Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang
-
Chương 120: Chương 120: TÀO LUYỆN VÀ QUÝ MINH PHƯỢNG 6
Chương 6
Editor: Hardys
Quý Minh Phượng cũng không biết mình đã làm gì vào đêm say rượu mà Tào Luyện cũng không nói nàng biết.
Một người tiếp tục ở biệt viện luyện võ, một người tiếp tục ở Kinh Thành làm thế tử gia. Chỉ lúc Tào Luyện có thời gian đến tìm Quý Minh Phượng thì hai người tựa như đôi phu thê bị chia cách lâu ngày, trốn ở trong phòng suốt cả một ngày.
Tháng 10, Tri phủ Vân Châu Chu Kiêu nghe nói triều đình muốn truy xét đại án tham ô của hắn nên đã khởi binh tạo phản cùng Tham tướng Thôi Bỉnh Nam. Kiến Nguyên Đế giận tím mặt, ông lập tức chọn một vài đại tướng dẫn mười lăm vạn quân đến trấn áp, Tào Luyện cũng nằm trong nhóm đó.
Chuyến đi này, ít nhất phải nửa năm mới về lại Kinh Thành.
Tào Luyện đã từng đánh với Thôi Bỉnh Nam, biết rõ Thôi Bỉnh nam vốn là người không làm được việc lớn nên không để trận chiến này ở trong lòng. Nhưng nghĩ đến chuyện phải đi Vân Châu nửa năm, Tào Luyện lệnh Quý Minh Phượng thay nam trang rồi trở thành gã sai vặt bên cạnh hắn. Ban ngày là tên hầu bên cạnh, buổi tối đương nhiên là nữ nhân của hắn.
Quý Minh Phượng không muốn đi, làm gã sai vặt hầu hạ hắn sao thoải mái bằng luyện võ tại biệt viện cho được?
Nhưng đi hay không đi là do Tào Luyện quyết định.
Quý Minh Phượng đành bó tay chịu trói, thu dọn vài bộ y phục nam và còn mang theo hương liệu tránh thai do Tào Luyện chuẩn bị cho nàng lúc đầu. Nàng đi theo Tào Luyện đến Vân Châu với vẻ không tình nguyện.
Bởi vì siêng năng tập võ nên Quý Minh Phượng toát ra vẻ khí khái hào hùng hơn người, suốt cả đoạn đường đều không có ai nghi ngờ nàng là nữ tử.
Đến Vân Châu, Tào Luyện sắp xếp Quý Minh Phượng ở phủ đệ của hắn cho Trần Lưu canh giữ còn riêng hắn thì thay áo giáp và mang binh xuất chinh.
Tuy nơi hai binh giao chiến có một khoảng cách nhất định nhưng Quý Minh Phượng vẫn có thể nghe thấy tiếng chém giết mơ hồ truyền đến từ phía bên kia chiến trường.
Âm thanh kia khiến Quý Minh Phượng dấy lên một cảm giác hưng phấn khó hiểu.
Nàng hỏi Trần Lưu: "Ngươi đã từng đến chiến trường chưa?"
Trần Lưu lắc đầu, hắn là ám vệ chỉ thực hiện nhiệm vụ thăm dò tin tức.
Quý Minh Phượng đứng dưới mái hiên, nàng nhìn ra phía chiến trường xa xa tựa như hận không thể tận mắt nhìn thấy.
Màn đêm buông xuống, Tào Luyện quay lại vào canh một.
Tuy Tào Luyện khinh thường Thôi Bỉnh Nam nhưng hắn ta vẫn có chút bản lĩnh, cuộc chiến hôm nay đã đánh tay ngang.
Tào Luyện ngồi trên lưng ngựa, giết hơn trăm tên địch, bị máu tươi bắn tung tóe toàn thân.
Quý Minh Phượng nhìn cả người hắn đầy máu tươi, sắc mặt nàng không tốt lắm, có hơi trắng bệch.
Tào Luyện cười gằn: "Sợ?"
Quý Minh Phượng không sợ, chẳng qua là không quen mà thôi.
Tào Luyện cố ý bắt nàng hầu hạ hắn thay y phục.
Gã sai vặt chân chính đã đưa nước ấm vào trong phòng. Quý Minh Phượng đưa tay cởi áo Tào Luyện, ngón tay không thể không đụng tới máu tươi trên áo giáp của hắn, bỗng nhiên Quý Minh Phượng nhớ lại, dường như nàng đã từng chạm tới mấy vết sẹo trên lưng Tào Luyện.
Mãi cho tới khi Tào Luyện cởi toàn bộ áo giáp, Quý Minh Phượng thừa dịp Tào Luyện không chú ý đã nhìn lên lưng hắn, quả nhiên có một vài vết sẹo ngắn và dài.
Một lần nữa, Quý Minh Phượng đã ý thức được rằng nam tử trước mặt này không phải là một Thế tử chỉ biết ăn chơi hưởng lạc ở Hầu phủ.
Tào Luyện muốn tắm rửa nhưng hắn cũng ôm Quý Minh Phượng vào thùng gỗ chung.
Sóng nước dập dờn, Tào Luyện ngẩng đầu muốn hôn Quý Minh Phượng, bỗng nhiên hắn phát hiện nàng đang nhìn hắn bằng một ánh mắt kỳ lạ.
Tào luyện ngừng lại và hỏi nàng: "Nghĩ gì đó?"
Quý Minh Phượng chần chờ trong khoảnh khắc, cuối cùng cũng có quyết định, nàng nhìn thẳng hắn và hỏi: "Ngày mai có thể dẫn ta đến chiến trường không?"
Đôi mắt Tào Luyện hơi trợn to nhưng thấy Quý Minh Phượng không giống nói đùa, hắn cau mày: "Nàng muốn giết địch à?"
Làm gì có nữ tử nào dở hơi tới mức đích thân xin được đánh đánh giết giết ngoài chiến trường?
Tào Luyện biết tính tình ngang tàng của nàng nhưng chủ động yêu cầu giết địch đã vượt quá dự đoán của hắn.
Quý Minh Phượng giải thích: "Không phải, ta muốn nhìn xem quang cảnh chiến trường như thế nào."
Ngược lại, yêu cầu này dễ hơn, ngày mai đúng lúc đến phiên hắn đứng ở tuyến sau, không cần phải tham chiến.
Tào Luyện đang dự định đồng ý nhưng bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng, sắc mặt anh hơi thay đổi, anh nhìn nữ tử trước mặt, "Chẳng lẽ nàng muốn thừa cơ hội chạy trốn à?"
Hắn vẫn chưa quên Quý Minh Phượng học võ là vì muốn một ngày nào đó có thể rời khỏi hắn. Trên chiến trường, khắp nơi đều là đầu người, nếu Quý Minh Phượng chạy, Tào Luyện thật sự không thể phái người bắt được trong chốc lát. Thuộc hạ của hắn đều ở Kinh Thành, những người dẫn theo cũng không quen thuộc Vân Châu, Tào Luyện càng nghĩ càng thấy mình đoán đúng.
Quý Minh Phượng chỉ cảm thấy buồn cười, cô thật sự chỉ muốn thấy chiến trường để mở mang tầm nhìn mà thôi.
Tào Luyện bế thốc nàng lên và đặt trên cạnh thùng gỗ, sau đó hắn nắm chặt cằm của nàng và nói: "Tốt nhất là như vậy! Nếu không tới lúc ta bắt được nàng về, ta sẽ chặt hai chân của nàng."
Sắc mặt Quý Minh Phượng cũng trở nên khó chịu.
Hai khắc sau đó, mặt mày hai người vẫn tối đen nhưng vẫn quấn chặt nhau hết lần này tới lần khác.
Sáng hôm sau, Tào Luyện ném một bộ áo giáp của tiểu binh bình thường cho Quý Minh Phượng rồi sắp xếp nàng và Trần Lưu đi theo hai bên cạnh hắn, sau đó xuất phát.
Quý Minh Phượng ngồi trên lưng ngựa, nàng đã thật sự đến chiến trường. Nhìn các chiến sĩ gào thét "xông lên", đảo mắt một cái tụ thành một nhóm với phản quân gần như không phân biệt được hai bên ai là địch, ai là người mình. Nàng chỉ thấy từng người không ngừng ngã xuống đất, mảnh đất dưới chân đã nhuộm màu máu tươi.
Quý Minh Phượng rũ mi mắt xuống.
Hai bên đều là người Hán, tại sao lại giết hại lẫn nhau?
Hình như biết được suy nghĩ của nàng, Tào Luyện thản nhiên nói: "Trong giây phút bọn họ phản bội triều đình thì nên dự đoán kết cục ngày hôm nay."
Quý Minh Phượng nói: "Người tạo phản là Quan phụ mẫu ở Vân Châu, những tiểu binh này chỉ là người nghe lệnh. Nếu bọn họ không nghe lệnh thì người nhà sẽ bị sát hại, họ có thể làm khác sao?"
Tào Luyện không để ý tới suy nghĩ yếu đuối của nàng.
Quý Minh Phượng không muốn nhìn tiếp, nàng quay ngựa rời khỏi.
Tào Luyện có ý bảo Trần Lưu đuổi theo sau.
Chờ Quý Minh Phượng đi xa, Tào Luyện mới nhăn mày nhíu mi nhìn tướng sĩ đôi bên đang hỗn chiến ở phía trước. Hắn quyết định cho phản quân một cơ hội.
Tào Luyện truyền lệnh xuống, sau khi nhận lệnh, chúng tướng sĩ hô to: "Chu Liêu ức hiếp dân chúng, Thôi Bỉnh Nam vẽ đường cho hươu chạy. Hoàng Thượng chỉ đánh dẹp quân Chu và tặc binh của họ Thôi, những tướng sĩ đầu hàng đều vô tội, ai giết phản quân đều có thưởng!"
Tất cả tướng sĩ đều hét cùng nhau, âm thanh hùng hồn đanh thép, từng câu từng chữ đều vang vọng tận trời xanh.
Quý Minh Phượng chưa đi được bao xa đã nghe thấy được.
Nàng khó tin mà quay đầu lại nhìn.
Đại quân đứng thành một đoàn che mất bóng dáng của Tào Luyện.
Quý Minh Phượng ghì chặt dây cương.
Ngày hôm đó, tướng sĩ xuất chiến ở phe phản quân đã đầu hàng một nửa. Thôi Bỉnh Nam thấy thế thì lập tức thu binh, dẫn lại những thuộc hạ còn sót lại về thành Vân Châu. Phe Tào Luyện thừa thắng xông lên công thành, đáng tiếc tường thành Vân Châu rất chắc chắn, dễ thủ khó công. Đại quân triều đình đánh tới lúc hoàng hôn, không thể không tạm thời thu binh.
Tào Luyện thương lượng kế sách công thành cùng chư vị chủ tướng đến tận nửa đêm mới về.
Quý Minh Phượng đã nằm xuống nhưng nàng vẫn tỉnh.
Nàng đích thân đến chiến trường mới biết được chiến trường nguy hiểm và tàn nhẫn. Trễ như vậy mà Tào Luyện vẫn chưa về khiến Quý Minh Phượng không thể an tâm.
Cho tới lúc nghe tiếng nói chuyện của Trần Lưu và Tào Luyện ở bên ngoài, Quý Minh Phượng mới nhắm mắt lại dự định chợp mắt một chút.
Tào Luyện lau sơ người, ăn chút gì đó lót dạ rồi mới vào phòng.
Bận rộn cả ngày, đêm nay Tào Luyện không có hứng thú làm gì cả. Hắn nghĩ rằng Quý Minh Phượng đã ngủ say nên chỉ nở nụ cười nhàn nhạt, xốc chăn lên rồi nằm vào trong, sau đó đưa lưng về phía Quý Minh Phượng và ngủ.
Quý Minh Phượng nghe tiếng thở đều đều của hắn thế nhưng nàng lại mất ngủ, chẳng biết lúc nào nàng mới có thể chìm vào giấc ngủ được.
Ba ngày tiếp theo, Tào Luyện vẫn luôn công thành.
Lương thảo bên trong thành Vân Châu rất dồi dào, nếu Tào Luyện chọn cách chờ phản quân ăn sạch lương thảo, e là phải giằng co đến tận một tháng. Trì hoãn lâu như vậy lại còn hao phí quân lương một cách vô ích, Kiến Nguyên Đến trong cung chắc chắn sẽ không vui.
Nhất định phải nghĩ biện pháp đánh nhanh thắng nhanh mới được.
Không cần phải đi khiêu chiến ở ngoài thành, Tào Luyện tạm thời xem binh thư.
Thật ra Tào Luyện đã xem những thứ binh thư này vô số lần nhưng có vài kế sách chưa chắc sẽ nhớ tới khi cần dùng, vậy nên đọc tới đọc lui chắc chắn sẽ khơi gợi được điều gì đó.
Hắn đọc binh thư rất nhanh, đọc xong một quyển lại tiếp tục đọc quyển tiếp theo.
Quý Minh Phượng đứng bên cạnh hắn, nàng nhặt một bản binh thư Tào Luyện vừa buông xuống rồi bắt đầu tùy ý nhìn thử. Một lúc lâu sau, nàng càng xem càng chú tâm, thậm chí Tào Luyện đổi từ đọc binh thư thành nhìn nàng chằm chằm mà nàng vẫn chưa phát hiện.
Tào Luyện nhìn Quý Minh Phượng nâng binh thư như nâng báu vật, hắn dở khóc dở cười.
Năm đó, khi Quý Minh Phượng vừa đến bên cạnh hắn, nàng bị hắn nhốt ở mật thất không thấy ánh sáng mặt trời suốt một tháng trời, Tào Luyện sợ nàng buồn chán nên có chuẩn bị vài quyển truyện nhưng nàng không thèm liếc mắt một cái. Hắn không hiểu cả ngày nàng suy nghĩ việc gì, thế mà bây giờ lại có hứng thú đọc binh thư, sớm biết như vậy thì hắn đưa cho nàng một vài quyển binh thư không phải tốt hơn à?
"Sao vậy, nàng còn muốn trở thành nữ tướng quân sao?" Hai tay kéo Quý Minh Phượng và ôm vào trong ngực, Tào Luyện vừa cười vừa hỏi.
Quý Minh Phượng chú ý tới hắn, thấy trong mắt hắn đã khôi phục lại vẻ cuồng vọng và tự tin như bình thường.
Nàng lập tức hỏi: "Thế tử nghĩ ra cách công thành rồi hả?"
Tào Luyện gật đầu.
Quý Minh Phượng thật sự rất tò mò, truy hỏi tới cùng: "Cách nào thế?"
Tào Luyện muốn thừa nước đục thả câu, không chịu nói nàng nghe trước mà chỉ chỉ vào quyển sách trên tay Quý Minh Phượng: "Đọc hiểu không?"
Phụ thân Quý Minh Phượng là cử nhân nghèo khổ, tuy khốn khổ nhưng trong bụng cũng có chút ít chữ nghĩa. Trước đây, Quý Minh Phượng có đi theo phụ thân cũng đã từng đọc sách vài năm, nàng nhận ra chữ trên binh thư chỉ là hơi khó khăn trong việc lý giải ngữ nghĩa. Trong sách có rất nhiều từ riêng chỉ các đồ vật khi hai quân giao chiến, Quý Minh Phượng cũng không biết đó là thứ gì.
Tâm trạng Tào Luyện rất tốt, hắn nở nụ cười và giải thích cho nàng.
Giải thích rồi lại giải thích, nói một hồi thì đến mỹ nhân kế.
Đúng lúc trong lòng Tào Luyện đang ôm một mỹ nhân.
Trong đầu vừa có suy nghĩ không đứng đắn, Tào Luyện lập tức đứng lên, đè Quý Minh Phượng lên bàn đọc sách.
Sung sướng hết cả người! Ngày tiếp theo, Tào Luyện bắt đầu kế hoạch công thành của hắn.
Thành Vân Châu dễ thủ khó công, nếu công từ bên ngoài không được, vậy thì đành nghĩ biện pháp cho người bên trong tự động chạy ra ngoài.
Tào Luyện lệnh binh lính bắt lấy một trăm con gà vịt qua rồi độc chết toàn bộ. Sau đó, hắn lại lệnh cho binh lính sử dụng xe bắn đá, ném toàn bộ số gà vịt chết này vào trong thành Vân Châu. Quăng xong, bọn binh lính tiếp tục hét to, bọn họ nói những con vật này đều chết vì nhiễm ôn dịch, nói rằng tất cả bọn họ sẽ nhiễm bệnh cho dù không đụng vào những con gà vịt này bởi vì hơi ôn dịch có thể truyền trong không khí, nó bay từ xác lũ gà vịt này bay tới trên người dân chúng theo chiều gió. Thật sự là không còn cách nào khác nên triều đình mới nghĩ ra biện pháp ác độc này, bọn họ cũng chỉ muốn ép buộc phản quân đầu hàng, chúng tướng sĩ Vân Châu không muốn toi mạng chung với phản tặc nên nhanh chóng ra khỏi thành!
Dân chúng bên trong thành Vân Châu cũng không một lòng trung thành với Tri phủ lòng dạ ác độc này, bọn họ cũng biết ông ta gả nữ nhi như hoa như ngọc cho Tham tướng đại nhân. Hai người này liên hợp lại khống chế thành Vân Châu, không cho bọn họ ra ngoài, dân chúng lại sợ đao kiếm trong tay binh lính thủ thành nên trốn trong nhà suốt ngày. Dù sao người tạo phản không phải bọn họ nên bất kể là Tri phủ đại nhân thắng hay triều đình thắng thì sẽ không xử lý những dân chúng vô tội như bọn họ.
Nhưng mà bây giờ thì khác, trong thành sắp có một trần ôn dịch rồi! Là ôn dịch đó, dính phải chắc chắn sẽ chết, chỉ có chạy mới có đường sống!
Những binh lính dữ tợn trước cửa thành làm gì bằng ôn dịch?
Dân chúng nhanh chóng thu xếp đồ đạc rồi dũng mãnh lao tới cửa thành như một cơn đại hồng thủy.
Binh sĩ thủ thành thấy xác gà vịt này cũng đã sớm yếu lòng, lúc trước họ không dám chạy là vì sợ Tri phủ và Tham tướng đại nhân truy cứu. Bây giờ dân chúng đã đến đây, bọn họ làm bộ ngăn cản, sau đó lại giả vờ như không thể ngăn cản để cho dân chúng mạnh mẽ mở cửa thành, bọn họ cũng nhân cơ hội chạy ra ngoài ngay lúc đó!
Tình huống hiện tại, thành Vân Châu tự sụp đổ, ngoại trừ người nhà và thân tính của phản tặc thì không có bao nhiêu tướng sĩ ở lại bên cạnh họ.
Đại quân triều đình đã sớm vây kín thành Vân Châu tới mức không thể lọt một giọt nước, chỉ đợi xác nhận xem phản tặc có lẫn trốn vào trong dân chúng hay không mà thôi, nếu không có thì trực tiếp vào thành bắt người.
Đây là mưu kế do Tào Luyện nghĩ ra, ngay thời điểm đại thắng, hắn đương nhiên phải dẫn theo Quý Minh Phượng ra ngoài thưởng thức vở kịch lớn này.
Quý Minh Phượng chứng kiến tất cả, tuy mặt nàng không chút thay đổi nhưng lần đầu tiên trong lòng nàng có cảm giác khâm phục Tào Luyện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook