khang quận chúa nằm sấp trên mặt đất, giương nanh múa vuốt về phía A Ngư, may mà Kim Xuyến nhào tới giữa Nam Khang quận chúa từ phía sau, liều mạng ngăn cản. Tóc tai Nam Khang quận chúa bù xù, cả người dơ bẩn, Kim Xuyến còn thảm hơn Nam Khang quận chúa, tóc tai rũ rượi, trên mặt còn có một vết máu do trâm cài quẹt trúng.
Thấy Từ Khác đến, Kim Xoa khóc lóc cầu xin: "Lục công tử mau cứu phu nhân nhà nô tỳ với! Không hiểu vì sao Quận chúa uống rượu rồi phát điên, lúc thì tự đánh chính mình lúc thì dập đầu tạ tội với phu nhân, một hồi sau lại chỉ thẳng mặt phu nhân và chửi ầm lên, nói toàn những lời kỳ quái, phu nhân đang có thai, lỡ như có chuyện gì thì nô tỳ biết ăn nói thế nào với Ngũ gia đây!"
Kim Xoa ôm phu nhân nhà mình mà khóc hu hu.
Lần đầu tiên A Ngư được chứng kiến sự lợi hại của hai nha hoàn nhà mình, một mặt nàng cảm thấy khâm phục, mặt khác nàng giả vờ bất tỉnh phối hợp với hai nàng ấy.
Chỉ vài ba câu nói, Từ Khác đã hiểu rõ ràng mọi chuyện rồi!
Nam Khang quận chúa hại chết A Ngư nên trong lòng có quỷ, hiện tại Ngũ thẩm là A Ngư cũng được, không phải cũng không hề gì bởi vì Nam Khang quận chúa đã chắc chắn Ngũ thẩm là A Ngư. Nam Khang quận chúa cho rằng A Ngư muốn về đòi mạng nàng ta nên lúc say rượu đã chạy qua xin tha mạng, A Ngư không chịu tha thứ hoặc giả vờ làm người xa lạ, Nam Khang quận chúa càng căm ghét hơn nên lại muốn hại A Ngư!
"Cái đồ độc phụ này!"
Ở trước mặt hắn mà vẫn muốn tổn thương A Ngư, Từ Khác nắm lấy cổ tay Nam Khang quận chúa rồi quăng nàng ta ra ngoài tựa như vứt một bao rác ra ngoài cửa!
"Nàng vu oan ta, mọi việc không giống như lời nàng ta nói!" Đã đến mức này, Nam Khang quận chúa biết mình dính bẫy của chủ tớ A Ngư, nàng liên tục rơi nước mắt, bổ nhào tới muốn ôm chân Từ Khác, "Biểu ca, chàng nghe thiếp giải thích..."
Từ Khác đá một cước vào ngực nàng!
Dù lòng dạ Nam Khang quận chúa có ác độc tới cỡ nào thì nàng vẫn là một quý nữ mảnh mai yếu đuối, bị Từ Khác đá như vậy, nàng ta lập tức bay thẳng ra ngoài, cái gáy đập xuống đất, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Dung Hoa trưởng công chúa sốt ruột, vừa sai nha hoàn đỡ Nam Khang quận chúa dậy vừa chỉ trích nhi tử: "Nam Khang là thê tử của con, sao con có thể tin không tin nàng?" Nói xong, Dung Hoa trưởng công chúa nhìn về phía nha hoàn bên cạnh Nam Khang quận chúa, kêu nàng ta kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Nha hoàn kia đương nhiên kể lại tình hình thực tế, nàng ta nói Quận chúa có lòng tốt muốn đến thỉnh an Ngũ phu nhân, ai ngờ bị nha hoàn bên cạnh Ngũ phu nhân đánh tàn nhẫn.
Từ Khác nhìn về phía chủ tớ A Ngư.
A Ngư vẫn đang hôn mê, Kim Xoa và Kim Xuyến khóc lóc, lắc đầu với hắn.
Trong tình cảnh này, dĩ nhiên Từ Khác tin chủ tớ A Ngư!
"Ngươi là nha hoàn của nàng ta, đương nhiên thông đồng làm bậy với Quận chúa nhà các ngươi!" Giọng nói Từ Khác tràn đầy căm giận.
Dung Hoa trưởng công chúa biết tâm trí Từ Khác đã bị A Ngư mê hoặc, bây giờ bà nói gì thì nhi tử cũng không tin, bà đang tính sai người bắt hai nha hoàn Kim Xoa và Kim Xuyến, rốt cuộc Ngô Tùy cũng đỡ Từ lão thái quân chạy qua đây!
Từ lão thái quân nhìn thấy A Ngư hôn mê bất tỉnh ngày từ ánh mắt đầu tiên!
Một đứa là con dâu, đứa là cháu dâu nhưng trong mắt Từ lão thái quân, đứa con dâu đang mang thai tôn quý hơn thê tử của tiểu Lục và Dung Hoa trưởng công chúa tự cho mình là đúng gấp trăm nghìn lần!
"Mau đi mời thầy lang!" Từ lão thái quân chống quải trượng, giận dữ nói.
Ngô Tùy căng thẳng đi theo.
Kim Xoa vừa đỡ A Ngư vừa khóc: "Lão thái quân, người phân xử giúp Ngũ phu nhân với, lúc này Quận chúa muốn phu nhân nhà nô tỳ phải một xác hai mạng!"
Toàn bộ hậu viện rối tung rối mù, Từ lão thái quân chỉ quan tâ m đến an nguy của tiểu tức phụ, lệnh cho Dung hoa trưởng công chúa và Từ Khác mang Nam Khang quận chúa về trước, Từ nhị phu nhân tới xem náo nhiệt cũng bị bà không chút khách khí mà đuổi đi.
Cuối cùng hậu viện Xuân Hoa Đường cũng yên tĩnh lại.
Kim Xoa và Kim Xuyến cùng nhau đỡ A Ngư nằm vào trên giường trong phòng.
Từ lão thái quân ngồi bên giường, thân thiết mà nhìn về phía A Ngư.
Bây giờ quan sát kỹ A Ngư, Từ lão thái quân nhận ra có điểm không đúng, khuôn mặt của tức phụ trắng nõn hồng hào, không giống như bị ức hiếp.
Đột nhiên, Từ lão thái quân nghĩ tới lão Ngũ nhà bà.
Lão Ngũ đã từng chứng kiến A Ngư bị bà bà ở đại phòng ức hiếp thành dạng gì, bây giờ hắn dám mang A Ngư về, sao có thể không sắp xếp nha hoàn có năng lực che chở A Ngư chứ?
Kịp thời phản ứng được, ánh mắt sắc bén của Từ lão thái quân nhìn về phía Kim Xoa và Kim Xuyến.
Hai nha hoàn nhìn nhau một cái rồi quỳ sụp xuống đất, Kim Xuyến vội vàng nói: "Lão thái quân tha tội, Ngũ gia đã căn dặn, nếu Quận chúa an phận thì nhóm nô tỳ sẽ không chủ động trêu chọc nàng ta. Nếu Quận chúa chủ động kiếm chuyện thì nhóm nô tỳ phải hết lòng bảo vệ chủ tử, lúc nãy Quận chúa có ý muốn ném bình rượu vào người phu nhân, nữ tử có thai làm sao có thể chịu được chứ?"
A Ngư trên giường nghe các nàng thú tội cũng không giả vờ nữa, nàng gấp gáp ngồi dậy, đôi mắt hạnh tràn đầy lo lắng nhìn Từ lão thái quân: "Mẫu thân, con..."
Từ lão thái quân khoát tay, mệt mỏi nói: "Không cần giải thích, ta hiểu rõ rồi."
A Ngư nhẫn nhục chịu mấy năm cũng đã quen chịu đựng, dù Nam Khang quận chúa không nóng vội mà chủ động trả thù, lão Ngũ đau lòng vì thê tử, sớm muộn gì cũng dạy dỗ Nam Khang quận chúa. Hôm nay, Nam Khang quận chúa tự đưa mình tới cửa, đáng đời nàng, đã vậy mà nàng ta còn muốn thăm dò lai lịch của A Ngư, nếu thực sự để nàng thăm dò ra gì đó, không chừng sẽ gây ra tai họa gì đó.
"Các ngươi lui xuống trước đi." Từ lão thái quân muốn nói chuyện riêng với A Ngư.
Kim Xoa và Kim Xuyến cúi đầu và lui ra ngoài.
Từ lão thái quân nhìn về phía A Ngư, bà vỗ vỗ tay nàng rồi nói: "Sao rồi, con không động thai chứ?"
A Ngư cảm thấy hổ thẹn khi đối mặt với Lão thái quân, nàng rũ mắt xuống, gật gật đầu, thành thật khai báo: "Là do con giả vờ thôi, người, người đừng lo lắng cho con."
Từ lão thái quân than nhẹ một tiếng, vừa cầm tay A Ngư vừa nói: "Lão Ngũ đã ra tay, trải qua chuyện ngày hôm nay, chắc chắn Nam Khang sẽ không dám quấy nhiễu con nữa, con cứ an tâm sống với lão Ngũ. Hãy quên hết chuyện trước kia đi, cứ nhớ mãi thì chỉ làm khổ bản thân thôi."
Đôi mắt A Ngư đã ẩm ướt rồi.
Quả nhiên Lão thái quân đã đoán được nhưng vẫn lựa chọn tiếp nhận nàng như cũ.
"Tổ mẫu..." A Ngư áy náy mà gọi, chủ động bộc lộ thân phận.
Từ lão thái quân ôm nàng vào trong lòng, bà cười nói: "Được rồi, ta hiểu rõ tấm lòng của con, nhưng mà sau này vẫn nên gọi ta là mẫu thân, mọi chuyện đã qua rồi, chúng ta nên nhìn về phía trước."
A Ngư nghe giọng nói trìu mến và thái độ khoan dung của Từ lão thái quân, trong khoảnh khắc này, nàng có cảm giác như đang thật sự nằm ở trong lòng mẫu thân.
Chỉ chốc lát sau, Kim Xoa đã dẫn Nam Khang quận chúa đi vào.
Nam Khang quận chúa ngẩng đầu, thấy A Ngư ngồi bên bàn thấp, nàng mặc một cái áo ấm thêu hình hoa mẫu đơn, mái tóc dài đen tuyền được vấn lên bằng một cây trâm ngọc, cách ăn mặc hoàn toàn bình thường như A Ngư da trắng môi hồng, đôi mắt vừa đen vừa sáng, khuôn mặt trắng nõn sáng bóng như một viên trân châu.
Rõ ràng nàng đang mang thai vậy mà lại tựa như tân nương mới gả tới, xinh đẹp khiến người ta hâm mộ.
Nghĩ tới nàng có khả năng là A Ngư, cả người Nam Khang quận chúa như muốn kêu gào hai chữ: Tiện nhân!
Rõ ràng nữ nhân này đã sớm dang díu với Từ Tiềm, thế mà lại cứ chiếm lấy trái tim của Từ Khác mãi, nàng mất năm năm mới đổi được một cái nhìn của Từ Khác, hiện tại nữ nhân này lại phá hư chuyện tốt của nàng!
Chờ, chỉ cần nàng có được chứng cớ, Nam Khang quận chúa có trăm nghìn cách khiến A Ngư thân bại danh liệt!
"Ngũ thẩm, nghe nói lúc trước thẩm không khỏe lắm, bây giờ đã đỡ chút nào chưa ạ?" Nam Khang quận chúa mang theo hộp thức ăn, cười khanh khách mà quan tâm nàng.
Ngay lúc Nam Khang quận chúa đang đánh giá nàng, A Ngư cũng quan sát Nam Khang quận chúa tỉ mỉ một lần.
Sao nàng có thể phớt lờ nàng ta được? Nếu không có Từ Tiềm thì A Ngư đã chết, là do người trước mặt này hại chết nàng.
A Ngư đã nghe Từ Tiềm nhắc qua, nói Từ Khác và Nam Khang quận chúa đã sinh ra tiểu Thập Nhị, A Ngư cho rằng nàng ta đã đạt được mong ước, cuộc sống vô cùng suôn sẻ, bây giờ nàng nhìn thấy tơ máu trong mắt Nam Khang quận chúa, dù là son phấn cũng không thể che giấu được sự tiều tụy của nàng ta, A Ngư biết Nam Khang quận chúa sống không thoải mái, A Ngư lập tức thấy thoải mái.
A Ngư không hận Từ Khác, hắn ta nhu nhược không bản lĩnh nhưng cũng không có ý muốn hại nàng.
Nhưng A Ngư không thể nào bỏ qua ân oán giữa nàng và Nam Khang quận chúa. A Ngư sẽ không làm chuyện hại đến tính mạng của nàng ta, nếu như sự trở về của nàng khiến Từ Khác nhớ đến nàng một lần nữa, cũng khiến Từ Khác cảm thấy áy náy với nàng mà thù hận Nam Khang quận chúa, khiến nàng ta cả đời cũng không chiếm được tim Từ Khác, A Ngư cảm thấy việc này cũng tương đương với báo thù.
"Đa tạ Quận chúa quan tâm, ta vẫn khỏe, mời Quận chúa ngồi." A Ngư chỉ chỗ đối diện bàn thấp.
Nam Khang quận chúa đặt hộp đựng thức ăn lên trên bàn, nàng ta ngồi xuống đối diện A Ngư với vẻ mặt tự nhiên.
Kim Xoa đứng bên cạnh, Kim Xuyến đứng phía bên Nam Khang quận chúa, nếu nàng ta đột nhiên gây khó dễ thì hai tỳ nữ có thể kịp thời bảo vệ A Ngư, ngăn Nam Khang quận chúa lại.
Hai tì nữ cúi đầu, hoàn toàn là tư thái cung kính của một nha hoàn nên có.
Nam Khang quận chúa không quá lưu ý đến các nàng, nàng ta vừa mở hộp đựng thức ăn ra vừa nói: "Ngũ thẩm, con người con tay chân vụng về, không có gì có thể hiếu kính người, chỉ có sở trường duy nhất là ủ rượu, đây là rượu mật đào do chính tay con ủ, Ngũ thẩm nếm thử xem có hợp khẩu vị không?"
Trên hộp đựng thức ăn có một vò rượu nhỏ, nắp vẫn chưa mở ra mà đã có một mùi rượu thoang thoảng bay ra.
Rượu trái cây tầm thường không có mùi vị nặng như vậy.
A Ngư lập tức quay đầu, làm bộ như muốn phun ra.
Nàng còn đang ở ba tháng đầu, ngửi một chút rượu mà muốn nôn là điều vô cùng bình thường,
Nam Khang quận chúa thấy nàng né tránh, lập tức đoán ngay nàng là A Ngư vì sợ choáng váng nên mới giả vờ ốm nghén!
Hai mắt nàng sáng lên, Nam Khang quận chúa mở nắp vò rượu, cầm vò rượu lên muốn hắt vào người A Ngư! Xem ngươi còn giả tạo được không, ta hắt rượu vào người ngươi, cho ngươi muốn tránh cũng tránh không được, chỉ cần ngươi choáng váng ở chỗ này, ta có thể nói mọi người biết chân tướng rồi!
Nhưng mà cánh tay Nam Khang quận chúa còn chưa kịp nhấc lên, Kim Xoa nhanh chóng chắn trước người nàng, cùng lúc đó, Kim Xuyến cũng đến bên cạnh Nam Khang quận chúa như một cơn gió, nàng ấy dùng sức chụp lấy tay của Nam Khang quận chúa rồi vung mạnh ra bên ngoài, Nam Khang quận chúa bị Kim Xuyến quăng ngã trên mặt đất. Cả người Nam Khang quận chúa mặc hoa phục màu đỏ nên khi nàng ta bay giữa không trung, làn váy rực rỡ dài tựa như một đóa hoa nở rộ vẻ nên một bức tranh tuyệt mỹ, nhưng cảnh tượng đẹp đẽ đó quá ngắn ngủi, chỉ trong nháy mắt, Nam Khang quận chúa ngã sóng soài trên mặt đất.
Vò rượu đổ vỡ trên mặt đất, mùi rượu nồng nặc bay ra ngoài trong nháy mắt.
Kim Xoa trực tiếp ôm A Ngư rồi bế nàng ra ngoài phòng ngoài.
Rèm cửa được vén lên, Kim Xoa thả A Ngư ở chỗ không thể ngửi thấy mùi rượu nhưng chỉ cần A Ngư ngẩng đầu là có thể thấy rõ tình hình bên trong.
Kim Xuyến đang đè lên người Nam Khang quận chúa, một tay túm tóc Nam Khang quận chúa, dùng tay còn lại tát khuôn mặt mềm mại của Nam Khang quận chúa hai bạt tai: "Phu nhân nhà ta đang có thai, vậy mà ngươi dám mưu hại phu nhân, thân là cháu dâu lại bất kính với trưởng bối, chẳng lẽ do mình uống quá nhiều rượu nên say xỉn, chạy tới đây quậy phá sao?"
Cả đời Nam Khang quận chúa đã từng bị ai đánh đâu?
Hai cái tát kia của Kim Xuyến rất nặng, gò má Nam Khang quận chúa đã sưng phồng lên rồi, tóc còn bị Kim Xuyến kéo lên, Nam Khang quận chúa vừa đau lại vừa giận, trừng mắt thét to: "Ngươi dám đánh ta?"
Kim Xuyến nở nụ cười, cười xong rồi lại tát thêm hai bạt tay nữa, đồng thời buông lỏng tay ra.
Nam Khang quận chúa bị nàng xô té ngã trên mặt đất, một lúc lâu sau cũng không đứng dậy nổi.
Kim Xuyến đè đầu Nam Khang quận chúa một lần nữa rồi áp mặt nàng vào mặt bàn dính đầy rượu, vừa dùng tóc chùi lên mặt Nam Khang quận chúa vừa hốt hoảng nói: "Quận chúa điên thật rồi, rõ ràng tự mình uống rượu say rồi va vào phu nhân nhà ta, Ngũ phu nhân tốt bụng nên không trách người, trong lòng người áy náy nên tự phạt mình mấy bạt tai, sao đột nhiên lại đổ trách nhiệm lên người nô tỳ vậy ạ?"
Nam Khang quận chúa thét chói tai, muốn đứng lên nhưng vừa đứng được một nữa đã bị Kim Xuyến ấn đầu xuống lần nữa.
A Ngư trợn to mắt, nàng không muốn nhìn nữa.
Không biết qua bao lâu, Dung Hoa trưởng công chúa, Từ nhị phu nhân và nhóm người Từ lão thái quân nghe tin mà chạy đến.
Tin tức là do Kim Xoa sai người đi báo, người tới nhanh nhất là Dung Hoa trưởng công chúa - mẫu thân của Từ Khác. Khi Từ Khác vọt vào sân, rốt cuộc Kim Xuyến cũng buông lỏng tay.
Nam Khang quận chúa không điên cũng bị hành hạ tới điên rồi, cuối cùng đã được tự do, nàng thấy A Ngư ở đó nhìn nàng xấu mặt, hai mắt Nam Khang quận chúa đỏ lên, nhào tới A Ngư tựa như ác quỷ.
Kim Xoa nhanh chóng nói khẽ bên tai A Ngư một câu.
A Ngư lập tức nhắm chặt mắt, yếu ớt ngã vào lòng Kim Xoa.
Kim Xoa hoảng hốt mà la lên: "Phu nhân, phu nhân người sao vậy, người đừng dọa nô tỳ!"
Từ Khác trẻ tuổi khỏe mạnh, hắn chạy tới nhanh hơn Dung Hoa trưởng công chúa nhưng bởi vì muốn chăm sóc mẫu thân trên đường đến đây nên mới thả chậm bước chân. Lúc này, hắn vừa nghe được âm thanh của Kim Xoa, Từ Khác không kiềm được mà bỏ lại Dung Hoa trưởng công chúa rồi chạy vọt tới phía trước.
Vì thế, hắn thấy thấy Kim Xoa ôm A Ngư té lên trên mặt đất, Nam Khang quận chúa nằm sấp trên mặt đất, giương nanh múa vuốt về phía A Ngư, may mà Kim Xuyến nhào tới giữa Nam Khang quận chúa từ phía sau, liều mạng ngăn cản. Tóc tai Nam Khang quận chúa bù xù, cả người dơ bẩn, Kim Xuyến còn thảm hơn Nam Khang quận chúa, tóc tai rũ rượi, trên mặt còn có một vết máu do trâm cài quẹt trúng.
Thấy Từ Khác đến, Kim Xoa khóc lóc cầu xin: "Lục công tử mau cứu phu nhân nhà nô tỳ với! Không hiểu vì sao Quận chúa uống rượu rồi phát điên, lúc thì tự đánh chính mình lúc thì dập đầu tạ tội với phu nhân, một hồi sau lại chỉ thẳng mặt phu nhân và chửi ầm lên, nói toàn những lời kỳ quái, phu nhân đang có thai, lỡ như có chuyện gì thì nô tỳ biết ăn nói thế nào với Ngũ gia đây!"
Kim Xoa ôm phu nhân nhà mình mà khóc hu hu.
Lần đầu tiên A Ngư được chứng kiến sự lợi hại của hai nha hoàn nhà mình, một mặt nàng cảm thấy khâm phục, mặt khác nàng giả vờ bất tỉnh phối hợp với hai nàng ấy.
Chỉ vài ba câu nói, Từ Khác đã hiểu rõ ràng mọi chuyện rồi!
Nam Khang quận chúa hại chết A Ngư nên trong lòng có quỷ, hiện tại Ngũ thẩm là A Ngư cũng được, không phải cũng không hề gì bởi vì Nam Khang quận chúa đã chắc chắn Ngũ thẩm là A Ngư. Nam Khang quận chúa cho rằng A Ngư muốn về đòi mạng nàng ta nên lúc say rượu đã chạy qua xin tha mạng, A Ngư không chịu tha thứ hoặc giả vờ làm người xa lạ, Nam Khang quận chúa càng căm ghét hơn nên lại muốn hại A Ngư!
"Cái đồ độc phụ này!"
Ở trước mặt hắn mà vẫn muốn tổn thương A Ngư, Từ Khác nắm lấy cổ tay Nam Khang quận chúa rồi quăng nàng ta ra ngoài tựa như vứt một bao rác ra ngoài cửa!
"Nàng vu oan ta, mọi việc không giống như lời nàng ta nói!" Đã đến mức này, Nam Khang quận chúa biết mình dính bẫy của chủ tớ A Ngư, nàng liên tục rơi nước mắt, bổ nhào tới muốn ôm chân Từ Khác, "Biểu ca, chàng nghe thiếp giải thích..."
Từ Khác đá một cước vào ngực nàng!
Dù lòng dạ Nam Khang quận chúa có ác độc tới cỡ nào thì nàng vẫn là một quý nữ mảnh mai yếu đuối, bị Từ Khác đá như vậy, nàng ta lập tức bay thẳng ra ngoài, cái gáy đập xuống đất, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Dung Hoa trưởng công chúa sốt ruột, vừa sai nha hoàn đỡ Nam Khang quận chúa dậy vừa chỉ trích nhi tử: "Nam Khang là thê tử của con, sao con có thể tin không tin nàng?" Nói xong, Dung Hoa trưởng công chúa nhìn về phía nha hoàn bên cạnh Nam Khang quận chúa, kêu nàng ta kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Nha hoàn kia đương nhiên kể lại tình hình thực tế, nàng ta nói Quận chúa có lòng tốt muốn đến thỉnh an Ngũ phu nhân, ai ngờ bị nha hoàn bên cạnh Ngũ phu nhân đánh tàn nhẫn.
Từ Khác nhìn về phía chủ tớ A Ngư.
A Ngư vẫn đang hôn mê, Kim Xoa và Kim Xuyến khóc lóc, lắc đầu với hắn.
Trong tình cảnh này, dĩ nhiên Từ Khác tin chủ tớ A Ngư!
"Ngươi là nha hoàn của nàng ta, đương nhiên thông đồng làm bậy với Quận chúa nhà các ngươi!" Giọng nói Từ Khác tràn đầy căm giận.
Dung Hoa trưởng công chúa biết tâm trí Từ Khác đã bị A Ngư mê hoặc, bây giờ bà nói gì thì nhi tử cũng không tin, bà đang tính sai người bắt hai nha hoàn Kim Xoa và Kim Xuyến, rốt cuộc Ngô Tùy cũng đỡ Từ lão thái quân chạy qua đây!
Từ lão thái quân nhìn thấy A Ngư hôn mê bất tỉnh ngày từ ánh mắt đầu tiên!
Một đứa là con dâu, đứa là cháu dâu nhưng trong mắt Từ lão thái quân, đứa con dâu đang mang thai tôn quý hơn thê tử của tiểu Lục và Dung Hoa trưởng công chúa tự cho mình là đúng gấp trăm nghìn lần!
"Mau đi mời thầy lang!" Từ lão thái quân chống quải trượng, giận dữ nói.
Ngô Tùy căng thẳng đi theo.
Kim Xoa vừa đỡ A Ngư vừa khóc: "Lão thái quân, người phân xử giúp Ngũ phu nhân với, lúc này Quận chúa muốn phu nhân nhà nô tỳ phải một xác hai mạng!"
Toàn bộ hậu viện rối tung rối mù, Từ lão thái quân chỉ quan tâ m đến an nguy của tiểu tức phụ, lệnh cho Dung hoa trưởng công chúa và Từ Khác mang Nam Khang quận chúa về trước, Từ nhị phu nhân tới xem náo nhiệt cũng bị bà không chút khách khí mà đuổi đi.
Cuối cùng hậu viện Xuân Hoa Đường cũng yên tĩnh lại.
Kim Xoa và Kim Xuyến cùng nhau đỡ A Ngư nằm vào trên giường trong phòng.
Từ lão thái quân ngồi bên giường, thân thiết mà nhìn về phía A Ngư.
Bây giờ quan sát kỹ A Ngư, Từ lão thái quân nhận ra có điểm không đúng, khuôn mặt của tức phụ trắng nõn hồng hào, không giống như bị ức hiếp.
Đột nhiên, Từ lão thái quân nghĩ tới lão Ngũ nhà bà.
Lão Ngũ đã từng chứng kiến A Ngư bị bà bà ở đại phòng ức hiếp thành dạng gì, bây giờ hắn dám mang A Ngư về, sao có thể không sắp xếp nha hoàn có năng lực che chở A Ngư chứ?
Kịp thời phản ứng được, ánh mắt sắc bén của Từ lão thái quân nhìn về phía Kim Xoa và Kim Xuyến.
Hai nha hoàn nhìn nhau một cái rồi quỳ sụp xuống đất, Kim Xuyến vội vàng nói: "Lão thái quân tha tội, Ngũ gia đã căn dặn, nếu Quận chúa an phận thì nhóm nô tỳ sẽ không chủ động trêu chọc nàng ta. Nếu Quận chúa chủ động kiếm chuyện thì nhóm nô tỳ phải hết lòng bảo vệ chủ tử, lúc nãy Quận chúa có ý muốn ném bình rượu vào người phu nhân, nữ tử có thai làm sao có thể chịu được chứ?"
A Ngư trên giường nghe các nàng thú tội cũng không giả vờ nữa, nàng gấp gáp ngồi dậy, đôi mắt hạnh tràn đầy lo lắng nhìn Từ lão thái quân: "Mẫu thân, con..."
Từ lão thái quân khoát tay, mệt mỏi nói: "Không cần giải thích, ta hiểu rõ rồi."
A Ngư nhẫn nhục chịu mấy năm cũng đã quen chịu đựng, dù Nam Khang quận chúa không nóng vội mà chủ động trả thù, lão Ngũ đau lòng vì thê tử, sớm muộn gì cũng dạy dỗ Nam Khang quận chúa. Hôm nay, Nam Khang quận chúa tự đưa mình tới cửa, đáng đời nàng, đã vậy mà nàng ta còn muốn thăm dò lai lịch của A Ngư, nếu thực sự để nàng thăm dò ra gì đó, không chừng sẽ gây ra tai họa gì đó.
"Các ngươi lui xuống trước đi." Từ lão thái quân muốn nói chuyện riêng với A Ngư.
Kim Xoa và Kim Xuyến cúi đầu và lui ra ngoài.
Từ lão thái quân nhìn về phía A Ngư, bà vỗ vỗ tay nàng rồi nói: "Sao rồi, con không động thai chứ?"
A Ngư cảm thấy hổ thẹn khi đối mặt với Lão thái quân, nàng rũ mắt xuống, gật gật đầu, thành thật khai báo: "Là do con giả vờ thôi, người, người đừng lo lắng cho con."
Từ lão thái quân than nhẹ một tiếng, vừa cầm tay A Ngư vừa nói: "Lão Ngũ đã ra tay, trải qua chuyện ngày hôm nay, chắc chắn Nam Khang sẽ không dám quấy nhiễu con nữa, con cứ an tâm sống với lão Ngũ. Hãy quên hết chuyện trước kia đi, cứ nhớ mãi thì chỉ làm khổ bản thân thôi."
Đôi mắt A Ngư đã ẩm ướt rồi.
Quả nhiên Lão thái quân đã đoán được nhưng vẫn lựa chọn tiếp nhận nàng như cũ.
"Tổ mẫu..." A Ngư áy náy mà gọi, chủ động bộc lộ thân phận.
Từ lão thái quân ôm nàng vào trong lòng, bà cười nói: "Được rồi, ta hiểu rõ tấm lòng của con, nhưng mà sau này vẫn nên gọi ta là mẫu thân, mọi chuyện đã qua rồi, chúng ta nên nhìn về phía trước."
A Ngư nghe giọng nói trìu mến và thái độ khoan dung của Từ lão thái quân, trong khoảnh khắc này, nàng có cảm giác như đang thật sự nằm ở trong lòng mẫu thân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook